•••
Vũ Lâm Thành, một thành trì nằm kế bên Thâm Uyên Sâm Lâm.
Trong Phủ Thành Chủ.
Vài ngày sau sau sự kiến Hắc Hung
Rầm
Một tiếng đập bàn vang lên.
“Rốt cuộc cái tên Hắc Hung kia thực lực thế nào mà 50 tu sĩ có tu vi từ Nguyên Anh Viên Mãn đến Hóa Thần Hậu Kỳ đều bị quét sạch?” (Thành Chủ)
“Theo ta đoán thì tên đó có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ là tối thiểu!” (???)
2 người này chính là Cao Bá Thiên và Cao Bá Lôi. Cao Bá Thiên là thành chủ của Vũ Lâm Thành, còn Cao Bá Lôi là đệ đệ ruột của Cao Bá Thiên. Cả 2 đều là tu vi Luyên Hư Sơ Kỳ.
“Chúng ta phải liên lạc với các Tông Môn gần đây để xin viện trợ thôi!” (Cao Bá Lôi)
“Chỉ có thể như vậy!” (Cao Bá Thiên)
“Báo!” (Lính)
“Có chuyện gì?” (Cao Bá Thiên)
“Bẩm Thành Chủ, có đệ tử của Băng Linh Tông cầu kiến!” (Lính)
“Băng Linh Tông? Cho mời!” (Cao Bá Thiên)
Cao Bá Thiên lòng vui như trẩy hội. Vừa định đi thông tri cho các Tông Môn thì đã có một bát cấp thế lực đến bái phỏng.
Một lát sau, 1 nhóm người gồm 1 nam 5 nữ bước vào. Lần lượt là Tĩnh Lâm, Băng Ngọc Vân(đệ tử Đại trưởng lão), Lâm Thanh Vy(đệ tử Nhị trưởng lão), Liễu Thanh Nguyệt(đệ tử Tam trưởng lão), Hàn Thanh Tâm(đệ tử Tứ trưởng lão), Đàm Thanh Uyên(đệ tử Ngũ trưởng lão).
Vừa bước vào căn phòng thì đập vào mắt hắn chính là 2 người, dáng vẻ tầm 35 đến 40 tuổi, cũng chính là Cao Bá Thiên và Cao Bá Lôi.
“Đệ tử Băng Linh Tông tham kiến Thành Chủ!” (6 người)
6 người khom lưng nói. Dù sao thì người ta cũng là thành chủ nên hắn mới phải lịch sự môth chút.
“Không cần đa lễ. Các hạ đến đây là có chuyện gì?” (Cao Bá Thiên)
“Chuyện là như vầy...”
Hắn bắt đầu kể lại.
•••
Quay lại 2 ngày trước, khi mà hắn cùng các sư tỷ rời Tông Môn xuống núi lịch luyện.
Sau nửa ngày đường thì nhóm của hắn cũng đến được Thâm Uyên Sâm Lâm.
“Đây là Thâm Uyên Sâm Lâm sao? Có cảm giác hơi khác thường!” (Băng Ngọc Vân)
“Băng sư tỷ nói không sai! Cảm giác khá là lạ!”
Hắn vuốt cằm nói. Hắn lập tức mở rộng phạm vi thăm dò của bản thân.
Điều ngạc nhiên là xung quanh hắn không cảm thấy bất cứ sinh vật sống nào cả mà chỉ xuất hiện một lượng Ma Khí còn tồn đọng lại.
“Có lẽ chuyện này liên quan đến Ma Tộc!”
Hắn nói. Trong 15 năm ở trong Tông Môn, hắn đã đọc gần hết các quyển sách lịch sử cũng như thông tin về thế giới này. Tại đây có tồn tại các chủng tộc khác ngoài Nhân Loại, Ma Tộc cũng là một trong số đó.
Nhưng theo sách cổ, Ma Tộc đã bị phong ấn cách đây 10 ngàn năm về trước. Bây giờ lại xuất hiện Ma Khí. Điều này khẳng định phong ấn đang dần bị suy yếu và Ma Vương đang dần thức tỉnh.
“Vậy chúng ta quay về Tông Môn báo tin cho các sư phụ đi!” (Đàm Thanh Uyên)
“Gần đây có thành trì nào không?”
Hắn bơ đi lời của Đàm Thanh Uyên và nói.
“Có, là Vũ Lâm Thành! Sao vậy?” (Liễu Thanh Nguyệt)
“Chúng ta đi Vũ Lâm Thành gặp Thành Chủ trước!”
Theo kiến thức mà hắn biết thì hắn phỏng đoán Ma Tộc sẽ đu đến Thành Trù gần nhất đầu tiên. Bởi theo ghi chép trong sách, Ma Tộc tu luyện bằng cách hút sinh mệnh lực của người khác để chuyển hóa thành Ma Khí để tu luyện. Mà một Ma Tộc vừa thoát khỏi phong ấn thì điều đầu tiên cần là bổ sung lại lượng Ma Khí thất thoát để về lại thời kỳ đỉnh phong.
“Được!” (5 người)
Thế là cả 6 người đều hướng Vũ Lâm Thành mà đi.
Trên đường đi, hắn phát hiện rất nhiều thi thể chỉ còn bộ xương khô thì hắn đã chắc chắn 100% là tên Ma Tộc này đã bắt đầu tìm nơi trú để hồi phục sức mạnh. Lúc này chính là thời cơ để điều động quân lực chuẩn bị chiến đấu.
“Công tử, có nhiệm vụ cho công tử này!”(Tiểu Tiên)
[Phát động nhiệm vụ: Bảo vệ Vũ Lâm Thành
Yêu cầu: ký chủ bảo vệ thành công Vũ Lâm Thành trước Ma Thú và Ma Tộc.
Thành công: Long Phượng Thần Điển, Bích Lam Kiếm, Dưỡng Nhan Đan x20
Thất bại: Tụt 2 đại cảnh giới tu vi]
•••
Quay lại hiện tại, hắn đang ngồi cùng Cao Bá Thiên nói về chuyện mà hắn và các sư tỷ chứng kiến.
“Không ngờ phong ấn 10 ngàn năm lại bắt đầu suy yếu vào lúc này!” (Cao Bá Thiên)
“Chuyện này cũng không trách được! Phong ấn trong 100 ngàn năm thì đương nhiên lượng linh khí sử dụng để duy trì phong ấn sẽ dần cạn kiệt. Từ đó sẽ làm cho phong ấn bị suy yếu!”
Hắn giải một cách một cách logic cho Cao Bá Thiên. Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn hoài nghi về điều thứ 2. Chính xác hơn chính là có người có ý phá phong ấn. Bất quá điều này cần điều tra thêm.
“À đúng rồi, thuộc hạ của Thành Chủ phát hiện có Ma Thú ở trong Thâm Uyên Sâm Lâm?”
Hắn nhớ lại một thông tin Cao Bá Thiên có đề cập trước đó.
“Ừm! Có chuyện gì sao?” (Cao Bá Thiên)
Cao Bá Thiên càng ngày càng hiếu kỳ về Tĩnh Lâm. Một thanh niên nhìn chỉ khoảng 15 tuổi lại có thể suy nghĩ và suy luận sâu xa đến vậy. Không làm quân sư thì thật tiếc.
“Thành Chủ, trong vòng 3 ngày. Ngài có thể cho người....”
Hắn bắt đầu phân phó cho Thành Chủ thiết lập các loại bẫy. Ngoài thành thì cho thiết lập các cọc ẩn dưới mặt đất. Trên tường thành thì tạo các lỗ để dễ dàng thọt giáo xuyên qua.
5 vị sư tỷ của hắn cùng Cao Bá Lôi cũng chấn kinh không thôi. Đây là rốt cuộc là sao? Nhìn Tĩnh Lâm vẫn vẻ mặt bình tĩnh mà phân phó từng ly từng tý. Từng bước từng đều không một kẻ hở. Cứ như hắn sinh ra để làm quân sư vậy.
Nhưng nào đâu ai biết. Vốn dĩ hắn là một tên làm việc theo cảm tính mà sự việc lần này làm hắn có chút bực mình.
Lý do thì đơn giản,. Hắn muốn hoàn thành lịch luyện và quay về nhận thưởng từ Băng Ngọc Linh nhưng vì sự xuất hiện của tên Hắc Hung khiến hắn bực mình.
Sau 2 tiếng ngồi phân phó công việc cũng như chiến thuật cho Cao Bá Thiên thì hắn cũng cáo từ và cùng 5 vị sư tỷ hồi Tông Môn.
•••
Trên đỉnh tường thành của Vũ Lâm Thành.
“Không ngờ trên thế gian lại có quân sư bậc này!” (Cao Bá Thiên)
Cao Bá Thiên nhìn về hướng mà Tĩnh Lâm đi và nói.
“Phụ thân là nói vị công tử kia?” (Cao Yên Nhiên)
Cao Yên Nhiên là nữ nhi của Cao Bá Thiên, năm nay 15 tuổi bằng với Tĩnh Lâm.
“Ừ, từ phẩm chất cho đến thiên phú. Tất cả đều thích hợp làm phu quân tương lai của con a?!” (Cao Bá Thiên)
Cao Bá Thiên cười nói trêu Cao Yên Nhiên.
“Quyết định đó không tồi đâu con trai!” (Cao Bá Phong)
Cao Bá Phong là cha của Cao Bá Thiên và Cao Bá Lôi, là gia gia của Cao Yên Nhiên.
“Ý phụ thân là?” (Cao Bá Thiên)
Cao Bá Thiên như hiểu ra điều gì nhưng vẫn thử hỏi.
“Ý ta là ta tán đồng việc tiểu tử kia làm cháu rể của ta a!” (Cao Bá Phong)
Cao Bá Phong cười nói. Cao Bá Thiên thì không ngờ một câu nói trêu con gái lại thành ra gián tiếp đẩy nữ nhi của mình đem gả.
Cao Bá Thiên lại liếc qua Cao Yên Nhiên thì thấy con gái của mình lại gương mặt ửng hồng. Chờ đã, không lẽ con cũng có ý với tiểu tử kia.
“Yên Nhiên, con không sao đấy chứ?” (Cao Bá Thiên)
“Dạ, có gì sao phụ thân?” (Cao Yên Nhiên)
“Con có ý với tiểu tử kia?” (Cao Bá Thiên)
Cao Bá Thiên nói nhỏ với con gái. Lập tức, gương mặt của nàng càng đỏ hơn.
“Phụ thân nói...nói gì vây?!” (Cao Yên Nhiên)
Nhìn phản ứng của nữ nhi nhà mình thì hắn cũng hiểu là đã mất con gái rồi. Hắn chỉ biết thở dài.