Sau khi ăn và tính tiền xong xuôi, hai người cùng đứng dậy và ra khỏi quán. Tiểu Trương vẫy tay chào tạm biệt thì bất ngờ bị một lực ở cổ tay giữ chân lại, Tiểu Trương không nhìn cũng đoán được là ai. Cậu nắm chặt bàn tay kia sau đó hất nó ra, Trì Tuyên thấy có chút hụt hẫng liền xụ mặt xuống, Tiểu Trương xoay người áp sát người tặng cho hắn một nụ hôn ở môi. Ngay lập tức cảm xúc của hắn đã tăng lên đến mức đỉnh điểm. Khi môi hai người dứt ra Tiểu Trương xấu hổ chạy thật nhanh về phía, Trì Tuyên đưa tay lên sờ môi bất giác mỉm cười...
............
Vương Thiên Ân vừa đi trên đường vừa liên tục chửi rủa tổng giám đốc Tạ Hải, không biết ma xui quỷ khiến nào tự dưng hôm nay lại báo tin rằng hắn sẽ nghỉ một ngày hại y phải lo tất cả việc ở công ty, đã vậy còn sai khiến y phải mua một ít trái cây vào trong bệnh viện nữa. Thật là tức chết mà! Vương Thiên Ân vừa đi vừa lấy cây bút trong túi ra ngắm nghía, về sự xuất hiện của nó y thật sự không nhớ được nhưng chỉ biết dường như nó rất quan trọng đối với y. À ừm nói sao đây nhỉ, cứ mỗi lần tính xài thử một chút lại cảm giác khá tiếc nuối nên đành cất trong túi áo để mỗi ngày ra nhìn.
Lúc đi ngang qua công viên Vương Thiên Ân bất giác dừng chân lại, y cảm giác ở đây rất quen thuộc nhưng mà mình lại không hề nhớ nó quen chỗ nào, có lẽ lúc nhỏ đã từng chơi đùa ở đây chăng? Nhưng điều đó là không thể vì từ khi bảy tuổi y đã ở nước ngoài rồi. Chẳng lẽ đã từng ở đây thật? Và tại sao y lại không nhớ một gì? Vương Thiên Ân xua tay gạt bỏ mấy cái suy nghĩ kia đi, đang chuẩn bị sải bước đi về phía trước đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu. Vương Thiên Ân hiếu kì đi tìm một chút phát hiện có mèo con đang kẹt trên cái cây cổ thụ ở phía trước cách y ba mươi sải chân.
Vương Thiên Ân đến gần hơn để nhìn kĩ, quả thật không sai như dự đoán. Vương Thiên bỏ cặp sách xuống liền trèo lên cây. Sau khi đến đích y nhẹ nhàng dùng tay gỡ cái chân bị mắc kẹt của mèo con ra, có lẽ chạm vào vết thương nên nó kêu đau thảm thiết, cứu nó xong y bỏ nó vào trong bị áo của mình rồi leo xuống, nhưng phiền phức lại đến ngay khi đặt chân lên cành cây thì lại bị gãy, y cũng mèo con một đường rơi xuống. Trong lúc rơi xuống chân y vô tình đập mạnh vào một trong số cành trên cây.
Đáp đất an toàn Vương Thiên Ân nhìn vào túi áo thấy mèo con đang yên ổn mà ngủ y liền thở phào nhẹ nhõm, tính đứng dậy cơ mà cái chân trái của y có thể bị gãy rồi, mà ở đây bây giờ lại không có ai. Xem ra phải gọi điện để trợ giúp thôi, vừa bật lên có thông báo hết pin và thế điện thoại lại một màu tối đen.
Không phải chứ cái ngày gì mà xui thế này!
Vương Thiên Ân còn đang tìm cách thì bỗng có một người từ trong xe mang theo một hộp cứu thương chạy đến, Vương Thiên Ân trong lòng không khỏi mừng rỡ, đúng là ân nhân của mình a. Người nọ đến gần nhìn xuống cái chân gãy kia không nhanh không chậm mà sơ cứu cho y, Đầu tiên bỏ nẹp vào để chỉnh lại cái chân cho y sau đó băng bó lại. Bước đầu xem như thuận lời, băng bó xong người kia hỏi:
Chân cậu là bị làm sao?
Vương Thiên Ân lười đến độ không muốn mở lời liền chỉ chỉ lên cái cây cổ thụ phía sau, đối phương đột nhiên bật cười, Vương Thiên Ân thấy anh cố ý cười nhạo mình liền nhướn mày:
Anh cười cái rắm a.
Người kia xua tay:
À không.
Sau đó đỡ y dậy tiện thể hỏi danh tính của y:
Cậu tên gì?
Vương Thiên Ân vẫn còn giận chuyện lúc nãy không nhanh không chậm nói ra ba chữ:
Vương Thiên Ân, anh nhớ cho kĩ.
Người kia trong đáy mắt có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh gật đầu:
Còn tôi là Văn Đông.
Vương Thiên Ân không nói gì cơ hồ nghe cái tên này lại thấy khá quen thuộc, từng nghe ở đâu đó rồi? Chắc vậy. Văn Đông đưa y lên xe của anh bảo:
Trước hết phải đưa cậu đến bệnh viện để xem có chuyện gì không.
Vương Thiên Ân đáp:
Ừm, nhìn anh như vậy có vẻ là một bác sĩ.
Văn Đông gật đầu:
Không sai.
Khi đã thắt dây an toàn cho y xong rồi, anh liền khởi động động cơ. Anh nhìn vào gương thấy y đang vuốt ve con mèo nhỏ trong tay liền mạnh dạng đoán được lý do của vết thương ở chân:
Là cậu cứu nó?
Vương Thiên Ân chột dạ:
Sao anh biết? Anh theo dõi tôi?
Văn Đông lắc đầu:
Không nhìn nó tôi có thể đoán ra được, vì một số bệnh nhân của tôi cũng có trường hợp tương tự.
Vương Thiên Ân vờ như đã hiểu liền không hỏi gì nhiều mà tiếp tục vuốt ve mèo con kìa, con mèo này cảm thấy dễ chịu liền cọ cọ vào lòng bàn tay của y kêu meo meo không ngừng. Văn Đông nhìn mãi gương mặt đang tươi cười kìa cảm giác quen thuộc ngày một rõ ra, làm anh nhớ đến gương mặt của đứa trẻ lúc nào cũng nở nụ cười với anh ngày kia. Ngày đó anh với y đang mải mê chơi với nhau thì y lại bị hai vệ sĩ bắt đi mất, họ còn nói với anh rằng y sẽ sống ở nước ngoài. Lúc đó anh đã khóc rất nhiều khóc đến độ mắt sưng hết cả lên. Suốt hai mươi năm nay anh liên tục chờ đợi. Rất nhiều lần sang nhà cậu chỉ để chờ giọng nói của người kia.
Nhưng tất cả đã làm anh mất hi vọng vì từ đó trở đi cậu không hề trở về nữa, anh thật sự nhớ cậu nhớ mối tình đầu của mình rất nhiều.