Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 25: Chương 25




Cả ngày không ăn gì nhưng Lâm Thành Bộ không có cảm giác khác lạ, chắc dạ dày cũng tê theo người luôn rồi, ngược lại miệng lưỡi đã khát khô, sau khi uống một cốc nước lớn thì cảm giác sắp chết đói đến nơi mới mạnh mẽ hồi sinh.

“Ăn gì đơn giản thôi nhé, làm nhanh ăn nhanh,“ Lâm Thành Bộ nói, “Không thì em ngất trước khi làm xong đấy.”

“Làm gì đến nỗi,“ Nguyên Ngọ kéo tủ lạnh lấy chai sữa chua ra rót một cốc vừa uống vừa nói, “Nhịn đói cả tuần thì cùng lắm nhìn có hơi nhập nhèm thôi.”

Lâm Thành Bộ nhìn y: “Anh thử rồi?”

“Chưa.” Nguyên Ngọ ngồi xuống ghế sofa.

Vậy là Nguyên Thân thử rồi?

Lâm Thành Bộ không hỏi nữa, đứng trước tủ lạnh ngẫm nghĩ, lấy trứng gà ra: “Làm trứng bọc cơm chiên cho anh nhé?”

“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp

Có lẽ là vì đói, có lẽ dù Lâm Thành Bộ cũng là đầu bếp, hoặc có lẽ là vì được kể lại rằng mình vốn thích ăn trứng bọc cơm chiên, mặc dù không giống như trong cửa hàng nhưng trứng bọc cơm Lâm Thành Bộ làm cực kì ngon, còn có thêm canh nấm thịt viên nữa.

“Ngày thường cậu đều ăn thế này à?” Nguyên Ngọ hỏi, “Cảm giác cái đơn giản của cậu vượt xa cái tiêu chuẩn trung bình hàng mét đấy.”

“Bình thường em ăn ở tiệm, ở nhà nấu mì,“ Lâm Thành Bộ nói, “Em không thích nấu cơm, phiền chết, tại vì có anh ở đây nên em mới nấu, lúc một mình thì cũng vậy, có điều đồ ăn còn phải xem tâm trạng, đều là đơn giản nhưng...”

“Đủ rồi,“ Nguyên Ngọ cắt ngang hắn, “Cậu lúc nào cũng lắm mồm thế à?”

“A...” Lâm Thành Bộ uống một ngụm canh, “Em là thanh niên bình thường mà.”

Sau khi ăn cơm xong Nguyên Ngọ vào phòng ngủ, tìm quần áo trong tủ Lâm Thành Bộ để mặc, lúc Lâm Thành Bộ rửa bát có gọi điện cho Giang Thừa Vũ: “Nguyên Ngọ nói muốn đi ra ngoài, anh bảo em có nên đưa anh ấy đến chỗ anh không?”

“Ngày hôm qua cậu có nói chuyện với cậu ta về Nguyên Thân không?” Giang Thừa Vũ hỏi.

“Nói hôm nay rồi.” Lâm Thành Bộ nói.

“Cậu ta phản ứng thế nào?” Giang Thừa Vũ lại hỏi.

“Phản ứng... Không ít,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Hai bọn em ở trong nhà vệ sinh cả ngày...”

“Ôi tôi đệch,“ Giang Thừa Vũ sững sờ, “Phản ứng không ít tẹo nào, vậy hai người bây giờ còn cử động được không? Có phải cảm giác cả người bị khoét rỗng không?”

“....Đù, anh nói cái gì vậy?” Lâm Thành Bộ cũng ngây ngẩn, “Là ngồi trong nhà vệ sinh, ngồi nguyên cả ngày!”

“Cái mông của cậu đẹp lắm, sau này đừng làm thế, bẹp rồi phí lắm,“ Giang Thừa Vũ nói, không đợi đến lúc Lâm Thành Bộ mở miệng lại tiếp tục, “Anh thấy cậu ta như vậy thì tạm thời đừng đưa đến chỗ anh, kích thích lớn quá lại không phanh kịp, xem xem cậu ra nói muốn ra ngoài là đi đâu.”

“Được.” Lâm Thành Bộ cảm thấy Giang Thừa Vũ nói khá có lý.

Nguyên Ngọ tìm được một bộ quần áo của hắn thay vào: “Cậu hai lăm tuổi thật à?”

“Làm sao?”” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Hai mươi sáu rồi.”

“Một tủ quần áo sáu mươi hai tuổi,“ Nguyên Ngọ thở dài, “Hơi chững chạc quá đấy.”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng nhìn y, sau đó bật cười, càng cười càng không dừng được, khom người dựa vào bàn cười cả lúc lâu.

Quần áo Nguyên Ngọ mặc rất có cá tính, chắc chắn không vừa mắt với mấy kiểu quần áo thanh niên phổ thông của hắn.

Đây là phong cách của Nguyên Ngọ.

Là Nguyên Ngọ.

Nguyên Ngọ không có phản ứng gì với điệu cười ngây dại khó hiểu của hắn, vơ bừa tóc cột lại.

Kiểu thái độ thờ ơ này khiến Lâm Thành Bộ thoải mái, Nguyên Ngọ vẫn vậy, không có lòng hiếu kì, không có hứng thú tò mò với bất kì chuyện gì.

Tâm tình Lâm Thành Bộ rất tốt theo sát y ra cửa, đứng cạnh trong thang máy.

“Đi dạo à, hay lái xe vòng vòng?” Lâm Thành Bộ hỏi

“Không biết,“ Nguyên Ngọ dựa vào thang máy, “Trước kia một mình ở Cầu Trầm còn không thấy bí bách, mấy ngày nay lại thấy bực bội muốn điên, muốn ra ngoài.”

“Là ở nhà em không vui à?” Lâm Thành Bộ tổn thương rồi.

“Không hẳn,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Theo lí thuyết thì chỗ cậu vui hơn trên thuyền nhiều.”

“Tại vì...” Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “Bởi vì không có Đại Đầu à?”

“Đại Đầu phiền lắm,“ Nguyên Ngọ nói, “Có điều chắc là vì trên thuyền không có trẻ con khác, người lớn nhà nó cũng không chơi với nó.”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, đối với Nguyên Ngọ mà nói, cuộc sống hai năm trên thuyền mới là cuộc bình thường, còn những thứ trong cuộc sống thực sự thuộc về y trước đây lại không còn trong trí nhớ nữa.

Cũng không hẳn, Giang Thừa Vũ nói câu kia đúng lắm, không có gì là không nhớ, chỉ là không muốn nhớ lại... Chắc là ý này.

Có lẽ Nguyên Ngọ không muốn nhớ lại chuyện trước kia.

“Cậu kể đi,“ Nguyên Ngọ ra khỏi thang máy, “Mỗi ngày của tôi thế nào?”

“Ban ngày nằm ườn ra ngủ,“ Lâm Thành Bộ nói, “Buổi tối ở quán bar.”

“Quán bar?” Nguyên Ngọ nheo nheo mắt, “Ngày nào cũng thế?”

“Không phải ngày nào cũng thế,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Ba ngày cuối tuần, sáu bảy chủ nhật.”

“Vậy còn lúc khác?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Nằm ngủ, lái xe lượn đường, đến phòng tập chạy bộ,“ Lâm Thành Bộ nói chuyện này giống như kể về cuộc sống của chính mình, “Thỉnh thoảng còn cho chó hoang ăn.”

“Cho chó hoang ăn?” Nguyên Ngọ ngẩn người, “Thú vui gì vậy không biết?”

“Cũng không hẳn là cho chúng nó ăn, là thỉnh thoảng anh sẽ mua đồ ăn cho chó rồi mang đến hội cứu trợ chó hoang gì gì đó,“ Lâm Thành Bộ nói, “Hồi đó em còn nghĩ, ai dà ông chú này nhìn như sát thủ lang thang mà vẫn có tình thương nha.”

Nguyên Ngọ xùy một tiếng: “Không có tình thương với Đại Đầu vậy mà lại có tình thương với chó.”

“Đại Đầu mà nghe thấy câu này chắc khóc chết thôi,“ Lâm Thành Bộ cười phá lên, “Đại Đầu lại cảm thấy anh tốt với nó lắm.”

Hai người ra khỏi tiểu khu thì trời đã tối rồi, đội ngũ các bà các chị tập thể dục buổi tối đã họp quân, bốn phía yên tĩnh hài hòa.

Lâm Thành Bộ đi theo Nguyên Ngọ về phía cổng nhỏ ra phố, Nguyên Ngọ hiển nhiên không có mục tiêu, đi đến đầu đường thì chọn bừa một hướng, đi theo một con đường đến ngã tư.

Trước kia mà bảo Lâm Thành Bộ đi tản bộ như vậy chắc chắn hắn không muốn, nhạt nhẽo muốn chết, mỗi lần làm bếp đã đứng mấy tiếng rồi, còn đi thế nữa thì thà để hắn vào phòng tập chạy mười cây số còn hơn.

Nhưng hôm nay khác, đừng nhắc Nguyên Ngọ vừa phát bệnh xong, việc tản bộ cùng với Nguyên Ngọ thế này đã làm hắn nước mắt rưng rưng rồi, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến một ngày có thể cùng Nguyên Ngọ tản bộ sau khi ăn xong

Giống như hai người già kết hôn đã nhiều năm, cực kì mãn nguyện

Tiếc nhất là Nguyên Ngọ không nói câu nào, hai người già bị câm...

“Tôi hay đến quán bar lắm à?” Nguyên Ngọ im lặng đi cả tiếng mới mở miệng hỏi.

“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.

“Đến quán bar làm gì?” Nguyên Ngọ dường như không hiểu.

Lâm Thành Bộ do dự không biết có nên nói thật không, Nguyên Ngọ bây giờ vẫn chưa nhìn nhận sự thật rằng y không phải nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng, bất ngờ nói cho y liệu có xảy ra bất trắc gì không?

Nhưng Nguyên Ngọ vẫn nhìn hắn đợi câu trả lời, trong chốc lát hắn không thể biên kịp một lời giải thích đành nói thật: “Anh làm việc ở quán bar.”

“... Làm việc?” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Bồi bàn à?”

“Anh coi thường mình quá đấy,“ Lâm Thành Bộ nhìn phản ứng của hắn, hình như không có gì gay gắt vì vậy mới yên lòng nói ra: “Có cái quán bar nào thuê một ông chú ba mươi tuổi làm bồi bàn vậy?”

“Ông chủ à?” Nguyên Ngọ chậc một tiếng.

“Vậy phải thương lượng với Giang Thừa Vũ,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Bartender, anh là người pha rượu đỉnh lắm, là kiểu mà không làm nữa thì ông chủ cực kì đau xót đấy.”

Nguyên Ngọ không nói gì, không có biểu hiện ngạc nhiên cũng không hoàn toàn bình tĩnh, Lâm Thành Bộ trong chớp mắt không nhận ra được biểu hiện này của Nguyên Ngọ.

“Anh khát không?” Lâm Thành Bộ nhẹ nhàng hỏi, “Đằng trước có hàng trà sữa ngon lắm...”

“Lại Gongcha à?” Nguyên Ngọ hỏi, “Thanh niên hơn hai mươi tuổi, ra đường là phải uống trà sữa, y như thói quen của mấy em gái.”

“Ai quy định chỉ có con gái mới được uống trà sữa?” Lâm Thành Bộ hơi hơi khó chịu, “Em nói cho anh, em còn thêu tranh chữ thập đấy!”

“Ối tôi lại sợ quá cơ.” Mặt Nguyên Ngọ không thay đổi liếc hắn.

“Thật, em còn cầm ảnh để thêu đấy,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Lấy hình anh, muốn tặng anh.”

“Muốn?” Nguyên Ngọ nói, “Vậy là chưa tặng? Hay là tôi không nhận?”

“Không tặng,“ Lâm Thành Bộ đau lòng, “Thêu mất hai tháng, mãi mới xong mệt muốn chết, chỉ thừa ở hết đằng sau còn đỡ, đây cả mặt phải cũng có chỉ thừa, ngẫm nghĩ xong thì vứt luôn, dù sao đem tặng anh cũng sẽ cười chết em.”

“... Hình cậu chụp lén à?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Quang mình chính đại đấy,“ Lâm Thành Bộ nhìn y, “Dùng máy ảnh số chụp, cực kì quang minh chính đại.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.

Lâm Thành Bộ vẫn cảm thấy Nguyên Ngọ nằm ườn ở trên thuyền lâu như vậy thể lực chắc chẳng ra sao cả, hơn nữa hôm nay ngồi trong toilet nhịn đói cả ngày, đi bộ cả tiếng rồi chắc đã mệt.

Không ngờ được Nguyên Ngọ vẫn đi tiếp, cứ đi loanh quanh vậy thôi, từ lúc ra khỏi tiểu khu đã hai tiếng rồi mà chưa muốn về.

“Anh mệt không?” Lâm Thành Bộ không kìm được hỏi một câu, mặc dù hắn hi vọng đi cả đời thế này cũng được, nhưng chân hơi mỏi rồi, “Đằng trước có...”

“À,“ Nguyên Ngọ cắt ngang hắn, “Hàng trà sữa hàng trà sữa, đi đi đi, chú mời con uống trà sữa.”

“Con cảm ơn chú.” Lâm Thành Bộ cười nói.

Lúc chuẩn bị vào tiệm trà sữa Nguyên Ngọ lấy khẩu trang ra đeo lên.

“Anh đeo khẩu trang uống trà sữa à?” Lâm Thành Bộ đoán rằng y vẫn chưa quen với việc có nhiều người ở gần như vậy, đưa y ra cái bàn bên ngoài cửa hàng ngồi, cầm hai cốc trà sữa tới.

“Ừ.” Nguyên Ngọ kéo khẩu trang lên, lộ ra cái miệng ngậm ống hút uống.

“Uống ngon không?” Lâm Thành Bộ hỏi, “Em không thích thêm topping, nên cũng không lấy cho anh.”

“Tôi uống ba cái thứ này cũng chỉ như nhau thôi.” Nguyên Ngọ nói.

“Lần sau lấy sữa chua cho anh, em thấy anh thích uống sữa chua.” Lâm Thành Bộ nói.

“Trước kia tôi thích uống à?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Không biết,“ Lâm Thành Bộ nhìn y, “Trước kia anh không uống mấy cái này, anh uống rượu.”

“Vậy à,“ Lâm Thành Bộ đáp lời quay đầu nhìn nhìn người đi tới lui trên đường, giống như đang ngẫm nghĩ, “Uống được không?”

“Uống được lắm,“ Lâm Thành Bộ nói, “Giang Thừa Vũ không uống thắng được anh.”

“Cậu thì sao?” Nguyên Ngọ quay đầu.

“Không biết, em không có cơ hội uống với anh.” Lâm Thành Bộ thành thật trả lời.

Nguyên Ngọ nhìn hắn, nhìn lúc lâu rồi thở dài: “Ông trẻ à sao đáng thương vậy chứ.”

“Không sao,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Em chưa từng nghĩ đến.”

Lúc Nguyên Ngọ vươn tay sang Lâm Thành Bộ vẫn còn đang ngẫm nghĩ xem có phải mình đáng thương thật không, theo đuổi người ta thảm như vậy, đến khi tay y gần chạm đến mặt hắn rồi hắn chưa phản ứng kịp là Nguyên Ngọ có phải muốn tát hắn không.

Mặc dù hắn không biết vì sao Nguyên Ngọ lại tát hắn.

Nhưng Nguyên Ngọ không tát hắn mà nhẹ nhàng xoa xoa mặt hắn, lúc rút tay về còn khẽ chạm vào môi Lâm Thành Bộ.

Đùng! Đoàng! Piu Piu! Bùm bùm bùm bìm...

Đầu óc Lâm Thành Bộ nổ chanh bành, mãi lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo được.

Lúc về được hiện thực thì Nguyên Ngọ đã rút tay về uống trà sữa.

Hắn không để ý những cái khác, vươn tay kéo tay Nguyên Ngọ đến trước mặt mình.

“Làm gì thế?” Nguyên Ngọ bị hắn kéo nằm bò ra bàn.

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, không nhìn bên cạnh có người không, cúi đầu khẽ cắn đầu ngón tay y, sau đó ngây ngốc nhìn ngón tay Nguyên Ngọ.

“Cậu không chê bẩn à?” Nguyên Ngọ nằm bò trên bàn cảm thán.

“Em không chê anh.” Lâm Thành Bộ nói.

“Tôi còn ngón chân nữa,“ Nguyên Ngọ nói, “Muốn cắn không?”

“Không.” Lâm Thành Bộ trả lời ngay, nói xong lại vui vẻ hân hoan.

“Cậu thế này, phải người khác là gọi công an báo cậu quấy rối đấy có tin không?” Nguyên Ngọ rút tay về.

“Dù sao anh cũng không gọi.” Lâm Thành Bộ hớn hở hút sạch nửa cốc trà sữa còn lại.

Nguyên Ngọ thở dài nhìn hắn.

Sau khi uống trà sữa xong Lâm Thành Bộ cảm thấy chân không mỏi chút nào, không biết là vì được nghỉ ngơi hay vì được xoa xoa, tóm lại tinh thần lên cao vút.

Nguyên Ngọ vẫn cái bộ dạng không biết mệt hay không, một tay cầm trà sữa nhìn đường phố.

“Anh...” Lâm Thành Bộ muốn hỏi y còn muốn đi đâu nữa.

Nguyên Ngọ đồng thời mở miệng: “Chỗ này...”

“Gì cơ?” Hắn hỏi

“Đây là chỗ nào?” Nguyên Ngọ nhìn về khu phố buôn bán đông đúc kia, “Trước kia tôi từng đến đây rồi à?”

“... Đến rồi.” Lâm Thành Bộ nói, dừng lại rồi bồi thêm một câu, “Bên kia là trung tâm thương mại, đi qua là tới đường Thanh Hợp.”

“Đường Thanh Hợp?” Nguyên Ngọ lặp lại.

Lâm Thành Bộ gật đầu: “Ừ, đúng rồi...”

“Số 18?” Nguyên Ngọ nhíu mày.

“Đúng!” Lâm Thành Bộ sững sờ rồi hô lên, “Đúng rồi! Số 18! Không sai! Anh nhớ số 18 à?”

Nguyên Ngọ mờ mịt nhìn hắn, lát sau khẽ gật đầu: “Là quán bar kia phải không?”

“Đúng rồi!” Lâm Thành Bộ không khống chế được sự hưng phấn của bản thân, nhoài người qua bàn dính sát vào Nguyên Ngọ, “Số 18 Đường Thanh Hợp chính là quán bar anh làm mấy năm trời.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn không nói gì.

Một lúc lâu sau y mới nhẹ nhàng buông một câu: “Tôi nhớ chỗ này.”

“Ừ!” Lâm Thành Bộ hăng hái gật đầu, cảm giác cổ kêu răng rắc.

“Cách đây xa không?” Nguyên Ngọ hỏi.

“Đi mất hai mươi phút,“ Lâm Thành Bộ nói, “Không xa lắm, anh muốn...”

“Đi qua xem một tí đi.” Nguyên Ngọ kéo khẩu trang lên rồi nói.

Chuyện tốt đẹp đến quá bất ngờ, Lâm Thành Bộ rời đi cùng với Nguyên Ngọ được năm phút rồi mà trong đầu vẫn chưa thoát ra được khỏi sự hứng khởi.

Tận đến khi Nguyên Ngọ hỏi hắn có phải đi thẳng không, hắn mới ừ.

“Cắn cỏ đấy à?” Nguyên Ngọ liếc hắn.

“Là thuốc độc tình yêu đó.” Lâm Thành Bộ không nghĩ ngời đã trả lời, vì tâm tình vui vẻ mà giọng có hơi lớn.

“Tôi biết vì sao trước kia không thèm để ý cậu rồi.” Nguyên Ngọ nói.

“Hửm?” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn hắn.

“Mất mặt vl.” Nguyên Ngọ đáp.

“...Ờ.” Lâm Thành Bộ không còn động lực đi tiếp nữa rồi.

Càng đến gần số 18, Lâm Thành Bộ chuyển dần từ ngạc nhiên mừng rỡ sang hơi căng thẳng, chưa nói đến nơi đây là chỗ không thể quen thuộc hơn của Nguyên Ngọ, có thể khiến y chịu kích thích gì đó, chỉ cần nhìn thấy ánh đèn nhập nhèm lấp lóa, với con người của Nguyên Ngọ bây giờ nhìn thấy đông người đã đeo khẩu trang thì không biết có chịu được không...

Lâm Thành Bộ đột nhiên lo lắng nhìn đồng hồ trên tay, may mắn là chưa đến mười giờ, thời điểm số 18 náo nhiệt nhất.

Hắn muốn gọi điện cho Giang Thừa Vũ nhưng không có cách nào gọi trước mặt Nguyên Ngọ, hắn sợ Nguyên Ngọ sẽ nghĩ chuyện này được sắp đặt trước.

Đi qua nơi đông đúc nhộn nhịp là tới đường Thanh Hợp, bầu không khí tức khắc có sự thay đổi, phía sau ánh đèn truyền ra tiếng âm nhạc lúc cao lúc trầm, tiếng nam nữ cười nói ồn ào...

Thật ra Lâm Thành Bộ không thích cảm giác này, trước giờ chưa từng thích, chẳng qua những thứ này có mối liên hệ gắn kết với Nguyên Ngọ, hắn mới miễn cưỡng dần dần làm quen với không khí này.

Nguyên Ngọ rõ ràng cũng không thích ứng được, tay nhét trong túi, Lâm Thành Bộ cảm thấy thời tiết này không lạnh, trên người chỉ mặc một áo khoác mỏng, những người khác còn chỉ mặc một áo, nếu như còn nhiều quần áo nữa chắc Nguyên Ngọ sẽ rụt luôn vào trong mũ, trong cổ áo.

“Trước mặt là số 18,“ Lâm Thành Bộ nói nhỏ bên tai y, “Muốn vào không? Không muốn vào thì...”

“Không phải cậu nói,“ Nguyên Ngọ nhìn đằng trước bắt chước giọng hắn, “Đừng có trốn tránh, phải tích cực đối mặt, cho dù chỉ là trong nháy mắt cũng phải...”

“Ai da.” Lâm Thành Bộ không biết thế nào, giọng Nguyên Ngọ bắt chước giống đến nỗi chỉ nghe thôi hắn cũng tưởng tượng được bộ dạng mình lúc đó.

“Cho nên thử tích cực một lần đi,“ Nguyên Ngọ nói, khẩu trang che mất nửa gương mặt không nhìn rõ biểu tình, cả ánh đèn đang lóe lên trong ánh mắt cũng không thấy rõ.

Lâm Thành Bộ rút di động ra muốn liều chết gọi cho Giang Thừa Vũ trước: “Vậy...”

“Nếu như không được,“ Nguyên Ngọ quay đầu ti hí mắt nhìn hắn, “Cậu sẽ không ép tôi chứ.”

“Sao thế được,“ Lâm Thành Bộ nhìn y, “Cùng lắm là em tìm cách khác ép anh.”

“Trước đây tôi có hay đánh cậu không?” Nguyên Ngọ nói, “Cậu phiền thế này chắc chắn bị tôi đánh cho rồi?”

“Chưa đánh thật lần nào.” Lâm Thành Bộ nói.

“Thật muốn đập cho một trận.” Nguyên Ngọ quay đầu bước về số 18.

Lâm Thành Bộ đuổi theo, đến khi nhìn thấy số 18 lại phát hiện Giang Thừa Vũ đang đứng ở cửa ngậm điếu thuốc nói chuyện với ai đó.

“Anh Thừa Vũ!” Lâm Thành Bộ gọi, đây là lần đầu tiên từ khi quen biết Giang Thừa Vũ mà nhìn thấy Giang Thừa Vũ lại vui vẻ đến vậy.

Giang Thừa Vũ cũng lần đầu tiên nghe thấy Lâm Thành Bộ gọi tên hắn mà hắn lại chỉ thấy sợ hãi.

“Tiểu Bộ... Cậu...” Hắn trợn mắt nhìn Nguyên Ngọ đứng bên Lâm Thành Bộ, điếu thuốc ngậm bên miệng cũng rơi xuống đất, “Cậu...”

“Người này,“ Lâm Thành Bộ không nói rõ ràng với Giang Thừa Vũ được, chỉ có thể miễn cưỡng giới thiệu, “Người này... Là Giang Thừa Vũ.”

“Giang Thừa Vũ?” Giọng Nguyên Ngọ mang theo sự nghi ngờ vang lên bên dưới chiếc khẩu trang trên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.