Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 146: Chương 146: Thành Thương Sơn (2)




Thành Thương Sơn xây dựng dựa vào núi, nó ngọn núi này là Thương sơn.

Thương sơn cũng không cao nhưng lại thập phần hiểm yếu, ba mặt chung quanh là vách đá, chỉ có một mặt chính là quan đạo của Tương Nam và Trung Nguyên.

Cho nên thành Thương Sơn có hình dáng đặc biệt, ba mặt tường đều là tử lộ, cửa ra vào duy nhất nằm ở giao lộ.

Tô Tín đi tới thành Thương Sơn thì bốn cửa thành đều chặt kín thương nhân Tương Nam cùng Trung Nguyên, cảnh tượng náo nhiệt như chợ phiên.

Nhiều hơn những thương nhân kia chính là võ giả giang hồ, gần như ai cũng mang đao kiếm và vẻ mặt cao ngạo.

Người ra vào cửa thành quá đông, đặc biệt là một ít thương nhân từ Trung Nguyên đến mang theo xe ngựa hàng hóa vào trong thành cũng ảnh hưởng tiến độ, làm cho những võ giả chờ bên ngoài vô cùng không kiên nhẫn.

Nhưng dù cho không kiên nhẫn thì bọn họ cũng không dám phát tác tại cửa thành.

Có vài tên đệ tử thành Thương Sơn đang đóng bên ngoài với thực lực Hậu Thiên Đại viên mãn, đủ để chấn nhiếp đại đa số võ giả.

Huống hồ cho dù là võ giả Tiên Thiên muốn nháo sự cũng phải suy nghĩ tới sức nặng của mình, nhìn xem chính bản thân mình có tư cách lật cổ tay với thành Thương Sơn hay không.

Tô Tín cau mày, hắn không biết còn phải chờ bao lâu mới có thể đi vào trong thành cho nên hắn trực tiếp ỷ vào thực lực của mình và hóa thành tia chớp trực tiếp xuyên qua mấy đoàn xe và đi tới giữa cửa thành.

Những võ giả khác còn chưa kịp tỏ vẻ phẫn nộ khi Tô Tín xông vào, bọn họ lại cảm nhận được khí tức khủng bố của Tô Tín liền câm miệng không nói lời nào.

Hơn nữa những võ giả giữ cửa thành Thương Sơn làm như không nhìn thấy Tô Tín, cũng không ai nói một lời.

Võ giả Tiên Thiên đi tới nơi nào cũng có đặc quyền, huống hồ Tô Tín cũng không trêu chọc chuyện gì, chỉ là chen ngang mà thôi, ngươi có bản lĩnh không đụng phải một người cũng có thể chen vào, chúng ta sẽ không có ý kiến gì.

Không đề cập tới những gia hỏa ở cửa thành có oán khí với mình, Tô Tín chậm rãi đi vạo trong thành Thương Sơn.

Cả thành Thương Sơn vô cùng phồn hoa, đám người lui tới cộng thêm hàng loạt hàng hóa giao dịch cho nên trong thành Thương Sơn vô cùng chen lấn, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.

Tô Tín đang suy nghĩ làm sao ra tay với chuyện người thừa kế thành Thương Sơn, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trong đám người có võ giả liên tục chạy về một hướng, trên mặt bọn họ còn mang theo thần thái hưng phấn.

Hắn lập tức nghi hoặc nhìn sang võ giả kia, nói: “Vị huynh đài này, phía trước xảy ra chuyện gì sao? Vì sao mọi người đều hưng phấn chạy về hướng đó thế?

Tô Tín lúc này cũng không có phóng thích khí thế võ giả Tiên Thiên ra ngoài, không cẩn thận cảm giác sẽ không phát hiện hắn chính là võ giả Tiên Thiên.

Võ giả bị Tô Tín giữ chặt nhìn bộ dạng chừng hai mươi tuổi, thực lực Hậu Thiên trung kỳ, hắn không có khả năng phát hiện ra thực lực Tô Tín.

Vốn hắn bị Tô Tín giữ chặt còn có chút không vui, sau khi nhìn thấy người giữ mình là người trẻ tuổi anh tuấn, nho nhã lễ độ cho nên sinh ra hảo cảm, những lời oán hận cũng bị nghẹn, hắn cười nói: “Huynh đệ ngươi hẳn lần đầu tiên tới thành thành Thương Sơn a?”

Tô Tín gật gật đầu, hỏi: “Huynh đài làm sao nhận ra?”

Võ giả kia hào sảng cười nói: “Đừng gọi ta là huynh đài, ta tên là Phương Hạo.”

Tô Tín cũng chắp chắp tay, khóe miệng còn cười vui vẻ, nói: “Phương huynh mời, tại hạ Mạnh Thanh Trạch.”

Phương Hạo vừa kéo Tô Tín vừa đi về hướng đám người đang đi.

“Chỉ cần người đã tới thành Thương Sơn sẽ không có ai không biết phong vân lôi, mỗi ngày vào thời điểm này là lúc phong vân lôi khai chiến, đương nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều người vây xem.”

“Huống hồ phong vân lôi hôm nay đặc sắc, nghe nói nữ nhi của thành chủ thành Thương Sơn Yến sẽ phái người tới quan sát phong vân lôi.”

“Phong vân lôi này là chuyện gì?”

Tô Tín hỏi.

Phương Hạo xem như người ưa thích nói chuyện, có mấy lời muốn nói, nghe Tô Tín hỏi như vậy cũng bày ra bộ dạng hiểu rộng biết nhiều giảng giải với Tô Tín.

“Nhắc tới phong vân lôi cũng là một loại đặc sắc của thành Thương Sơn, chính là Yến thành chủ thành lập một tòa lôi dài lộ thiên giữa thành.”

“Phong vân lôi có một trăm bài danh, mỗi võ giả chỉ cần giao nạp phí tổn cũng có thể tiến hành tỷ thí trên phong vân lôi, khiêu chiến một người thành công, bài danh của ngươi sẽ tấn cấp, hơn nữa thắng được tiền thưởng lớn, hơn nữa ngươi còn có thể lựa chọn tiếp tục khiêu chiến hoặc bị khiêu chiến.”

“Tiếp tục khiêu chiến sẽ đạt được nhiều tiền thưởng hơn, nhưng thua sẽ không có gì, hơn nữa nếu có người khiêu chiến ngươi, ngươi đạt được tiền thưởng cũng thuộc về người nọ. Nếu muốn dừng có thể bỏ ra một phần ba tiền thưởng là có thể an toàn rời khỏi.”

“Top ba mươi trên phong vân lôi chỉ cần bảo trì vị trí không lọt ra khỏi top ba mươi, Yến thành chủ sẽ ban cho bọn họ rất nhiều tiền thưởng.”

Tô Tín âm thầm gật gật đầu, Yến Hoàng Cửu không hổ là người có thể thành lập thành Thương Sơn lớn nhất Tương Nam, hắn quả nhiên có suy nghĩ hay.

Cho dù phong vân lôi thế nào cũng không thiệt thòi, rất nhiều võ giả giao nạp phí tổn tham gia phong vân lôi, chỉ có trước một trăm mới có tiền thưởng, hơn nữa cho dù ngươi thắng bao nhiêu, chỉ cần thua một hồi sẽ không còn vốn gốc.

Hơn nữa cho dù ngươi thắng muốn lấy tiền rời đi cũng cần giao ra một phần ba phí tổn mới được.

Yến Hoàng Cửu trả giá duy nhất chính là tiền thưởng cho top ba mươi, nhưng số tiền này so với lợi nhuận của phong vân lôi quả thực chỉ là mưa bụi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.