Tôi Đang Lưạ Trọn! Giưã Nắm Lấy Và Buôn Tay...

Chương 1: Chương 1: Lần đầu gặp nhau!




LenNiNi - 2017/6/13

20:33-

Trong một tẩm thất kiểu nhật đơn giản với cửa gỗ chạm khắc hoa văn chìm, một giường king size cỡ lớn đỏ thẩm, vách tường vàng nhạt như màu nắng ban mai.

Đáng lẽ căn phòng tuy đơn giản nhưng với hai màu nhạt và nóng thì không khí cũng phải thật ấm áp, nóng bỏng, nhưng...không gian lại im lặng lạnh lẽo đến đáng sợ, căn phòng rộng lớn chỉ với một chiếc giường cho biết nó là phòng ngủ, không còn thứ gì khác để nhận biết nó là một căn phòng có người ở.

Trên chiếc giường king size đỏ thẩm, có một thân hình hoàn mỹ nhưng nhỏ bé cuộn tròn lại, đôi lúc chuyển mình lại phát ra âm thanh 'leng keng' do dây xích chạm với thành giường.

Một thiếu nữ...à hẳn nên gọi là cô bé, bởi dáng người nhỏ nhắn hoàn mỹ nhưng quá mức trong sáng như vô hình ấy không thể gọi là thiếu nữ được.

Cô ấy có một màu tóc rám nắng nhàn nhạt đầy ấm áp, một đôi mắt xanh ngọc trong vắt như không hề chứa đựng đều gì, gương mặt bầu bĩnh lại hơi nhợt nhạt do thiếu tiếp xúc với ánh nắng, cô ấy có một đôi tai cáo to quá khổ trên đầu, đúng vậy! tai cáo. Phía sau lưng còn có thêm một chiếc đôi to bảng dài trùng với màu tóc, cô ấy cuộn thân mình lại trên giường, đôi tai trên mái tóc cũng cụp xuống cho thấy dấu hiệu uể oải của chủ nhân nó hiện tại, chiếc đuôi dài được cô ấy ôm vào lòng như một cánh tự tạo cảm giác an toàn.

Đôi mắt xanh ngọc khẽ chớp, vài giọt nước mắt rơi xuống ra giường, loan lổ, qua một hồi lâu, dường như cô ấy cảm thấy bản thân đã rơi nước mắt đủ, mới nghiên người ngồi dậy nhìn cửa gỗ im lặng đóng chặt, tự nhủ với bản thân, giọng nói nhỏ nhẹ gần như không nghe thấy. “Tâm đã mất, cơ thể cũng vô cảm giác, lòng càng nhẹ đi, thật muốn buôn bỏ...nhưng luyến tiếc...nhưng không đành...lại..mệt mỏi..muốn buôn bỏ tất cả...giờ đây, nên làm gì mới tốt chứ?..”

Tay nâng dây xích đang buộc với vòng cổ bằng da, một đầu cố định trên đầu giường lên nhìn, dây xích đen nổi bật trên bàn tay thon dài tắng noãn, cô ấy chỉ mặc một bộ váy liền khá ngắn bàng vải von mỏng màu am nhạt được xếp nhiều tầng, chân chần trắng noãn hoàn mỹ dưới gra giường đỏ thẩm càng nổi bật, ngơ ngác nhìn dây xích trên tay một lúc.

Lại im lặng rơi vài giọt nước mắt, như cố lấy can đảm, cô ấy loạng choạng đứng dậy, cố kéo sợi dây xích khỏi vòng cổ, nhưng với sức lực yếu kém của cô chỉ tự làm đau mình, dây xích vẫn nguyên vẹn, nhưng trên cổ nhỏ nhắn của cô lại hằn lên vệt đỏ ghê người.

Cô cố loay hoay chuẩn bị kéo lần nữa, nhưng với vì đã bị nhốt nhiều ngày, lại tự tuyệt thực, cô loạng choạng ngã xuống gra giường, may mắn giường king size mềm mại, chỉ bao lấy thân cô mà không phát ra âm thanh gây chú ý nào.

Cô cuộn người lại hận bản thân yếu kém, lại không biết làm sao, chỉ có rơi lệ.

Tay năm chặt dây xích, chuyển sang đầu đang cố định ở thành giường mà kéo, đúng lúc này ngoài cửa, một người đàn ông nhếc nhẹ khoé môi như chờ đợi xem cô diễn trò, nâng nhẹ đầu 45o cười lạnh, cuối xuống gõ cửa.

“Hôm nay lại nghĩ ra trò gì để thoát khỏi tôi? ha! tiểu thư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.