Lưu Xuân bị ôm chặt đến nỗi hít thở không thông, cậu lấy tay dùng lực đẩy Tạ Hải ra. Nhưng càng muốn đẩy ra hắn lại càng không muốn buông. Hắn lấy đầu đặt lên vai cậu ngửi lấy mùi hương trên cơ thể Lưu Xuân, không biết vì lý do gì khi ngửi mùi hương này lại khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm, mọi phiền muộn phút chốc đều tan biến:
Em có biết khi nãy tôi đã lo lắng cho em đến mức nào không?
Lưu Xuân thoáng chốc khó xử, chưa từng nghĩ đến việc hắn sẽ nhìn thấy và lo lắng cho mình như thế này:
Anh lo lắng cho em lắm sao?
Lúc này Tạ Hải mới nới lỏng tay nhưng vẫn kiên quyết không buông:
Ừ. Thật sự rất lo.
Lần này Lưu Xuân là người ôm chặt lấy Tạ Hải, lần đầu tiên trừ ba mẹ ra lại có người đi lo lắng cho mình. Tim Lưu Xuân đập mạnh liên hồi mặt cũng bắt đầu nóng rang lên, chui sâu vào trong lòng ngực của hắn, hít lấy mùi hương trên cơ thể đối phương. Cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu. Mùi hương có chút nhẹ nhàng cũng pha thêm chút nồng nàng nhưng lại không khiến người khác phải khó chịu khi ngửi:
Anh dùng loại nước hoa nào thế? Thơm quá!
Tạ Hải xoa đầu Lưu Xuân mỉm cười:
Thơm sao? Vậy khi nào tôi cho em dùng thử.
Lưu Xuân buông Tạ Hải ra, nhìn ngó xung quanh một lượt, sau khi xác định không có ai cậu liền kiễng chân hôn lên môi của đối phương, Tạ Hải ban đầu có chút bất ngờ nhưng cũng phối hợp. Hắn luồn chiếc lưỡi ẩm ướt vào khoang miệng Lưu Xuân khuấy đảo bên trong. Tiếng hai người trao đổi dịch vị với nhau vang lên. Tạ Hải hung hắn cắn lấy đôi môi tựa mật ong của cậu, cắn đến nỗi sưng đỏ hết cả lên. Hai người dây dưa cho tới khi Lưu Xuân không còn chút hơi thở nào mới luyến tiếc buông ra, Lưu Xuân thở hổn hển gấp gáp hít một ngụm khí. Tạ Hải lấy tay đặt lên đầu Lưu Xuân sau đó kéo cậu đến rồi hôn lên trán:
Bây giờ tôi phải về công ty chiều sẽ qua đón em.
Lưu Xuân gật đầu xoay người nhìn về phía cửa tiệm, đập vào mắt Lưu Xuân là hình ảnh mọi người đang tụ tập ở cửa chính nhìn chằm chằm vào cậu. Lúc này cậu không thể nói bất cứ điều gì, cứ cho mọi người biết hết rồi đi cơ mà dù thế nào cũng làm sao phải giải cho họ hiểu đây. Không lẽ cứ nói đại là cậu và Tạ Hải đang yêu nhau? Nhưng như thế sợ sẽ không dám nhìn mặt họ mất. Bây giờ Lưu Xuân đang rất rối bời không biết làm sao cho phải, Tạ Hải dường như cũng nhìn nhận ra một phần vì khi nãy hắn cũng có để ý. Tạ Hải đến bên cậu nhìn bằng ánh mắt động viên.
Lưu Xuân gật đầu liền đi chậm rãi đến nơi làm việc, Tạ Hải dõi theo bóng lưng con người đang đi kia hận không thể vào trong được với cậu. Hắn biết Lưu Xuân sẽ cảm thấy khó xử nhưng hắn tin con người như cậu chắc sẽ vượt qua được. Tạ Hải cũng sải chân bước về phía công ty trong lòng không ngừng lo lắng....
Lưu Xuân đứng trước cửa ổn định tinh thần rồi đẩy cửa bước vào. Trước mọi ánh mắt dòm ngó của các nhân viên quán, Lưu Xuân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Một nữ nhân viên đến khoác vai Lưu Xuân hỏi:
Người đó là người yêu cậu phải không?
Lưu Xuân không bảo đúng cũng chẳng trả lời sai, thấy cậu có vẻ khó xử cô ta liền vỗ nhẹ mấy cái lên vai rồi mỉm cười:
Cần gì phải ngại ngùng, nói cho cậu biết chị đây đã làm hủ nữ sáu năm nay rồi. Nói mau vị tổng tài kia là người yêu của cậu đúng không?
Lưu Xuân có chút chột dạ bèn liếc mọi người đang nhìn mình, đa phần đều tò mò chứ không phải ghê tởm gì. Lưu Xuân gật đầu đáp:
Vâng.
Có một nam nhân viên lên tiếng:
Ngưỡng mộ anh thật đấy, chả trách lúc anh ấy mới bước vào em đã nghi ngờ rồi.
Một người khác tiếp lời:
Phải phải, tôi nghe nói gia thế của hắn xuất thân trong gia đình vô cùng khá giả. Tiền bạc thì không đếm xuể, hắn lại là tổng giám đốc nữa đúng là cậu có phước thật đấy Lưu Xuân.
Lưu Xuân ngượng đến mặt và tai đỏ ửng hết cả lên, cậu cúi đầu xin phép họ rồi lùi vào trong bếp, mọi người nhìn cậu ai nấy đều bật cười. Nhân viên tự xưng là hủ nữ khi nãy bèn lên tiếng:
Thằng bé ngại rồi kìa, về sau đừng chọc nó nữa.
Họ ủy khuất bĩu môi:
Tụi em có chọc gì cậu ấy đâu chỉ tò mò chút thôi a.
Ông chủ xuất hiện thấy họ ngồi một chỗ không chịu làm việc liền xua tay:
Tất cả đứng dậy làm việc hết, nhanh lên!
Thế là họ liền nghe theo lệnh của ông hấp tấp làm công việc của mình, ông chủ lắc đầu người trong quán này quả thật rất nhiều chuyện a. Chuyện người ta yêu đương mà còn đem ra chọc nữa thì thật là, ông lại đảo mắt nhìn cái người đang đỏ hết cả mặt. Lưu Xuân thở phào nhẹ nhõm, tuy có chút khó xử nhưng phơi bày mọi chuyện thế này cũng thật tốt đi, chẳng những mọi người không kì thị mà còn có ý ủng hộ nữa chứ bảo sao Lưu Xuân không yêu mến họ cho được. Đang làm việc hăng say thì Tiểu Trương vội vội vàng vàng lao vào bên trong. Trước nhiều con mắt ngỡ ngàng của mọi người cậu gập người xuống nói rõ to:
Em xin lỗi!