Nghe được Tô Tín đề nghị, đôi mắt Hạ Thiên lập tức sáng ngời, vội vàng nói: “Đi, chúng ta đi tới cửa ra vào.”
Tô Tín nhìn sang Mạnh Trường Hà, nói: “Mang hắn đi cùng.”
Hạ Thiên lúc này giơ ngón cái với Tô Tín, nói: “Tô bang chủ quả nhiên nhân nghĩa, Mạnh Trường Hà trước kia nhắm vào người như thế, thời điểm này ngươi lại tha hắn.”
Trên mặt Tô Tín đangmỉm cười nhưng trong lòng hắn không ngừng cười lạnh.
Nếu không phải hắn cần hai người này làm chứng thực lực Cung Thanh Phong rất mạnh, đủ để lưỡng bại câu thương với Phương Đông Đình và A Thất thì hắn không muốn cứu hai người này.
Tô Tín cùng Hạ Thiên kéo Mạnh Trường Hà tới lối ra vào, vừa mới ngồi xuống một lát đã nhìn thấy có thân ảnh đi tới.
Tâm thần hai người tâm lập tức căng cứng, chờ nhìn rõ thân ảnh người xuất hiện, người này chính là Tạ Chỉ Yến.
“Ngươi còn sống?”
Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến đồng thời hỏi.
Tô Tín nói ra: “Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất của hắn đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, ta lúc này mới nhặt được cái mạng.”
Ánh mắt Tạ Chỉ Yến lộ ra một tia nghi kị, dựa theo nàng hiểu Phương Đông Đình giải, gia hỏa này không giống kẻ có thể tử chiến với kẻ khác.
Tạ Chỉ Yến cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói: “Giang Lăng cũng bị ta giết chết.”
Tô Tín gật gật đầu, cũng không có hỏi nàng làm cách nào giết chết Giang Lăng.
Thân là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm Môn, hơn nữa còn là đệ tử của chưởng môn Dịch Kiếm Môn đương nhiệm, trên người Tạ Chỉ Yến không có một chút át chủ bài, Tô Tín sẽ không tin.
Tất cả mọi người im lặng, chờ thời gian qua đi, quả nhiên cánh cửa đóng kín cũng mở ra.
Tô Tín nhìn năm chìa khóa trên cửa lớn liền nói.
“Ngươi giữ chìa khóa đi.”
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu, cũng không có chối từ, trực tiếp thu năm chìa khóa.
Hiện tại trong Thường Ninh phủ không có ai tranh đoạt với nàng, lần này cũng chỉ có Dịch Kiếm Môn xem như không uổng công.
Chờ sau khi ra ngoài, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều chờ ở bên ngoài, nhìn thấy chỉ có mấy người Tô Tín đi ra ngoài, Hoàng Bỉnh Thành lập tức sững sờ, đang định hỏi gì đó nhưng bị Tô Tín vung tay ngăn lại.
Đầu tiên phái người đưa Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà bị trọng thương về bang phái của mình, Tô Tín và Tạ Chỉ Yến cũng trở về đường khẩu.
Tô Tín vì 'trang bức' thật một ít, hắn đã đâm mình một kiếm, Tạ Chỉ Yến bởi vì sử dụng Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm mà hao hết chân khí động tới nguyên khí.
Sau khi trở về đường khẩu, Tô Tín vội vàng bảo Hoàng Bỉnh Thành lấy ra một ít đan dược chữa thương cho bọn họ, sau khi ăn đan dược tu dưỡng nửa canh giờ, sắc mặt hai người lúc này tốt hơn một ít.
Hoàng Bỉnh Thành nghẹn tới bây giờ liền không nhịn được hỏi: “Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?”
Tô Tín thở ra một hơi, lần này Hoàng Bỉnh Thành đã đi qua địa cung, sau khi nghe xong hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cung Thanh Phong hắn là bang chủ một bang sinh hoạt trong Thường Ninh phủ hơn ba mươi năm, vậy lại là dư nghiệt Tam Tương Vũ Lâm Minh chủ Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh, loại bí văn này quả nhiên nghe mà gợn người.
Sau đó Hoàng Bỉnh Thành liền hưng phấn nói: “Lão đại, sau khi Cung Thanh Phong chết, chẳng phải địa bàn Thần Phong vô chủ? Chúng ta trực tiếp nuốt địa bàn của Thần Phong Hội thì thế nào?”
Trong nội tâm Tô Tín cười khổ, hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ chiếm địa bàn, nếu như không ứng phó người Thanh Thành kiếm phái thì chỉ sợ mình vĩnh viễn lưu lại trong Thường Ninh phủ.
Hoàng Bỉnh Thành vừa muốn nói gì, lại nghe bên ngoài đường khẩu có tiếng ồn ào vang lên, một đám người mạnh mẽ xông vào bên trong, bang chúng can đảm ngăn cản bị đánh bay qua một bên, sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi biến hóa.
Tô Tín quát: “Những người này không phải các ngươi có thể đối phó, không nên vọng động!”
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều cắn răng không nói.
Trước kia bọn họ là nhân vật có danh dự uy tín trong Thường Ninh phủ, hiện tại tốt rồi, từ khi những đệ tử đại môn phái này tới đây đã tùy ý quát tháo bọn họ.
Có năm người xông vào đường khẩu, một người là tùy tùng lúc trước của Phương Đông Đình, bốn người khác là trung niên hơn ba mươi tuổi, trừ tên tùy tùng, bốn người này đều là võ giả cảh giới Tiên Thiên.
Tô Tín nói thầm bọn chúng tới thật nhanh.
Từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào địa cung tới bây giờ cũng mới qua hai canh giờ mà thôi, những người này lại tới đây rồi.
Tên tùy tùng Phương Đông Đình nói với một tên trung niên: “Hầu Minh sư huynh, trước kia công tử đi theo bọn chúng tiến vào bên trong, hiện tại bọn họ còn không có đi ra.”
Hầu Minh nhìn Tô Tín, quát to: “Nói! Sư đệ của ta ở nơi nào? Vì sao chỉ có các ngươi đi ra? Nếu ngươi dám nói dối, có tin ta huyết tẩy Thường Ninh phủ hay không?”
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng, động một chút lại muốn huyết tẩy một tòa châu phủ, vậy cũng là người chính đạo?
Nhưng không đợi Tô Tín nói chuyện, Tạ Chỉ Yến ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Thanh Thành kiếm phái Hầu sư huynh uy phong tâật lớn ah, chúng ta cũng không phải bảo mẫu của Phương Đông Đình, hắn sống hay chết chẳng lẽ chúng ta phải phụ trách hay sao?”
Hầu Minh trước kia bởi vì lo lắng chuyện Phương Đông Đình cho nên không có nhìn trong đường khẩu còn có người nào.
Bây giờ nghe Tạ Chỉ Yến mở miệng thì hắn nhìn sang, Dịch Kiếm Môn ‘ thiên nữ ’ Tạ Chỉ Yến cũng ở nơi này.
Hầu Minh nói thầm một tiếng không tốt, liên lụy đến Dịch Kiếm Môn nên hắn không còn tùy ý và bá đạo như trước.