Mọi việc dần nên ổn định nên hắn chuyển sang giai đoạn khác, một giai đoạn bắt đầu thiên hướng phát triển, và cũng là giai đoạn giữ vững nền móng của thế lực sau này.
Trước hết là hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ, truy tra xem xét để hình thành một Luật Quy, có thể xem như một bộ Luật nghiêm chỉnh.
Thế giới này toàn dùng luật rừng nên hắn phải thay đổi nha!
“Bắt đầu thôi.” Khải Minh ngồi vào bàn làm việc trong phòng, nghiêm túc tỉ mỉ thực hiện đưa ra những điều luật.
Trong lúc Khải Minh và toàn thôn nhàn nhã như không có việc gì, thì thế giới bên ngoài lại rối loạn tung cả lên, thảm cảnh, hoang cảnh, suy cảnh... đâu đâu cũng có.
Nhìn từ Thôn Minh Việt trong lúc này, nơi đây tràn đầy sinh cơ, yên bình, ta vui, ta vẻ, ta làm, ta ăn, ta sống..... một nơi mà rất nhiều người phàm nhân mơ ước đến.
So sánh giữa Thôn và những Thôn khác vào lúc này, kết luận chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là 'Thảm!'
Những Thôn làng, thị Trấn xung quanh Thôn Minh Việt lúc này tràn ngập tai ương, yêu thú tấn công thảm sát khắp nơi, người người bị giết, thương tật vĩnh viễn, máu và nước mắt khổ đau đâu đâu cũng có, sự khóc than, kêu gào, tuyệt vọng, tràn đầy khắp nơi.
Nghị sự đường, Hằng phái!
Một môn phái Nhất phẩm trung đẳng, nhân số gần một ngàn người, thực lực mạnh nhất là hai vị lão tổ Ngưng Đan, chưởng phái Luyện Hồn, mười trưởng lão và hai mươi chấp sự chỉ Luyện Hồn và Luyện Linh, về đệ tử đều đa phần ở Tôi Thể, Luyện Thể cùng Luyện Linh.
Điều đặc biệt duy nhất ở môn phái này, là bọn họ chỉ thu nữ nhân.
Lúc này trong nghị sự đường vang lên rất nhiều lời nghị luận, tất cả cũng đều là giọng của nữ nhân.
“Chưởng phái, người bị thương quá nhiều, chúng ta không thể tiếp tục nhận bọn họ, lương thực chúng ta cũng chả còn bao nhiêu.”
“Có tất cả bao nhiêu người ở bên ngoài?”
“Còn hơn 5 nghìn người, đây là những nạn dân từ tám thôn hai trấn chạy về đây.”
“Bên phía Cổ phái thế nào rồi?”
“Bọn họ vừa bị một yêu thú Ngũ giai tấn công, tổn thất lúc này rất trầm trọng, hơn nửa tình hình lúc này không được ổn cho lắm.”
“Thú triều lần này quả thật không được bình thường.”
“Chưởng phái, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?”
“Chưởng phái....”
Rất nhiều lời nói mang theo vẻ lo lắng gấp rút, những cái thở dài bất lực không biết làm gì tiếp theo vang lên.
Thủ tại chỗ không được, rời đi cũng không biết đi nơi nào!
Lúc này, trong sân lớn và võ trường của Hằng phái chật ních người, đa phần đều là phàm nhân và một số tán tu tu vi thấp, số lượng đâu đó gần mười nghìn người, trên vẻ mặt của bọn họ đều toát lên vẻ mệt mỏi, dáng dấp khổ sở, tinh thần đều thấp thỏm lo âu.
Ngoài ra trước cửa của Hằng phái cũng có một nhóm người như vậy, số lượng cũng bốn hoặc năm ngàn người, bộ dáng của bọn họ thậm chí còn tệ hơn những người bên trong môn phái.
Thương tích đầy mình, trạng thái yếu đuối mệt lã đi vì đói, tinh thần bất lực vì không biết ngày mai ra sao, phải đi đâu để tiếp tục được sống hoặc thậm chí chỉ cần ổn định thôi là được.
Bọn họ cũng muốn được sống tiếp chứ, chỉ muốn sống sót qua quảng đời của mình, nhưng tại sao lão thiên lại gây khắc nghiệt như vậy, không thể tu hành, sinh mệnh tuổi thọ thấp đã đành, nhưng tại sao lão thiên vẫn không buông tha cho họ.
Họ có gây hại cho ai đâu, chỉ như những hạt cát bé nhỏ thôi mà.
Những đệ tử của Hằng phái ở xung quanh trông trạng thái cũng không hề tốt hơn những phàm nhân kia mấy, bọn họ đều là nữ nhân, nhưng trong thời gian qua lại phải liên tục chiến đấu chống trả cao độ, phần vì mệt, phần vì sợ hãi, bọn họ lúc này đều mang trên mình sự uể oải, phong trần tều tụy, có đôi lúc trong số họ liền có vài người ngất đi vì đuối sức.
Cách đây không xa, Cổ phái!
Những nơi khác không biết, hảo hữu đồng minh của bọn họ là Hằng phái chắc cũng chưa hay.
Cổ phái, bị diệt!
Không ai biết từ lúc nào, sau trận thảm diệt thú triều vừa rồi, một trận thú triều gây tổn thất hơn bảy phần cho Cổ phái, tưởng đâu môn phái này đã ổn định, nào ngờ lúc này đây cả môn phái chỉ còn mỗi thảm cảnh, kiến trúc bị hủy sạch, tất cả gần hai nghìn đệ tử trưởng lão cùng chấp sự và khách khanh, thậm chí hơn mười ngàn nạn dân là phàm nhân, không một ai may mắn sống sót.
Một thảm kịch nếu có người đến đây kiểm tra, chắc chắn sẽ phát hiện ở đây ngoài yêu thú, một phần nào đó có dấu hiệu của con người tạo ra.
Thế lực ẩn, hay ân oán tông môn?
Cách những khu vực này không xa, những thôn làng thị trấn cũng trải qua những màn thảm diệt thấm đầy bi thương, có từ yêu thú và một vài nơi lại có mập mờ sự xuất hiện của một thế lực nào đó.
................
Ủy Ban Thôn Minh Việt!
[Đinh, vì ký chủ sáng tạo ra bộ Luật Quy đầu tiên nghiêng về phàm nhân ở thế giới này, hệ thống chính thức mở ra thông tin đặc biệt khu vực, thông tin này sẽ phát triển độ bao phủ rộng hơn tùy theo cấp độ môn phái của ký chủ.]
[Đinh, vì ký chủ thành công nêu ra bộ Luật Quy đối với môn phái Đại Việt phái, hệ thống tặng cho ký chủ một phần quà nhỏ, phần quà đã chuyển vào kho đồ, mong ký chủ kiểm tra.]
Sau thời gian đau đầu vắt óc kéo dài liên tục ba ngày, cuối cùng Khải Minh cũng hoàn thành xong hai phần Luật Quy để thay thế cho Luật Rừng tại thế giới này.
Khi mà hắn viết nốt từ cuối cùng của Luật Quy, hệ thống ngay lập tức phát ra hai cái thông báo.
Cái thông báo đầu tiên nghe có vẻ mơ hồ nên hắn liền tìm kiếm thông tin, sau nửa tiếng hắn liền hiểu rõ.
“Sau này cái này gọi là Tin Tức Thế Giới đi, cái gì mà thông tin đặc biệt khu vực, tên khó hiểu vãi chưởng.” Khải Minh vừa thay đổi một mục chức năng trên giao diện vừa lầm bầm.
Sau khi tìm hiểu cái chức năng này cũng chả phải điều gì lớn lao, đại loại như là một trang báo điện tử, chuyên cung cấp các thông tin lớn của khu vực, mà khu vực hiện tại có thể xem chỉ nằm trong phạm vi Thuận Thiên tông.
Tuy không lớn lao gì nhưng cũng tốt khi dùng để giải khuây, sự nhàm chán có thể trông chờ vào việc này.
“Quả thật món quà này nhỏ thật!” Sau khi đổi tên của chức năng kia, hắn liền tiếp tục mở phần quà nhỏ của hệ thống, sau khi mở hắn liền không biết phải nói thêm gì.
*Phần quà: 300 hạt đậu thần, cấp bậc Vô cấp (có thể nâng cấp), mỗi một hạt đậu sau khi sử dụng sẽ hóa thành một chiến binh có cấp bậc Tôi Thể cảnh nhất tầng, thời gian hạn định là không, sau khi tử trận những chiến binh này sẽ hóa trở lại thành hạt đậu, tiếp đó những hạt đậu sẽ khôi phục lại trong hai mươi tư giờ liền có thể tiếp tục sử dụng.
Tuy khả năng một phần bất tử là có, nhưng thực lực Tôi Thể một tầng làm được gì?
300 Tôi Thể một tầng, tìm một tên Tôi Thể cửu tầng ra đánh nhau liền có 300 viên đậu để nấu chè rồi.
Thất vọng vì quá phế, nhưng khi nhìn thấy có thể nâng cấp hai mắt của Khải Minh liền sáng lên, không chần chừ mà hắn ngay lập tức vào mục Khắc Kim.
Nạp Tiền nâng Vip thôi!
Tối hôm ấy!
“Bà nó, thảm tao rồi!” Khải Minh với vẻ mặt không thể tin nhìn bảng thông tin giao diện.
Bởi vì quá trầm luân trong việc Nạp Vip, nên đến lúc hắn tỉnh liền nhận ra có vẻ mình chơi hơi quá tay, bỏng rồi.
Khắc Kim - Nạp Vip
Hắn nạp vào, Tôi Thể cứ mỗi một tầng giá 10 ngàn đồng.
Luyện Thể chi 25 ngàn đồng một tầng!
Luyện Linh xuất 50 ngàn mỗi tầng!
Luyện Hồn 100 ngàn một tầng!
Ngưng Đan hút mất 500 ngàn mỗi tầng!
Linh Đan lên mỗi tầng 2 triệu!
Thế là hắn tiêu tổng 10 triệu bảy trăm bốn mươi ngàn để lên đến Linh Đan cảnh đại viên mãn đỉnh phong.
300 chiến binh Linh Đan cảnh là khái niệm gì?
Hắn cũng có tham vọng tiếp tục nâng lên Hóa Thần Hư Linh, thậm chí cả Thần Nhân cảnh, nhưng bà nó hệ thống lại không giảng Vip đức.
Linh Đan một tầng chỉ 2 triệu, nhưng Hóa Thần lại 100 triệu tầng đầu, trung kỳ 500 triệu, hậu kỳ 1 tỷ và đại viên mãn 2 tỷ đồng.
Đây căn bản không phải việc mà con người chuyên toán có thể tạo ra!