Tôi Đã Nói Rồi Tôi Là Con Gái

Chương 46: Chương 46




Thở dài, nó giật mình khi nghe thấy tiếng "cạch". Đó không phải là một tiếng động lạ, mà chính xác thì đó là tiếng lắp nòng súng giảm thanh! Hắn giật mình tỉnh giấc, ra hiệu im lặng với nó rồi nhè nhẹ bước về phía cửa..........

4 tiếng trước, tại biệt thự Trần gia:

- Thưa Trần gia, chúng ta đã....... thất bại rồi ạ.

Trần gia ngồi im lặng nhìn vào khoảng không phía trước. White dám phản bội lại ông ta và tổ chức ư, để rồi xem hắn sẽ phải trả giá thế nào. Còn nó, với vị trí và ảnh hưởng của mình lúc này, chỉ cần lên tiếng thì chắc chắn chiếc ghế chủ tịch của ông ta sẽ lung lay. Đôi mắt ông ta lúc này tràn đầy tức giận và cay cú, khẽ nheo lại. Ông trợ lí đứng bên thôi mà cũng đã toát mồ hôi khi cảm nhận được sát khí tỏa ra từ ông chủ của mình, đành gợi ý:

- Thưa ngài, hay là....... chúng ta dùng đến........ đội sát thủ của tổ chức?

Trần gia khẽ nhíu mày lại suy nghĩ. Ông không muốn dùng đến vì bọn chúng rất kiêu ngạo, thích trêu chọc nạn nhân và cảnh sát. Tuy không làm hỏng bất cứ một vụ nào được giao, nhưng cũng rất đáng lo. Dù thế, đã đến nước này rồi............

- Giao nhiệm vụ cho họ đi.

..................

Angus nép vào một bên cửa, lắng nghe. Nó cũng quay đầu ra phía cửa, im lăng theo dõi. Bỗng có tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc". Hắn và nó nhìn nhau, im lặng.

Lại có mấy tiếng gõ cửa nữa vang lên. Trong phòng tuy sáng đèn nhưng vẫn tĩnh lặng như không có người.

Chợt nắm cửa xoay nhẹ. Nó túm chặt lấy cái chăn, thầm trách cái cơ thê mình lúc này còn đang khá yếu. Angus thì bước ra một chút, chuẩn bị ứng chiến với tất cả những gì có khả năng xảy ra, Cánh cửa đang dần dần mở rộng......... Thần kinh cả 2 căng lên như dây đàn lên dây hết cỡ.........

- A, chào anh. Tôi là y tá trực đêm nay. Tôi qua xem bệnh nhân có phải thay bình truyền không.

Hắn và nó thở phào nhìn cô y tá nhỏ nhắn cầm cuốn sổ trực đang mỉm cười đứng trước cửa. Cô gái rụt rè:

- Xin lỗi, tôi......... có làm phiền không ạ?

Hắn lắc đầu rồi quay vào trong, ngồi lên chiếc giường kê song song với giường nó. Nó mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhưng vẫn không quên dò xét từ đầu tới chân cô nàng. Cô ta đi vào, kiểm tra ống dẫn và kim rồi dán lại băng dính cố định. Rồi cô ta cầm bình truyền lên xem xét và..... đảo ngược lại để chọc kim vào đáy bình.

Hắn độc ngột giật bình truyền ra khỏi tay cô ta trong sự ngạc nhiên của cả cô ta và nó:

- Tốt nhất cô nên trốn khỏi đây đi, trước khi cảnh sát tới.

Cô ta ngạc nhiên hỏi:

- Anh nói gì vậy?

Hắn lạnh lùng:

- Làm thế này sẽ khiến bệnh nhân sốc thuốc mà chết. Và loại găng tay này không phải dành cho y sĩ. Cô giả mạo y tá và cố ý mưu hại người, tôi e rằng tội này sẽ không nhỏ chút nào đâu.

Nó kinh ngạc nhìn cô ta rồi nhìn hắn, còn cô ta đột ngột buông ống dẫn truyền xuống, ánh mắt trở nên thâm hiểm đáng sợ:

- Ha ha, hay lắm. Nhưng anh bạn à, mục đích của tôi đâu phải là như thế........

Cô ta nhoẻn cười. Hắn đột ngột thấy cảm giác lành lạnh nơi sống lưng và có vật gì áp lên đầu mình. Một giọng nam trầm vang lên:

- Đứng im, giơ tay lên.

Nó giật mình nhìn sang phía hắn. Một tên bịt mặt nạ đang cầm súng chĩa vào đầu hắn. Hắn từ từ đưa 2 tay lên. Cô "y tá" cũng rút súng có gắn nòng giảm thanh ở bên đùi ra, chĩa vào nó:

- Nói lời vĩnh biệt nào........

Nó lo lắng nhìn hắn rồi nhìn cô ta. Mắt hắn khẽ nheo lại rồi liếc về phía cô ta 1 cách đầy ám hiệu, ý bảo nó gây chú ý để hắn tiện hành động. Nhưng nó chưa kịp hiểu được ý hắn là gì, chiếc súng đã giơ lên trước ngực nó và ngón tay cô ta khẽ co lại. Nó giât mình nói:

- Khoan đã!!

Khẩu súng hơi hạ xuống 1 chút, cô ta lên tiếng:

- Sao? Cậu bé đẹp trai có gì muốn trăn trối à? Vì cậu đẹp trai nên tôi sẽ cho cậu đặc ân đó đấy.

Cô ta mỉm cười thu súng lại. Tên đi cùng tỏ ra khó chịu:

- Giết đi!

Nhưng cô ta quay lại lườm y 1 cái rồi hỏi nó:

- Nói đi?

Nói? Nói gì bây giờ? Nó đã nghĩ ra cái gì để nói đâu cơ chứ?

- A, ha.... Phải rồi. Có một câu đố mà tôi chưa tìm ra được lời giải. Cô giúp tôi đi để có chết tôi cũng được thanh thản.

Nó ra vẻ nuối tiếc khiến cô ta không ngần ngại, nói ngay:

- Được rồi. Câu đố gì?

Nó mỉm cười:

- Vậy, trên trần nhà có 2 con thạch sùng, một con đực và một con cái. Hỏi con thạch sùng cái nói với con thạch sùng đực câu gì mà con thạch sùng đực rơi xuống đất, chết cứng?

Cô ta bóp trán để nhớ lại đáp án. Câu đố này cô đã từng nghe rồi nhưng không nhớ rõ lắm, hình như là.....

- Anh ơi ôm em đi!

Cô ta cười toe còn gã đi cùng thì lồng lộn lên, chạy lại kéo tay cô ta:

- Cô nói cái gì hả?

- Ơ........

- Cô là bạn gái tôi mà dám bảo thằng khác ôm cô trước mặt tôi à?

- Đây chỉ là.......

- Đồ phản bội! Cô là loại con gái lẳng lơ. Đã bao nhiêu lần cô liếc mắt với giai rồi hả? Cô tưởng tôi cần cô đấy à? Thằng này không thèm nhé!........

Angus lợi dụng 2 kẻ ngốc bị lừa đang cãi nhau, chạy lại chỗ nó, định bế đi. Nhưng cô "y tá" nhận ra:

- Đứng im!

Cô ta giơ súng chĩa về phía nó, bắn. Hắn vội chồm người mình lên người nó để đỡ và trúng đạn, ngã xuống giường, mắt vẫn nhìn vào mắt nó. Nó đỡ hắn rồi ngây người nhìn vào mắt hắn. Chợt bàn tay có cảm giác ươn ướt, nó giơ lên xem, chỉ thấy một màu đỏ tươi gay gắt.......

2 kẻ kia định dùng súng hạ sát nó và hắn triệt để nhưng 1 tốp cảnh sát bỗng ập vào. Chúng vội bắn loạn xạ vào tụi nó rồi trèo lên cửa sổ và nhảy xuống. Mấy chú cảnh sát liền đuổi theo. Angus lấy tay bịt lên vết thương trên bả vai trái, hỏi nó:

- Không sao chứ?

Nó giật mình nhìn vào mấy vết thương trên người hắn:

- Đồ ngốc, anh mới là người có sao!

- Tốt.... r....

- Này! Angus! Angus!!? Asssh.......

Nó bực mình gọi bác sĩ đến cấp cứu cho hắn rồi lo lắng gọi điện cho Tùng:

- Chỗ mày có sao không?

- Chỗ mày thì sao? Bên này vừa mới đánh nhau một trận. Quân ta thiệt hại nặng lắm. May là chỗ tao có đông anh em nên tao mới không sao, chỉ bị thương nhẹ, Yellow và Green cũng bị thương. Bên White và Kỳ cũng ổn rồi.

- Hừ, tao không sao. Nhưng tên Angus thì trúng ba phát đạn rồi, đang cấp cứu. Chúng chắc chắn là người của S. Không ngờ Trần gia hành động nhanh như vậy.

- Cho nên mày phải cẩn thận. Tao sẽ cử người đến.

- Ừm.

- Mà Brown vẫn chưa về hả?

- Chưa. Cậu ta còn đang theo đuổi sự nghiệp, nếu không thực sự cần thì đừng làm cậu ta bận tâm.

- Mày thật là...... Đang lúc thiếu người mà.......

Nó biết là mọi người đều phải bỏ thời gian riêng tư ra để hoạt động trong hội, nhưng gọi Brown về lúc này không thực sự giải quyết được mọi vấn đề. Hơn nữa, cậu ta mới vào nghề, tốt nhất là không nên lơ là vì chuyện khác. Mà phải làm sao bây giờ? Tên Angus vào viện thì MZ cũng sẽ bị ảnh hưởng, mẹ nó và Quốc Huy nhất định sẽ làm ầm lên cho xem.

Nhưng lẽ dĩ nhiên, hắn vẫn phải nằm viện điều trị cho không để lại sẹo. Rất may là chỉ có một viên đạn trúng vai là nặng, hai viên kia gây vết thương nhẹ hơn. Hắn đòi nằm ngay ở giường cùng phòng với nó, một mặt là để "bảo vệ" cho nó, một mặt là...... cho vui! Cảnh sát không bắt được những tên sát thủ đó, để chúng chạy thoát. Trong lòng mỗi đứa đều có chung một nỗi e ngại rằng chúng sẽ trở lại vào một lúc mình không ngờ tới nhất.

Angus nằm viện cứ suốt ngày trêu chọc nó và bị nó trả đũa không kém phần "hậu hĩnh". Hai đứa đều cảm thấy tâm trạng dần thoải mái lại với nhau. Nhưng nó vẫn cứ tảng lờ những lời nói ám chỉ về tình cảm của hắn khiến hắn nhiều phen hóa đá.

Lúc này, Linh Lan đang ở trên máy bay trở về nước. Hoàng Kỳ nhận được tin nhắn liền lái xe ra sân bay đón cô. Cậu chưa bao giờ nghĩ về một điều gì tồi tệ sẽ xảy ra, luôn cố không quan tâm đến nó để dành thời gian nghĩ về Linh Lan - bạn gái hiện tại của mình. Nhưng chuyện đời vẫn thường ngang trái, cậu không ngờ rằng có ngày........... Linh Lan sẽ xảy ra chuyện. Chiếc máy bay đưa cô về nước đã gặp tai nạn, hiện tại không rõ tung tích..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.