Tô Tín đứng thứ sáu Nhân Bảng, Diêm Đông Thần đứng thứ tám Nhân Bảng nhưng trong suy nghĩ của những võ giả khác, kỳ thật chênh lệch giữa hai bên không lớn như vậy.
Đứng hàng Nhân Bảng thứ bảy là ‘ Thiên Diện Ma Nữ ’ Duẫn Tịch Tuyết, nhưng đệ tử Huyễn Ma Đạo không am hiểu đối kháng chính diện với người ta, cho nên nàng bị xem nhẹ.
Nhưng kết quả vừa đánh nhau, Diêm Đông Thần đã bị áp chế.
Diêm Đông Thần sử dụng Thất Sát Thương cương mãnh dữ dằn, nhưng Tô Tín có Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí lại càng mạnh hơn nữa.
Vô tận kiếm khí trực tiếp ép Diêm Đông Thần không ngẩng đầu lên được, Diêm Đông Thần quát một tiếng, Tử Kim trường thương trong tay bộc phát ra ánh sáng màu tím làm người ta sợ hãi, uy thế bộc phát, Nhất Thương Xuyên Vân!
Đối mặt Nhất Thương Xuyên Vân, Tô Tín điểm ngón tay trắng như ngọc về phía trước, ánh sáng chói lọi ngưng tụ trong đó, xuyên qua vô tận cương khí và điểm lên mũi thương, ánh sáng tím biến mất, Tử Kim trường thương trong tay Diêm Đông Thần phát ra âm thanh gào thét.
Tam Chỉ Đạn Thiên!
Loong coong!
Một tiếng giòn vang, Tô Tín lại điểm ra một chỉ, dưới Kinh Mộng tất cả ảo ảnh đều tan vỡ.
Tử Kim trường thương trong tay Diêm Đông Thần phát ra từng tiếng gào thét, nó suýt nữa đã nứt gãy.
Thu thương lui về phía sau, Diêm Đông Thần buồn vô cớ như mất, nói:
- Ta thua, thứ sáu Nhân Bảng danh bất hư truyền.
Tô Tín cũng không có khiêm tốn nói mình xấu hổ không dám nhận cái gì đó, thắng chính là thắng, khiêm tốn làm gì?
Những võ giả Đông Tấn vây xem đang âm thầm xì xào bàn tán, nói Diêm Đông Thần phế vật, ném mặt mũi Đông Tấn, việc này làm Tô Tín cau mày.
Võ giả Đông Tấn có tính địa vực quá mạnh rồi, hắn và diêm Đông Lai chỉ khiêu chiến bình thường mà thôi, cũng không phải đấu sinh tử gì đó, chẳng qua bởi vì hắn là người Đại Chu, diêm Đông Lai là người Đông Tấn nên bị người ta nói thành là phế vật, việc này cũng quá phận.
Việc này tuyệt đối không thể thấy tại Đại Chu , đối với Đại Chu mà nói, võ lâm chính là võ lâm, không có quá nhiều phân chia biên giới, đương nhiên ngoại trừ Kim Trướng Hãn Quốc cùng Tây Vực ba mươi sáu quốc và dị tộc người Hồ.
Diêm Đông Thần miễn cưỡng chắp tay với Tô Tín sau đó quay người rời đi, lúc trước hắn lưu lạc võ lâm Trung Nguyên, nhưng hôm nay mới biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Hắn leo lên Nhân Bảng và thời gian luyện võ còn dài hơn Tô Tín, kết quả hôm nay hắn vẫn thua.
Diêm Đông Thần đi rồi, Tô Tín chuẩn bị quay người trở lại khách sạn, đánh một trận với Diêm Đông Thần, hắn cũng hiểu rõ thực lực của mình, tuyệt đối mạnh hơn lúc đấu với Hà Hưu mấy lần.
Lúc đấu với Hà Hưu một trận, Tô Tín vẫn chỉ là Thần Cung Cảnh đỉnh phong, cũng không có đặt chân nửa bước Nguyên Thần, mà bây giờ hắn là nửa bước Nguyên thần hàng thật giá thật, tiến thêm nửa bước nhưng thực lực Tô Tín tăng lên rất lớn.
Nếu như hiện tại lại cho Tô Tín đấu với Hà Hưu một trận, Tô Tín không dám nói có thể ổn thắng Hà Hưu nhưng tối thiểu không bị áp chế thảm như vậy.
Thời điểm Tô Tín muốn trở lại khách sạn, lúc này sau lưng có người vác trường đao tới gần Tô Tín.
Đó là thanh niên chừng ba mươi, tướng mạo rất bình thường, trên người mang theo khí tức ôn hòa.
Nhưng đây chỉ là biểu tượng, Tô Tín cảm nhận được trên người của hắn có được khí tức cường giả!
Thanh niên kia chắp tay với Tô Tín, nói:
- Tại hạ Trần Kính.
Tròng mắt Tô Tín hơi híp lại, cái tên Trần Kính rất bình thường, trên giang hồ có vô số người tên là Trần Kính, nhưng trong cả giang hồ cũng chỉ có một Trần Kính có thể phù hợp với người trước mặt, chính là thứ năm Nhân Bảng ‘ Đại La Thiên đao ’ Trần Kính!
Trong mắt Tô Tín lộ ra vẻ nghi hoặc, thành Tiêu Dương là như thế nào, tốp mười Nhân Bảng cũng không ít.
Xem ra Tô Tín nhận ra thân phận của mình, bỗng nhiên Trần Kính làm ra thủ thế làm Tô Tín sững sờ.
Bởi vì Trần Kính làm ra thủ thế tiếng lóng chỉ có tập sự mật thám Lục Phiến Môn mới hiểu.
- Tô huynh, đi quán rượu uống hai chén, như thế nào?
Trần Kính cười hỏi.
Tô Tín cũng cười cười nói:
- Mời.
Hai người kết bạn đi vào quán rượu lớn nhất thành Tiêu Dương, trên đường đi có không ít người chú ý.
Tuy võ giả Nhân Bảng không phải vừa thấy mặt liền phân thắng bại, hai người bọn họ đều là võ giả Đại Chu, bọn họ tụ tập với nhau tại loại địa phương như thành Tiêu Dương là rất bình thường.
Trong quán rượu lớn nhất thành Tiêu Dương, Trần Kính và Tô Tín ngồi xuống trong góc, dùng nội lực ngăn cản âm thanh, gọi rượu và thức ăn sau đó Tô Tín hỏi:
- Trần huynh nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Kính cười nói:
- Rất đơn giản, có lẽ Thiết Chiến đại nhân đã nói với ngươi, ngươi tới thành Tiêu Dương tự nhiên có mật thám Lục Phiến Môn liên hệ với ngươi, mà ta là mật thám.
- Hiện tại có thể giới thiệu lần nữa, tại hạ còn có thân phận khác là Lục Phiến Môn tập sự tổng bộ đầu, Trần Kính.