{Ký chủ, hệ thống cũng có nỗi niềm riêng mà.} Nhận thấy lá gan của Khải Minh dần to ra, với lại hệ thống liên tục bị Khải Minh kích khích nên tiểu Thê Tử cố gắng kéo tên giời này về với ánh sáng Mặt Trời.
Theo kiểu này, không sớm thì muộn hệ thống cũng có Tân Chủ Ký Sinh khác.
“Nổi niềm cái đinh ấy, theo ta từng trải nghiệm 20 năm, mười cái hệ thống thì hết chín cái rưỡi khốn nạn rồi, không hãm hại lừa gạt ký chủ của mình thì cũng lừa đảo lôi kéo ký chủ của mình vào chỗ chết.” Khải Minh nghe vậy liền lập tức phân bua.
{Ký chủ có một lần quay may mắn, ký chủ có muốn sử dụng không?} Tiểu Thê Tử đổi chủ đề cuộc trò chuyện bằng một thông báo.
Hết nói nổi nên tiểu Thê Tử cũng chả thèm nói tiếp.
“Dùng đi, để xem được lông gà hay râu vịt?” Khải Minh khinh bỉ trả lời, hắn giờ không quan tâm mấy cái phần thưởng này nên không quan trọng nó là gì.
Hệ thống toàn đưa ra bẫy, phần thưởng có cao cấp cũng rất khó để ăn.
{Chúc mừng ký chủ quay được thẻ thu thập Linh Dược - Thảo Dược tại Việt Thứ Nguyên, thời gian 60 phút.} Rất nhanh tiểu Thê Tử liền thông báo.
“? Tác dụng?” Trong đầu Khải Minh hiện đầy dấu chấm hỏi.
{Thẻ thu thập này sẽ đưa ký chủ đến một không gian độc lập dành riêng cho Linh Dược và Thảo Dược, ký chủ sau khi dùng thẻ này liền có thể thoải mái thu thập các loại Linh Dược - Thảo Dược trong thời gian quy định.} Tiểu Thê Tử giải thích rõ ràng cho hắn.
“Quào, nếu vậy liền ngon nhờ, lập tức sử dụng đi.” Hai mắt Khải Minh tỏa sáng nhìn giao diện hệ thống.
Hắn rất thích những việc này a, vừa miễn phí vừa thoải mái.
Lúc này tâm lý của hắn đã khá hơn, mặc định hệ thống chắc chơi đủ rồi, không gây áp lực cho hắn mà chính thức vào phần chính, đưa hắn bước đến đỉnh cao nhân sinh.
Sau khi Khải Minh hắn quyết định dùng tấm thẻ kia, ngay lập tức trước mắt hắn liền xuất hiện một cánh cổng khá lớn.
Cánh cổng này cao gần hai mét, toàn thân có màu đỏ tươi, các chi tiết nổi và chìm trên cánh cửa đều có màu tím, chiều rộng khoảng một mét hai, nhìn qua trên cánh cổng xuất hiện rất nhiều phù văn hoa văn rất kỳ lạ, lít nha lít nhít đến nỗi không thể nào đoán được số lượng.
Xuất hiện không bao lâu cánh cổng này liền lập tức mở ra, từ bên trong cánh cổng tràn ra một loại khí chất có cảm giác rất tươi đẹp.
Không chần chờ mà Khải Minh ngay lập tức bước vào cánh cửa, đi qua nơi bí ẩn bên kia.
~~~~~~~~
“Ôi, đây là Linh Dược Thảo Dược?” Khải Minh ngơ ngác nhìn phía trước, trạng thái khó có thể tin nhìn những gì hắn đang thấy.
Trước mắt hắn có thể xem như một cái hồ hoặc cũng có thể được gọi là biển.
Rất to rất lớn, lớn đến nỗi vô tận, không thể nhìn thấy bất cứ vật gì khác ngoài màu xanh lá cây xen giữa màu xanh dương trên cái hồ này.
Nhưng mà tại sao lại có màu xanh lá cây?
Đó là do có vật nổi trên mặt nước nha!
“Ẹo, thật à?” Khải Minh nhìn những thứ trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước mà không thể tin vào mắt mình.
“Hệ thống, lăn ra đây, Linh Dược Thảo Dược mà ngươi nói đâu?” Hắn ngay lập tức nổi khí, nở một nụ cười điểu với hệ thống thân yêu.
{Phía trước chính là Thảo Dược đấy ký chủ, tuy tác dụng hơi gân gà nhưng vẫn dùng được!} Tiểu Thê Tử trả lời thay hệ thống.
“Đó là Thảo Dược, thảo cái đầu gà thì có chứ ở đó mà thảo, định mệnh, một biển bao la Bát Ngát Lục Bình rành rành kia ra, tưởng ta đây ngu hay sao mà không phân biệt được việc này?” Khải Minh tiếp tục hoài nghi nhân sinh.
“M.....nó!”
Một thời gian dài im lặng mà không có bất cứ phản hồi nào từ hệ thống và cả tiểu Thê Tử, nên Khải Minh hắn bất lực ngửa mặt lên trời hét lớn.
Kể từ giờ phút này hắn liền hiểu, tin tưởng cái rắm ấy, hệ thống này mãi vẫn vậy.
Sau đó, không thể làm gì khác nên hắn vớt lên một bụi Lục Bình gần nhất lên xem xét.
“Đây khẳng định một trăm phần trăm là Lục Bình, sai chặt đầu tiểu Sầu.” Ngắm nghía và quan sát một lúc hắn liền khẳng định cái thứ vô dụng này.
Tại sao lại vô dụng?
Ở dị Giới thứ này có tác dụng gì?
Mang đi giết địch à? Hay đan làm đồ mỹ nghệ rồi bảo nó là Thần Thánh, sau đó đem đi bán cho mấy tên Thần Kinh.
Nhưng bên trên là ý nghĩ của Bác Khải Minh, chứ hệ thống lại khác.
*Phát hiện Thảo Dược: Ba Lục Bình (Thiên Bình Lục Thảo)
Phẩm chất: Địa cấp Thượng Phẩm.
Tác dụng: Dược liệu chế tạo các loại đan dược chữa thương thế cùng đan dược kéo dài tuổi thọ, trị bệnh nan y, cấp bậc đan dược cũng tùy theo cấp bậc của Thảo Dược Ba Lục Bình.
Ngoài ra Thảo Dược Ba Lục Bình cũng là một trong những Thảo Cấp chế tạo vũ khí pháp bảo phòng ngự cao cấp.
*Phát hiện biển rừng Thảo Dược Ba Lục Bình (Thiên Bình Lục Thảo), bắt đầu tiến hành tra xét phẩm cấp của toàn bộ trong khu vực.
Kết quả:
+ Số Lượng =} Không Xác định. (Dự đoán xấp sỉ trăm tỷ bụi.)
+ Phẩm cấp: Thấp nhất Hoàng cấp hạ phẩm, cao nhất Thánh cấp siêu phẩm.
~~~~~~~~~~~
Khải Minh: “…”
Nhìn xong phần giới thiệu, Lục Bình vẫn là Lục Bình, khỏi khẳng định.
“Mịa nó, rõ ràng rành mạch, có sai không, có sai không, tự mình thông báo là Lục Bình luôn, ngoài ra ta thật không ngờ hệ thống trơ trẽn đến thế, giới thiệu thêm mấy cái cao cấp đó để lừa ta, phải chi hệ thống ngươi đưa ra một cái tên khác ta liền tin ấy nha, đằng này........ Ta dễ bị lừa quá mà.” Khải Minh bất lực toàn tập, cố gắng hạ xuống cơn thịnh nộ trong lòng, bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Do như trước lúc hắn nhận phần thưởng vòng quay này, nên Khải Minh chả thèm quan tâm làm gì.
Cứ mặt kệ hệ thống mà an nhiên tự tại đã.
Nhưng dù nói vậy Khải Minh cũng bắt đầu thu thập từng bụi Lục Bình vào không gian hệ thống, một tỷ năm và trăm tỷ lần chết đấy, chả nhẽ bây giờ tay không mà về sao?
Chí ít cũng phải lấy, phải lấy thật nhiều nữa mới đúng, lấy cho bỏ ghét dù nó vô dụng.
“Mà tính ra vật này cũng có chút tác dụng đấy, làm đồ mỹ nghệ nè, đem ra cho người dân ở thôn dùng cũng rất ổn, phần ngó cũng ăn được nè, quan trọng là có thể nhớ chút về quê hương nữa.” Khải Minh nhìn biển Lục Bình mà hồi tưởng.
Ý nghĩ bình thường này của hắn mà để cho các cường giả ngoài kia biết, khẳng định Khải Minh chết đặc biệt thảm.
Nên nhớ đâu đó vài trăm năm trước, chỉ vì một bụi Thiên Bình Lục Thảo cấp Huyền thôi, mà khiến cho cả một Đại Lục gào khóc mấy chục năm liền, chỉ vì tranh giành một thứ mà Khải Minh cho là bình thường lại khiến cho cả tỷ sinh mệnh ra đi.
Bởi vì độ sâu của cái Biển Hồ này khá nông, chỉ ngang hông hắn nên hắn không gặp bất cứ khó khăn gì trong việc thu thập.
Hắn chỉ cần nhặt lên, vất vất cái cho khô nước rồi bỏ vào không gian hệ thống, chậm rãi dễ dàng.
60 phút thời gian rất nhanh liền trôi qua, Khải Minh hắn thu thập tròn 100 bụi Thiên Bình Lục Thảo.
“Phải chi lấy được hết về, như thế mới hả giận được.” Hắn vừa ra khỏi cánh cổng vừa lầm bầm.
'Rầm!'
“Thật sự, ta muốn hủy hệ thống, hệ thống mau bật chức năng tự hủy, nhanh.” Khải Minh ngước nhìn trời,thâm tâm tự hỏi, ta tại sao phải như vậy?
Chuyện là, cánh cửa lần này không mở trong phòng Khải Minh mà là mở bên ngoài, phía sau căn nhà của hắn, cho nên...... Hắn té thẳng từ 200 mét xuống mặt đất.
Dù Ngưng Đan lúc bình thường vẫn rất dễ xử lý tình trạng này, nhưng bất ngờ kiểu ấy đố ai làm gì được.
“Chưởng phái, làm sao vậy?” Tiểu Sầu nhìn thấy Khải Minh có bộ dáng rối bời như ăn mày nên liền tiến đến quan tâm.
Khải Minh không trả lời tiểu Sầu mà như mất hồn đi một mạch về căn nhà của hắn.
Trời êm, thế giới bình thường, Khải Minh ngủ, các đệ tu luyện, làm nhiệm vụ, làm nông nghiệp, các dân cư an an ổn ổn sinh hoạt bình thường, những ngày bình yên lại cứ thế tiếp tục trôi qua......cho đến khi!
P/s: Nhân vật sẽ từ từ trưởng thành theo câu chuyện, nên đầu truyện nhân vật hơi hơi..... Các vị hiểu:)))
[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]
“Phiền bỏ mẹ”
[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]