Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 28: Chương 28




Lâm Thành Bộ vừa nhìn thấy tin nhắn thì gọi lại ngay lập tức nhưng trong điện thoại lại truyền ra giọng nữ mà ai ai nghe thấy cũng chối tai, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy....

Hắn không từ bỏ ý định, cúp điện thoại rồi gọi lại lần nữa.

Số điện thoại quý khách...

“Anh đi mẹ luôn đi.” Lâm Thành Bộ ném mạnh điện thoại xuống giường.

Điện thoại đập xuống đệm rồi bật lên một cái, nhẹ nhàng rớt xuống đất.

“Á!” Lâm Thành Bộ vội vàng nhảy tới nhặt điện thoại lên, điện thoại di động rơi vỡ chưa chắc đã tiếc, dù gì đã dùng mấy năm rồi, chẳng qua nhỡ đâu lúc này Nguyên Ngọ lên cơn lại gọi cho hắn thì sao...

Gọi cái củ lìn ấy mà gọi!

Muốn gọi thì đã gọi từ lâu rồi, căn bản sẽ không dày vò hắn như vậy.

Lâm Thành Bộ ngồi xuống mép giường, nhìn màn hình điện thoại di động phát hiện ra góc bên phải xuất hiện một vệt hở sáng.

Ngây ra một lúc rồi hắn lôi một quyển sổ và bút từ ngăn kéo tủ đầu giường ra, Quyển sổ đáng yêu này là của Lâm Tuệ Ngữ đưa cho hắn, bảo hắn rảnh rỗi thì nhìn quyển sổ này mà ngẫm về những năm tháng đời người đang lãng phí.

Có điều hắn chưa viết được chữ nào.

Thôi bắt đầu viết từ hôm nay vậy.

Hắn viết dòng chữ đầu tiên xuống trang đầu tiên.

Việc tử tế: Jehovah Bộ Bộ - Danh sách thất thoát và hao mòn cho Tiểu Ngọ.

Sau đó lật sang trang tiếp theo viết phí xăng chặng đi và về từ thành phố tới Cầu Trầm, phí đóng hành lí, phí dỗ dành Đại Đầu, phí tổn thất tinh thần vì giật mình, phí sửa sữa điện thoại bị hở sáng.

“Chúng ta từ từ tính từng mục một.” Lâm Thành Bộ gập quyển sổ lại nhét vào túi xách mang theo người của mình.

Hai ngày liên tiếp sau đó không có tin tức của Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ đã liên lạc với tất cả những người quen biết với Nguyên Ngọ một lượt, còn cả Giang Thừa Vũ hỏi thăm giúp nữa, không một ai nhìn thấy Nguyên Ngọ.

“Không sao cả------” Lâm Thành Bộ ngồi trong xe, cầm điện thoại lật tìm danh bạ, “Ai không tìm được ai.... Không sao..... Ai làm ai tốn kém...”

Tìm ra được một số điện thoại hắn liền gọi ngay: “Đại Trụ à, tao Lâm Thành Bộ đây.”

“Đệch, đừng có gọi bố mày là Đại Trụ.” Bên kia khó chịu nói.

“Trụ Trụ à,“ Lâm Thành Bộ cười, “Tao sang chỗ mày, mày đến ngã tư chờ tao nhé, mười lăm phút nữa là đến nơi.”

“Nói trước là khóa gì đã, còn phải chuẩn bị đồ.” Bên kia nói.

“Là kiểu khóa tiểu khu lúc giao nhà đưa đấy, ai biết là khóa gì, không phải khu cao cấp, chắc không đến nỗi dùng khóa xịn nhỉ?” Lâm Thành Bộ nói.

“Được, biết rồi, lát gặp.”

Đại Trụ tên là Lý Đại Trụ, trước kia là bạn học bên lớp cơ khí, quan hệ không tồi, có điều Lý Đại Trụ cũng giống hắn, không học tiếp nữa, hai năm nay mở một công ty sửa chữa khóa.

“Tao bảo này, tao thấy có hơi...” Lý Đại Trụ xách theo hòm dụng cụ đợi ở ngã tư trèo lên xe hắn, “Nhà mày thật hả?”

“Không phải,“ Lâm Thành Bộ quay đầu xe lái về phía nhà Nguyên Ngọ.

“Ôi cái đệch, thế bố mày không mở hộ đâu,“ Lý Đại Trụ đập đập cửa xe, “Dừng xe, thả tao ra, tao muốn về.”

“Bạn của tao,“ Lâm Thành Bộ chốt cửa xe lại, “Mất tích rồi, tao muốn tìm anh ấy.”

“Mất tích thì báo cảnh sát đi mày, mày cạy khóa cửa nhà người ta làm gì?” Lý Đại Trụ nhìn hắn, “Nợ mày tiền à? Thế thì càng không mở hộ được đâu, mấy nữa người bị mất đồ báo cảnh sát thì tao phải đi theo mày....”

“Nhìn tao không đáng tin đến thế à!” Lâm Thành Bộ nói, “Quen biết lâu như vậy đã lần nào tao kéo mày xuống hố chưa?”

“Hình như không thật... Mày để tao nghĩ thêm đã.” Lý Đại Trụ cau mày.

Lâm Thành Bộ mới chỉ đến nhà Nguyên Ngọ một lần, nhưng đường thì hắn nhớ vô cùng rõ, không cần nhớ lại cũng có thể đi thẳng đến tận cửa tòa nhà.

Lúc xuống xe hắn còn mang theo hi vọng nhìn lên tầng, nhưng cửa sổ nhà Nguyên Ngọ vẫn đóng, không có ánh đèn.

Lý Đại Trụ trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng gian nan, cuối cùng khổ sở quyết định giúp Lâm Thành Bộ mở khóa cửa nhà Nguyên Ngọ.

“Đệch, nhà này bao lâu không có người ở rồi?” Vừa mở cửa ra đã bị bụi bặm xộc thẳng vào mũi, Lý Đại Trụ bịt miệng bịt mũi.

Lâm Thành Bộ bị bụi làm cho hắt hơi hai cái: “Ít nhất hai năm không ai ở rồi.”

“Đù, điện nước gas bị cắt hết rồi hả?” Lý Đại Trụ thuận tay ấn công tắc điện bên cạnh tường, đèn sáng, “Hể, có điện?”

“Có chứ,“ Lâm Thành Bộ đi vào nhà, “Tao vẫn đóng... Nên mới nói mày cứ yên tâm mà mở khóa hộ tao mà.”

Lý Đại Trụ đứng trong phòng một lúc rồi đi, Lâm Thành Bộ mời lát ăn cơm nhưng gã không đồng ý, không tránh khỏi cảm giác có tật giật mình nên nhanh nhanh chóng chóng gọi xe đi về.

Lâm Thành Bộ rút quyển sổ trong túi ra.

- Phí mở trộm khóa

Trong phòng rất bừa, Nguyên Ngọ vốn bình thường chẳng mấy khi dọn dẹp, lần này bỏ đi lâu như vậy, ngoại trừ bừa bộn thì bụi ám khắp nơi, quệt chỗ nào cũng có thể vẽ tranh được.

Lâm Thành Bộ ra giếng trời xem, những cây bồ công anh ở trên ban công kia vậy mà vẫn còn sống, thật bất ngờ.

Nguyên Ngọ vì lười tưới cây nên lắp đặt giàn phun tự động, cứ đến giờ là tưới nước, chỉ cần không bị cắt điện cắt nước thì hoa sẽ không chết.... Nhưng sống mà nhìn xấu chết được, rèm cửa kéo hờ nên ánh mặt trời quá ít, phiến lá bạc hết cả màu.

Lâm Thành Bộ nhìn những cây bồ công anh này đột nhiên thấy ngậm ngùi.

Hắn đứng ở ban công một lúc rồi đi vào phòng ngủ.

Hắn chưa từng bước vào phòng ngủ, đây là lần đầu tiên, lúc đẩy cửa phòng ngủ ra còn mang theo cả sự kích thích và tò mò.

Phòng ngủ của Nguyên Ngọ bày biện cực đơn giản, giường, tủ quần áo, một ghế sofa nhỏ, hết rồi.

Ngay cả tủ đầu giường cũng không có, nhìn qua không hề có hơi thở của cuộc sống sinh hoạt.

Lúc mở đèn Lâm Thành Bộ nhìn thấy được một bức tranh gương mặt dữ tợn, không biết là yêu quái hay thần chết hay gì gì, Nguyên Ngọ ngày nào cũng ngủ dưới cái gương mặt này.

Vậy mà còn bình phẩm cái giường sắt của hắn, giường của Nguyên Ngọ mới là biến thái.

Lâm Thành Bộ mở tủ quần áo ra, bên trong không bụi bặm, còn có mùi hương thoang thoảng, mùi hương này làm hắn có chút xao động khó hiểu.

Chắc là mùi tinh dầu gì đó, trước kia hắn thường xuyên ngửi thấy trên người Nguyên Ngọ.

Hắn dí đầu vào trong tủ quần áo hít một hơi, lại nhìn quần áo bên trong, vẫn còn sạch sẽ

Vậy thì... Bắt đầu làm việc thôi.

Lâm Thành Bộ cởi áo ra ném lên giường, vào phòng bếp tìm thấy giẻ lau nhà và xô nước.

Trước khi bắt tay vào việc hắn còn mở sổ ra viết một dòng.

- Phí dọn nhà vất vả (nhà hai năm không có người, rất bừa).

Nguyên Ngọ ngồi khoanh chân trên chỗ ngồi ở bệ cửa sổ.

Ánh nắng sáng sớm rất tốt, nhắm hai mắt lại vẫn thấy được những đốm sáng nhảy nhót trước mắt.

Y muốn thoải mái hưởng thụ trọn vẹn cảm giác cả người khoan khoái buổi sáng sớm này, lâu rồi chưa có cảm giác được buông lỏng thanh thản thực sự.

Nhưng vẫn không có.

Nhắm mắt vào lại có cảm giác muốn rơi nước mắt.

Sao lại quái dị như vậy chứ, sao nhiều ngày thế rồi mà vẫn không làm thế nào bĩnh tĩnh được, bản thân y còn chưa nghĩ rõ ràng được.

Không phải lỗi của mày.

Không trách mày.

Y nhiều lần nhắc nhở chính mình, Nguyên Thân chết không phải tại y.

Nhưng chưa từng thuyết phục được bản thân.

Buổi chiều hôm đó cùng với ánh trời chiều hôm đó, chỉ cần nhớ lại thôi đã khiến tim y nhảy loạn lên.

Bây giờ y vẫn nhớ được ánh mắt của Nguyên Thân nhìn về phía y qua làn nước một cách rõ ràng, tay vẫn còn lưu lại cảm giác nắm chặt cổ tay Nguyên Thân, cảm giác từng khớp xương rõ ràng trong lòng bàn tay...

Y còn nhớ từng chi tiết từ cuống quýt đến tuyệt vọng của bản thân, cảm giác vô vọng giữa sự đau khổ không thể không tay Nguyên Thân.

Nếu y không buông tay, nếu y kiên trì thêm một giây, hai giây đồng hồ nữa, có phải sẽ kéo được Nguyên Thân ra không, như vậy thì Nguyên Thân sẽ không chết phải không?

Nếu như y không bỏ cuộc có phải Nguyên Thân sẽ không chết phải không?

Nếu như y không trốn tránh Nguyên Thân, không xem nhẹ những lời nói và suy nghĩ không bình thường của Nguyên Thân, Nguyên Thân có phải sẽ không chết không?

Y mở mắt, sờ quyển nhật kí trong tay, Nguyên Thân có quá nhiều suy nghĩ, lúc nó gắng gượng đến gần chỉ mong được đáp lại một chút, nếu như mình không né tránh...

Nguyên Thân có phải sẽ không chết không?

Nhiều cái nếu như đến thế, nếu như chỉ cần một cái nếu như xảy ra, Nguyên Thân có phải sẽ không chết?

Nguyên Ngọ đặt quyển nhật ký sang một bên, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đi lòng vòng trong phòng.

Đây là nhà của Nguyên Thân, nơi nơi đều có dấu vết của Nguyên Thân, những tờ giấy viết loạn không hiểu, những hình vẽ trên tường có liên hệ với những thứ chết chóc.

Rốt cuộc đã bao lâu? Khát vọng được chết của Nguyên Thân đã bắt đầu từ bao giờ?

Nguyên Ngọ chán nản ngã xuống ghế salon, y không thể không thừa nhận, cho dù hai người là một cặp sinh đôi cùng trứng ở trong cùng một bọc ối, cho dù từ nhỏ đến lớn y có vô số điểm tương thông với Nguyên Thân trong ý nghĩ, y vẫn không làm cách nào tưởng tượng ra được thế giới của Nguyên Thân.

Nguyên Ngọ nằm trên ghế nhìn trần nhà.

Tận đến khi màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, y mới chậm rãi đứng dậy nhìn đồng hồ trên tường.

Sau khi vào nhà tắm rửa mặt, y thay quần áo khác rồi ra khỏi nhà.

Mặt trời lặn, gió thổi qua mang theo hơi lạnh, Nguyên Ngọ nhìn căn nhà phía sau.

Đây là bí mật của Nguyên Thân, hắn chỉ nói với Nguyên Ngọ chỗ này, đến cả ông bà nội cũng không biết chỗ ở của hắn.

Nguyên Ngọ không biết lúc hắn nói địa chỉ cho mình là đơn thuần muốn nói cho y hay hi vọng y có thể đến chơi, hoặc hi vọng một ngày nào đó người thân mở ra được thế giới của hắn.

Người thân, ông nội bà nội.

Nguyên Ngọ nhíu mày, ông bà nội đau khổ thế nào y cảm nhận được.

Hai ông bà trông coi chăm sóc Nguyên Thân như mạng sống của mình, mỗi lần Nguyên Thân phát bệnh, mỗi lần nằm viện, bọn họ đều gầy sọp đi.

Y biết Nguyên Thân có ý nghĩa như thế nào đối với ông bà nội, y vẫn nhớ rõ cảm giác đau buốt mỗi lần hồi tưởng lại cảnh bà nội vừa chỉ y tay vào y vừa khóc vừa mắng.

“Mày cố ý đúng không! Sao mày lại không kéo được nó chứ!”

“Mày khỏe hơn nó bao nhiêu! Sức hơn nó bao nhiêu! Làm sao lại không gỡ được tay nó ra!”

“Cây rong mảnh như thế, mềm như thế! Làm sao lại không giật ra được!”

“Mày chỉ nhìn nó chết! Nhìn nó chết! Mày nhìn nó sắp chết mà mày cũng buông tay được!”

Nguyên Ngọ phiền não phất tay, đi vào nhà xe dưới hầm lái xe moto của mình ra.

Trong thùng xe có một chai sơn xịt hôm qua vừa mua.

I”m feeling good.

Y nhìn dòng chữ bên trên thành thùng xe, vốn muốn lấy sơn che đi nhưng đứng cả lúc lâu vẫn không nhấc tay lên được.

I”m feeling good.

Đây là Nguyên Thân viết

“Birds flying high, you know how i feel, sun in the sky, you know how i feel, breeze drifting on by, you know how i feel, its a new dawn its a new day, its a new life for me, and im feeling good...”

Bây giờ Nguyên Ngọ vẫn nhớ hình ảnh Nguyên Thân vừa ngâm nga vừa viết xuống dòng chữ I”m feeling good lên giấy decan, dán lên rồi xé phần chữ ra, lấy chai sơn ra phun xuống dòng chữ.

Y sợ lại nghĩ về Nguyên Thân, sợ bất cứ vết tích nào của Nguyên Thân xuất hiện trong không gian cũng như cuộc sống của mình, nhưng lại không cách nào xóa đi những dấu tích ngày một ít của Nguyên Thân sau khi hắn biến mất.

Thứ nhiều nhất trong phòng Nguyên Thân là những chai sơn xịt, túi xách mang theo bên người cũng có mấy chai.

Nguyên Ngọ cảm giác đây là con đường giải tỏa của hắn, giống như những hình vẽ trên đường Thanh Hợp, mang trong mình sự giải tỏa và thể hiện bản thân.

Cho đến khi nhìn những hình vẽ kí hiệu trên tường bên trong nhà xưởng bỏ hoang kia, y biết ngay là phong cách vẽ của Nguyên Thân, lúc đó y mới biết Nguyên Thân vẽ những thứ đó không phải giải tỏa, cũng không phải thể hiện bản thân.

Bản thân hắn như thế nào hắn còn không rõ ràng.

Nguyên Ngọ lái xe đến một cây cầu nhỏ, y phát hiện chỗ này trong một lần tản bộ hai ngày trước, rất yên tĩnh, đặc biệt là khoảng thơi gian trước giờ cơm tối, chỉ có mấy đứa nhỏ tan học chưa về nhà chạy qua nô đùa.

Y đậu xe xong, ngồi xuống ghế đá bên cạnh cầu.

Hút hết một điếu thuốc y mới lấy điện thoại ra mở máy lên.

Điện thoại di động rất yên tĩnh, chỉ có một tin nhắn và hai cuộc gọi nhỡ của Lâm Thành Bộ.

- Nghĩ kỹ rồi thì gọi cho tôi, tôi muốn uống đồ ông pha.

Nguyên Ngọ nhìn tin nhắn của Giang Thừa Vũ bật cười.

Hai cuộc gọi nhỡ của Lâm Thành Bộ gọi tới ngay sau khi y nhắn tin kia, chắc chỉ khoảng mười mấy giây sau.

Nhưng cái Nguyên Ngọ bất ngờ là ngoại trừ hai cuộc điện thoại này, Lâm Thành Bộ không gọi cho y nữa.

Có gì đó không giống phong cách của cậu ta đấy.

Nguyên Ngọ mở danh sách cuộc gọi, người gần nhất liên lạc là “Bác sĩ Lương”, y nhấn số

“Bác sĩ Lương, tôi là Nguyên Ngọ,“ bên kia nghe điện thoại y nói tiếp, “Tôi thử rồi, nhưng có vẻ không được.... Tôi không làm được, cả ngày chỉ nghĩ về những chuyện trong đoạn thời gian đó... Tôi thấy... Làm thế nào cũng không vượt qua được điểm này, vẫn cảm thấy... Em trai tôi... Là tại tôi...”

Nguyên Ngọ nhắm mắt không biết nói sao, lấy một điếu thuốc ra châm xong y mới nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi biết, tôi không muốn như thế, tôi thật sự sợ... Cả đời này cứ thế, bị vây trong chuyện nó tự sát... Ngay cả cuộc sống bình thường cũng không còn nữa... Cảm ơn, sáng mai tôi sang tìm anh.”

Cúp điện thoại xong y phả ra một vòng khói.

Nguyên Ngọ à, cậu đau khổ bao nhiêu thì cần bấy nhiêu quyết tâm, loại chuyện này không phải ngủ một giấc, hét mấy câu, đi du lịch là có thể giải quyết.

Có một số việc tạo thành vết thương sâu tận đáy lòng, chúng ta thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của nó nhưng vẫn ngày ngày bị nó ảnh hưởng.

Nếu muốn thoát khỏi thì không đơn thuần chỉ là tôi nói cậu nghe là xong chuyện, tôi nói, cậu phải làm theo, cậu phải phối hợp, phải cố gắng, cả hai bên cùng cố gắng mới được.

Bác sĩ Lương là do Giang Thừa Vũ giới thiệu, Giang Thừa Vũ cho y số điện thoại của bác sĩ Lương từ lâu lắm rồi, hi vọng y có thể đến tâm sự vài câu.

Nhưng y... không đi, y cảm thấy việc đem những yếu đuối và bi thương nhất của bản thân mà đến mình còn không dám nghĩ tới đi kể cho một người xa lạ là chuyện thật đáng sợ.

Giống như y từng nói với Lâm Thành Bộ, vết thương của tôi sao lại để người khác rạch ra.

Nhưng có những chuyện không đơn giản như y nghĩ, không phải một câu tôi phải đối mặt, tôi không sợ là thoát ra được.

Hắn bật cười, ngay cả Lâm Thành Bộ cũng vác y đi gặp bác sĩ Lương rồi.

Một tên... Thánh phụ thần kinh.

Lâm Thành Bộ dọn xong nhà của Nguyên Ngọ, cảm thấy sau này mà mình không siết nợ Nguyên Ngọ thì không bù lại được công sức lao động bỏ ra ngày hôm nay

Giặt quần áo, giặt ga trải giường, giặt vỏ chăn, giặt đệm ghế salon, tất cả miếng vải nào có thể tháo ra y đều giặt, cả rèm cửa hẳn cũng tống vào bồn tắm chà đạp giặt sạch.

Còn rách mất một góc.

Giặt xong thì lau nhà, tất cả mọi ngóc ngách hắn đều lau, vừa hắt xì vừa lau, sàn nhà còn lau mấy lượt.

Sau khi làm xong tất cả mọi việc thì bên ngoài trời đã sáng.

“Cái đầu anh...” Lâm Thành Bộ nhìn bầu trời tờ mờ sáng bên ngoài, “A men.”

Lâm Thành Bộ đi tắm, sữa tắm dầu gội trong phòng đều từ ít nhất hai năm trước, hắn mở ra ngửi ngửi thấy không có mùi lạ, vì vậy mặc kệ không để ý đổ ra dùng.

Tắm xong lại mặc quần áo của Nguyên Ngọ khiến hắn thoải mái, ngoài người vào đống chăn đệm trên giường vừa giặt, hắn thoải mái ngâm nga, cong mông nện xuống giường mấy phát.

Nghe giường phát ra mấy tiếng kẽo kẹt, hắn tặc lưỡi, cái giường bỉ ổi.

Lại cong mông nện mấy cái nữa.

Lần này tiếng kẽo kẹt lại mang theo tiếng động gì đó, nghe giống như tiếng giấy kẹt ở đâu đó, hắn ngồi dậy nhảy nhảy hai cái.

Lần theo tiếng động hắn mò được một tờ giấy nhăm nhúm kẹp giữa khe hở đệm và giường.

Chắc là rơi vào đó rồi không để ý nữa.

Lâm Thành Bộ đã có thể nhận ra chữ trên giấy là của Nguyên Ngọ.

Ngoài một địa chỉ còn một dãy số, không biết là số QQ hay số điện thoại.

Hắn do dự rồi gọi cho Giang Thừa Vũ, đọc địa chỉ và dãy số cho hắn nghe: “Anh có ấn tượng gì không? Đây là chỗ nào? Dãy số gì đây?”

“Không ấn tượng, chưa nghe thấy cậu ta nhắc đến bao giờ,“ Giang Thừa Vũ ngáp ngủ, “Cậu dậy sớm hay là chưa đi ngủ đấy?”

“Chưa ngủ,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh vừa đi ngủ đấy à?”

“Ừ, vừa bắt đầu mơ giấc đầu tiên,“ Giang Thừa Vũ ngáp ngáp, “Chỗ kia cậu có thể đến thử xem, có điều anh nhắc cậu, nhìn thì nhìn được, đừng có đến gõ cửa.”

“Ừ,“ Lâm Thành Bộ nhíu mày, “Anh sợ anh ấy thấy phiền à.”

“Cậu ta chẳng bảo là cậu đừng có đi tìm à,“ Giang Thừa Vũ nói, “Cậu còn không hiểu cậu ta sao, cậu cứ thử đến thật xem, nó không cho cậu tí mặt mũi nào đâu.”

“Cái này thì tôi hiểu,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Nên mới hỏi ý kiến anh đó.”

“Tiểu Bộ,“ Giang Thừa Vũ thở dài, “Nếu như sau này Nguyên Ngọ không sao nữa mà vẫn đối xử với cậu cái kiểu củ lìn đấy, anh đánh ngất cậu ta dâng tận giường cho cậu.”

“Đệch,“ Lâm Thành Bộ ngẩn người, lát sau bật cười, “Chắc đếch gì anh đã đánh thắng được anh ấy.”

“Đánh lén chứ, chỉ cần cậu không đau lòng, anh phang một gậy thôi, đảm bảo gục,“ Giang Thừa Vũ nói, “Anh đây là tình địch mà cũng đéo nhìn nổi nữa rồi....”

“Cảm ơn anh Thừa Vũ.” Lâm Thành Bộ cười nói.

Dập máy xong Lâm Thành Bộ ghi lại địa chỉ trên tờ giấy vào di động, lại nhập dãy số kia vào QQ thêm bạn, thông tin hiện lên là một cái tên đầy sự trẻ trâu và ảnh đại diện như HKT, nhìn trên dòng thời gian chia sẻ thì toàn là nội dung kiểu “Anh em không biết tôi trâu bò dư lào đâu, tôi sắp thăng thiên đánh mặt trời rồi“.

Lâm Thành Bộ thu lại cảm giác muốn đập cho người này một trận, đoán chắc số QQ này không liên quan gì đến Nguyên Ngọ, chắc là số điện thoại?

Có điều hắn không gọi.

Không sai, Nguyên Ngọ bảo đừng đến tìm y.

Vậy thì không tìm nữa.

Em ở nhà anh đợi anh đến tìm em.

Nhà vừa mua chưa ở được mấy ngày, có giỏi anh đừng có về nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.