Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 57: Chương 57




Cho dù là người nhỏ tuổi hơn, hay là người đồng lứa, thì Du Phong Hành đã chừng này tuổi mà vẫn chưa bị ai hôn vào má.

Mà Tô Tinh Thần vừa nãy đã hôn một cái vừa mạnh mẽ vừa rõ ràng vào mặt hắn đúng không?

Nụ hôn kia mang theo chút mềm mại ướt át, cho dù chỉ chạm vào trong chớp mắt, cũng đã đủ khắc sâu vào tâm trí.

Người đàn ông bị sàm sỡ bình tĩnh nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, im lặng không nói gì.

Dù sao trạng thái hiện tại của Tô Tinh Thần là một đứa nhỏ nhanh nhẹn thiếu thốn tình thương.

Biểu đạt một chút ỷ lại cùng thân mật đối với người bên cạnh cũng có thể thông cảm được.

Mà khi hắn nhấc hành lý lên quay đầu lại, đã thấy nhóc con Tô Tinh Thần kia nằm nhoài ngoài cửa, lo lắng dò xét phản ứng của hắn.

Du Phong Hành buồn cười đi tới, nhìn cậu từ trên cao xuống: “Đi thôi, làm nũng tinh.”

Mặt Tô Tinh Thần phút chốc biến đỏ như đít khỉ.

“…” Làm… làm nũng tinh gì chứ…

Ba chữ kia cứ lượn lờ trong đầu cậu, thật lâu vẫn chưa thể tản đi.

Chín giờ sáng, Du Phong Hành phóng xe đi trên đường cao tốc.

Tô Tinh Thần tối hôm qua đã ngủ một giấc thật ngon, lúc này không hề thấy buồn ngủ, thế nhưng lại không dám mở miệng quấy rầy người đàn ông đang lái xe.

Cậu hết cách đành lôi di động ra chơi, chơi một trò giải đố nhỏ mà Du Phong Hành cài cho cậu.

Theo như đối phương nói, đây là trò chơi hắn nhờ người bạn lập trình viên viết cho, trên thị trường không có để download.

Đi đường hết ba tiếng, nhanh hơn so với tưởng tượng.

Ít nhất di động của Tô Tinh Thần vẫn chưa hết pin, cậu cảm nhận được ngón tay của ngài Du chọt đầu mình, kèm theo âm thanh cường ngạnh vang lên: “Đường đến nhà cậu đi sao đây?”

Xem ra hắn không định thả lại Tô Tinh Thần ở trên trấn.

“Hả?” Tô Tinh Thần tỉnh lại từ trong cơn mơ màng, phát hiện cảnh vật ngoài cửa sổ là trấn nhỏ quen thuộc mình thường thấy: “Tới rồi à, ngại quá, lại ngủ quên mất.”

Cậu định cởi dây an toàn thì bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy, đối phương cạch một tiếng, cưỡng chế cắm trở lại: “Tô Tiểu Thần, cậu có chắc định xuống ở đây không?”

Âm thanh ẩn chứa ngữ khí bất mãn, đến cả người vừa tỉnh ngủ, đầu óc chưa hoàn toàn thanh tỉnh như Tô Tinh Thần cũng nghe ra được rất rõ ràng.

Cậu nghĩ, đúng là cha cậu đã nói không thể mang bất cứ ai về nhà.

Nhưng Du Phong Hành trong mắt cậu, sớm đã không phải là người ngoài nữa rồi.

Tô Tinh Thần cúi đầu nhìn bàn tay cả hai đang nắm lấy nhau, những ký ức sớm ngày ở chung lũ lượt dâng lên, cắn môi nói: “Vậy thì xin anh hãy đưa tôi về nhà.”

Lúc này Du Phong Hành mới hài lòng buông cậu ra: “Chỉ đường đi.”

Tô Tinh Thần ra quyết định trong phút chốc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cậu nghĩ, chỉ cần mình nói ra bí mật cuối cùng cho ngài Du, giữa bọn họ sẽ không còn gì phải che giấu nữa.

Có lẽ đây chính là nghĩa vụ tin tưởng lẫn nhau giữa bạn bè mà đối phương từng nói.

Tô Tinh Thần suy nghĩ lung tung một chút, đột nhiên nhớ ra mình biết bí mật của hắn, trên mặt nhất thời để lộ biểu cảm chột dạ.

Bí mật kia cậu mãi mãi không muốn nói cho ngài Du biết, dù sao tạm thời vẫn đang có chuyển biến tốt, cũng không ảnh hưởng gì lớn!

Điều duy nhất Tô Tinh Thần lo lắng chính là, kỹ thuật lái xe của ngài Du có ứng phó nổi đoạn đường núi lát xi măng kia không đây.

Cậu nói ra lo lắng của mình, lại bị Du Phong Hành nhéo mặt: “Cậu đang nghi ngờ kỹ thuật lái xe của tôi à?”

Du Phong Hành nghĩ thầm, ngay cả Tô Tinh Thần cũng có thể đi đường được, vậy thì có thể kinh khủng đến mức nào?

Sự thực chứng minh, kỹ thuật ngài Du khá tốt, rất nhanh đã lái được tới thôn, Tô Tinh Thần nói: “Trước tiên chúng ta đến nhà chú Ngưu một chuyến để đưa đồ đã.”

Du Phong Hành không có ý kiến, hắn không nói hai lời liền đưa Tô Tinh Thần đi gặp chú Ngưu trong truyền thuyết kia.

Tuy rằng không quen không biết nhiều, nhưng cũng không thể thất lễ được.

Chỉ là đứng một bên chờ nhóc con Tô Tinh Thần kia nói chuyện với ông lão thôi mà.

Còn phải suy xét đến kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, vì lúc này không thể mang cún con lẫn gà con theo được.

Tô Tinh Thần nói với chú Ngưu: “Chú Ngưu ơi, hai con chó kia cùng đám gà nhờ ông chăm sóc, có lẽ đến lúc nghỉ đông mới có thể quay về thăm ông, khoảng thời gian con không ở đây, ông nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt đấy.”

Chú Ngưu nhìn đống bao lớn bao nhỏ mà đứa nhỏ này ôm về, lại nhìn cái đầu đã bị cắt ngắn, đồng thời rất có tinh thần, lộ vẻ mặt luyến tiếc gật đầu.

Tô Tinh Thần không thể chịu được bầu không khí như thế này, khẽ nở một nụ cười mỉm đầy miễn cưỡng, ôm chó con đang quấn quít lấy mình, cúi đầu làm bộ tập trung nựng chó.

Người đàn ông sớm đã không vừa mắt, móc túi lấy ra bao thuốc, lấy một điếu ngồi xuống cạnh chú Ngưu, đưa điếu thuốc cho ông: “Mời chú.”

Gương mặt chú Ngưu hơi sáng lên, nhận lấy điếu thuốc của vị lão đại này, lại được đối phương châm lửa, rít một hơi thật sâu: “Ừ, thuốc này ngon đấy.”

Du Phong Hành cười cười, cũng đốt một điếu thuốc ngậm vào miệng, trong lúc hai người cùng hít mây nhả khói, Tô Tinh Thần đứng bên cạnh sửng sốt không thôi.

Cậu muốn nói, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, hút thuốc gián tiếp cũng thế!

Thế nhưng ngẫm lại đây là thú vui tiêu khiển của chú Ngưu, bèn lựa chọn im lặng.

Chỉ là thấy Du Phong Hành dùng ánh mắt ra ám hiệu, đứng cách xa bọn họ chút.

Nói như vậy, nếu chỉ có Tô Tinh Thần ở đây, Du Phong Hành sẽ không hút thuốc lá.

Xem ra hắn cũng biết gián tiếp hít khói thuốc vẫn có tác hại xấu.

Cứ như vậy, Tô Tinh Thần ngồi một bên nựng chó, Du Phong Hành hút thuốc cùng chú Ngưu, đợi chừng nửa tiếng, bọn họ mới lần nữa khởi hành.

“Sư huynh ơi.” Trước khi đi, Tô Tinh Thần còn kéo kéo áo Du Phong Hành khoe khoang: “Nhìn này, đây là xe ba bánh của tôi đấy.”

Du Phong Hành liếc mắt nhìn chiếc xe yêu quý của nhóc con, khóe miệng giật giật, tỏ vẻ thưởng thức không nổi.

“Để tôi lái xe ba bánh về, bằng không về sau rất khó xuống núi.” Tô Tinh Thần nói.

Du Phong Hành không chờ cậu nói xong đã duỗi cánh tay dài, túm lấy cổ cậu lôi đi.

“Này, sư huynh, sư huynh…” Tô Tinh Thần cuống lên: “Thật đó, đi đi về về cũng phải mất một tiếng đấy!”

Đối phương thông minh như vậy, không thể không hiểu lo lắng của cậu được, Tô Tinh Thần thầm nghĩ.

Thế nhưng Du Phong Hành có thông minh hơn nữa cũng không thèm để ý tới, trực tiếp quẳng cậu lên xe, nói một cách dứt khoát: “Đừng lo, tôi tự biết xử lý.”

Tô Tinh Thần trước nay vẫn luôn rất nghe lời, không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp, nghĩ một tiếng thì một tiếng thôi.

Có thể ở cùng ngài Du lâu thêm một chút là được rồi, dù sao gặp mặt cách một không gian cũng khác hẳn với gặp mặt trực tiếp.

Xem ra ngài Du cũng không nỡ cách xa cậu, bằng không đã thả cậu ở trên trấn rồi.

Tô Tinh Thần nghĩ linh tinh, để lộ nụ cười biết ơn cùng vui mừng.

Cho nên khi xe đỗ lại trước cửa nhà, cậu lập tức mở cổng không chút do dự, dẫn Du Phong Hành đi vào.

Trước tiên là đưa đối phương đi tham quan tầng một: “Sư huynh, đây chính là phòng ăn phòng khách mà tôi thường dùng, cách bên kia cánh cửa là phòng ngủ, rất đơn giản.”

Boss lớn Du như đi khảo sát, đứng trong căn nhà chốn thôn quê nhìn một vòng: “Ừ, đúng là hơi đơn sơ.”

Thế nhưng đơn sơ thì đơn sơ, hắn nhướn cao mày, chẳng lẽ Tô Tiểu Thần không rót được cho hắn cốc nước à?

Hay là định đưa người đến được rồi thì muốn đuổi hắn đi?

Vậy không dễ đâu.

Du Phong Hành kéo ghế ngồi xuống, ra vẻ phải nghỉ ngơi cho đỡ mệt.

“Sư huynh, đừng ngồi nữa.” Tô Tinh Thần kéo hắn đứng lên: “Đi, tôi dẫn anh lên tầng hai.”

Nếu muốn nghỉ ngơi thì phải quay về nhà hắn nghỉ ngơi mới đúng!

“Còn có tầng hai?” Du Phong Hành phát hiện Tô Tinh Thần không phải muốn đuổi hắn đi, sắc mặt hơi tốt lên một chút.

“Ừm.” Lòng bàn tay Tô Tinh Thần ướt nhẹp mồ hôi, đi phía trước dẫn đường cho hắn.

Căng thẳng là điều đương nhiên, sợ hãi cũng hợp tình hợp lý.

Thế nhưng chuyện đã tới mức này thì không thể quay đầu lại được nữa, chỉ có thể tiếp tục dẫn Du Phong Hành tới chân cầu thang, mở ra cánh cửa bí mật đã bị che giấu.

Tiếp đó lui qua một bên: “Sư huynh, anh xem đi.”

Du Phong Hành vốn có chút hờ hững, mãi tới khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa, mới kinh ngạc tới ngây người.

Nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ đến là, đứa ngốc không nhạy bén như Tô Tinh Thần cứ như vậy mà khai ra bí mật, cậu ta đã nghĩ kỹ chưa vậy?

Thật ra Tô Tinh Thần đã chuẩn bị xong phần trả lời, nhưng đối phương lại chăm chú nhìn cậu, hỏi một câu khiến cậu sửng sốt.

Du Phong Hành đặt một tay lên vai cậu, nhìn cậu như nhìn đứa ngốc hỏi: “Cậu tin tưởng tôi đến vậy à?”

Chuyện như vậy, người có đầu óc đều biết cần phải kín miệng như bưng, sống chết cố giấu mới đúng!

Nhưng Tô Tinh Thần sao có thể đột nhiên lại…

“Sư huynh, tôi không tin anh thì còn có thể tin ai được nữa?” Tô Tinh Thần nói: “Có lẽ anh không biết, nếu không có anh, căn nhà này sớm muộn gì cũng tiêu tùng trong tay tôi…”

“Có ý gì?” Du Phong Hành rất nhạy bén, lập tức nhận ra lời nói của Tô Tinh Thần mang theo thâm ý.

“Chính là ý trên mặt chữ, anh rất quan trọng với tôi.” Tô Tinh Thần hé miệng nói, đồng thời rũ mắt xuống.

Biểu hiện chột dạ như vậy, muốn lừa gạt lão cáo già đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như Du Phong Hành là rất khó, nhưng bây giờ không phải là lúc để truy cứu.

Đôi mắt thâm thúy của Du Phong Hành nhìn cậu, chầm chậm buông hắn ra: “Vậy à?”

Sau đó dời tầm mắt, quay người đi xung quanh căn phòng mà mình vô cùng quen thuộc.

Thanh niên phải chịu áp lực lớn, mềm nhũn tựa vào tường, hít sâu mới hơi mới dám theo vào.

“Sư huynh…” Cậu rất muốn thẳng thắn, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn mắng.

“Trước đây cậu nhìn tôi như vậy à?” Du Phong Hành đi một vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt lại di chuyển xuống khuôn mặt thấp thỏm của thanh niên kia.

Chỉ thấy đối phương xấu hổ gật gật đầu, vội vàng giải thích: “Nhưng tôi ít hoạt động trên này lắm, trừ lúc nào nấu cơm.”

Du Phong Hành tin cậu, bằng không người này sẽ không ở lâu như vậy mà vẫn không hề biết gì về địa chỉ cùng thân phận của hắn cả.

Nhưng hắn vẫn im lặng.

Con ngươi thâm thúy vững vàng khóa chặt trên người thanh niên đang luống cuống, không rõ giận vui.

“Sư huynh ơi.” Âm thanh của Tô Tinh Thần mang theo chút run rẩy, gần như là năn nỉ.

Nếu như cậu sớm biết ngài Du có phản ứng như vậy, cậu nhất định sẽ tiếp tục che giấu.

Người đàn ông thần sắc không rõ đi đến bên cạnh thanh niên thoạt trông sắp khóc, dùng ngón tay nâng cằm đối phương lên: “Nhìn tôi đi, có thật tôi quan trọng với cậu vậy không?”

Mà lúc này, đôi mắt của Tô Tinh Thần bị một lớp hơi nước bao phủ: “Ừm!” Cậu gật đầu không chút do dự.

Nhưng sao ngài Du lại hỏi vậy?

Chẳng phải nên ưu tiên hỏi mấy vấn đề mang tính tìm tòi nghiên cứu sao?

Tô Tinh Thần nghi hoặc vô cùng, nghe được một tiếng thở dài trầm thấp, sau đó được trao một cái ôm dày rộng mà ấm áp.

Ôm cậu thật chặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.