Thấy Tiểu Trương khóc hắn nhanh chóng lấy chiếc khăn tay lau nước mắt cho cậu, rồi lợi dụng thời cơ đến bên cạnh và ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé của cậu. Cơ thể cậu gầy quá, gầy hơn lúc trước rất nhiều đến mức hắn chỉ muốn ôm trọn cơ thể này vào lòng. Trong ba năm qua hắn có điều tra về hoàn cảnh sống của cậu tuy thông tin không được nhiều nhưng cũng đủ để hắn tức sôi bụng. Từ nhỏ cậu đã không được nhận tình yêu thương của ba mẹ, bạn bè luôn tìm cách chọc ghẹo cậu thậm chí ăn hiếp cậu. Không những vậy ngay cả chính ba mẹ ruột cũng ruồng bỏ cậu. Họ còn ước rằng lúc trước không nên sinh ra đứa con này. Thế là cả hai đều bỏ mặt Tiểu Trương không một ai muốn nuôi cậu cả.
Nhưng cũng rất may cậu còn có bà ngoại luôn ở bên cạnh và chăm sóc. Cũng chính bà ngoại là người dạy dỗ và nuôi nấng cậu thành người thế này. Trì Tuyên vuốt ve lưng của Tiểu Trương, không ngờ con người nhỏ bé như thế này lại có thể chống chọi với tuổi thơ bất hạnh thế chứ. Nhìn con người trong lòng mình đang khóc không ngừng hắn cảm thấy có một cây kim đang đâm liên tục vào tim của mình. Hắn có thể cảm nhận những nỗi đau mà cậu đã chịu đựng suốt từng ấy năm qua. Như thế càng khiến hắn muốn bảo vệ, sủng nịnh, cưng chiều cậu hơn. Vậy là suốt cả buổi sáng đó Tiểu Trương đã khóc rất nhiều. Khóc đến nỗi sưng húp cả mắt làm ướt một mảng lớn trên áo Trì Tuyên.
Khóc xong Tiểu Trương có chút mệt nên đã ngủ đến khi tối tăm mặt mũi mới chịu dậy. Cảm thấy trong nhà như có ai dọn dẹp giúp mình cậu liền chạy xuống dưới để xem thử, đập vào mắt cậu là cảnh Trì Tuyên đang lau nhà. Không biết lý do gì mà Tiểu Trương lại thấy có chút ấm áp, chưa lần nào nghĩ người uy nghiêm thế kia lại có lúc đi dọn dẹp nhà giúp cậu. Trì Tuyên thấy Tiểu Trương đang nhìn mình bèn hỏi:
Sao em không ngủ thêm chút nữa? Còn sớm mà.
Tiểu Trương xuống bếp lấy nước, uống một ngụm rồi trả lời:
Tôi không buồn ngủ nữa với đã ngủ từ sáng đến giờ rồi. Còn anh sao vẫn chưa về?
Trì Tuyên ngừng động tác lại cười khẩy:
Tôi không muốn về, tôi muốn ở lại với em.
Chỉ một câu thôi đã đủ làm cho trái tim bé bỏng này của cậu lỡ nhịp rồi. Sao có thể ấm áp đến thế, chưa bao giờ cậu có cảm xúc như thế này cả. Nó không phải là kiểu tình cảm bạn bè bình thường nó là kiểu cao hơn. Nhưng mà khoan hình như hồi nãy cậu có nghe thấy hắn xưng hô với mình là 'tôi - em' thì phải, thấy có chút thắc mắc nhưng cũng không quan trọng lắm nên không nghĩ ngợi gì nhiều. Đợi Trì Tuyên lau nhà xong đã bảy giờ tối rồi, cơm nước hắn đã nấu xong từ trước bảo cậu ăn nhưng Tiểu Trương lại không chịu, một mực đòi muốn ăn chung. Nên hậu quả bây giờ ăn không thèm nói với hắn một câu nào:
Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn.
Tiểu Trương không hề nhìn mặc hắn cứ tiếp tục ăn. Ăn xong hắn và cậu cùng nhau rửa chén và dọn dẹp phòng bếp. Sau khi đã xong xuôi hết mọi thứ hắn cùng cậu xem phim, hai người họ bây giờ chẳng khác gì đôi vợ chồng trẻ cả. Trì Tuyên thực ra cũng không hứng thú xem mấy cái thể loại romantic hay cảm động lắm, hắn vẫn thích xem mấy cái tin tức về chính trị hay kinh tế hơn. Không biết phim này chứa yếu tố cảm động thế nào mà lúc quay sang đã thấy Tiểu Trương khóc đến sưng mắt rồi, thấy thế Trì Tuyên liền lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu:
Sao lại khóc nhiều thế? Phim cảm động lắm sao?
Tiểu Trương vừa khóc vừa giải thích:
Anh không thấy cảm động hả? Hai nhân vật chính bất chấp mọi rào cản của gia đình và xã hội để có thể đến với nhau. Tình yêu của họ thật là vĩ đại!
Trì Tuyên có lẽ cảm thông được với hai nhân vật chính này, một người là giám đốc của công ty lớn một người lại có hoàn cảnh ngược lại. Vả lại họ đều cùng giới tính nhưng chính tình yêu đã khiến họ đến được với nhau. Bất chấp gia đình xã hội ngăn cản thế nào. Vì hắn biết tình yêu không giới hạn về giới tính, ai cũng là con người và họ đều có quyền được đối xử bình đẳng như nhau. Hết phim Trì Tuyết chụp lấy remote rồi nhấn tắt ti vi, định bụng sẽ pha cho cậu ly sữa đặt ai ngờ lại thấy cậu lăn đùng ngủ rồi. Trì Tuyên đứng dậy thì bỗng nhiên một lực nào đó giống như đang níu giữ hắn lại, trong miệng Tiêu Trương phát ra vài âm thanh khá nhỏ:
Anh đừng bỏ tôi một mình nha...
Trì Tuyên nhìn cậu ôn nhu rồi hôn vào môi cậu một cái, tuy chỉ lướt qua thôi nhưng cũng đủ khiến hắn cảm thấy mãn nguyện. Làm sao hắn có thể bỏ cậu ở đây một mình được khi cậu chính là ân nhân của hắn. Hắn vẫn luôn thích và yêu cậu như thế. Hoặc có lẽ trong tim sớm đã có Tiểu Trương rồi và không một ai có thể thay thế được. Thấy Tiểu Trương ngủ khá ngon nên Trì Tuyên không dám đánh thức, bèn bế cậu lên rồi vào phòng ngủ, đặt cậu xuống giường đắp chăn lại cho cậu. Sau khi đã chắc cậu đang ngủ say hắn mới lấy một cái gối và định bụng sẽ ra sofa ngủ. Ai ngờ được Tiểu Trương lại một lần nữa nắm chặt lấy cổ tay hắn, nói lí nhí trong miệng:
Đừng đi mà tôi sợ lắm...