Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
“... Ngươi còn đang chịu đói sao? Ngươi còn đang trốn trốn tránh tránh sao? Đến đây đi, tới nơi này đi, Huyễn Thành hoan nghênh hết thảy người sống sót, cho tới bây giờ, đã có hai mươi vạn đồng bào tụ tập, nơi này có hi vọng, nơi này có...”
Trong Radio truyền ra một giọng nữ, ôn nhu, học thức, chỉ nghe thanh âm là có thể để cho người ta hiện ra một hình ảnh mỹ lệ mang theo nụ cười. Lăng Tu sửng sốt, cái chén trong tay rơi trên mặt đất, “Ba” một tiếng nát bấy, cháo bên trong vẩy đầy đất.
Không nghĩ tới, thật không ngờ radio lại tiếp được tin tức của ngoại giới, quá đột nhiên, thế cho nên trong chốc lát Lăng Tu không cách nào phục hồi lại tinh thần.
Khi nàng kia lại báo một lần nữa thì, Lăng Tu mới như tỉnh lại từ trong mộng mà vọt tới, đem radio nâng lên cao để nghe được rõ hơn. Đã lâu mới nghe được thanh âm nhân loại, tuy nói chỉ là từ radio, hắn lại cảm thấy rất thân thiết.
“Có hai mươi vạn người tụ tập ở Huyễn Thành, Huyễn Thành này chẳng phải chính là một cái căn cứ thuộc về loài người sao?”
Lăng Tu khó có thể ức chế sự vui sướng, hắn giống như ở trong đại dương bao la tràn đầy bóng tối nhưng lại nhìn thấy một con thuyền, vào thời khắc này thấy được ánh đèn pha, tìm được phương hướng.
Một đêm này, Lăng Tu hưng phấn khó có thể đi vào giấc ngủ, hắn quyết định đi Huyễn Thành, nơi đó có hai mươi vạn người, nơi đó chính là một cái thế giới loài người thu nhỏ a, hắn đã không kịp chờ đợi muốn trở lại thế giới thuộc về nhân loại.
Chỉ là, khi hắn lấy ra địa đồ tìm vị trí Huyễn Thành thì, hưng phấn cùng vui sướng tiêu tán trong sát na, Thành Hải Dương cách Huyễn Thành chừng hai nghìn năm trăm km, muốn từ Thành Hải Dương đến Huyễn Thành, nhất thiết phải đi qua ba thành thị.
Lăng Tu cảm giác như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào đỉnh đầu, cả người đều bị đóng băng.
Lắc đầu cười khổ: “Lộ trình hơn hai ngàn km, ta có mệnh đi tới đó sao?”
Hắn đột nhiên nhớ lại Đường Tăng Tây Thiên lấy kinh, dọc theo đường đi đều là nguy hiểm không biết, nhưng điều kiện của hắn không hơn Đường Tăng, Đường Tăng tuy rằng nhu nhược, nhưng chí ít còn có ba đồ đệ võ nghệ cao cường bảo hộ, mà chính bản thân thì lại cô độc.
Coi như hết!
Lăng Tu bỏ địa đồ ra, coi như bị ép phải rời khỏi căn phòng này, hắn cũng tuyệt không đi Huyễn Thành.
Thời mạt thế, khẳng định đường xá sẽ khó đi hơn rất nhiều, khắp nơi đều là xe cộ nằm ngổn ngang, lái xe đi là si tâm vọng tưởng, nói cách khác, muốn đi Huyễn Thành, vậy thì phải dựa vào hai chân từng bước từng bước đi tới, với tiền đề này mà còn có người muốn đi Huyễn Thành, vậy chỉ có thể nói đầu óc người này bị vào nước rồi.
Hy vọng như ánh rạng đông xuất hiện rồi lại biến mất rất nhanh, tâm tình Lăng Tu hạ đến đáy cốc.
Ăn sáng xong, liền lại ở trong phòng rèn luyện thân thể, bởi vì đã thích ứng nhiệm vụ lúc trước, Lăng Tu liền gia tăng lượng huấn luyện, chống đẩy, gập người, nhảy cóc, đều từ năm trăm cái lên sáu trăm cái, ngồi trung bình tấn từ một giờ lên thêm nửa giờ.
Huấn luyện rất khổ cực, rất mệt mỏi, khi có ý nghĩ buông tha thì, trong miệng Lăng Tu cũng không ngừng lặp lại: “Nếu bạn là một người đàn ông thành công, trước tiên bạn phải cảm nhận được cay đắng, làm việc chăm chỉ, thể xác và tinh thần phải luôn được rèn luyện, đừng vì nhất thời mà phá hủy tương lai.”
Đây là câu hắn thích nhất, mỗi khi tụng niệm, hắn có thể cảm giác được ý chí cứng cỏi và lực lượng cường đại.
...
Hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, chờ thân thể triệt để khôi phục lại sức lực thì lấy khan lau sạch người, Lăng Tu pha một bình trà nóng, làm ấm áp tứ chi bách hài. Mưa từ đêm qua đến hiện tại, đã tròn mười lăm tiếng đồng hồ, chỉ bất quá từ mưa như trút nước biến thành mưa nhỏ tí ta tí tách từng hạt.
Lăng Tu đi tới trước cửa sổ nhìn lại, trên đường phố vẫn đứng rất nhiều tang thi, chúng nó giống như là đất đai khô khan, tràn đầy khát vọng đối với nước mưa.
Khi dùng kính viễn vọng tỉ mỉ quan sát một phen, Lăng Tu không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, tang thi phát sinh biến hóa, nguyên bản chúng nó giống như là thây khô có nhiều nếp nhăn, thế nhưng dầm mưa mười mấy tiếng đồng hồ, hai gò má khô quắt bắt đầu trở nên êm dịu một lần nữa, tay khô héo cũng đã có da thịt, đã không còn nhìn thấy được đầu khớp xương vết nữa.
“Nước là sinh mệnh chi nguyên đối với người, lẽ nào tang thi cũng giống như vậy?”
Lăng Tu tự lầm bầm suy đoán nói, nhưng rất nhanh hắn lại phủ định suy đoán của mình, tang thi là tử thi đi lại ở trên mặt đất, tử thi làm sao lại cần nước nè, nhiều nhất chỉ là bổ sung hơi nước mà thôi.
Mặc dù không ôm hi vọng đi Huyễn Thành, nhưng Lăng Tu vẫn sẽ đúng giờ nghe cái kênh kia, nghe được thanh âm loài người, chí ít để cho hắn có thể cảm giác không còn cô đơn. Nghe đài mấy ngày, hắn phát hiện cái kênh này sau khi mời gọi người sống sót đi Huyễn Thành thì, liền mời những người khác tới nói chuyện, những người khác nói chuyện đều là đang tìm thân nhân, bọn họ hi vọng thông qua cái này có thể biết thân nhân của mình đang ở Huyễn Thành, gọi thân nhân tới đây đoàn tụ.
Lăng Tu lại dè bỉu, không nói tới thân nhân còn sống không, cho dù là sống, mà trước thời đại này đã có rất ít radio, tuyệt đại đa số mọi người đều thông qua điện thoại di động để nghe radio, mà đã không còn điện cung ứng, điện thoại di động đã hoàn toàn vô dụng.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù còn sống, cũng có radio, khả năng tiếp thu thân nhân báo tin tức có xác suất cũng quá thấp, cho nên đây là cực kỳ không đáng tin, chỉ là ở trong tuyệt vọng tự cho mình một hi vọng mà thôi.
Hôm nay ăn cơm tối xong, Lăng Tu lại nằm ở trên ghế sa lon nghe đài từ Huyễn Thành vọng lại, hắn đã biết cái người đang nói trên radio tên gọi là gì, Lâm Di, một cái tên rất nữ tính.
“...Ngươi còn đang chịu đói sao? Ngươi còn đang trốn trốn tránh tránh sao? Đến đây đi, tới nơi này đi, Huyễn Thành hoan nghênh hết thảy người sống sót, cho tới bây giờ, đã có hai mươi vạn đồng bào tụ tập, nơi này có hi vọng, nơi này có......”
Sau ba lần kêu gọi, Lâm Di liền bắt đầu giới thiệu người ngày hôm nay sẽ gửi hy vọng vào radio.
“Cô nương, xin hỏi ngươi tên là gì?”
“Ta gọi Lăng Tuyết!” Một giọng nữ non nớt vang lên.
Nguyên bản từ từ nhắm hai mắt, thảnh thơi nghe radio, Lăng Tu như bị điện giật vậy chợt mở hai mắt ra ngồi dậy từ trên ghế salon.
“Tuyết Nhi, vừa mới là... thanh âm Tuyết Nhi!”
Lăng Tu ngừng thở, đem lỗ tai tiến tới gần radio, tập trung tinh thần, rất sợ bỏ sót một nội dung nào đó.
“Tốt Lăng Tuyết, ngươi hi vọng người nào nghe được thanh âm của ngươi đâu nè?”
“Ta hi vọng ca ca có thể nghe được thanh âm của ta!”
“Nga? Ca ca ngươi tên gọi là gì vậy?”
“Ca ca ta gọi là Lăng Tu.” Dừng một chút, “Đại tỷ tỷ, có đúng hay không ca ca nhất định có thể nghe được thanh âm của ta?” Thanh âm tràn đầy khẩn trương cùng sầu lo.
Radio lâm vào im ắng trong ngắn ngủi, rất rõ ràng cho thấy Lâm Di đã run một hồi, tiếp theo liền nghe được tiếng nàng khẳng định: “Đúng vậy, ca ca ngươi Lăng Tu nhất định có thể nghe được thanh âm của ngươi!”
Người trưởng thành vừa nghe liền biết đây là một câu an ủi.