“Ầm”
“Phụt!”
Khải Minh đang suy nghĩ về nữ tử này thì bỗng bất ngờ có một vật thể bay qua, bay ngang qua chỗ hắn đang đứng rồi đập vào một gốc cây gần đó.
Sau khi nhìn rõ hắn liền biết vật thể đó là gì, chẳng phải vật gì khác lạ mà chính là tiểu Sầu.
Hóa ra tiểu Sầu lúc nãy cầm một thanh kiếm đến đâm vào tim của Hắc Ma Hổ, hòng kết thúc tánh mạng của nó, nhưng không ngờ trong thời khắc đó Hắc Ma Hổ dùng khí lực cuối cùng của mình vồ ngay tiểu Sầu một cái, khiến tiểu Sầu bay ra xa đụng vào một gốc cây phun ra một ngụm máu.
Cũng may thanh kiếm mà tiểu Sầu cầm đã đâm xuyên qua tim của Hắc Ma Hổ, khiến nó chết đến không thể chết thêm.
“Tiểu Sầu, ngươi còn sống không?” Khải Minh nhìn khuôn mặt đang tái nhợt đi của tiểu Sầu lo lắng hỏi.
“Ay za, ta hiện chỉ có một đệ tử là hắn thôi a, hắn mà chết là toang đấy, muốn chết thì hãy đợi sau khi mở hệ thống rồi hẵng chết cũng không muộn.” Khải Minh trong lòng khẩn cầu với các vị đấng tối cao, tiện thể hỏi thăm lai lịch mười tám đời tổ tông của bọn họ.
“Ta...... Khục.... Ta chưa chết được!” Tiểu Sầu phun ra thêm một ngụm máu, sau đó hắn nhanh chóng lấy một viên đan dược ra nuốt vào, ngồi khoanh chân điều tức.
“Chưa chết là được, chưa chết là được!” Khải Minh lẩm bẩm.
Sau đó hắn quay đầu đi lại chỗ Hắc Ma Hổ, nhìn trái ngó phải, cuối cùng nhăn mặt lại.
“Con Hổ này quá mẹ nó to lớn, không khoa học chút nào?” Khải Minh nhíu mày nói.
Qua đánh giá sơ bộ, Hắc Ma Hổ này có chiều cao khoảng 1 mét 9, chiều dài phần thân khoảng 2 mét 5 đến 3 mét, trọng lượng khoảng 2000 kg.
Bộ lông và vùng da của Hắc Ma Hổ có một màu đen sẫm, trên đó còn có vài vết vằn có màu trắng, chỉ có 6 vết vằn tồn tại trên thân thể của nó, mỗi bên ba vết ở phần bụng.
Khải Minh cứ loay hoay, lòng vòng, ngó trước nhìn sau, suy nghĩ về một việc gì đó. Truyện Bách Hợp
Một lát sau Khải Minh liền rút thanh kiếm ra khỏi thân thể của Hắc Ma Hổ, hắn dùng kiếm làm dao bắt đầu phân thịt, da, xương, móng và các bộ phận khác của Hắc Ma Hổ.
Sau một khoảng thời gian kỳ công hơn 2 tiếng đồng hồ, Khải Minh hắn cũng hoàn thành việc phân xác.
“Quá mẹ nó mệt!” Khải Minh thở phì phò nói ra.
Nhìn thấy sắc trời càng ngày càng tối, hắn biết ở đây lâu cũng không an toàn, cho nên bắt đầu vác chiến lợi phẩm về căn cứ.
Còn về phần hai người kia thì vẫn còn đang trong quá trình khôi phục, hắn biết hắn chẳng giúp gì được cho hai người đó, và hai người đó hiện tại cũng không giúp được gì cho hắn, nên hắn cũng không làm phiền họ.
Đi đi về về, đến nửa đêm hắn cũng hoàn thành việc chuyển toàn bộ thân thể của Hắc Ma Hổ về cây cổ thụ.
Và lý do tại sao giữa đêm tối như thế mà Khải Minh hắn đi lại trong sâm lâm nhưng không bị yêu thú nhai đầu không, đó cũng không phải do hắn may mắn, mà là do hắn mang theo trên người quả của cây cổ thụ kia.
Trên cây cổ thụ kia có tổng cộng ba loại quả, chiếm số lượng nhiều nhất chính là những loại quả có hình ngôi sao ba cánh màu xanh dương, qua Khải Minh thử nghiệm thì tác dụng của nó chỉ có thể phát sáng và lắp đầy cái bụng đói.
Loại quả thứ hai có hình dáng như một ngôi sao bốn cánh có màu vàng đậm, số lượng là cứ mỗi năm quả màu xanh dương kia thì sẽ có một quả màu vàng lẫn vào, công dụng có thể làm hoảng sợ yêu thú tam giai trở xuống.
Loại quả thứ ba thì nó có hình dạng như một ngôi sao năm cánh với màu đỏ tươi, số lượng cứ mỗi mười quả xanh dương sẽ có một quả xuất hiện, công dụng có thể làm sợ hãi và an toàn trước yêu thú Ngũ giai trở xuống.
Mà hai loại quả cuối thì lại không ăn được, ăn vào sẽ ngay lập tức đau bụng đến kêu cha gọi mẹ, Khải Minh hắn đã thử qua rồi, một cảm giác thật đáng sợ.
Những loại quả này chỉ là những loại quả mà Khải Minh hắn thấy nhìn và thử nghiệm được thôi, còn ở trên cao phía trên của cây cổ thụ có xuất hiện loại quả khác không thì hắn vẫn không biết.
“Các ngươi ổn chứ?” Khải Minh sau khi hoàn thành việc chuyển thân thể của Hắc Ma Hổ liền đi đến chỗ hai người kia hỏi.
“Ta.... Đệ tử ổn định rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn khôi phục!” Tiểu Sầu khuôn mặt có hơi chút huyết sắc, không còn trắng bệch như lúc nãy.
“Tiểu nữ cũng đỡ hơn rất nhiều, cảm ơn các vị đã giúp đỡ!” Thiếu nữ đứng lên lễ phép nhìn hai người nói.
“Không có gì, không có gì, việc nên làm mà thôi.” Khải Minh gãi gãi đầu nói, đúng thật chỉ là việc nên làm mà thôi, bởi vì sao?
Bởi vì tên vô sỉ này đã ẵm hết nguyên chiến lợi phẩm của người ta!
Trong khi đó nàng ta đã liều sống liều chết để chiến đấu với con yêu thú đó, đến cuối cùng nàng có gì?
“Này, nàng tên là gì?” Khải Minh nhìn thiếu nữ ấy hỏi, hắn bắt đầu trở lại với công cuộc lừa đảo đệ tử.
Mà ý đồ của Khải Minh cũng đơn giản, Khải Minh cảm nhận được rằng nàng ta có vẻ rất mạnh, mà không mạnh sao được, đánh nhau với yêu thú tam giai đấy.
Nhưng chủ yếu nhất chính là nàng rất xinh đẹp, có một bông hồng để ngắm thì cũng không tệ.
Nên hắn nhất quyết phải thu được nàng, cho dù phải bỏ ra bất cứ giá nào.
Đúng, bất cứ giá nào, cho dù thậm chí là bán đi tiểu Sầu.
“Ta tên....... ta tên Linh Ngưng.” Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói ra tên của mình.
“Linh Ngưng.... Hừm!” Khải Minh sờ sờ cái cằm suy nghĩ, quả thật cái tên này nghe có vẻ hơi lạ.
“Được rồi Linh Ngưng, Xin tự giới thiệu, ta là Chưởng phái của Đại Việt phái, ta đang chiêu thu đệ tử, nàng có đồng ý gia nhập vào môn phái của ta không?” Khải Minh không dài dòng mà vào ngay vấn đề chính.
“Vào môn phái của ngươi thì ta sẽ được gì?” Linh Ngưng nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới hỏi ngược lại Khải Minh.
“Được mạnh lên, được bảo hộ, được rất rất nhiều thứ, tuy bây giờ ta chưa thể cho nàng những thứ nàng muốn, nhưng ta bảo đảm sau này nàng sẽ không hối hận khi gia nhập môn phái của ta!” Khải Minh nhàn nhã nói, trong lời nói chứa đầy tự tin.
“Để ta suy nghĩ một lúc..... “ Linh Ngưng nói một câu rồi nàng bắt đầu lâm vào nghĩ ngợi điều gì đó.
“Này chưởng phái, ta thấy nàng ta đáng nghi lắm!” Tiểu Sầu đi đến bên cạnh Khải Minh nhỏ giọng nói.
“Không nghi với chả ngờ, chỉ cần tìm được đúng ba đệ tử chúng ta liền sẽ thay đổi, ngươi không muốn sống một cuộc sống khá hơn hay sao, dù đáng nghi hay không đáng nghi thì cứ thu trước đi, sau này sẽ tính sau!” Khải Minh quay đầu nhỏ giọng với tiểu Sầu.
“Được, ta sẽ gia nhập nhưng phải với một điều kiện!” Linh Ngưng nhẹ giọng nói ra.
“Nàng cứ nói, nếu làm được ta sẽ đáp ứng ngay lập tức.” Khải Minh hào hứng nói, con đường đến vinh quang càng ngày càng gần.
“Ta muốn được tự do khi vào môn phái, không bị quản thúc về thời gian sinh hoạt của ta!” Linh Ngưng chậm rãi nói.
“Duyệt, bắt đầu báo danh nào!” Khải Minh lập tức chấp nhận điều kiện.
“Tên, tuổi?” Hắn lấy ra một cuốn sách, cuốn sách này chính là cuốn sách ghi danh đệ tử mà Khải Minh được hệ thống phát cho.
“Linh Ngưng, 17 tuổi!”
“Tu vi và giới tính?”
“Luyện Linh cảnh sơ kỳ, nữ!”
“Tốt, mọi chuyện hoàn thành, từ giờ muội chính là nhị đệ tử của Đại Việt phái ta, mà lại để tiện cho việc xưng hô, ta gọi muội là tiểu Ngưng nhé!” Khải Minh lại tiến hành việc đặt tên cho người khác.
Một bên khác, tiểu Sầu dùng một ánh mắt đầy nghi vấn nhìn tiểu Ngưng.
Hắn biết rõ ràng vừa rồi con Hắc Ma Hổ kia có cấp bậc chính là Tam giai trung kỳ, ngang với Luyện Hồn cảnh trung kỳ, và qua quan sát chiến đấu, hắn nhận thấy tiểu Ngưng cùng Hắc Ma Hổ có thực lực ngang nhau, nếu như vậy thì tiểu Ngưng nàng ta có tu vi thấp nhất cũng là Luyện Hồn cảnh, thế nhưng tại sao nàng ta lại nói dối là mình chỉ có tu vi Luyện Linh sơ kỳ.
Và hơn nữa, đối với độ tuổi nhỏ như thế mà có tu vi không thể tưởng tượng kia, thì bối cảnh sau lưng tiểu Ngưng ắt hẳn không bình thường.