Đao thế không ngớt không dứt, khí thế trên người Sa Phi Ưng đã tăng lên đỉnh phong, đao của hắn có một ít bóng dáng đao đạo.
Kỹ gần như đạo, dùng thực lực của Sa Phi Ưng cách đao đạo đại thành rất xa nhưng hắn dùng đao pháp rất mạnh, nhất định là đao pháp do tông sư sáng tạo ra.
Dường như tìm được cảm giác của mình lúc trẻ, Sa Phi Ưng cười nói: “Hắn nhanh như gió, hắn từ như rừng, xâm lướt như lửa! Đao thế như lửa, cho dù là tia lửa cũng có thể đốt cháy đồng cỏ! Đao pháp của ta gọi là Liệu Nguyên.”
Thiên tư võ công của Sa Phi Ưng không xem là xuất chúng nhưng cũng không kém cỏi, đời này hắn chỉ học một môn đao pháp, cũng chỉ một một đao pháp này mà thôi.
Bằng vào Liệu Nguyên đao pháp, các cường giả bang pháp ngày xưa tại Thường Ninh phủ ngăn cản con đường quật khởi của hắn đều thành quỷ dưới đao, hôm nay Tô Tín cũng không thoát khỏi.
Loong coong!
Một tiếng giòn vang, thân thể Tô Tín nhanh chóng lui về phía sau, kiếm trong tay hắn bị cắt thành hai nửa.
“Tâm tư tính toán tường tận hóa thành công dã tràng, Tô Tín, ngươi đã thua!”
Trên mặt Sa Phi Ưng tươi cười thoải mái, mười mấy năm trước hắn dùng Liệu Nguyên đao pháp quật kơởi tại Thường Ninh phủ, thành lập Phi Ưng Bang, hôm nay hắn có thể dùng nó chém giết tất cả những kẻ phản bội.
Nhưng vượt quá Sa Phi Ưng đoán trước là, trên mặt Tô Tín vậy mà không có một tia khẩn trương.
“Thua? Không, ta cũng không có thua.”
“Kiếm của ngươi đã gãy, còn muốn tiếp tục giãy giụa sao?”
Sa Phi Ưng cười lạnh nói.
“Kiếm của ta đã gãy nhưng đao của ngươi thì sao?”
Sắc mặtSa Phi Ưng lập tức biến đổi, hắn vội vàng nhìn nhạn linh adod trong tay.
Chẳng biết lúc nào trên nhạn linh đao xuất hiện vết rạn lan tới cán đao, Sa Phi Ưng khẽ động, nhạn linh đao lại hóa thành mảnh vỡ.
Tô Tín cười lạnh trong lòng, thực cho rằng Long Tượng Bàn Nhược Công dễ tiếp như vậy?
Cho dù là Long Tượng Bàn Nhược Công tầng thứ nhất cũng đủ gia tăng lực lượng Tô Tín lên gấp mười lần.
Vừa rồi Tô Tín chỉ miễn cưỡng ngăn cản được Liệu Nguyên đao pháp của Sa Phi Ưng nhưng mỗi kiếm của hắn chỉ nhắm vào một vị trí trên đao, hơn nữa lực lượng của Long Tượng Bàn Nhược Công có lực xuyên thấu cường đại, hắn dùng phương pháp này hủy nhạn linh đao của Sa Phi Ưng.
“Kiếm gãy cũng có thể giết người, nhưng ngươi lấy chuôi đao thi triển Liệu Nguyên đao pháp hay sao?”
Tô Tín cầm kiếm gãy trong tay, hắn đi ba bước tiến tới trước người Sa Phi Ưng, kiếm gãy giống như hóa thành dao găm, nó như hóa thành u linh xuất kiếm ở góc độ khó lường, quỷ dị cay độc, làm cho Sa Phi Ưng ứng phó mệt mỏi.
Sa Nguyên Đông phía sau vốn nhìn thấy phụ thân mình chiếm cứ thượng phong còn rất cao hứng, nhưng không nghĩ tới sau một khắc đao của phụ thân vỡ nát, tình thế chuyển tiếp đột ngột cho nên hắn sợ hãi không thôi, không ngờ còn quay người bỏ chạy.
Tô Tín mỉa mai nói: “Bang chủ, ngươi nuôi nhi tử tốt, đây chính là hảo nhi tử ngươi muốn nâng lên vị trí bang chủ hay sao?”
“Phụ thân của mình gặp nạn có thể thể vứt bỏ chạy trốn, nếu hắn lên làm bang chủ, một khi xảy ra chuyện gì hắn khẳng định sẽ bỏ bang phái chạy đi đầu tiên…”
“Người không có đảm đương như vậy, dựa vào cái gì đảm đương chức bang chủ Phi Ưng Bang?”
Sa Phi Ưng câm miệng không nói, hắn chỉ tay không triền đấu với Tô Tín.
Nhưng đáng tiếc công phu quyền cước của hắn quá kém, hoặc là nói hắn căn bản chưa từng luyện qua công php quyền cước, ra tay không có kết cấu gì đáng nói.
Tay trái cầm kiếm, tay phải Tô Tín đánh ra một chưởng, Cừu Cực Chưởng!
Có nội lực cường đại và Long Tượng Bàn Nhược Công gia trì, lực lượng một chưởng của Tô Tín vô cùng kinh người, Sa Phi Ưng trực tiếp bị đánh phun máu tươi xen lẫn mảnh vỡ nội tạng, tốc độ thân thể hoàn toàn chậm lại.
Kiếm gãy xẹt qua yết hầu của Sa Phi Ưng, máu tươi bắn tung tóe mang theo ánh mắt không cam lòng té trên mặt đất.
Mà cùng lúc đó chân khí trong ngườiTô Tín lưu động điên cuồng, cuối cùng khiếu huyệt cuối cùng bị nội lực cường đại quán thông, toàn thân một trăm lẻ tám khiếu huyệt thông suốt và hình thành một vòng tuần hoàn lưu động.
Hậu Thiên đại viên mãn công thành!
Chiến đấu vĩnh viễn là phương pháp tu luyện tốt nhất, Tô Tín vẫn tin tưởng lời này.
Sa Phi Ưng đã chết, đám đệ tử do hắn bồi dưỡng không nghĩ sẽ vì hắn mà tử chiến tới cùng, hơn một trăm người chỉ có hơn mười người xông tới, còn lại bỏ chạy tứ tán.
“Sát!”
Tô Tín nói ra một chữ, Lý Phôi nghe tiếng mà động, thân ảnh của hắn lao thẳng tới đám người đang lao tới và chém giết như cắt lúa mạch, lúc này cả đám ngã xuống đất.
“Có đuổi theo đám còn lại không?”
Lý Phôi hỏi.
Tô Tín lắc đầu: “Một đám chó nhà có tang mà thôi, không cần phải quan tâm bọn chúng.”
Lúc này Hoàng Bỉnh Thành mang người dẫn Sa Nguyên Đông bỏ chạy trở về.
Lúc này Sa Nguyên Đông đã sớm không còn kiêu ngạo ngày xưa.
Nhìn thấy phụ thân là chỗ dựa cả đời mình đã chết, hắn cũng sớm nước mắt giàn dụa.
Tô Tín chán ghét nhìn Sa Nguyên Đông, tên này càng chứng minh một câu chân lý, hổ phụ khuyển tử.
Sa Phi Ưng bất luận hắn tâm ngoan thủ lạt, tư tâm quá nặng nhưng bản thân của hắn có tư thái kiêu hùng.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng thời gian hơn mười năm đã đứng vững gót chân tại Thường Ninh, làm được việc này không phải chỉ thực lực có thể làm được.
Nhìn Sa Nguyên Đông trước mặt, quả thực không có di truyền chút ưu điểm nào của Sa Phi Ưng, điển hình là phế vật.
“Lão đại, tiểu tử xử trí hắn như thế nào?”
Tô Tín quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Thanh Trúc Bang tà tâm chưa hết, phái cao thủ đánh lén bang chủ, một trận chiến này bang chủ và thiếu bang chủ song song chiến tử.”
Hoàng Bỉnh Thành cười cười, Sa Nguyên Đông lúc này hoảng sợ hô hào không muốn nhưng sau một khắc hắn không nói được nữa.
Trong tổng đường Kim Nguyệt phường còn thừa mười một gã đại đầu mục và ba người Đổng Thành Vũ im lặng chờ đợi, không ai nói được gì.
Tô Tín đi làm gì, cho dù bọn họ ngu xuẩn cũng hiểu rõ.
Nhiều năm như vậy, không người nào dám khiêu chiến quyền uy của Sa Phi Ưng, nhưng hôm nay Tô Tín lại làm hiển nhiên như vậy, tâm tình của bọn họ cực kỳ phức tạp.
Đẩy cửa lớn ra, Tô Tín mang theo Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đi tới, trên người mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt làm nội tâm mọi người rùng mình.
“Các vị, nói cho mọi người một tin tức bất hạnh, bang chủ và thiếu bang chủ trên đường trở về bị ác tặc Thanh Trúc Bang đánh lén giết chết, mọi người nên nén bi thương.”
Tô Tín đi đến vị trí của Sa Phi Ưng và thản nhiên nói.
Trong lòng mọi người lập tức kinh ngạc, bang chủ chết? Sa Phi Ưng một tay sáng tạo Phi Ưng Bang, xây dựng ảnh hưởng vài chục năm đã chết sao? Mọi người liên tục cảm giác có chút khó tin.
Nhưng sauđoó trong nội tâm của bọn họ có dã tâm bộc phát.
Sa Phi Ưng chết, ngọn núi lớn trên đầu không còn, vậy bây giờ vị trí bang chủ ai ngồi? Quyền lợi trong bang sau này phân phối thế nào?
Vào lúc này bọn họ đỏ mắt, thậm chí ngay cả đám người Đổng Thành Vũ cũng dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn vị trí của Tô Tín.
Luận thân phận, Tô Tín cũng là đường chủ như bọn họ, nhưng luận tư lịch, bọn họ tùy tiện mang ra một người cũng vượt qua Tô Tín, vị trí bang chủ này ai làm? Có phải là người đức cao vọng trọng làm bang chủ hay không?
Nhìn thấy thần sắc cuarmoij người, trong nội tâm Tô Tín cười lạnh liên tục.
Có ít người chính là như vậy, thời điểm đối mặt với Sa Phi Ưng không dám phóng rắm, nhưng hái quả đào sau đó lại tích cực.
Tô Tín gõ gõ cái bàn, cất cao giọng nói: “Bang chủ chết nhưng Phi Ưng Bang cũng không thể giải tán như vậy.
“Nước không thể một ngày không vua, bang hội không thể vô chủ.”
“Hôm nay, chúng ta nên đề cử đi ra một người có thể làm bang chủ dẫn đầu Phi Ưng Bang chúng ta chính thức nhất phi trùng thiên.”
Trong mắt mọi người mang theo hưng phấn, không chờ bọn họ nói chuyện Tôn Tín đã nói tiếp: “Cho nên chức bang chủ này sẽ do kẻ hèn đáng làm thì phải làm, các ngươi yên tâm, Phi Ưng Bang do ta dẫn dắt chắc chắn quật khởi!”
Mọi người lúc này biến sắc, không nghĩ tới Tô Tín lại trực tiếp như vậy, hắn vừa nói chuyện đã trực tiếp như vậy, thậm chí còn không hỏi ý kiến của bọn họ.
Trong nhũng người ở nơi đây, có tư cách làm bang chủ nhất không thể nghi ngờ chính là Trang Lê và Đổng Thành Vũ, Lâm Phục Hổ không có khả năng, tuy thực lực mạnh nhưng các đại đầu mục nơi này không phục hắn.
Hai người kia ai làm bang chủ cũng tốt hơn Tô Tín làm, bởi vì tính cách Tô Tín thật sự quá mạnh và cường thế!
Thật vất vả mới giải quyết Sa Phi Ưng, bọn họ không muốn lại nghênh đón bang chủ cường thế..
Một gã đại đầu mục trực tiếp nói: “Tô đường chủ, ngươi làm như vậy có chút quá phận không? Những người ngồi đây có ai không có tư lịch cao hơn ngươi, cho dù ngươi muốn lựa chọn bang chủ cũng chỉ có thể lựa chọn trong chúng ta, dựa vào cái gì đến phiên ngươi?”
Tô Tín ngồi lên vị trí bang chủ, hắn nở nụ cười làm người ta sợ hãi, nói: “Dựa vào cái gì đến phiên ta? Giảng chiến công, bốn phường thị Phi Ưng Bang ta đánh hạ một nơi.
“Thanh Trúc Bang mười tên đại đầu mục, Tô Tín ta một người giết giết hai, bại một!”
“Cả Phi Ưng Bang có một phần ba sức chiến đấu đều là Tô Tín ta bồi dưỡng, có được hay không?”
“Còn có một việc.”
Ánh mắt Tô Tín nhìn chằm chằm vào đại đầu mục vừa nói chuyện: “Ta nói ta muốn làm bang chủ không phải đang thương lượng với các ngươi, mà là mệnh lệnh!”
“Đối với mệnh lệnh của ta, ngươi có thể không hài lòng nhưng ngươi không thể cự tuyệt. Cái giá cự tuyệt chính là cái chết.”
Một bóng đen xuất hiện bên cạnh Tô Tín, mọi người chỉ nhìn thấy thân ảnh Lý Phôi giống như quỷ thần lập tức đi tới trước mặt tên đại đầu mục, phong mang hiện lên, tên đại đầu mục đã bụm lấy yết hầu, không cam lòng té xuống mặt đất!
Tô Tín dùng ngón tay gõ gõ cái bàn, ánh mắt nhìn đám người chung quanh, hắn nói: “Ta muốn làm bang chủ, hiện tại ai tán thành? Ai phản đối?”
Mọi người lập tức rùng mình, vội vàng cung kính nói: “Tham kiến bang chủ!”
Ngồi trên bảo tọa bang chủ, Tô Tín cũng không có cảm tưởng gì.
Quyền thế? Xem như mây bay mà thôi.
Trong thế giới lấy võ vi tôn, nếu không có thực lực, cho dù ngươi có quyền thế hiển hách cũng là lâu đài không nền móng mà thôi.
Trong rất nhiều nhân vật phản diện, Tô Tín rất ưa thích một người, chính là bang chủ Quyền Lực Bang, quân lâm thiên hạ Lý Trầm Chu trong Thần Châu Kỳ Hiệp của Ôn Thụy An.
Quyền là quyền.
Nắm tay là nắm quyền.
Xuất quyền có lực là quyền lực.
Nam nhân không thể một ngày không có quyền.
Ta chỉ tin tưởng vào nắm đấm của mình.
Cũng giống như Lý Trầm Chu, Tô Tín cũng chỉ tin tưởng vào nắm đấm của mình, kiếm của mình và thực lực bản thân.
Ngẩng đầu nhìn các đại đầu mục và đường chủ, Tô Tín lúc này tươi cười làm cho người ta rét lạnh.
“Phi Ưng Bang muốn quật khởi cần cải cách, hiện tại chúng ta cũng có thể hảo hảo tiến hành cải cách.”