Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 13: Chương 13




Nguyên Ngọ cứ cảm thấy mấy hôm nay bản thân có chỗ nào đó sai sai, không biết là bị ốm hay có nguyên nhân gì khác.

Tối nào cũng nằm mơ, thường xuyên hơn hẳn trước kia, hơn nữa mỗi giấc mơ đều hỗn loạn và dồn ép, nhưng nội dung là gì thì y không nhớ được.

Thứ duy nhất nhớ là y ngồi khóc ở đuôi thuyền.

Lúc khóc y cảm nhận cực kì rõ ràng chân thực, mặc dù y không biết vì sao lại mơ thấy mình khóc, mà ngọn nguồn của sự đau khổ ở chỗ nào?

Nhưng sau khi tỉnh lại, cảnh tượng khóc lóc trở nên rất mơ hồ thậm chí không có cách nào cảm nhận lại sự đau đớn chân thật đó. Giống như sau khi choảng tỉnh từ trong ác mộng rất khó để nhớ lại toàn bộ một lượt từ đầu đến cuối.

Còn rất phiền não.

Nguyên Ngọ ngậm điếu thuốc đi tới đi lui ở trên thuyền, không biết bản thân muốn làm gì, chỉ là thấy bất an và buồn bực, giống như con thú bị nhốt trong lồng đặt ở nơi hẻo lánh không ai thăm thú, cực kì cô quạnh vô vị.

Rốt cuộc làm sao?

Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?

Buổi sáng Đại Đầu bị mẹ nó đánh cho một trận, nguyên nhân do nó bê cả túi bột giặt còn nguyên của nhà đổ vào một cái chậu to, muốn thổi ra một cái bong bóng có thể bao được cả người nó.

Mẹ nó đánh không nương nay tẹo nào vậy mà Đại Đầu kêu gào thảm thiết giống như muốn cổ vũ thêm cho mẹ nó vậy.

Có điều ăn đánh xong chưa quá nửa tiếng sau, Đại Đầu đã hí hửng tươi cười chạy sang thuyền của y.

“Anh Tiểu Ngọ!” Đại Đầu khẽ cạy khe cửa nhỏ giọng gọi.

Nguyên Ngọ đang ngồi trong khoang tính toán cân nhắc giữa buổi trưa có nên ăn gì không và buổi trưa có nên ăn mì không, lúc Đại Đầu chạy tới y đã nghe thấy tiếng nhưng vẫn bị âm thanh này làm cho sợ toát mồ hôi lạnh.

Tiểu Ngọ?

Y bảo Đại Đầu gọi y là Tiểu Ngọ từ bao giờ?

Tại sao?

Mẹ Đại Đầu gọi y là gì?

Cũng là Tiểu Ngọ sao?

“Tiểu...” Đại Đầu lại kêu một tiếng nhưng bị y cắt ngang.

“Sau này gọi là chú.” Nguyên Ngọ nói.

“Tại sao ạ?”

“Không tại sao cả.” Nguyên Ngọ nói.

“Nhưng mà người khác đều là chú này chú kia,“ Đại Đầu víu vào bệ cửa sổ, hạ cằm lên mu bàn tay, “Con chỉ gọi mỗi chú thì làm sao chú biết con gọi ai.”

“Có phải có mỗi chú là không gọi chú này chú kia phải không?” Nguyên Ngọ mở một hộp thạch ra.

“Vâng.” Đại Đầu mắt sáng lấp lánh.

“Thì không phải sẽ biết là chú luôn à?” Nguyên Ngọ ngoắc ngoắc tay.

“Vâng...!” Đại Đầu chạy vào khoang thuyền nhận lấy hộp thạch.

“Ăn từ từ thôi, lấy thìa xúc,“ Nguyên Ngọ nhìn nó, “Không lại nghẹn.”

“Vâng, con biết ăn mà,“ Đại Đầu xúc một thìa thạch, “Cảm ơn chú.”

“Hắn quyết định đi tìm con người thật sự của mình...

Mà đi đâu tìm, tìm thế nào, hắn không có phương hướng, hắn chỉ muốn bản thân thoát ra khỏi nơi cuồn cuộn những nghi vấn này....

Hắn lẳng lặng nhìn mặt nước, gương mặt đang biến đổi dưới nước kia không đoán được là ai. Ngươi, hay là ta...

Có những việc mãi mãi không có câu trả lời, giống như việc nửa đêm không ngừng choàng tỉnh mà không rõ lí do. Thứ duy nhất chứng minh bản thân tồn tại có lẽ là những cái bóng kỳ dị kia, những tiếng than thở hòa cùng sự ớn lạnh quét qua làn da của những ngón tay.

Hắn muốn xe toang bóng đêm, muốn gào thét, muốn tra hỏi, muốn quăng hết những sự sỡ hãi này ra ngoài, sức chịu đựng của hắn sắp đến giới hạn rồi...”

Sắp đến giới hạn rồi, sắp đến giới hạn rồi, sắp đến giới hạn rồi, sắp đến... Nguyên Ngọ đẩy cái máy tính xách tay sang một bên, cầm cốc cafe lên uống một ngụm.

Nguyên Ngọ viết những điều này sẽ có cảm giác không thở nổi như viết xuống những chữ cuối cùng của kết cục.

Những thứ thần bí trong câu chuyện dọa người kia, tình tiết hay bí ẩn, không bằng nói rằng đang kể ra những mênh mông mịt mù hằn trong trí nhớ.

Sắp kết thúc.

Y co chân lại, chôn mặt vào đầu gối, ôm đầu.

Sắp kết thúc à?

Kết thúc cái gì mới được?

Sao mình lại biết cái này đáng sợ đến thế?

Lần tiếp theo nhìn thấy Lâm Thành Bộ đã là một tuần sau, Nguyên Ngọ đang ngồi trên thuyền của tên ngốc, tựa vào mông con trâu mỗi lần lên thuyền đều nhàn nhã hưởng thụ.

“Anh đi đâu đấy!!!” Lâm Thành Bộ đứng ở trên thuyền y gọi với về phía này.

Nguyên Ngọ nhìn hắn không đáp, lười trả lời.

Chủ yếu là sợ con trâu sau lưng giật mình lại húc y xuống nước thì hỏng.

“Bao giờ mới về!” Lâm Thành Bộ lại gào lên.

Nguyên Ngọ giơ tay khoát khoát với y, ý bảo về trước đi đừng có đợi.

Nhưng có lẽ cái vẫy tay này không đạt chuẩn cho lắm, Lâm Thành Bộ hiển nhiên hiểu sai ý của y, gật đầu rồi nhanh chóng cởi quần áo còn vui vẻ gào lên: “Tôi tới ngay đây!”

“Đệch! Biến đi!” Nguyên Ngọ gào lên, trong nháy mắt muốn cầm cái sào tre phi một phát ghim hắn lại lu lẳng trên boong thuyền.

Tên ngốc vừa chèo thuyền vừa cười ha ha.

Lâm Thành Bộ lột mấy cái là hết sạch quần áo trên người, cả quần lót cũng không tha.

Tên ngốc càng nhìn càng không nhịn được cười.

Nguyên Ngọ cạn lời nhìn hắn cuộn quần áo lại đè trên đầu, lại với tay lấy một cái dây vải màu Đại Đầu cầm tới chơi để trên thuyền quấn một vòng, thắt nút dưới cằm.

Sau khi hắn buộc quần áo gọn gàng trên đầu thì nhảy xuống.

“Tôi.. đệch.” Nguyên Ngọ ngả xuống lưng trâu nhìn ánh mặt trời chói chang.

Lâm Thành Bộ bơi rất nhanh, Nguyên Ngọ có thể nghe được tiếng quạt nước càng ngày càng gần.

Y nhắm nghiền hai mắt, ánh mặt trời xuyên qua mí mắt phát ra ánh trắng nhàn nhạt, khiến nước mắt dần dâng lên vừa chua vừa chát.

Âm thanh quạt nước truyền tới từ mặt nước dần trở nên mờ nhạt, giống như cảnh vật mờ dần.

Khoảng hốt trong lòng y bắt đầu trỗi dậy.

Cảm giác không thở nổi ngày một rõ ràng.

Quay lại!

Trong lòng y gào thét.

Tại sao!

Tại sao lại thế!

Lâm Thành Bộ vừa đặt tay lên mạn thuyền, Nguyên Ngọ vẫn đang nằm dựa vào lưng trâu đột nhiên mở mắt ra nhào tới, nắm lấy cánh tay hắn nghẹn giọng hỏi: “Tại sao?”

“Không phải anh gọi tôi sang...” Lâm Thành Bộ còn chưa nói hết đã nhìn ra hỗn loạn trong ánh mắt Nguyên Ngọ, cũng nhìn thấy được sau hỗn loạn là sự nôn nóng và tuyệt vọng..

“Lên nhanh!” Nguyên Ngọ tháo quần áo hắn buộc trên đầu ra, nắm tóc kéo đầu hắn lên thuyền.

“AAAA!” Lâm Thành Bộ vội vàng trèo lên thuyền, nhưng bởi vì đầu bị Nguyên Ngọ giữ chặt, hắn không điều chỉnh được tư thế cũng như chỗ lấy đà dùng lực, “Anh đợi đã... Tôi còn chưa.... A đau!”

Nguyên Ngọ cứ gắt gao kéo hắn lên giống như không nghe thấy hắn nói gì vậy.

Anh bạn chèo thuyền cũng bị sự điên cuồng của Nguyên Ngọ dọa cho sợ, sửng sốt mấy giây kêu a a a, duỗi sào tre từ mũi thuyền qua.

Lâm Thành Bộ bấy giờ mới nắm lấy sào tre leo lên thuyền thở hồng hộc.

Nguyên Ngọ vẫn nắm chặt tóc hắn không buông, hắn muốn gỡ tay Nguyên Ngọ ra nhưng vừa mới giơ tay ra, con trâu nãy giờ vẫn nằm ườn trên thuyền quay ra nhìn hắn, kêu à uồm.

“Ầy,“ Lâm Thành Bộ theo bản năng đưa tay xuống che kín bên dưới mình, nghĩ nghĩ lại thấy tóc quan trọng hơn, vì vậy đưa tay lên nhéo một cái trên cổ tay Nguyên Ngọ, “Anh bỏ tay ra đi! Tôi lên rồi! Tôi lên rồi mà! Buông tay ra đi! Tôi bị ngu bây giờ luôn đấy!”

Một cái nhéo nhéo này cuối cùng có tác dụng cho Nguyên Ngọ thả lỏng tay, nhưng sau khi buông ra y vẫn nhìn chằm chằm Lâm Thành Bộ với ánh mắt lo lắng.

“Tôi không sao, không sao mà!” Lâm Thành Bộ vừa an ủi y vừa muốn lấy quần áo để mặc, quay trái quay phải không thấy quần áo đâu.

Anh bạn chèo thuyền cười vô cùng khoái trá, a a nhìn hắn rồi ra dấu tay, chỉ về phía mặt nước.

Lâm Thành Bộ nhìn sang, đau khổ phát hiện cái quần lót kẻ sọc của hắn đã theo dòng nước trôi về nơi xa mãi, còn những quần áo khác thì không thấy đâu, chắc chìm xuống nước luôn rồi.

“Cậu không sao chứ?” Nguyên Ngọ đột nhiên giống như lấy lại tinh thần hỏi một câu.

“Ừ,“ Lâm Thành Bộ gật đầu, “Chỉ là...”

“Thật là không sao chứ?” Nguyên Ngọ dùng cả hai tay ôm lấy mặt hắn nhìn chằm chằm.

“...Ừ”

Lâm Thành Bộ nửa quỳ trên thuyền, một tay chống lên mông trâu, hắn vốn cho rằng thời điểm tinh thần bất ổn của Nguyên Ngọ đã qua rồi, nhưng nhìn vào ánh mắt của Nguyên Ngọ hắn nhận ra được vẫn còn chưa kết thúc.

“Đừng thế nữa,“ Nguyên Ngọ vẫn ôm mặt hắn, “Đừng làm như vậy nữa.”

“Ừ, tôi không thế nữa.” Lâm Thành Bộ trả lời.

Nói thật, cho dù Nguyên Ngọ đang hỗn loạn, hắn vẫn cảm thấy thời gian dừng lại ngay lúc này cũng không sao.

Nhưng thời gian không dừng được, hơn nữa cái cảnh tượng này mà còn có thêm một khán giả thì thật sự vô cùng khó xử, Lâm Thành Bộ liếc mắt nhìn, một người một trâu trên thuyền đang nghiêm túc nhìn hai người họ.

“Dọa chết tôi.” Nguyên Ngọ nói.

“Tôi cũng bị dọa chết đây.” Lâm Thành Bộ đáp.

Hắn không biết nên đối thoại thế nào với Nguyên Ngọ trong tình thuống này, lúc hắn muốn Nguyên Ngọ ngồi lại trên sàn thuyền trước, Nguyên Ngọ bất ngờ ôm hắn.

Ôm chặt vai hắn, còn vỗ vỗ lưng, miệng nhỏ giọng nói gì đó.

Lâm Thành Bộ chỉ cảm giác được pháo hoa trong đầu nổ ít nhất là hai mươi tư phát, Nguyên Ngọ nói gì hắn không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe thấy đại loại là không sao là tốt rồi.

Cuối cùng nghe được tiếng cười của anh bạn trên thuyền, hắn mới hoàn hồn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Anh bạn chèo thuyền chỉ chỉ Nguyên Ngọ, rồi lại chỉ chỉ đầu mình.

“Anh ấy không bị bệnh,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh ấy... sợ.”

Anh bạn kia gật đầu.

Nguyên Ngọ ôm hắn thật lâu, Lâm Thành Bộ có thể ngửi được rõ ràng mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi nước giặt trên người y.

Cân nhắc đến việc mặc dù anh bạn kia không nhìn mình nữa nhưng con trâu nãy giờ nhìn bọn họ không chớp mắt, Lâm Thành Bộ không thể không biết xấu hổ nhắm mắt hưởng thụ được.

Lâm Thành Bộ thầm đếm trong đầu đến sáu mươi sáu thì Nguyên Ngọ buông hắn ra, ngồi phịch xuống boong thuyền, dựa vào mông trâu nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Anh...” Lâm Thành Bộ ngồi xuống.

Có thể nhìn thấy được tầm mắt Nguyên Ngọ dần dần có tiêu điểm, chuyển từ mặt hắn xuống người, rồi xuống tiếp, cuối cùng quay lại về mặt hắn.

Sau đó khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười không nhịn được đột nhiên hiện ra.

“Chọn đại mạo hiểm à?”

“... Thật ra từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chọn đại mạo hiểm.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.

Nguyên Ngọ không lên tiếng, sờ sờ túi quần lấy ra bao thuốc lá: “Hút không?”

“Không hút.” Lâm Thành Bộ thở dài.

Nguyên Ngọ rút một điếu thuốc quay đầu hỏi: “Tên ngốc, hút không?”

Tên ngốc gật gật đầu, rút trong bao ra hai điếu thuốc.

Nguyên Ngọ châm thuốc ngậm trên môi, nhìn Lâm Thành Bộ ngồi trước mặt.

Bây giờ có thể nhìn rõ ràng dáng người, rất đẹp, chân dài, không có sẹo.

Sau khi thoát khỏi cảm giác sợ hãi, Nguyên Ngọ nhìn Lâm Thành Bộ còn cảm giác được một sự quen thuộc thân thiết.

Lâm Thành Bộ giống như người đứng trên đỉnh điểm giới hạn của hỗn loạn và sợ hãi trong hắn, mặc dù khiến người ta phiền não và làm loạn cuộc sống yên bình của y, nhưng lại cho y một cảm giác chân thực giữa những hư vô hỗn loạn.

Một loại cảm giác kỳ lạ.

Tên ngốc dựa theo thói quen cũ chèo thuyền đến chỗ cây hòe, Nguyên Ngọ xuống thuyền nói một câu với tên ngốc: “Một giờ nữa cậu tới đưa chúng tôi về nhé! Hôm nay tôi không ở lại lâu.”

Tên ngốc cười cười gật đầu.

Lâm Thành Bộ cũng theo y xuống thuyền, sau đó nhảy thật nhanh về phía dưới tàng cây ngồi xuống.

“Quần áo cậu đâu?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Anh ném hết xuống nước rồi còn đâu,“ Lâm Thành Bộ nói đến đây không kìm được phải xoa xoa tóc mình một cái, “May mà là anh, phải người khác là tôi đánh rồi đấy, ra tay nặng như thế!”

“Cứ ở trần đi,“ Nguyên Ngọ ngồi xuống bên cạnh hắn tựa vào thân cây, “Dù gì chỗ này cũng không có ai.”

“Anh đến đây làm gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Cho yên tĩnh.” Nguyên Ngọ đáp

“Anh ở trên thuyền còn không đủ yên tĩnh à? Cùng lắm cũng chỉ có Đại Đầu đến tìm anh lải nhải thôi mà,“ Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “À, còn tôi nữa... anh muốn tránh tôi hả?”

“Không.” Nguyên Ngọ kéo từ bên cạnh ra một sợi mây, thuận theo đó kéo cả đoạn dài ra, cúi đầu cuộn cuộn dây mây.

“Thật ra hôm nay tôi đến,“ Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “À... tại vì....”

Nguyên Ngọ quay đầu.

“Hôm nay là sinh nhật tôi,“ Lâm Thành Bộ nói, “Ngày sinh nhật tôi muốn ở cùng anh.”

“Tại sao?”

Chẳng tại sao cả,“ Lâm Thành Bộ vùi chân mình vào trong bùn đất phù sa ẩm ướt, “Chỉ là muốn thôi.”

Nguyên Ngọ im lặng một lúc, tiếp tục quấn dây mây trong tay: “Sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó chỉ có yên lặng, hai người không nói gì thêm nữa.

Có điều yên lặng thế này cũng không khó chịu, ngoại trừ việc mông trần ngồi trên tảng đá không quen thì Lâm Thành Bộ thấy đều thoải mái.

Cảnh vật xung quanh rất đẹp, mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, gió thổi lau sậy đung đưa, chim trời chốc chốc lại xẹt qua, còn có tiếng côn trùng không biết từ chỗ nào kêu vang.

Yên tĩnh mà nhẹ nhàng.

“Cho cậu.” Nguyên Ngọ lúi húi lúc lâu bện đám dây mây thành một cái vòng.

“Quà sinh nhật à?” Lâm Thành Bộ cầm lấy xem xét.

“Che họa mi của cậu.” Nguyên Ngọ nói.

“...Đệch.” Lâm Thành Bộ há miệng cứng họng.

“Sợ cậu thấy khó chịu,“ Nguyên Ngọ nhìn bên dưới hắn, “Dù sao cũng không quen.”

“Thôi được rồi,“ Lâm Thành Bộ đứng dậy, “Cái này dùng như nào? Quấn quanh hông à?”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ nói, “Cái dây ở giữa kia có thể rút cho chặt.”

Lâm Thành Bộ do dự, kéo vòng dây mây đến ngang hông, kéo dây mây buộc chặt lại theo lời như Nguyên Ngọ chỉ... Thật hợp lí, mấy lớp lá này giúp hắn không thấy lúng túng như trước nữa.

“Cảm ơn.” Hắn quay về ngồi xuống phiến đá, chân thả lỏng được đôi chút.

“Định tổ chức thế nào.” Nguyên Ngọ hỏi, “Sinh nhật của cậu đấy.”

“Không biết nữa,“ Lâm Thành Bộ thành thật trả lời, “Chỉ muốn ở cùng anh thôi, thế nào cũng được.”

“Có phải cậu...” Nguyên Ngọ nheo mắt nhìn hắn, “Có phải cậu...”

Lâm Thành Bộ vừa nghe thấy mấy chữ này lập tức nghiêng đầu, đúng rồi, đúng rồi, em thích anh, cho nên sinh nhật mới muốn ở cùng với anh! Chính xác!

“Có phải cậu thiếu vắng tình thương của cha không?” Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ không kìm được cảm giác muốn nhảy xuống nước bơi về bến tàu: “...Không, cha tôi thương tôi lắm.”

“Ờ.” Nguyên Ngọ đáp lại, sau khi im lặng lại mở miệng lần nữa, “Vậy cậu...”

Lâm Thành Bộ lại được tiếp thêm hi vọng, nhìn y đầy chờ mong.

“Muốn tôi kí sách cho hả?” Nguyên Ngọ nghiêm túc hỏi.

“Tạm biệt,“ Lâm Thành Bộ đứng bật dậy, bước về phía mép nước, đi được hai bước lại dừng lại, “Tôi đã nói tôi không phải độc giả của anh mà.”

“Ờ.” Nguyên Ngọ nhìn hắn, ngưng một lúc rồi cười phá lên.

Lâm Thành Bộ đứng ngây ngẩn tại chỗ.

Bao lâu rồi?

Không nhớ nữa, không biết bao lâu rồi không được thấy Nguyên Ngọ cười như vậy, mang theo sự ranh mãnh và vô lại. Mặc dù trong trí nhớ của hắn, số lần Nguyên Ngọ cười không tính là nhiều, nhưng nụ cười như thế này chắc chắn chỉ thuộc về Nguyên Ngọ.

Nụ cười chỉ thuộc về y.

Không đợi hắn hoàn toàn lấy lại tinh thần, Nguyên Ngọ thu lại nụ cười hỏi một câu: “Cậu thích tôi à?”

Lâm Thành Bộ nhanh chóng bị kéo về với sự hoảng hốt.

Câu trả lời đã chuẩn bị sẵn đều quên sạch rồi.

Nguyên Ngọ hỏi xong dường như không đợi nghe câu trả lời của hắn, dựa vào cây nhắm mắt lại.

“Đúng vậy,“ Lâm Thành Bộ nhìn gò má y, “Đúng vậy.”

“Hóa ra cậu thích đàn ông,“ Nguyên Ngọ nhắm mắt lại, giọng nói thật nhỏ, tốc độ cũng chậm, “Chẳng trách cứ rảnh rỗi lại chạy đến trước mặt tôi thoát y.”

“Tôi đâu có đến chỉ để thoát y.” Lâm Thành Bộ nói.

“Thật à?” Nguyên Ngọ quay đầu, mở mắt nhìn hắn.

“Đương nhiên là thật, tôi chạy tới thoát y, tôi...” Lâm Thành Bộ cạn lời luôn rồi.

“Cậu thích tôi thật?” Nguyên Ngọ cắt ngang

Lâm Thành Bộ dừng một chút: “Thật, hơn nữa cũng nói nhiều rồi.”

“Bao nhiêu lần?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Không đếm,“ Lâm Thành Bộ nói, “Rảnh rỗi là nói.”

“Tại sao?” Nguyên Ngọ hứng thú hỏi tiếp.

“Tại vì quá thích.” Lâm Thành Bộ cười, cúi đầu nhìn cái vòng quây quanh hông mình, cảm thấy mang cái bộ dạng này để bày tỏ thật là...

“Làm sao cậu biết mình thích đàn ông?” Nguyên Ngọ thở dài, không nhìn hắn, cầm cọng cỏ đưa lên miệng khẽ nhằn.

Thế tại sao chính anh cũng thích đàn ông đấy thôi?

Lâm Thành Bộ thật muốn hỏi, nhưng nghĩ tới chuyện ở làng du lịch hôm đấy hắn lại ngậm miệng, trong lòng dâng lên một nỗi căng thẳng.

Nhỡ đâu từ nay về sau Nguyên Ngọ chỉ thích ngắm gái thì hắn phải làm sao?

“Đi mua bánh gato đi,“ Nguyên Ngọ nói, “Trong thôn không có, lên trấn Tiểu Giang xem xem, giờ đặt bánh thì không kịp rồi, xem có sẵn không.”

“Bây giờ à?” Lâm Thành Bộ hỏi, lo lắng trong lòng nháy mắt đã không còn bóng dáng nữa.

“Đợi tên ngốc qua đón chúng ta,“ Nguyên Ngọ nói, “Không thì cậu bơi ngược về cũng được, ban nãy vừa mới tạm biệt còn gì?”

“HI,“ Lâm Thành Bộ lập tức vẫy vẫy tay, “Lại gặp nhau rồi.”

Nguyên Ngọ không thèm để ý.

Lâm Thành Bộ trở về ngồi trên phiến đá, nhìn Nguyên Ngọ nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng lúc hắn ở dưới nước y hoảng hốt như vậy, thế mà bây giờ y lại tỏ ra chẳng sao cả bảo hắn bơi ngược về bến tàu.

Rốt cuộc ăn ở kiểu gì vậy.

Lâm Thành Bộ hơi mông lung, hôm nay hắn mang theo hai cái cốc pha rượu tới, dự định nếu Nguyên Ngọ không có phản ứng gì đặc biệt sẽ lấy ra.

Nhưng bây giờ Nguyên Ngọ bất ngờ nói muốn đi mua bánh gato, hắn lại do dự, sợ hai cái cốc kia sẽ khiến tâm trạng không tệ của Nguyên Ngọ lại rơi vào đau khổ lần nữa.

Lâm Thành Bộ cảm thấy mình là kẻ không biết khiêu vũ cũng phải nhảy, liên tục dẫm vào chân của bạn nhảy khiến người ta muốn vật chết hắn, nhưng năm lần bảy lượt hắn vừa lo lắng mỗi bước chân sẽ lại giẫm vào người ta, lại vừa vì có thể nắm tay ôm eo đối phương mà không nỡ dừng lại.

Rõ ràng là vì muốn thể hiện trước một tên lưu manh lõi đời mà anh dũng bước về phía trước, nghị lực đến cỡ nào cơ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.