Trong một gian phòng, một thân ảnh đang hướng ra cửa sổ mà nhìn ánh trăng. Người này không ai khác chính là Tần Song Kỳ.
“Tại sao ta lại rơi lệ?”
Tần Song Kỳ tự hỏi vì sao lúc đó bản thân lại xúc động trước những lời ấy. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ có một cảm xúc lạ như vậy.
“Không lẽ ta chính người đó của hắn?”
Tần Song Kỳ nghĩ thầm nhưng rất nhanh lắc đầu phủ nhận. Bởi chiếu theo lời nói của Tĩnh Lâm thì nàng ấy chỉ mất cách đây khoảng vài năm trong khi đó Tần Song Kỳ lại được sinh ra cách đây vài trăm năm. Chênh lệch như thế không thể là cùng 1 người, chỉ có thể là trùng hợp.
Nghĩ thấu đáo thì Tần Song Kỳ cũng quay về giường mà ngủ.
•••
Ngày hôm sau, Tĩnh Lâm hiện đang trên Gokai Galleon đi về Mộc Lam Thành, nơi gần với Vân Lam Tông nhất và có chi nhánh của Thương Nhân Hội.
Vù Vù
“A! Gió mát vãi!”
Tĩnh Lâm đang trên bong tàu mà hóng gió. Lần này Tần Song Thanh không có đu theo mà ở lại Vân Lam Tông bồi chuyện với Tần Song Kỳ. Một phần Tĩnh Lâm cũng không tiện dẫn theo nàng bởi vì quá mức gây sự chú ý.
Tần Song Thanh là top 2 trên Bách Hoa Bảng, đi đến đâu cũng có người nhận ra. Nếu người đời thấy hắn và nàng đi chung thì hàng vạn rắc rối sẽ tự tìm đến hắn. Mà với tính cách thích điệu thấp và làm việc cẩn trọng như hắn thì việc có rắc rối tìm đến là không ổn tý nào.
“Sẵn đi mua mặt nạ mới luôn!”
Đương nhiên Tĩnh Lâm cũng muốn đổi luôn cái mặt nạ. Bởi lần trước, sau khi bị Tần Song Thanh hôn lên đó và lấy mặt nạ hắn ra thì nàng giữ làm của riêng luôn. Hắn chỉ đành bất lực mà tặng luôn cho nàng.
“Công tử có vẻ thảnh thơi quá nhỉ?”
Tiểu Tiên từ hư không hiện ra trước mặt Tĩnh Lâm nói.
“Đương nhiên rồi! Ta đang tận hưởng cuộc sống a!”
Tĩnh Lâm ưỡn vai ra nói. Nói gì chứ thích thú của hắn luôn là nghỉ ngơi thư giãn a.
“Thế nay Tiểu Tiên bỗng xuất hiện thì chắc có việc gì nhỉ?”
Tĩnh Lâm quay sang, nghiêm túc nói.
“Bingo! Công tử nói đúng rồi! Cái việc mà công tử nhờ ta hỏi thăm thì vị cô nương tên Tần Song Kỳ đó đúng là đầu thai chuyển thế của Nguyễn Ngọc Linh a!”
Tiêu Tiên mở miệng nói.
Đùng
Tĩnh Lâm nghe đến đây thì như sấm vang bên tai. Tần Song Kỳ vậy mà là đầu thai chuyển thế của Ngọc Linh. Tĩnh Lâm bây giờ cảm xúc rất phức tạp.
“Công tử bình tĩnh đi! Mặc dù nàng đã đầu thai chuyển thế, giữ lại ký ức nhưng vì vài nguyên do mà nàng đã bị phong ấn lại ký ức đó!”
Tiểu Tiên thấy Tĩnh Lâm biểu hiện thất thố thì lên tiếng.
“Phong ấn ký ức?”
Tĩnh Lâm cố gắng giữ bình tĩnh trước câu nói của Tiểu Tiên. Ai có thể làm như vậy và lý do là gì?
“Haizzz! Thôi dẹp qua 1 bên vậy! Bây giờ thì tập trung công việc chính trước!”
Tĩnh Lâm lắc đầu bởi hắn chỉ cần biết Tần Song Kỳ chính là Ngọc Linh của kiếp trước thì đời này hắn sẽ cố gắng bảo hộ nàng.
•••
Sau 3 ngày di chuyển thì Tĩnh Lâm cũng đã đến Mộc Lam Thành. Nhưng mà có gì đó hơi sai sai.
Trước mặt hắn là khoảng 10 người với tu vi từ Hóa Thần đến Luyện Hư đang chắn trước tàu của hắn.
“Etou! Chư vị có việc gì sao?”
Tĩnh Lâm bước lên phía trước cúi người hành lễ nói.
“Không có gì! Chỉ là tự nhiên có tàu lớn tiến đến khiến bọn ta cảnh giác chút ấy mà!”
Một lão giả mở miệng nói. Người này là thành chủ Mộc Lam Thành, Mộc Ưng, tu vi Luyện Hư Viên Mãn.
“Ra là vậy! Vãn bối Tĩnh Lâm, đến đây để mua vài thứ thôi ạ!”
Tĩnh Lâm lễ phép nói.
“Được! Ngươi cứ vào thành mà tham quan! Rảnh rỗi hãy ghé qua phủ thành chủ chơi!”
Mộc Ưng cười nói. Không thể không nói, Mộc Ưng cũng là cáo già sống lâu, dựa trên kích thước và đồ hùng vĩ của Gokai Galleon thì hắn cũng không ngu đến mức xem Tĩnh Lâm là một tiểu bối bình thường mà là có thế lực chống lưng.
“Đa tạ thành chủ đại nhân! Nếu vãn bối có thời gian sẽ ghé qua!”
Mặc dù hiểu ý đồ của Mộc Ưng là muốn kết giao với mình nhưng vì không muốn làm lão mất mặt nên đành ngầm đồng ý, đợi khi rảnh ghé một chút cũng không sao.
“Được!”
Nói xong, Mộc Ưng cùng những người khác rời đi. Tĩnh Lâm thuận lợi hạ cánh bên ngoài Mộc Lam Thành sau đó thu hồi Gokai Galleon lại vào nhẫn trữ vật.
“Bây giờ thì đi làm việc thôi nào!”
Tĩnh Lâm vươn người ra nói. Việc ở trên Gokai Galleon suốt 3 ngày đã khiến hắn có hơi mệt mỏi. Bởi suốt quãng đường hắn chỉ có ăn, nằm và ngủ, có lẽ bây giờ hắn là heo lười cũng không sai biệt mấy.
Bước vào Mộc Lam Thành, Tĩnh Lâm đi đến một khu chợ đông đúc. Ở trung tâm chính là Thương Nhân Hội, nơi tập trung rất nhiều thương nhân lại với nhau để kinh doanh.
Sau đó Tĩnh Lâm bước đến khu vực mua bán nô lệ. Nô lệ tại đây thường là các dân thường bị thiếu nợ không trả được, tu sĩ bị lừa,...vv. Thậm chí còn có cả con cháu của các gia tộc bị các gia tộc khác sau khi diệt tộc đem đi bán. Chỉ có thể nói cuộc sống ở thời này thật sự quá khốc liệt.
Nhưng với một tên còn trẻ măng mà mang tư tưởng trưởng thành như Tĩnh Lâm thì lại là một trường hợp khác biệt.
Tĩnh Lâm đi ngang qua rất nhiều gian bán nô lệ nhưng vẫn không tìm thấy thứ mà hắn cần. Thậm chí Tĩnh Lâm còn luôn sử dụng Linh Lực để dò xét tu vi của những nô lệ nhưng chưa có ai hợp với chỉ tiêu.
Bỗng khi đi một hồi thì Tĩnh Lâm ánh mắt sáng lên như tìm được hòn ngọc quý, hay nói đúng hơn là 2 hòn ngọc quý.
Trước mặt Tĩnh Lâm là 2 người 1 nam 1 nữ, dựa theo đặc điểm trên khuôn mặt thì có thể đoán đây là 2 tỷ đệ của nhau.
Tĩnh Lâm tiến đến một bước, nhìn tên mua bán nô lệ nói.
“2 người này! Ta muốn!”
Tĩnh Lâm chỉ tay về phía 2 tỷ đệ giọng bình tĩnh nói.
“2 người này là Đại tiểu thư và nhị thiếu gia của Mục Gia, Mục Ái Vy và Mục Hàn. Tổng là 50.000 Linh Thạch Hạ Phẩm a!”
Tên mua bán mở miệng dẻo ra mà giới thiệu.
“Mục Gia?”
Mục Gia không phải là một trong Bát Cấp Thế Lực sao? Sao 2 người này lại thành nô lệ?
“Thưa công tử! Chuyện là Mục Gia bị Hầu Gia diệt tộc rồi đem 2 người này đi bán a!”
Thấy Tĩnh Lâm sững sờ thì tên mua bán lên tiếng giải thích.
“Ô, ra là vậy! Của ngươi này!”
Tĩnh Lâm quăng ra 1 cái túi có chứa 50.000 Linh Thạch Hạ Phẩm cho tên mua bán rồi bước đến chỗ 2 tỷ đệ.
Đến gần một chút mới thấy được diện mạo của 2 người. Mục Ái Vy với mái tóc màu ngọc bích, đôi mắt phượng chất chứa sự kiên cường, thân hình đã phát dục đầy đủ với cơ thể thon gọn nhưng những nơi cần to thì vẫn có. Còn Mục Hàn thì có mái tóc màu đỏ ngắn, thân hình cân đối.
Tĩnh Lâm vừa bước đến thì đáp lại hắn là ánh mắt băng hàn lạnh lẽo, trong đó mang theo một tia sát khí to lớn nhìn chằm chằm vào Tĩnh Lâm.
“Haizzz! Cần gì phải vậy!”
Tĩnh Lâm tại sao mà 2 người lại có ánh mắt đó. Nếu mà hắn chứng kiến người thân của mình bị hành hạ, chết trước mặt. Có thể không thống hận sao.
“Các ngươi còn người Mục Gia ở đây không?”
Tĩnh Lâm không đếm xỉa đến ánh mắt hận thù của 2 người mà nhẹ giọng hỏi.
Cả 2 nghe vậy thì liếc nhìn nhau, sau đó Mục Ái Vy lên tiếng:
“Chúng ta còn có mẫu thân là Ninh Nhược Khuê hiện đang ở Hoàng Gia. Vừa mới hôm qua bị Hoàng Thanh Lân đến đem đi. Nếu ngươi cứu ra mẫu thân ta được thì 2 tỷ đệ ta sẽ đi theo ngươi!”
Giọng nói có chút suy nhược những vẫn chất chứa sự cường quật. Tĩnh Lâm cảm thán trước tính cách của Mục Ái Vy. Tĩnh kiên cường này, hắn thích.
“Được!”
Tĩnh Lâm gật đầu đáp ứng.
Keng Keng Keng
Tĩnh Lâm rút ra thanh kiếm đeo bên hông rồi chém đứt từng sợi xích và còng cho 2 người. Thấy vậy, tên mua bán vội vàng chạy đến nói.
“Công tử! Kế khế ước chủ tớ a!”
“Không cần!”
Tĩnh Lâm đưa tay đến trước ngược của tỷ đệ Mục Ái Vy, truyền Linh Lực vào để hóa giải cái ấn nô chết tiệc trên người họ đi.
2 tỷ đệ thấy vậy thì sững sờ, không ngờ người này lại kinh khủng như vậy. 2 người nào đâu biết, Tĩnh Lâm chỉ là có tham khảo qua mấy cuốn sách ấn thuật thì rảnh rỗi tạo ra rồi phá đi nên đối với hắn thì chuyện này là bình thường. Mấy nàng Băng Ngọc Linh mà ở đây chắc muốn nổ phổi bởi chỉ có hắn mới quái thai đến như vậy.
“Ngươi không sợ chúng ta phản bội mà chạy đi?”
Mục Ái Vy lên tiếng. Với thực lực là Nguyên Anh Viên Mãn của nàng cùng với Nguyên Anh Trung Kỳ của Mục Hàn thì việc chạy trốn là có khả năng.
“Không tin người thì không dùng người. Với cả nếu các ngươi thực sự chạy thì ta cũng chả rảnh mà đuổi theo. Hao hơi tốn sức lắm!”
Nghe câu đầu của Tĩnh Lâm thì cả 2 còn đang định khen ngợi nhưng nghe đến câu sau thì trên trán xuất hiện hắc tuyến, ánh mắt u oán nhìn Tĩnh Lâm.
“Tên này nhất định là lười biếng cực độ!”
Mục Ái Vy cùng Mục Hàn thầm mắng. Tĩnh Lâm cũng không quan tâm lấy ra vài viên đan dược đưa cho cả 2.
“Đây là...”
Cả 2 nhận lấy đan dược thì cả kinh. Dựa theo lượng Linh Khí bao trùm đan dược thì cả 2 chắc chắn đây là đan dược phẩm cấp cao.
“Là Lục Phẩm Đan Dược. Hồi Phục Đan, có tác dụng khôi phục lại thương thế, ám tật, nội thương cùng Linh Lực về trạng thái hoàn hảo nhất!”
Tĩnh Lâm vẻ mặt buồn ngủ giải thích rồi quay lưng rời đi. Cả 2 liếc nhìn nhau trong sự kinh dị. Tên này vậy mà có hẳn Lục Phẩm Đan Dược, rốt cuộc là tên bại gia tử của gia tộc nào vậy.
Mặc dù chấn kinh thì chấn kinh nhưng cả 2 vẫn nuốt vào và cảm nhận biến đổi trên thân thể.
“Thật kỳ diệu!”
Mục Ái Vy cùng Mục Hàn không khỏi kinh ngạc trước chuyện này. Phải biết cả 2 cũng đã bị thương khá nhiều trong trận chiến với Hầu Gia và chưa được chữa trị, dẫn đến thành ám tật. Vậy mà chỉ 1 viên đan dược lại giải quyết triệt để điều đó.
Ngạc nhiên hơn chính là Mục Ái Vy vốn đã xinh đẹp, sau khi hồi phục lại trạng thái hoàn hảo thì chỉ có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Cả 2 đi về hướng của Tĩnh Lâm, Mục Ái Vy lên tiếng hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tĩnh Lâm! Chỉ là một tên thích ngao du thiên hạ thôi!”
Tĩnh Lâm nhẹ nhàng đáp. Nghe vậy thì Mục Hàn kế bên, ánh mắt đã lấp lánh sao trời đầy sùng bái nhìn Tĩnh Lâm. Mục Hàn cũng là một tên thích đi đây đi đó nhưng vì vấn đề gia tộc nên không được ra ngoài nhiều.
“Tĩnh Lâm đại ca!”
Mục Hàn hưng phấn xưng hô đại ca với Tĩnh Lâm. Tĩnh Lâm chỉ cười cười không đáp.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”,
Mục Ái Vy lên tiếng hỏi.
“Trước tiên là đi mua y phục cho 2 người cái đã! Sau đó...”
Tĩnh Lâm điềm tĩnh nói.
“Sau đó...”
Mục Ái Vy không biết Tĩnh Lâm định làm gì.
“Sau đó đi đến Hoàng Gia cứu mẫu thân của ngươi. Dù là ai! Dám động vào người của bổn công tử thì bổn công tử sẽ cho hắn sống chết không yên!”
Lời của Tĩnh Lâm như đinh đóng cột, chất chứa sự lạnh lùng băng hàn như sát nhân máu lạnh, bá đạo của bậc đế vương.
Trước bá khí của Tĩnh Lâm phát ra thì tỷ đệ có cảm xúc khác nhau. Mục Ái Vy thì sắc mặt đỏ bừng quay mặt đi chỗ khác còn Mục Hàn thì ánh mắt sùng bái cực điểm nhìn Tĩnh Lâm như một quân vương.
“Ai...ai là người của ngươi chứ, hỗn đản?!”
Mục Ái Vy thầm mắng.