Tô Tín nhìn mười ba người con thừa kế của Yến Hoàng Cửu, đôi mắt hắn híp lại, nói: “Phương huynh, tại hạ mới đến, ngươi có thể giới thiệu kỹ càng cho ta về mấy vị công tử hay không?
Thiết Vô Tình cho Tô Tín tư liệu nhiệm vụ chỉ có ghi mười ba ngời thừa kế Yến Hoàng Cửu mà thôi.
Cho dù Tô Tín đã nhớ rõ những tin tức này trong lòng nhưng thế giới này cũng không có ảnh chụp, dựa vào miêu tả vẻ ngoài như vậy, Tô Tín cũng không có biện pháp phân biệt bọn họ là ai với ai.
Tật xấu dong dài bát quái của Phương Hạo lại phát tác, hắn chỉ vào người ngồi ở giữa, đó là nam tử thân thể cao lớn.
“Đây là nhi tử đầu tiên của Yến thành chủ, Đại công tử Yến Thư Hằng.”
“Trong mười ba người con, Yến Thư Hằng lớn tuổi nhất, hắn tích lũy cũng sâu nhất trong thành Thương Sơn.”
Hắn lần lượt chỉ vào người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn gần Yến Thư Hằng: “Đây là nhị công tử của Yến thành chủ, hắn là Yến Trọng Hằng, làm người âm tàn độc ác, ngang ngược càn rỡ.”
“Ngươi cũng phải cẩn thận chút ít, trong thành Thương Sơn có không ít võ giả không có mắt chọc nhị công tử và bị phế võ công ném ra khỏi thành Thương Sơn.”
Phương Hạo lại tiếp tục chỉ vào người trẻ tuổi áo trắng, nói: “Hắn là cửu công tử của Yến thành chủ, Yến Thịnh Hằng, làm người phóng khoáng, trọng nghĩa khinh tài, thanh danh bên ngoài rất tốt, tính cách trái ngược với nhị công tử.
Phương Hạo cuối cùng chỉ vào người trẻ tuổi không kém Tô Tín bao nhiêu, thiếu niên này rất tuấn tú, nói: “Hắn là thập tam công tử của Yến thành chủ, Yến Kế Hằng, hắn là tiểu nhi tử được Yến thành chủ thích nhất, hộ vệ của hắn đều là thành chủ mời chào, chỉ có hắn là được Yến thành chủ ban cho ba tên hộ vệ cảnh giới Tiên Thiên.”
“Những chuyện khác ta không dong dài, trước mắt cũng chỉ có bốn công tử này có khả năng tranh đoạt vị trí thành chủ nhất, những người còn lại kém một chút, hơn nữa bọn họ cũng biết thực lực mình không được nên tám người khác phân biệt đầu nhập vào bốn người này, chờ mong tương lai không làm được thành chủ cũng có thể sống cuộc đời phú quý.”
Tô Tín nhìn về vào một hơi hẻo lánh, hắn sờ sờ cái mũi nói: “Yến thành chủ có mười ba người con, ngươi nói còn thiếu một người ah.”
Phương Hạo cũng nhìn về nơi hẻo lánh, nơi đó có một nữ tử đại khái hai mươi tuổi đang ngồi, theo sau là một lão bộc và ba hộ vệ, so với những người khác sau lưng có mười mấy người thì như vậy quá chênh lệch.
Nữ tử này mặc áo trắng xinh đẹp, tuy dung mạo rất đẹp nhưng không thể nói nói nàng khuynh quốc khuynh thành.
Trên người nàng mang theo khí chất thanh nhã thoát tục làm nội tâm người đối diện thoải mái, cũng sinh ra cảm giác thân cận với nàng.
Nghe Tô Tín nhắc tới nữ tử áo trắng, Phương Hạo thở dài một tiếng và nói: “Đây là con gái thập nhị của Yến thành chủ, nàng là Yến Khuynh Tuyết Yến tiểu thư, không giống những người khác, nàng là con tư sinh.”
“Tuy các công tử tiểu thư khác là cùng cha khác mẹ nhưng mẫu thân đều xuất thân tiểu thư khuê các có bối cảnh, chỉ có mẫu thân Yến tiểu thư chỉ là người bình thường, cho nên trong mười ba người con của Yến thành chủ thì nàng là người bị bài xích nhiều nhất.”
“Kỳ thật Yến tiểu thư làm người thực rất tốt, đối xử với những tán tu thành Thương Sơn như chúng ta không có ngạo khí. Có đôi khi chúng ta không cẩn thận chọc nhị công tử thì nàng còn có thể giúp chúng ta cầu tình.”
“Nhưng đáng tiếc xuât thân Yến tiểu thư đã định trước nàng không thể làm thành chủ thành Thương Sơn, nàng hiện tại còn chưa quyết định sẽ giúp đỡ vị công tử nào, hành động của nàng như thế làm đám đại công tử cực kỳ bất mãn”
“Kỳ thật hiện tại Yến tiểu thư lựa chọn tốt nhất là giao lệnh bài cho một vị công tử nào đó và đổi lấy hắn che chở, chờ những công tử này phân thắng bại mới đưa lệnh bài ra, sau này Yến tiểu thư khó mà sống tốt được.”
Tô Tín nhìn Yến Khuynh Tuyết cô đơn ngồi ở nơi hẻo lánh, trong mắt mang theo vẻ hân thưởng: “Vậy thì không nhất định, dựa vào bố thí đạt được cái gì đó cũng không bảo đảm, có nhiều thứ phải do chính mình theo đuổi.”
Phương Hạo bĩu môi, cảm giác vị Mạnh huynh mới quen có phần lý tưởng hóa.
Đúng là có nhiều thứ phải theo đuổi nhưng điều kiện tiên quyết ngươi phải có thực lực theo đuổi ah.
Bản thân Yến Khuynh Tuyết chính là con tư sinh, không được các huynh đệ khác thích, bản thân cũng không có tài nguyên, căn bản không thể bồi dưỡng ra thủ hạ cường đại.
Thế lực của nàng hiện tại thậm chí còn không có khả năng thắng bất cứ người nào, nàng hiện tại không đầu hàng, nàng lấy cái gì đi tranh giành?
Phương Hạo đang muốn hảo hảo phản bác lời của vị đồng bạn bên cạnh mình, hắn phát hiện đối phương thất thần.
Không thể không nói sức quan sat của Phương Hạo rất mạnh, Tô Tín thật thất thần, đó là bởi vì hắn nghe được hệ thống tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến.
“Tuyên bố nhiệm vụ chính tuyến: thay lòng đổi dạ. Miêu tả nhiệm vụ: thắng được Yến Khuynh Tuyết yêu thương và rời đi, ban thưởng nhiệm vụ: 500 điểm giá trị phản phái, năm lần rút thưởng trung cấp, thời hạn một năm.”
“Thất bại trừng phạt: khấu trừ 500 điểm giá trị phản phái, thọ nguyên năm năm.”
Nói thật, Tô Tín nhận được nhiệm vụ này liền có cảm giác muốn thổ huyết, tại sao hệ thống cho nhiệm vụ không có tiết tháo gì cả?
Đùa bỡn tình cảm con gái người ta, Tô Tín không có hứng thú làm, cũng không muốn làm.
Nhưng nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ chính tuyến, căn bản không cho phép ngươi từ bỏ nhiệm vụ, ngươi tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp.
Trừng phạt của nhiệm vụ quá không thoải mái, 500 điểm giá trị phản phái cũng bỏ đi, về sau có thể chậm rãi tích lũy dần, hắn không thể để mất năm năm thọ nguyên ah, dù sao không ai muốn chết sớm năm năm cả.