- Vẫn là ngươi nghe lời không bỏ trốn.
Hà Xu Dĩnh không phải không muốn trốn, mà là nàng biết rõ, cho dù trốn cũng không thoát khỏi Tô Tín, tốc độ thân pháp khủng bố như thế, thân pháp Hà gia bọn họ không cách nào so sánh.
Tô Tín xoa bóp gương mặt Hà Xu Dĩnh, xúc cảm không tệ, Hà Xu Dĩnh cũng lộ ra vẻ mị hoặc và tươi cười.
Nụ cười vui vẻ của nàng lập tức cứng ngắt, bởi vì Tô Tín đã bóp cổ nàng lần nữa.
- Vừa rồi chúng ta nói tới đâu rồi? Đúng rồi, vì cái gì Tương Tây Ngũ Quỷ truy sát các ngươi? Trong đó có quan hệ gì với Tranh Kiếm Minh Địch Vân Phi?
Hà Xu Dĩnh cũng đã nhìn thấy kết cục hai người Hà gia, nàng không dám dấu diếm Tô Tín, đành phải nói ra việc này thật rõ ràng.
Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, khởi nguyên là Địch Vân Phi mời Ảnh thích khách Hà gia ra tay đi một mật địa Yêu tộc trộm đồ vật quay về.
Yêu tộc tồn tại đối với một ít người giang hồ bình thường chỉ là truyền thuyết, nhưng đối với một ít tông môn đỉnh cấp lại không phải bí mật gì.
Yêu tộc ẩn cư tại một ít bảo địa, trong đó tự nhiên sinh ra một ít thiên tài địa bảo, một ít bảo vật có thể ngộ mà không thể cầu.
Mà lần này Địch Vân Phi đạt được một tình báo, một tiểu mật địa của Yêu tộc có một khối Thiên Đạo thạch lôi thuộc tính.
Cái gọi là Thiên Đạo thạch chính là kết quả của thiên địa tạo hóa, trong đó ẩn chứa ảo diệu thiên địa.
Nếu giao Thiên Đạo thạch lôi thuộc tính cho một võ giả Thần Cung Cảnh tu hành công pháp lôi thuộc tính sử dụng, hắn liền có thể lập tức cảm ngộ lôi đạo trong đó, Thiên Đạo thạch sẽ tự động hấp thụ thiên địa nguyên lực luyện hóa nguyên thần thay hắn, dung hợp Hóa Thần và thành tựu Hóa Thần Cảnh.
Hơn nữa võ giả dùng loại phương thức này tấn chức Hóa Thần Cảnh sẽ không có di chứng, thậm chí thực lực không có gì khác những võ giả đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất sau đó lại tấn chức Hóa Thần Cảnh.
Loại chí bảo thiên địa này chỉ xuất hiện vài lần trong võ lâm Trung Nguyên, có thể nói vô giá.
Đối với mật địa Yêu tộc như vậy, đại đa số người chỉ nghe nói qua mà thôi, căn bản không có khả năng gặp được, nhưng Địch Vân Phi lại từ trong thư tịch đạt được tình huống trong mật địa, hơn nữa thuê người Ảnh thích khách Hà gia đi vào đánh cắp Thiên Đạo thạch.
Hà gia cầm tư liệu lẻn vào mật địa Yêu tộc rất thuận lợi, tình huống trong đó kém xa Địch Vân Phi nói qua, phần tư liệu của hắn chỉ có thể ra vào, làm cho hơn ba mươi tên thích khách Hà gia chỉ còn sót lại năm người Hà Xu Dĩnh.
Cũng may mắn phương thức tu luyện của Yêu tộc không giống với nhân loại, bọn chúng không thèm quan tâm tới Thiên Đạo thạch, cho nên đám người Hà Xu Dĩnh còn sót lại mới có thể mang theo Thiên Đạo thạch rời đi.
Ngay cả như vậy, Hà Xu Dĩnh cũng không cam chịu tâm, bởi vì Hà gia lần này ăn thiệt thòi quá lớn, Địch Vân Phi cho thù lao không đủ bù đắp tổn thất của Hà gia.
Ảnh thích khách Hà gia có phương thức bồi dưỡng đệ tử thập phần nghiêm khắc và khó khăn, điều này dẫn đến rất ít võ giả Hà gia chính thức có thể xuất sư, vẫn lạc hơn hai mươi người đã làm Hà gia mất đi một phần ba thực lực.
Cho nên Hà Xu Dĩnh lúc này mới muốn bàn điều kiện với Địch Vân Phi, nhưng không biết tại sao Địch Vân Phi không cho mặt mũi và không gặp mặt bọn họ, chỉ nói với bọn họ một câu, giao Thiên Đạo thạch ra, cầm đồ vật nên có được và cút, nếu không sẽ giết bọn họ.
Kết quả là Hà Xu Dĩnh dưới sự giận dữ liền mang Thiên Đạo thạch thoát đi, lúc này mới dẫn tới Địch Vân Phi phái người đến đuổi giết.
Tô Tín hơi khinh thường nhìn nữ nhân này, quả nhiên lại là gia hỏa không nhìn rõ tình huống.
Nếu Hà gia có thực lực như Huyết Y Lâu còn có thể cầm Thiên Đạo thạch bàn điều kiện với Địch Vân Phi.
Nhưng không biết Hà gia các ngươi hiện tại đã xuống dốc chỉ còn là thế lực nhị lưu, các ngươi có tư cách gì uy hiếp Địch Vân Phi?
Đương nhiên Tô Tín cho rằng Địch Vân Phi cũng ngu xuẩn, nếu như hắn trực tiếp đen ăn đen xử lý đám người Hà gia thì không có nhiều việc xảy ra như vậy.
Hà Xu Dĩnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Tín, hi vọng hắn có thể thả mình.
- Thiên Đạo thạch đâu?
Tô Tín hỏi.
Hà Xu Dĩnh chỉ vào ngực của mình.
Nàng hiện tại cũng hối hận, sớm biết như vậy nên ngoan ngoãn giao Thiên Đạo thạch cho Địch Vân Phi là tốt rồi, cầm thù lao Địch Vân Phi cho đền bù một ít tổn thất.
Kết quả hiện tại tốt rồi, Hà gia bọn họ chỉ còn một mình nàng, không chỉ đắc tội Tranh Kiếm Minh, ngay cả Thiên Đạo thạch cũng khó giữ được.
Tô Tín vươn tay dò xét ngực Hà Xu Dĩnh nhưng không dừng lại trên ngực của nàng quá lâu, trực tiếp móc lấy một tấm vải gấm bao phủ một tảng đá.
Mở gấm vóc ra xem, cho dù Tô Tín có kiến thức rộng rãi cũng bị cảnh tượng mỹ lệ này làm khiếp sợ.
Thiên Đạo thạch chỉ lớn như quả trứng bồ câu, nó vừa xuất hiện đã xuất ra kim quang, quả thực như một đám lôi điện tinh hoa ngưng tụ tạo thành.
Không, không giống là, Tô Tín cầm nó trong tay không khác gì cầm một đám lôi điện.
Xem một hồi, Tô Tín liền thu Thiên Đạo thạch vào túi giới tử, ngay vào lúc Hà Xu Dĩnh cho rằng hắn thả mình con đường sống, Tô Tín trực tiếp bóp nát cổ của nàng, làm cho Hà Xu Dĩnh mở to mắt phượng, mang theo không cam lòng ngã xuống đất.
Đứng dậy, Tô Tín nhìn sang đệ tử Hà gia bị Tương Tây Ngũ Quỷ trọng thương chưa chết, cũng bổ cho bọn họ một kích, thuận tiện tiễn bọn chúng lên đường.