“Cái..... Con bà nó, lại gì nửa đây?” Khải Minh nhìn về phía trước mà chửi một câu.
Phía trước hắn bây giờ là một thảm thực vật có màu xanh lá nhạt, diện tích của nó cũng rộng lớn không thua gì Hải Huyết thảo.
Không làm mất thời gian, hắn ngay lập tức tiến đến gần, khi đến gần hắn liền nhìn rõ hình dáng của thứ này.
Thảm thực vật có màu xanh lá nhạt này là được vô số những bụi cây hợp lại mà thành, cũng y như những bụi Hải Huyết thảo ngoài kia, nhưng thay vào đó là những thân cây rắn chắc chứ không phải loại thân mềm như rong của Hải Huyết thảo.
Những cây này chỉ cao khoảng 50 centimet, loại lá nhỏ như ngón tay nhưng lại rất dài, số lượng lá rất nhiều đến nỗi che phủ cả thân cây, ngoài ra trong những chiếc lá còn có những trái tròn tròn màu tím, ắt hẳn đây chính là quả của nó.
Hắn lại tiếp tục chạm tay vào nó.....
[Đinh, phát hiện Hải Linh Sa, hải dược Huyền cấp thượng phẩm!] Âm thanh hệ thống liền vang lên.
“Thượng phẩm, vậy nó cao cấp hơn Hải Huyết thảo rồi.” Hắn kinh ngạc mà nhìn rừng Hải Linh Sa phía trước.
{Ký chủ còn thời gian 10 phút của Khống Thuật phù.} Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc, âm thanh của tiểu Thê Tử bất ngờ vang lên.
“Ặc, hết giờ, méo kịp rồi.” Hắn bắt đầu gấp lên, nhưng bất ngờ hắn thấy một vật khá quen mắt ở phía xa.
Thấy kỳ lạ hắn ngay lập tức tiến tới xem xét.
Khi đến gần hắn liền biết rõ đây là gì!!!
“Đây...., đây...., đây chẳng phải là yêu thú mà tiểu Sầu nói lúc trước sao?” Khải Minh giật mình sững sốt, hắn thận trọng quan sát yêu thú có hình dáng loài Lươn trước mắt.
Nên nhớ, nó là yêu thú Tứ Giai nha, tu vi Ngưng Đan cảnh.
Một trăm tên Khải Minh lúc này cũng không đủ để cho nó đánh.
Nhưng một hồi lâu hắn vẫn không thấy yêu thú trước mắt có động tĩnh gì, không biết phải làm gì nên hắn đành nhìn trái phải, trước sau, quan sát tình hình xung quanh.
Hắn không rõ lý do gì mà tầm nhìn dưới nước lại khác nhau như thế, lúc hắn ở phía ngoài thì có thể nhìn xa đến cả trăm mét nhưng từ lúc bước vào khu vực của Hải Huyết thảo trở đi tầm nhìn chỉ còn lại khoảng 3 mét, và giờ hắn trông về phía xa, ngay phía sau Hải Linh Sa là một màu tối đen như mực chứ không phải màu xanh dương ngọc của bên ngoài.
“Quái......” Khải Minh cố gắng quan sát xung quanh để tìm xem nguyên nhân.
Nhưng loay hoay động não một thời gian hắn cũng đành bó tay bỏ cuộc, hắn đoán rằng bên trong có một bí mật nào đó, thậm chí có khả năng là một nguy hiểm khủng bố tồn tại.
Thời gian không đợi người, vì thế hắn liều mạng tiến đến chỗ của yêu thú phía trước.
Nhìn thấy yêu thú phía trước vẫn bất động, hắn bèn cả gan đi xung quanh quan sát.
{Ký chủ nên giết yêu thú trước mặt, nó đang trong trạng thái khôi phục nên lúc này rất yếu, nếu ký chủ không xử lý nó, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ký chủ.} Tiểu Thê Tử bất ngờ thông báo.
“Đ...... Hù chết người đó chứ chả chơi đâu tiểu Thê Tử.” Âm thanh của tiểu Thê Tử bất ngờ thông báo làm Khải Minh xém xuất hồn ra khỏi cơ thể.
Sau khi ổn định một hồi, hắn liền biết rõ Mình nên làm gì.
'Xoẹt...... Phụt!'
Rất dễ dàng và nhanh gọn, thanh kiếm Thiên cấp của hắn nhanh chóng lấy đi sinh mệnh của yêu thú này.
[Đinh, chúc mừng ký chủ thành công giết được yêu thú Vô Danh Tứ Giai sơ kỳ, nhận được 1000 điểm kinh nghiệm, một nghìn đồng!]
[Đinh, chúc mừng ký chủ giết được yêu thú đầu tiên, nhận được một trăm nghìn đồng.]
Thanh âm hệ thống bất ngờ vang lên làm cho hắn sững sờ.
Thế hóa ra giết quái cũng có thể nhặt được đồ và kinh nghiệm à?
Khải Minh cuồng hỉ, nếu vậy sau này đường đến đỉnh phong sẽ rất dễ dàng rồi.
{Khống Thuật phù chỉ còn thời gian 60 giây, mong ký chủ nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.} Tiểu Thê Tử ngay lập tức thông báo thời gian.
Nghe thấy thông báo, hắn rất nhanh hai tay hai chân quơ động bơi lên trên mặt nước.
Hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây nhanh nhất, áp lực của độ sâu này không phải là thứ mà hắn có thể chịu được.
........
Lúc này, trên bờ hồ nước.
“Nhị sư tỷ, chưởng phái không sao chứ?” Tiểu Sầu nhìn chằm chằm vào hồ nước rất lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Ta cũng không rõ.....!” Tiểu Ngưng trầm ngâm nói, ánh mắt nhìn trên mặt hồ mà nghĩ về điều gì đó.
Trong lòng của nàng có rất nhiều thắc mắc về tên Khải Minh này, nhất là tu vi của hắn.
Qua những sự việc kỳ lạ xảy ra lúc trước ở môn phái, nàng đoán rằng Khải Minh nhất định có một bí mật nào đó rất lớn.
Hiện giờ nàng lại càng tin tưởng suy đoán của mình hơn, bởi vì Khải Minh hắn đã lặn xuống nước gần nửa canh giờ, tức có nghĩa tu vi của hắn nằm khoảng Ngưng Đan cảnh đỉnh phong, cũng có thể là Linh Đan hoặc thậm chí là Hóa Thần cường giả.
Nhưng nhìn trạng thái của Khải Minh, hắn trông không hề giống con cháu đại gia tộc, đệ tử tông môn hay đại lão gì đó.
Trông hắn chẳng khác nào một phàm nhân bình thường, nhưng một phàm nhân bình thường lại có nhiều sự kỳ lạ như hắn sao?
Và tại sao nàng lại cho rằng Khải Minh giống một phàm nhân bình thường, tất cả cũng chỉ là vì việc mà hắn làm với Thôn Minh Việt.
Những cường giả sẽ không quan tâm sống chết của kiến cỏ, những vật này chỉ sẽ làm vướng tay mà thôi, nếu cường giả có tấm lòng tốt bọn họ cũng chỉ giúp những phàm nhân này đầu thai sớm hơn bình thường mà thôi.
Ở thế giới này, phàm nhân sống càng lâu chỉ tổ càng đau khổ mà thôi.
“Ặc...... Khụ khụ!” Trong lúc tiểu Ngưng còn đang suy nghĩ thì Khải Minh bất chợt trồi lên từ mặt nước.
Trạng thái của hắn bây giờ cũng không tốt đẹp gì mấy, khuôn mặt của hắn trắng bệch, nguồn linh lực trong cơ thể và tinh thần lực bắt đầu hỗn loạn.....
“Kéo.... Kéo ta lên bờ.... Nhanh..!” Hắn gắng gượng dùng sức lực cuối cùng nhìn hai tên đệ tử nói.
Ngay lập tức tiểu Hổ cùng tiểu Ngưng liền cứu hắn lên bờ.
Nửa ngày trôi qua, trạng thái của Khải Minh lúc này đã khôi phục được một nửa, khuôn mặt đã có được tí huyết hồng.
Phải biết lúc mà Khống Thuật phù hết tác dụng, hắn còn cách mặt hồ gần năm mươi mét, tu vi hắn lại chỉ có Luyện Thể cảnh, hắn không chết đã là kỳ tích.
“Chưởng phái, bên dưới có gì thế?” Nhận thấy Khải Minh đã khôi phục tiểu Hổ liền lân la tới hỏi.
Nghe tiểu Hổ hỏi, hắn không nói gì mà chỉ vung tay lên, thân thể yêu thú Tứ Giai Sơ Kỳ Giao Ma Kết liền xuất hiện.
“Đây,..... Chưởng phái đã giết được nó, lợi hại a.” Tiểu Hổ kinh ngạc nói.
Ngay sau đó Khải Minh hắn cũng thu thi thể yêu thú này lại, hắn không thể để mất mặt a, yêu thú này bị trọng thương rất nặng trước khi bị hắn giết.
“Chuyện gì xảy ra?” Bất chợt hắn nhìn về mặt hồ nước liền thấy kỳ lạ.
“Ủa sao kỳ lạ thế?” Tiểu Hổ cũng nhìn về mặt hồ, kinh ngạc nói.
Tiểu Ngưng cũng nghiêm túc nhìn về mặt hồ, sắc mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Tất cả cũng là vì nhóm người Khải Minh thấy được một hiện tượng lạ từ hồ nước.
Lúc trước hắn còn có thể nhìn thấy bờ bên kia của hồ nước, bây giờ lại không thể thấy được, tất cả chỉ toàn là nước với nước.
“Tiểu Thê Tử, đã xảy ra chuyện gì thế?” Hắn rất nhanh liền hỏi tiểu Thê Tử.
{Diện tích hồ được mở rộng gấp trăm lần, tất cả bất nguồn tự một trận pháp che giấu.
Nói ngắn gọn, hồ nước này lúc đầu có diện tích rất lớn, nhưng do vì che dấu gì đó mà được cao thủ dùng pháp trận cưỡng chế khu vực này thành không gian nén, ép diện tích của hồ vào không gian loạn lưu.} Tiểu Thê Tử liền giải đáp tỉ mỉ.
“Thế hóa ra nơi này thật sự không tầm thường!” Khải Minh cảm thấy mọi việc quá ư không chân thật.
“Tiểu Sầu, đưa mọi người của Thôn trở lại, mọi việc đã được giải quyết.” Hắn nhanh chóng thông báo cho đại đệ tử.
“Nhưng chưởng phái, nơi này kỳ lạ như thế..... Ngộ nhở.... “ Tiểu Hổ nhìn xung quanh thắc mắc.
“Không có gì, ta đã có tính toán.” Khải Minh tự tin đáp lại.