Tối Cường Xuyên Không

Chương 18: Chương 18: Chủ mưu




Giữa chiến trường, hàng vạn binh lính lẫn tu sĩ dung hòa vào trận chiến các liệt với các Yêu Thú.

Mặc dù ở Huyền Lam Tinh Cầu này, các chủng tộc có quyền được sinh sống. Bất quá cũng có một số chủng tộc sống theo bản năng như Yêu Tộc là điển hình. Bất quá, Yêu Tộc lại phân ra 2 hướng riêng biệt.

Một hướng là chung sống hòa bình với các tộc khác và tu luyện để phát triển. Còn hướng còn lại chính là sống theo bản năng, không tu luyện. Thú Triều là dựa trên Yêu Tộc loại thứ 2 mà ra.

Ngay tại nơi giao nhau của 2 phe, cảnh tượng Yêu Thú đồ sát tu sĩ và tu sĩ đồ sát ngược lại. Tại đó một tên lính đang cố gắng cầm chân một con Hổ Yêu. Bất quá, sức mạnh thee chất của Yêu Tộc quá cường hãn so với Nhân Tộc nên người lính không trụ được bao lâu, Hổ Yêu chuẩn bị vung vuốt của mình xuống nhằm giết chết người lính.

Gào Gào

“Aa...đừng đến đây!”

Trước sự cường hãn của Hổ Yêu, người lính chỉ có thể cố gắng vùng dậy, van xin, chạy trốn. Nhưng như đã nói, Thú Triều là tập hợp những Yêu Thú đi theo bản năng, vốn không có linh trí nên những việc giãy giụa của con mồi, chúng sẽ để ý sao.

Đứng trước sinh tử, người lính chỉ có thể cắn chặt răng mà chờ chết.

Xoẹt.

Chờ một hồi mà không thấy Yêu Hổ vồ đến, người lính cảm giác bản thân còn sống, từ từ mở mắt ra. Một thân ảnh đẹp tuyệt trần như tiên tử giáng thế xuất hiện trước mặt người lính. Nhìn bóng lưng của vị tiên tử trước mặt thì người lính gần như thơ thẩn trước vóc người tuyệt hảo này, người này còn ai khác ngoài Tần Song Thanh, Song Thanh Tiên Tử.

Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, người lính nhìn sang con Yêu Hổ thì thấy nó đã bị chém đôi.

Tần Song Thanh lúc này mới lên tiếng nói:

“Ngươi nhanh lui về phía sau!”

Người lính nghe vậy mới hồi thần rồi vâng vâng dạ dạ lui về hậu phương. Thấy người lính đã đi rồi, Tần Song Thanh mới đánh giá xung quanh.

“Thú Triều lần này có gì đó khác thường!”

Tần Song Thanh là một nữ nhân thông minh nên sau khi nhìn qua một lượt chiến trường thì cảm thấy số lượng Yêu Thú lần này nhiều hơn và thậm chí còn biết làm việc theo nhóm. Những lần Thú Triều trước, nàng đều đã được chứng kiến hoặc đọc trong sách mà ra. Bất quá đều không thấy Yêu Thú có thể làm việc nhóm với nhau.

Vậy mà bây giờ nàng lại chứng kiến bọn chúng hợp lực lại để đánh. Chuyện này không kỳ lạ mới là lạ.

“Yo! Phát hiện điều bất thường rồi?”

Trong lúc Tần Song Thanh đang mãi mê với suy nghĩ thì Tĩnh Lâm đã hạ xuống đứng kế bên nàng.

“Đúng vậy! Ngươi cũng cảm nhận được?”

Tần Song Thanh sau khi cảm nhận người đến là Tĩnh Lâm thì buông lỏng cảnh giác một chút. Không hiểu vì sao nàng lại có cảm giác này.

“Đoán mò thôi! Nhìn số lượng bất thường cùng khả năng hợp lực giải quyết thì ai cũng đoán đước có vấn đề!”

Tĩnh Lâm nhún vai cười nói.

Gào Gào.

Trong lúc 2 người đang trao đổi với nhau thì 2 con Yêu Lang và Yêu Báo xuất hiện sau lưng 2 người mà vồ đến.

Phập

Phập

Không biết là vô tình hay cố ý mà cả 2 người hướng thẳng kiếm của mình đâm thẳng phía trước xuyên qua cơ thể của 2 Yêu Thú. Bản thân Tĩnh Lâm cùng Tần Song Thanh cũng chấn động, không ngờ người kia lại hiểu ý và hành động y hệt mình.

Trước sự ngạc nhiên của Tần Song Thanh, Tĩnh Lâm cũng ngạc nhiên không kém. Do hiện tại hắn đang đeo mặt nạ nên không thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của hắn.

“Đa tạ!”

Sau hồi lâu, Tĩnh Lâm cũng hồi thần, hướng Tần Song Thanh nói.

“Không có gì! Ta cũng phải đa tạ Tếu Thiên Huynh rồi!”

Tần Song Thanh cười khúc khích nói. Nhìn cảnh này, Tĩnh Lâm cũng kiềm được mà nhỏ giọng nói:

“Thật đẹp!”

Giọng rất nhỏ nhưng Tần Song Thanh là cường giả Hợp Thể Trung Kỳ có thể không nghe thấy sao. Đương nhiên là nghe rồi, lúc này nàng khuôn mặt có chút hơi đỏ. Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại biểu hiện như vậy.

“Khụ...khụ!”

“Song Thanh Tiên Tử, chúng ta nên tiếp tục công việc thôi!”

Tĩnh Lâm cảm thấy không gian có phần ám muội, vội ho khan quay lại vấn đề chính. Nghe Tĩnh Lâm nói vậy, Tần Song Thanh cũng hồi thần nói:

“Được! Đi thôi!”

Lời vừa dứt, Tần Song Thanh phi lên phía trước, Tĩnh Lâm cũng đi sang một hướng khác để giúp các binh lính.

•••

Bên trong khu rừng, nơi mà Thú Triều bùng phát. Một thân ảnh đang đứng trên ngọn cây cao nhìn xuống nơi đang diễn ra giao tranh. Trên thân hắn là một bộ hắc y, khuôn mặt được trùm kín, phong cách rất giống tên mà lần trước Tĩnh Lâm đã giết ở Thâm Uyên Sâm Lâm.

“Hô! Xem ra lần này có biến số rồi đây!”

Hắc y nhân nhìn vào hướng chiến trường, đôi mắt dừng lại trên thân của Tần Song Thanh.

“Chướng ngại vật thì phải chết!”

Lời nói vừa ra, hắc y nhân cũng biến mất theo.

•••

Trên chiến trường, Tần Song Thanh hiện đang cố gắng chém giết Yêu Thú để giảm bớt thương vong cho các binh lính và tu sĩ.

Xoẹt Xoẹt Xoẹt

“Thật nhiều! Số lượng này thậm chí gấp đôi lần Thú Triều trước!”

Tần Song Thanh vừa cầm kiếm sát Yêu Thú vừa thầm nghĩ. Đến đây thì nàng đã chắc chắm chuyện này có người đứng đằng sau.

Trong lúc nàng đang bận suy nghĩ thì bỗng 2 phia tiêu từ trong rừng phóng ra, hướng thằng nàng mà đến.

Vèo Vèo Vèo

Nhưng rất tiếc, với thực lực của Tần Song Thanh thì mấy chiêu ám thuật này không thể làm gì được nàng. Tần Song Thanh theo hướng phóng pho tiêu mà nhìn sang thì thấy một hắc y nhân đang đứng đó, sau đó hắn chạy vào khu rừng.

Thấy hắc y nhân chạy đi, Tần Song Thanh đã xác định Thú Triều có liên quan đến tên này. Nàng cấp tốc hướng hắn đuổi theo.

Sau khi đuổi theo hắc y nhân vào sâu trong rừng thì hắc y nhân bỗng dừng lại, quay lưng lại nhìn nàng nói.

“Đuổi theo đủ chưa?”

Giọng điệu của hắn lạnh nhạt. Tần Song Thanh nghe vậy cũng dừng lại, giọng điệu băng lãnh vang lên.

“Ngươi là ai? Thú Triều này liên quan đến ngươi?”

“Ta là Ám Dật! Đúng vậy, Thú Triều là do ta kích phát! Haha!”

Ám Dật cười lớn nói.

“Vậy thì ngươi đi chết đi!”

Lời vừa nói ra, Tần Song Thanh tay cầm liễu kiếm hướng Ám Dật đâm tới. Bất quá, Ám Dật không tránh né mà còn nở ra nụ quỷ dị nói.

“Vậy sao? Ta cũng muốn thử ngươi có thể làm gì được ta! Hắc Ám Chưởng!”

Một quyền chứa đựng Ám Linh Căn xuất hiện hướng Tần Song Thanh đánh tới.

“Phong Chưởng!”

Tần Song Thanh cũng không kém khi xuất ra một chưởng Phong hệ để đối kháng. Nhưng nàng nào ngờ chưởng của nàng lại bị đánh văng, cơ bị văng ngược ra sau.

Ầm Ầm

Phụt

Theo đó nàng phun ra một ngụm máu tươi.

“Hợp Thể Viên Mãn?! Sao có thể?”

Với kiến thức của nàng thì hầu như nàng không biết có ai tên Ám Dật mà sở hữu tu vi Hợp Thể Viên Mãn.

“Sao lại không thể? Sự thật ta là Hợp Thể Viên Mãn a!”

Ám Dật đắc ý cười nói.

“Hừ! Xem thêm chiê...”

Phụt

Lời vừa nói ra, Tần Song Thanh lại phun ra một ngụm máu.

“Độc?”

Tần Song Thanh không nghĩ đến mình vậy mà trúng độc. Nàng bị hạ độc từ khi nào?

“Đoán đúng rồi đó! Đó là Tán Khí Độc a! Ngươi sẽ không thể vận dụng Linh Lực được đâu!”

Ám Dật cười nói.

“Từ khi nào?”

Tần Song Thanh có điều khó hiểu là bị hạ độc khi nào?

“Từ lúc ngươi phản kháng với Hắc Ám Chưởng của ta a!”

Ám Dật nói tiếp:

“Vì thế ngươi chết đi!”

Lời dứt, Ám Dật tụ Linh Khí tạo thành một thanh kiếm khí trên tay dài đến 4m và bước đến trước mặt Tần Song Thanh đang bị thương chém xuống.

“Vậy ta chỉ đến đây thôi sao?”

Tần Song Thanh nhìn đường kiếm đang rơi xuống mình mà bản thân vì trọng thương và dính độc, không thể vận Linh Lực, nhắm mắt thầm nghĩ.

Keng

Tích tách

Bỗng nhiên, một âm thanh va chạm kim loại vang lên cùng theo đó là âm thanh có giọt nước rơi xuống đất. Tần Song Thanh mở mắt ra thì thấy một thân ảnh thân quen, hắc y bào, mặt nạ cười cùng thanh kiếm đen. Không phải Tĩnh Lâm thì là ai?

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tĩnh Lâm rút ra Hắc Huyền Kiếm đưa lên chống đỡ kiếm khí của Ám Dật. Bất quá, vì quá gấp mà hắn quên chỉnh lực để cho Ám Dật chém xuống, tay của Tĩnh Lâm vô tình không đủ lực giữ mà để kiếm khí chạm đến vai hắn. Máu cũng từ đó mà chảy xuống cánh tay rồi rơi xuống đất.

Bất quá, hắn không quan tâm sự tình của cơ thể của mình lúc này mà mở miệng nói:

“Yo! Tìm thấy chủ mưu mà không gọi ta là không được đâu à nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.