Tiểu Trương hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, nếu như lúc nãy cậu không sợ Tiêu Tuyết thì bây giờ cậu đã có được chữ ký của cô rồi. Ngay lúc này cậu thật muốn chạy theo để xin chữ ký nhưng biết làm sao được nhiệm vụ của ông chủ giao quan trọng hơn là việc này nên cậu không thể làm gì khác được. Cậu thở dài một hơi mang gương mặt ủ rũ xoay về phía cánh cửa, gõ vào đấy hai tiếng 'cốc cốc', một giọng nam trầm từ trong phòng vọng ra:
Vào đi.
Tiểu Trương không để ý đến vấn đề đó nữa, cậu chỉnh trang lại trang phục lẫn mái tóc của mình rồi đẩy cửa bước vào. Khi vào trong cậu lấy ánh mắt đảo quanh căn phòng, suy nghĩ đầu tiên của cậu là đây là một nơi vô cúng sạch sẽ. Mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng và theo một trật tự nhất định, bốn bức tường đều được sơn một màu trắng càng toát lên vẻ sang trọng cho căn phòng. Ở giữa phòng là bộ bàn ghế sofa màu nâu nhìn vào có vẻ không phải là hạng rẻ tiền, trên bàn được trưng bày thêm mộ bộ tách trà có vẻ đắt. Nếu cậu không lầm thì bộ tách này chỉ có năm cái trên thị trường ngày nay, chỉ có những đại gia mới mua nổi bộ tách này. Tiểu Trương không ngờ công ty này lại đầu tư đến vậy, cũng phải thôi công ty nhất nhì thế giới mà ít nhất cũng phải bỏ nhiều tiền cho việc này chứ.Tiểu Trương không tham quan nữa cậu trực tiếp đi đến bàn đặt thùng hàng xuống, chậm rãi đến bên vị tổng giám đốc đang say sưa ngủ đó. Cậu lấy tay lay người đàn ông trước mặt:
Anh gì đó ơi anh tỉnh dậy để nhận hàng đi ạ.
Trì Tuyên bị giọng nói ngọt ngào của cậu nên thức giấc, hắn sau khi tỉnh ngủ rồi liền nhìn gương mặt của cậu đang nhìn chằm chằm vào hắn. Bây giờ hắn mới nhận ra cậu là ai. Cậu không ai khác chính là người mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay, hắn đã chờ cậu ba năm rồi hôm nay có cơ hội được gặp lại cậu nên khiến hắn vui lắm. Vào cái đêm đấy chính cậu là người làm tan chảy trái tim băng giá của hắn, chính cậu là người làm cho hắn ngày đêm luôn mong nhớ hình ảnh của cậu. Làm cho mỗi đêm khi hắn ngủ trong mơ hắn luôn thấy hình bóng của cậu nhưng dương như nó rất mờ ảo như cái gì đó cứ che lấp lấy cậu khiến hắn không thể nhìn rõ gương mặt của cậu được.
Trì Tuyên ngắm Tiểu Trương một hồi lâu khiến cho mặt cậu đỏ ửng cả lên, Tiểu Trương không ngại người khác ngắm mình như thế nhưng tại hắn ngắm cậu hơi lâu nên cũng hơi ngượng một chút. Tiểu Trương xoay người đến chỗ thùng hàng lấy dao rọc giấy mà cậu đã chuẩn bị từ trước cắt từng miếng bằng keo. Công việc này được cậu làm vô cùng nhanh chóng và gọn gàng, cậu luồn tay mình vào bên trong thùng nhẹ nhàng nâng chiếc bánh lên rồi đặt nó xuống chiếc bàn. Vì trên đường đi bị kẹt xe nên bánh hơi bị nguội, nhưng cậu nghĩ một chút có sao đâu vẫn có thể ăn được chỉ cần giữ lại hương vị của bánh là được. Sau khi hoàn tất mọi công việc Tiểu Trương bê chiếc bánh đến bên Trì Tuyên cậu nở một nụ cười với hắn:
Mời quý khách dúng món.
Nụ cười của cậu suýt chút nữa là làm hắn té ngửa ra sau ghế rồi, nó thật sự rất đẹp làm hắn cứ ngỡ như có một thiên thần đang đứng trước mặt nói chuyện với hắn vậy. Hắn cảm nhận như tim mình đang đập rất nhanh không khí căn phòng dường như đang nóng lên chắc tại hắn đã yêu cậu thật rồi. Hắn yêu cậu từ ba năm trước nhưng chắc do cậu thể nhớ hắn là ai nên hắn cũng không muốn nói cho cậu biết. Tiểu Trương vẫy tay trước gương mặt đang nhìn cậu không rời mắt, phải mất mấy giây sau Trì Tuyên mới có thể thoát ra khỏi cơn ảo tưởng này hắn đưa hai tay lên nhận món bánh trên tay cậu lúc nhận hắn tặng lại cậu một cười:
Cảm ơn cậu.
Đầu tiên hắn phải xem hình dáng của chiếc bánh ra sao cái đã, nó được bàn tay khéo léo của người nào đó trang trí rất tinh tế. Các nguyện liệu như ớt, tôm, phô mai được sắp xếp theo một trật tự nhất định thêm vào đó là mùi thơm thoang thoảng nên khiến cái bụng hắn cứ đánh trống nãy giờ. Không chần chừ nữa hắn lấy ngay một miếng bỏ vào miệng của mình mà ăn, phải nói đây là một món rất tuyệt vời. Thậm chí những nhà hàng cao cấp chưa chắc gì đã bằng quán ăn này, hẳn quán ăn này phải có bí quyết gì mới có thể làm ngon như thế. Hắn vui vẻ ăn mà chẳng để ý gì đến vật nhỏ đang đứng trước mặt mình cả, Tiểu Trương bây giờ cũng rất muốn cắn thử một miếng xem thế nào vì cậu cực kỳ thích ăn món này ở quán mình nhưng vì lịch sự với khách luôn là vấn đề mà quán ăn đặt lên hàng đầu nên cậu không thể làm thế được. Đang đứng ở đấy thì bất ngờ cậu bị một con mèo đen nhảy lên người, cậu giật mình nhìn xuống thấy bé mèo này đang quấn lấy cậu không rời. Nó đang ngửi ngửi thứ gì đó trên người cậu thì phải, Tiểu Trương bế mèo đen lên rồi đặt xuống hai tay của mình nâng niu nó giống như đứa con của cậu vậy. Cậu vuốt nhẹ từ đầu đến đuôi của mèo đen, hình như mèo đen đang cảm thấy thoai mái nên nó liền kêu một tiếng 'meo' khiến cậu chỉ muốn sủng nó thôi.