Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 17: Chương 17




Hôm nay không phải là một ngày trời nắng nóng nhưng cả người Lâm Thành Bộ đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo trên người ướt đẫm, không biết là mồ hôi lạnh hay vì nóng ruột mà đổ mồ hôi.

Mấy người thợ thuyền nói xong lại líu ríu hỏi: “Cậu là bạn anh ta hả, đầu óc anh ấy hơi có vấn đề à?”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, một người thợ khác tiếp lời: “Mọi khi nhìn thì vẫn bình thường mà, chỉ là hơi ít nói thôi.”

“Đúng thế, bình thường đi vệ sinh cũng nói đôi ba câu với chúng tôi mà, không giống là đầu óc có vấn đề,“ người thợ nhìn về phía thuyền của Nguyên Ngọ, “Hay có chuyện gì kích động? Hay là... trúng tà?”

Tên ngốc đập cho hắn một cái, a a khoát tay.

“Tôi chỉ nói bừa thôi,“ người thợ kia nói, “Cảm thấy chuyện này kỳ lạ.”

“Cảm ơn các canh,“ Lâm Thành Bộ sờ soạng trên người, đến cả một bao thuốc lá nguyên vẹn cũng không thấy, không thể làm gì khác là lấy ví tiền ra, “May nhờ các anh...”

“Ầy!,“ người thợ nhìn thấy hắn rút ví ra vội vàng ghìm tay hắn lại, “Đừng có tiền nong gì, không cần thế, đừng nói là hàng xóm quen biết lâu như vậy, cho dù không quen biết thì chúng tôi đều cứu, nguyên tắc của mấy người sống trên thuyền chúng tôi là cứu người.”

Tên ngốc cũng đẩy đẩy ý bảo hắn về thuyền Nguyên Ngọ đi.

“Về đi,“ một thợ thuyền khác nói, “Anh ta bị sặc nước, sau đó chẳng nói chẳng rằng đã lăn ra ngủ, cậu về trông nom đi, không nhỡ đâu tỉnh dậy lại có chuyện.”

Lâm Thành Bộ quay trở về thuyền Nguyên Ngọ, lấy thuốc lá còn lại trên người dấm dúi đưa cho tên ngốc, tên ngốc vỗ vỗ vai hắn, lại ra đấu tay, Lâm Thành Bộ không hiểu ra ý giừ nhưng cứ tự coi như tên Ngốc khuyên hắn không nên quá lo lắng.

“Cảm ơn.” Hắn nói.

Sau khi tên ngốc đi rồi, hắn đi tới bên cửa sổ nhìn vào, Nguyên Ngọ vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu ngủ.

Hắn do dự một lúc mới nhẹ nhàng đẩy cửa khoang thuyền bước vào, ngồi xuống bên cạnh người Nguyên Ngọ.

Nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ mấy phút hắn không nhịn được nữa, đưa tay đặt trước mũi Nguyên Ngọ thăm dò, cảm thấy được hơi thở mới thu tay lại.

“Tại sao anh làm vậy?” Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ thì thầm, “Lúc nào anh cũng hỏi tạo sao, tại sao thế này tại sao thế kia, bây giờ em cũng muốn hỏi anh là tại sao?”

Nguyên Ngọ có vẻ ngủ rất say, đương nhiên không thể trả lời hắn.

Hắn cũng chẳng trông mong gì vào việc Nguyên Ngọ có thể trả lời, đối mặt với Nguyên Ngọ lúc này hắn không dám làm bất cứ hành động nào, lúc nghe được lời kể của những người thợ thuyền kia lại, trong nháy mắt hắn đã hi vọng Nguyên Ngọ có thể quay trở lại trạng thái như trước kia.

Cứ trải qua cuộc sống bình bình thế này, không cần có bất kì biến hóa nào thì có lẽ sẽ không có gì bất trắc.

Nhưng có thể trở thành hiện thực sao?

Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ đang nhắm chặt mắt, nếu như không có tác động từ bên ngoài, Nguyên Ngọ sẽ như vậy cả đời à?

Không thể nào.

Trước kia lúc hắn nói với Giang Thừa Vũ về tình trạng của Nguyên Ngọ đã nói rằng sợ cả đời này Nguyên Ngọ sẽ như vậy, Giang Thừa Vũ cười.

“Cậu ngây thơ quá, không có gì vĩnh viễn không thay đổi, cho dù bản thân cậu nghĩ là chẳng có gì thay đổi, nhưng thời gian vẫn đang trôi đó thôi, mỗi phút mỗi giây đều đã khác rồi.”

Đây là lần duy nhất hắn cảm thấy Giang Thừa Vũ nhận mình tốt nghiệp chuyên ngành Triết Học là không phải nói điêu.

Rốt cuộc Nguyên Ngọ đang làm sao?

Tinh thần của y đang gặp vấn đề nghiêm trọng thì Lâm Thành Bộ biết, nhưng không ngờ được rằng y bất ngờ muốn tự sát.

Là tự sát sao?

Lâm Thành Bộ nhíu mày.

Hắn không tưởng tượng được Nguyên Ngọ lặn xuống nước như thế nào, lại còn nắm chặt rong dưới đáy sông không buông.

Từng giọt từng giọt hơi lạnh thấm vào xương tủy.

Rong rêu.

Ngạt thở.

Sức hấp dẫn chết người đến từ dòng nước.

Những nội dung này lặp đi lặp lại trong câu chuyện của Hình Thiên, nhưng mỗi lần lại một khác.

Mà cái làm hắn sợ hãi nhất là câu chuyện cuối cùng.

Là câu chuyện cuối cùng mà Nguyên Ngọ còn chưa viết ra hết.

Lâm Thành Bộ bắt đầu hít thở khó khăn, hắn nhẹ nhàng dịch về phía bàn nhỏ bên cạnh với lấy máy tính xách tay của Nguyên Ngọ.

Máy tính vẫn đang mở, màn hình sau khi sáng lên Lâm Thành Bộ nhìn thấy bản thảo còn chưa tắt đi.

“Quyết định lúc sau hay quyết định ban đầu không có gì thay đổi cả, hắn đi một vòng thật rộng, cuối cùng vẫn trở lại điểm khởi đầu....

Chúng ta đang tìm cái gì, đang trốn tránh điều gì, không ai có thể nói rõ ràng....

Có vẻ con đường đến đích của mỗi người khác nhau nhưng điểm cuối đều là sự vắng lặng.

Những thắc mắc liên quan tới bản thân, hoặc là ồn ào hoặc là im ắng, có câu trả lời hay không có câu trả lời, rốt cuộc cũng sẽ không còn ai nhớ đến...

Hắn ngồi ở mũi thuyền, dưới chân là nước ướt lạnh, bao vây, lả lướt, trôi xa....

Rơi xuống chính là câu trả lời sao? Không ai biết, nhưng ở đây vĩnh viễn không có câu trả lời, nơi hắn muốn đi mà không đi được, đi đến nơi mà hắn không biết có đến được không....

Hắn bước tiếp, cứ tiến xuống như vậy, cho đến khi không thể tiến thêm được nữa....

Chính là ở đây, không quay lại nữa, hắn vươn tay ra tóm lấy, tóm lấy những linh hồn nhỏ màu xanh đang nhảy múa rất vui vẻ kia...”

Lâm Thành Bộ khép máy tính lại, hắn không thở nổi, gồng mình hít sâu mấy lần rồi rón rén cầm thuốc lá của Nguyên Ngọ ra đuôi thuyền.

Khí trời Cầu Trầm vẫn tốt như vậy, không khí mát rượi rót vào trong phổi mang theo mùi ngai ngái của nước, hơi thở của hắn dần bình ổn trở lại.

Những dòng chữ này hắn đã đọc qua rồi, nhưng ngày hôm nay nhìn lại cảm giác đã hoàn toàn không giống lúc trước.

Lúc Nguyên Ngọ viết những chữ này xuống mang theo tâm tình như thế nào, cảm thụ như thế nào thúc đẩy y làm theo những gì mình viết.

Điện thoại di động trong túi vang lên, là tin nhắn của Giang Thừa Vũ gửi sang.

- Sao rồi?

- Dài dòng lắm, anh ấy nhảy xuống sông, bây giờ không sao rồi, đang ngủ.

- Ngủ? Cậu hay là cậu ta?

- Anh ấy

- Quả nhiên là phong thái của người pha chế đỉnh nhất của số 18 chỗ anh, có gì thì gọi anh.

- Ừ.

Cất điện thoại sang một bên, Lâm Thành Bộ ngồi dựa xuống sàn thuyền rút một điếu trong bao thuốc của Nguyên Ngọ ngậm lên miệng, không châm lửa.

Nguyên Ngọ mỗi lần ngồi ở đây nhìn mặt nước sẽ nghĩ cái gì?

Lâm Thành Bộ không biết cũng không cảm nhận được, từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ y để việc gì trong bụng quá lâu, không suy nghĩ nhiều, không biết nhẫn nhịn, cũng không nhạy cảm, trong mắt nhiều người còn tính là loại gây phiền toái, chẳng có đầu óc.

Có lẽ là di truyền rồi, lúc cãi nhau với cha mẹ, bọn họ chỉ đơn giản đánh cho hắn một trận rồi ngắn gọn cho qua chuyện.

Kiểu người như hắn lại cứ đụng phải người như Nguyên Ngọ.

Hắn biết rất nhiều về Nguyên Ngọ, biết y thích ăn gì uống gì, biết y mặc kiểu gì nghe loại nhạc nào, biết sinh nhật của y, biết địa chỉ nhà y, biết chiều cao cân nặng của y, nếu không phải không dám đi theo Nguyên Ngọ vào nhà vệ sinh, chắc ngay cả chỗ kia của Nguyên Ngọ như thế nào hắn cũng biết, chính là kiểu không biết xấu hổ như vậy đấy.

Nhưng nói hắn không biết gì về Nguyên Ngọ cũng không sai, không biết y trưởng thành thế nào, không biết trong lòng y nghĩ gì, không biết muộn phiền của y ra sao, cũng không biết tại sao nhiều lúc tính khí y rất tệ, cũng không biết đằng sau những hờ hững cùng lo âu là cái gì.

Có lẽ dần dần rồi sẽ hiểu, giống như hắn mê mang nhìn Nguyên Ngọ hỗn loạn lâu như vậy, rốt cuộc phát hiện ra Nguyên Ngọ không hẳn mất trí trớ, cũng không phải cố chấp muốn những câu chuyện viết ra kia xuất hiện ở chỗ nó phải xuất hiện.

Lâm Thành Bộ không dám suy nghĩ sâu vào điểm này, hắn không biết làm cách nào đối mặt với Nguyên Ngọ đã không còn là Nguyên Ngọ.

Cửa khoang vang lên tiếng động, Lâm Thành Bộ chưa kịp quay đầu đã nhận thấy Nguyên Ngọ từ trong khoang thuyền đi ra.

“Anh...” Lâm Thành Bộ giật thót mình, điếu thuốc đang ngậm rớt xuống sàn thuyền, “Dậy rồi?”

“Ừ.” Nguyên Ngọ nhìn y, cúi người nhặt điếu thuốc lên ngậm vào miệng mình, “Sao cậu đến đây?”

“Em tới... thăm anh,“ Lâm Thành Bộ lấy bật lửa bật lên rồi đưa tới trước mặt Nguyên Ngọ, nhìn mái tóc vấn còn ướt nhẹp của y, “Hôm nay em không đi làm.”

“Có cái gì ăn không?” Nguyên Ngọ ghé lại gần châm thuốc, “Tôi đói, nhìn thấy cậu là đói.”

“Có ít bánh, nếu anh không thích ăn bánh thì em làm món khác cho anh nhé?” Lâm Thành Bộ nói.

“Bánh là được rồi,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Sắc mặt xấu thế kia, ngủ không ngon à?”

“Cả đêm nằm mơ,“ Lâm Thành Bộ xoay người mới nhớ nguyên liệu cùng đồ ăn ở trên xe hết rồi, “À... bánh ở trên xe, em quên mang vào rồi.”

“Đi lấy đi.” Nguyên Ngọ nói.

Đi lấy?

Nói dễ nghe vậy cha nội.

Không thể! Cũng không dám! Vừa quay đầu đi ai mà biết anh có nhảy xuống nước vặt bèo rồi đu đưa dưới đấy luôn không.

Lâm Thành Bộ nhìn y chằm chằm: “Anh đi lấy với em.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: “Từ đây đến bến tàu tổng cộng có 27 con thuyền, đi năm phút về năm phút, cả Đại Đầu nó cũng phi như bay, cậu đi có thế thôi cũng muốn bắt tôi đi cùng?”

“Muốn.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Em... sợ”

Nguyên Ngọ nhìn hắn không nói, lát sau phả một hơi khói nhỏ về phía hắn: “Có phải lúc tới đây cậu lại rớt xuống nước rồi không?”

“Không phải,“ Lâm Thành Bộ cắn cắn môi, “Anh đi với em đi.”

“Tại sao?” Nguyên Ngọ cảm thấy khó hiểu.

“Tại...” Lâm Thành Bộ muốn nói tại vì em là bạn trai anh nhưng không dám, hắn không biết chuyện hôm nay của Nguyên Ngọ có liên quan gì đến chuyện hôm qua hắn lợi dụng Nguyên Ngọ không, “Tại anh đói.”

Nguyên Ngọ vẫn nhìn hắn, lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái lên: “Lí do này đúng là không cãi được.”

Lâm Thành Bộ đi sát sau lưng Nguyên Ngọ quay về bến tàu, đi được nửa đường hắn thấy Đại Đầu vẫn đang cô đơn ngồi đếm kiến trên bến tàu.

Hắn chợt căng thẳng, hắn sợ Đại Đầu thấy Nguyên Ngọ lại kích động hỏi chuyện lúc trước, bây giờ Nguyên Ngọ không nhắc gì đến chuyện này Lâm Thành Bộ không đoán ra được là y quên hay không nói, cũng không biết nếu nghe được từ Đại Đầu thì y sẽ phản ứng ra sao.

Hắn chỉ cố thể tăng tốc chạy trước Nguyên Ngọ thẳng lên bến tàu.

“Là tôi đói hay cậu đói vậy...” Nguyên Ngọ nói sau lưng hắn.

Lâm Thành Bộ không để ý nhảy thẳng lên bến tàu, Đại Đầu đang đứng bên bến tàu chuẩn bị gào mồm, hắn vội nắm lấy mặt Đại Đầu: “Lát nữa không được hỏi chuyện anh Tiểu Ngọ ban sáng nhớ chưa? Anh ấy không muốn nhắc đến, em mà hỏi thì anh ấy sẽ đau lòng, hiểu không?”

Đại Đầu bị hắn bóp mặt chỉ a a được, sau khi hắn thả lỏng tay mới bổ sung một câu: “Biết rồi ạ.”

“Thông minh lắm, sau này chắc chắn làm được chuyện lớn,“ Lâm Thành Bộ vỗ vỗ đầu nó.

“Chú,“ Đại Đầu dựa vào chân Lâm Thành Bộ kêu, “Chào buổi sáng!”

“Chào nhóc,“ Nguyên Ngọ nhảy lên bến tàu, “Ăn bánh không?”

“Có!” Đại Đầu lập tức trả lời.

Lâm Thành Bộ vẫn chưa yên tâm đi tới cạnh xe, lúc mở cửa xe lấy đồ còn nghếch tai nghe ngóng hai người bọn họ nói chuyện.

Có điều Đại Đầu rất đáng tin, không hỏi gì chuyện ban sáng, tất cả sự chú ý đã dồn hết vào đồ ăn.

Lâm Thành Bộ cầm một túi bánh mì và một túi bánh ngọt nhỏ cho nó chọn, Đại Đầu chọn bánh ngọt: “Em lấy một cái là được rồi, không cần túi to như vậy đâu, ăn không hết.”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ xé túi ra lấy một cái cho nó.

Đại Đầu ăn một miếng bánh ngọt, ngẩng đầu lên đang định nói chuyện thì giọng mẹ nó vang lên từ thuyền đằng trước: “Đại Đầu, về ăn bánh đi!”

“Vâng------” Đại Đầu đáp một tiếng, quay đầu lại vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, chảy lên thuyền chạy về phía thuyền nhà mình, “Em về nhà ăn đây!”

Mẹ Đại Đầu đứng ở mũi thuyền nhìn về phía bên bến tàu một lúc lâu, Lâm Thành Bộ gật đầu với bà một cái sau đó quay về với Nguyên Ngọ.

“Cậu đến đây từ bao giờ?”

“Được một lúc rồi,“ Lâm Thành Bộ nói, “Lúc anh đang ngủ.”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ đáp, đi được mấy bước lại quay đầu, “Cậu nói cậu là bạn trai tôi?”

Lâm Thành Bộ bị câu hỏi bất ngờ này làm cho sợ hết hồn, nhưng vì phải giữ sự đồng bộ từ trước đến giờ nên hắn ậm ừ qua loa một tiếng.

“Sao những lần trước đến lại không nói?” Nguyên Ngọ tiếp tục đi về phía trước.

“Em... không dám.” Lâm Thành Bộ nói câu này là thật, hắn nào có dám.

Nguyên Ngọ không hỏi thêm quay về trên thuyền lấy lon coca ngồi xuống đuôi thuyền, với tay lấy bánh mì chuẩn bị ăn.

“Không có cái khác uống à? Kiểu kiểu như sữa bò, anh đánh bọt sữa không cần dùng sữa à,“ Lâm Thành Bộ nối, “Sáng sớm ngày ra đừng uống coca.”

“Hết rồi, tối hôm qua hình như tôi không ngủ, uống mấy cốc cafe, đánh bọt sữa hết luôn rồi.” Nguyên Ngọ nói.

“Anh... không ngủ à?” Lâm Thành Bộ ngồi xuống bên canh y, “Hình như?”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ cắn một miếng bánh mì, “Có những lúc tôi không phân biệt được là mơ hay thực.”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, nhớ lại dáng vẻ Nguyên Ngọ đêm khuya đứng ở đuôi tàu khóc lóc, chỉ có lần đấy hay là thường xuyên như vậy.

Không biết, nhưng nhớ lại dáng vẻ ngày đó của Nguyên Ngọ rất bất lực.

Nếu như hắn không tìm thấy Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ như vậy, có phải sẽ mãi như vậy, một mình khóc dưới đêm mưa như trút nước.

“Cậu từng đọc tiểu thuyết của tôi à?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Đọc rồi, đọc qua một ít,“ Lâm Thành Bộ ngưng dòng suy nghĩ, nghĩ kĩ lại rồi nói thêm cho rõ, “Em không phải độc giả của anh, cũng không muốn anh kí tên sách cho.”

“Đúng rồi, có xem qua,“ Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Còn đọc ra được nội dung cơ mà.”

“...Ừ.” Lâm Thành Bộ phát hiện Nguyên Ngọ lại bỏ quên chi tiết lúc hắn đọc ra nội dung kia thì chương y đăng chưa đến phần đó.

“Không phải cậu từng nói,“ Nguyên Ngọ nhấp một hớp coca, “Cậu bị bệnh.”

“Em chưa từng nói, là anh nói em bị bệnh,“ Lâm Thành Bộ nói, “Em chỉ nói... Em là quỷ.”

“Ừ, nhớ rồi,“ Nguyên Ngọ nhìn ra có vẻ rất bình tĩnh, cắn một miếng mì rồi quay sang nhìn hắn, “Tại sao cậu phải tiễn mấy con quỷ xếp hàng đằng trước đi?”

“Em...” Lâm Thành Bộ nhắm mắt lại hít một hơi dài, “Em muốn anh tìm được quá khứ, những quá khứ có em trong đó.”

“Là vậy sao.” Nguyên Ngọ cúi đầu nhét nốt miếng bánh mì vào miệng, nhìn chằm chằm lon coca để trên sàn thuyền không nói câu nào.

Lâm Thành Bộ nhìn sườn mặt y, không đoán được người đang bình tĩnh lạ thường trước mắt này có phải Nguyên Ngọ hay không.

Dáng vẻ và cách nói chuyện hắn đều quen thuộc, vừa lãnh đạm vừa hờ hững, dường như không sợ hãi hay tò bất cứ thứ gì, nhưng nội dung của cuộc nói chuyện vẫn là tình trạng trước đây.

“Những quá khứ đấy rất quan trọng à?” Nguyên Ngọ hỏi

“Quan trọng,“ Lâm Thành Bộ nhìn y, “Cực kỳ quan trọng.”

“Đối với cậu?” Nguyên Ngọ liếc qua y.

“Đối với anh cũng vậy, con người ta sống cả đời cho dù không cầu điều gì, ít nhất cũng phải nhớ chính bản thân mình.” Lâm Thành Bộ nói.

Nguyên Ngọ cầm lon coca giơ về phía hắn: “Có lý lắm.”

Sau đó là cả một quãng thời gian dài yên lặng, Nguyên Ngọ không nói thêm gì mà Lâm Thành Bộ cũng không biết nói gì, chỉ đành im lặng cầm một cái bánh mì ăn.

“Cuốn tiểu thuyết kia,“ Nguyên Ngọ sau khi ăn xong ba cái bánh mới mở miệng, “Tôi sắp viết xong rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.

Những lời này của Nguyên Ngọ khiến hắn căng thẳng, tiểu thuyết sắp viết xong rồi, so với tiểu thuyết trước của Hình Thiên, cái này mới chỉ tính là một phần ba, chẳng qua là phần mở đầu của câu chuyện mà thôi.

Nhưng Nguyên Ngọ lại nói sắp xong rồi.

Lâm Thành Bộ biết tại sao lại sắp viết xong rồi, bởi vì sau đó không còn nữa, tất cả câu chuyện, cho dù kết thúc hay không đều chỉ có đến đây.

“Ừ,“ Nguyên Ngọ nói, “Không viết nổi nữa... Biên tập muốn cầm dao thịt tôi rồi, đúng kiểu đầu voi đuôi chuột mà.”

“Không viết tiếp được thì đừng viết nữa,“ Lâm Thành Bộ nói, “Cái nào cảm thấy thoải mái thì làm, nhiều tác phẩm đầu voi đuôi chuột như vậy, ai cũng thịt thì đến sang năm cũng chưa tới lượt anh đâu.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn rồi bật cười.

Cười rất vui vẻ, Lâm Thành Bộ nhìn ra được Nguyên Ngọ lúc này đang thả lỏng, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Còn hai chương nữa là xong.” Nguyên Ngọ nói, “Tôi hẹn giờ rồi, đến giờ là đăng chương mới.”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.

“Thử xem,“ Nguyên Ngọ phủi phủi vụn bánh mì, “Tôi có thời gian.”

“Thử cái gì?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.

“Thử xem có tống cậu đi đầu thai được không,“ Nguyên Ngọ ngửa cổ uống sạch lon coca rồi bóp nó méo xẹo, “Từ con đầu tiên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.