Thời điểm Du Phong Hành mở mắt lần nữa thì đã là chín giờ sáng hôm sau.
Đập vào mi mắt là phòng bệnh yên tĩnh cùng với mùi nước khử trùng thoang thoảng cứ lượn lờ nơi đầu mũi.
Nơi này là bệnh viện?
Du Phong Hành cau mày, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, lập tức phát hiện một chi tiết đã bị mình bỏ quên.
Tối qua Bùi Văn có nói, chính anh ta là người đã gọi xe cấp cứu.
Vấn đề là đây.
Sao Bùi Văn lại biết mình đau dạ dày?
“Ngài Du, ngài tỉnh rồi à?” Âm thanh của y tá cắt ngang dòng suy tư của Du Phong Hành khiến hắn hơi cau mày: “Sao rồi, còn thấy đau không?” Y tá lại hỏi.
Tổng giám đốc Du vừa mới tỉnh xong, phản ứng vẫn còn chậm chạp, xoa xoa dạ dày đã trở lại bình thường: “Ổn rồi…” Bây giờ đã không còn đau nữa, chỉ là vẫn không muốn ăn gì mà thôi.
“Vậy ngài ăn ít cháo nhé? Hay ngài muốn ăn gì? Tôi sẽ mua giúp ngài.” Y tá là một người trẻ tuổi, quanh năm làm việc trong bệnh viện, hiếm được lúc thấy bệnh nhân đẹp trai như vậy nên không khỏi nhiệt tình hơn mấy phần.
“Không cần đâu.” Du Phong Hành lại tránh né sự ân cần của người ta như tránh rắn rết, nghiêm mặt tận lực từ chối.
Dáng vẻ không rõ phong tình, nhanh chóng đẩy lùi y tá vất vả lắm mới có dũng khí mời mọc.
Đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại mình hắn, Du Phong Hành mới lấy di động ra, bất an gọi điện cho Bùi Văn.
“Sếp? Ngài bây giờ thế nào rồi? Dạ dày có đỡ hơn chút nào không?” Điện thoại vừa được kết nối, thư ký Bùi đã quan tâm hắn tới tấp.
“Ừm.” Chuyện cất giấu trong lòng Du Phong Hành được hỏi thẳng: “Sao anh biết tôi nửa đêm đau dạ dày?”
Lại là vấn đề này.
Thư ký Bùi nhìn xung quanh một chút, xác định gần đó không có ai mới nhỏ giọng nói: “Người bên cạnh ngài nói cho tôi đó.”
Đầu óc Du Phong Hành nổ bùm một cái, ánh mắt hung ác: “Người bên cạnh tôi?”
“Đúng thế.” Thư ký Bùi nói, nhân tiện chui tọt vào phòng tổng giám đốc, nói chuyện với boss về thanh niên âm thanh dễ nghe đêm hôm qua.
“Anh nói rõ ràng cho tôi!” Du Phong Hành xoa nhẹ thái dương, não xoay mòng mòng cả lên.
“Ặc…” Thư ký Bùi cũng bị dọa sợ, lập tức nói hết chuyện đã từng trải qua: “Hai giờ đêm hôm qua có người dùng di động của ngài gọi điện cho tôi, nói cơ thể ngài có vấn đề, chắc là bị đau dạ dày, nhờ tôi gọi giùm xe cấp cứu…”
Nói đến đây, thư ký Bùi cũng phát hiện ra một chuyện.
Đó là người kia không biết địa chỉ lẫn số nhà của sếp, chứng minh đối phương chưa quen sếp được bao lâu.
Hơn nữa rất có thể là tình – một – đêm.
“…” Thư ký Bùi đột nhiên cảm giác mình biết hơi nhiều rồi.
Không thể nào.
Du Phong Hành nghe thư ký Bùi trần thuật xong, phần trán giữa lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên (川).
Nhưng mà hắn không có phản bác mà lạnh nhạt dò hỏi: “Người dùng di động của tôi gọi cho anh, âm thanh có đặc thù gì?”
“Đặc thù ư?” Thư ký Bùi sửng sốt nghĩ, chẳng lẽ muốn anh ta vào giờ làm phải ăn cơm chó của lão bản với cục cưng của hắn sao: “Khụ, rất trẻ, rất êm tai.”
Bên kia chìm vào im lặng.
Qua một lúc lâu sau, Du Phong Hành nói: “Là nam đúng không?”
“Vâng.” Không biết vì sao khuôn mặt già của thư ký Bùi lại đỏ lên.
“Khẩu âm ở đâu?” Du Phong Hành lại hỏi.
Đến đây thì thật sự không được rồi, thư ký Bùi tuyên bố hy sinh: “Tôi không nghe kỹ, thật đó.”
Sếp cũng làm khó người ta quá đi mất, đến mặt còn chưa từng thấy, chỉ mới nghe tiếng thì móc ra được gì đây.
Có giỏi thì mang tới công ty gặp một lần đi!
Du Phong Hành vắt kiệt giá trị của thư ký Bùi xong, nhất thời đổi lại một bộ mặt khác, nói: “Thế không nói nữa, anh là người làm công ăn lương, mau đi làm việc đi.”
Tút.
Thư ký Bùi: “…”
Ôi đàn ông!
Dạ dày Du Phong Hành đã không còn đau nữa, cũng không muốn nằm viện làm gì, hắn thành thạo tự làm thủ tục xuất viện cho mình, dáng vẻ vừa tiêu sái vừa không khỏi có chút cô độc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao giáo sư Hàn vẫn luôn khuyên hắn cưới vợ sinh con.
Dù sao cũng là người, thứ cần chú ý nhất là có vợ có con có giường ấm.
Một người tuy có tiền hay địa vị mà không biết nóng lạnh bên mình, thì không được tính là người biết hưởng.
Du Phong Hành lâu lâu lại cảnh tỉnh bản thân, có lẽ nên thu liễm tính nết của mình, tìm một người đảm đang cùng nhau chung sống.
Đặc biệt là những lúc ốm đau phải nằm viện, ý nghĩ này lại càng mãnh liệt.
Bây giờ bệnh tật đã giảm, tự mình xuất viện là xong, những lời cảnh tỉnh đó lại thành gió thoảng mây bay.
“Xì!” Tìm người yêu làm gì, độc thân không tốt à?
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Du Phong Hành.
Lại nói, đêm qua Tô Tinh Thần đã trông chủ nhà tới khi ra tận cửa, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm bất an.
Một là lo chủ nhà không kiểm soát được bệnh tình, hai là lo mình tiết lộ hành tung sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
Bởi vậy từ lúc đó đến khi trời sáng, Tô Tinh Thần ngủ không được an giấc.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau.
Tô Tinh Thần gánh một thùng nước vào tưới qua cho vườn rau, phát hiện các loại rau mầm của mình sau một đêm uống no nước sương cũng không thảm như mình tưởng tượng.
Muốn hỏi mấy ngày rời đi Tô Tinh Thần lo nhất là gì, thì đó chính là vườn rau không ai tưới.
Cũng may nước sương trong núi vừa lớn vừa nặng.
Cậu ngồi xổm xuống, dùng bàn tay lướt nhẹ trên đám rau mầm, sương sớm lạnh lẽo lập tức dính ướt ngón tay Tô Tinh Thần, mà Tô Tinh Thần thì tập trung nhổ từng cây cỏ dại mọc chen lẫn với rau mầm.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh dưới chân núi, chỉ còn dư lại âm thanh nhổ cỏ của thanh niên.
“Á…” Tô Tinh Thần nhìn mầm rau tội nghiệp trong tay, cảm thấy vô cùng tội lỗi: “Tao không cố ý đâu.” Sau đó nhanh chóng chạy đi tìm một vùng đất tốt hơn, chôn nó trở lại rồi tưới lên ít nước.
Như vậy chắc là sống rồi nhỉ?
Tô Tinh Thần không biết nữa.
Làm xong vườn rau của mình, Tô Tinh Thần vội vàng đi lên tầng hai, xem chủ nhà đêm qua bị xe cấp cứu đưa đi đã về chưa.
Nhưng trong phòng vẫn trống rỗng.
Hiển nhiên chủ nhà vẫn chưa về.
Cũng đúng, bây giờ mới hơn tám giờ, có lẽ lúc này chủ nhà vẫn còn đang nằm trên giường bệnh mà ngủ.
Vậy nên Tô Tinh Thần lược luôn công đoạn làm bữa sáng, leo lên xe ba bánh rời khỏi nhà.
“Ông chủ, cho một bát mì vằn thắn!” Đến trên trấn rồi vẫn không quên tới quán ăn nhỏ trên huyện ăn no bụng.
Sau khi ăn xong, Tô Tinh Thần đi thẳng đến chợ đồ tươi, cẩn thận lựa chọn đồ ăn cho mấy ngày sắp tới.
Vịt, thịt gà già, sườn non… Đến trứng gà cũng không có, đều do tiêu quá nhiều tiền vào nguyên liệu nấu ăn.
Lúc thanh niên móc tiền ra trả, ngoài mặt thì mỉm cười, thật ra trong lòng đang thầm thở dài.
Tiêu lắm tiền như thế, so với trước đó muốn tiết kiệm đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược(1).
“…” Đây không phải do chủ nhà bị bệnh đau dạ dày ư?
Còn trẻ không chịu giữ, già rồi sẽ ăn đủ.
Củ từ…
Củ từ là thứ tốt để nuôi dạ dày, nhưng Tô Tinh Thần không muốn tiêu tiền vào thứ này, cậu vẫn nên lên núi thử vận may thì hơn.
Cho nên cậu không ghé qua sạp bán củ từ, đi thẳng đến nơi bày những chú gà con mới nở.
Con nào con nấy lông xù vàng tươi, đáng yêu vô cùng.
“Ông chủ, gà này bán sao đây?” Tô Tinh Thần khom lưng hỏi.
“Gà con hả?” Ông chủ vươn ngón tay nói: “Loại này hai đồng, loại này năm đồng, loại này mười đồng, cậu muốn loại nào?”
Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm đám gà hai đồng, cậu nghèo như vậy, đương nhiên muốn loại hai đồng rồi.
“Loại này rất khó nuôi.” Ông chủ tốt bụng nhắc nhở.
“Vâng.” Tô Tinh Thần không ngại: “Bán cháu mười con hai đồng.”
Vì thế trên chiếc xe ba bánh của Tô Tinh Thần lại nhiều thêm mười con gà con lông xù.
Cùng với mười cân thóc làm thức ăn chăn nuôi cho gia súc.
Tô Tinh Thần trên đường về không quên nhẩm tính một phen, thức ăn chăn nuôi còn đắt hơn cả gà!
Ông chủ này cũng cơ hội quá.
Lúc đi ngang qua thôn, Tô Tinh Thần tranh thủ rẽ vào nhà chú Ngưu, đưa trái cây rau dưa cho ông, nhân tiện khoe khoang nhà cậu sắp có thêm nhân khẩu rồi đưa cái lồng sắt đựng gà ra cho chú Ngưu xem.
“Nuôi chúng có sống được không?” Chú Ngưu nhìn nhìn mười con vật nhỏ yếu ớt kia, tâm tình hơi phức tạp.
Lỡ may cả mười con này đều chết, thế thì thằng bé phải làm sao bây giờ.
“Chắc là được?” Tô Tinh Thần nói, cười đến tự tin: “Thôi, trời nóng quá, cháu phải đưa chúng về nghỉ ngơi đây.”
Nói xong thì tiêu sái trèo lên xe ba bánh, tới như một cơn gió, đi cũng như một cơn gió.
Chú Ngưu lắc đầu, vừa lo lắng vừa vui vẻ cười cười.
Bởi vì ông nghĩ rằng, Tô Tinh Thần là một đứa trẻ rất cẩn thận, không chừng nuôi sống được thì sao?
“Cục cục cục, cục cục cục…” Tô Tinh Thần thả gà con ở một gian phòng râm mát, chuẩn bị thức ăn chăn nuôi và nước cho chúng rồi đứng bên ngoài thưởng thức một lát.
Như hổ rình mồi nhìn gà con còn có hai con chó nhà cậu.
“Nhìn cái gì?” Tô Tinh Thần không khách khí vỗ đầu hai chú chó, vỗ đến mức chúng ấm ức lui về sau.
Tô Tinh Thần tức cười, kéo chúng qua vuốt hai cái, sau đó mang chúng nó ra ngoài.
Thời gian bây giờ không còn sớm nữa.
Tô Tinh Thần thu nụ cười lại, ôm chút lo lắng đi lên tầng hai.
Khi thấy chủ nhà đang ngồi trong thư phòng làm việc, cậu liền ló ra thăm dò, cẩn thận quan sát sắc mặt chủ nhà, phát hiện vẫn khá ổn, cũng không tiều tụy cho lắm.
Tô Tinh Thần rời đi, chạy tới phòng bếp chuẩn bị nấu bữa trưa.
Sườn non tươi mới trụng qua nước sôi một lần, bỏ lớp mỡ thừa lẫn tơ máu bên ngoài đi, sau đó thêm táo đỏ, câu kỷ tử(2) vào hầm nửa giờ.
Táo đỏ trước khi nấu đương nhiên phải dùng dao khứa vài đường.
Gạo kê màu vàng nhạt vo sạch xong thì bỏ vào nồi điện, thêm hạt ý dĩ(3), hạt sen nấu nửa tiếng.
Chủ nhà không ăn đồ ngọt.
Cháo kê thơm ngào ngạt đã nấu nhừ được Tô Tinh Thần chia làm hai phần.
Một phần thì cho vào chút đường phèn, phần còn lại cho vào chút muối ăn.
Ăn ngọt là khẩu vị vốn có của Tô Tinh Thần, còn phần mặn đương nhiên là cho chủ nhà.
Nhưng mà xương sườn hầm táo đỏ và câu kỷ tử là một món ăn khá ngọt, Tô Tinh Thần không biết chủ nhà có thích ăn hay không.
Bên này, Du Phong Hành vừa cúp cuộc gọi Bùi Văn gọi đến dặn hắn ăn cơm đúng giờ thì đã ngửi thấy mùi thơm của táo và thịt bay trong phòng.
“…”
Ừm, người nấu cơm thần bí kia đêm qua đã trở lại.
Điều này biểu thị sau này hắn mỗi ngày đều có cơm ăn rồi.
Nhưng sắc mặt Du Phong Hành lại hơi cổ quái.
Nếu hắn đoán không sai, người đêm qua gọi điện cho Bùi Văn xin giúp đỡ chính là kẻ thần bí vẫn luôn nấu cơm cho hắn…
Dù sao, chuyện đêm hôm qua đã khiến Du Phong Hành nhớ tới một tháng trước, đột nhiên có một ngày, bản thân luôn bị ác mộng tra tấn bỗng phá lệ ngủ một giấc thật ngon.
Du Phong Hành chưa bao giờ để ý tới biến hóa này.
Mãi tới đêm hôm qua, hắn mới ngộ ra được nó.
************
Chú thích:
(1) Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược: Chỉ tình trạng mỗi người làm mỗi cách trái ngược nhau, không có sự phối hợp nhịp nhàng, thống nhất.
(2) Câu kỷ tử: Câu Kỷ Tử hay còn gọi là cây Kỳ Tử, là một vị thuốc Bắc quen thuộc, phổ biến trong các bài thuốc tăng cường sức khỏe, làm đẹp.
(3) Hạt ý dĩ: Người Việt Nam còn gọi là cây bo bo, là bộ phận được dùng làm thuốc của cây Ý dĩ, được dân gian sử dụng nhiều trong các bài thuốc Đông y trị các chứng bệnh như tiêu hóa kém, tiêu chảy kéo dài, bệnh phổi, lợi sữa,… Tuy nhiên, nếu lạm dụng nhiều cây này sẽ gây hại tới sức khỏe.
Sườn non hầm táo đỏ và câu kỷ tử:
Cháo gạo kê: