Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 37: Chương 37




Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua, đủ làm con tim em rung động.

Lúc Nguyên Ngọ dựa gần vào Lâm Thành Bộ, Lâm Thành Bộ cảm giác đầu óc mình vốn đã bị ói hết ra ngoài lại vang lên một câu như vậy, hơn nữa lại hợp cảnh quá mà suýt nữa hát ra câu này.

Cũng may môi Nguyên Ngọ hạ xuống kịp thời chặn bài hát này lại.

Có điều không hề nhẹ nhàng chút nào.

Nụ hôn này nặng nề đặt lên miệng hắn, nếu không phải là vì cảm xúc trào dâng mãnh liệt mà bỏ qua tất cả, hắn muốn dừng lại nhắc nhở Nguyên Ngọ làm vậy dễ mẻ răng lắm.

Trừ nụ hôn hời hợt ở trên xe, đây là lần đầu tiên Lâm Thành Bộ cảm nhận được mùi vị Nguyên Ngọ chủ động hôn là thế nào.

Chắc là y vừa uống nước chanh hắn pha để trong thủ lạnh, nụ hôn của Nguyên Ngọ mang theo hương chanh thoang thoảng, khiến người ta thoải mái buông lỏng, mà đầu lưỡi y lại trái ngược hoàn toàn với cái cảm giác nhàn nhạt thoang thoảng này, bá đạo y như đánh chiếm thành trì vậy.

Lâm Thành Bộ không biết bản thân thật sự là bông hoa nhỏ hay chưa bao giờ được trải nghiệm một Nguyên Ngọ như vậy.

Hắn thấy choáng váng.

Lưỡi không còn chút sức lực nào.

Nhưng hơi thở lại cực kỳ mạnh mẽ, chính hắn cũng nghe được tiếng thở nặng nề dồn dập không giống bệnh nhân chút nào, ngược lại hơi thở của Nguyên Ngọ ổn định hơn hắn nhiều.

Tay cũng ổn.

Hắn vừa mới nhẹ nhàng mò vào trong áo của Nguyên Ngọ, tay Nguyên Ngọ đã mò xuống dưới rồi,

“Đệt...” Lâm Thành Bộ cảm thấy mình không thể chậm thêm giây phút nào nữa, nhanh chóng vươn tay tới.

Sự ổn định của Nguyên Ngọ rốt cuộc bị phá vỡ, Lâm Thành Bộ nghe ra được chút gấp gáp nặng nề lẫn trong hơi thở của y.

....

“Muốn mở điều hòa không?” Lâm Thành Bộ nằm trên giường, hơi thở còn chưa hồi phục lại bình thường.

“Sắp đến lúc cấp khí sưởi rồi mà cậu còn đòi bật điều hòa?” Nguyên Ngọ ngồi dậy định xuống giường, “Nóng hay lạnh?”

“Lạnh chứ, em hơi nóng,“ Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn y, “Anh muốn đi đâu?”

“Tắm.” Nguyên Ngọ xuống giường bật đèn phòng ngủ.

“Không phải chứ,“ Lâm Thành Bộ nhanh chóng lăn hai vòng về phía y, giơ tay muốn kéo y lại nhưng chỉ ôm vào không khí, “Ôi đệch, chóng mặt.”

“Lăn hai vòng nữa vị huynh đài này có thể đi toilet ói thêm lần nữa đấy,“ Nguyên Ngọ đặt một ngón tay vào trong lòng bàn tay hắn, “Sao thế?”

Lâm Thành Bộ nắm chặt tay y lại, nhắm mắt nói: “Mặc quần xong thì đi luôn, anh có phải hơi vô tình quá không.”

“Cái giọng này,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Ai không biết lại nghĩ là tôi vừa đè cậu đấy.”

Lâm Thành Bộ ti hí mắt liếc y, mãi sau mới nặn ra một câu: “Anh muốn đè em à?”

“Cũng chưa hẳn muốn.” Nguyên Ngọ nói rồi rút tay ra.

Lâm Thành Bộ nắm chặt không buông, “Quấn thêm chút nữa đi.”

Nguyên Ngọ không lên tiếng, đứng im một chỗ nhìn hắn lúc lâu không động đây, có vẻ không biết nên làm gì.

“Ầy,“ Lâm Thành Bộ thở dài, kéo tay y lại hôn một cái lên mu bàn tay, “Anh đi tắm đi.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Vòi hoa sen trong phòng tắm của Lâm Thành Bộ không biết có phải được làm lại rồi không, hẳn hai cái, mở một cái là cả hai đều phun nước.

Nguyên Ngọ đứng chính giữa, cảm giác giống như đứng giữa làn mưa không mở nổi mắt.

Có điều nhắm mắt lại rất thoải mái, y cúi đầu chống vào tường, nước trút xuống từ đỉnh đầu bao lấy thân thể, ấm áp làm cả lỗ chân lông cũng muốn mở ra.

Cảm giác lúng túng cũng từ từ biến mất.

Không sai, chính là lúng túng.

Lúc Lâm Thành Bộ nói quấn thêm lúc nữa

Hắn không biết quấn này là nên quấn thế nào, mặc dù biết mình đờ ra như vậy sẽ khiến Lâm Thành Bộ cảm thấy thất vọng, đặc biệt là hắn còn đang ốm.

Nhưng y thực sự... không biết nên làm thế nào mới đúng.

Nguyên Ngọ cảm thấy bản thân thật khổ sở, không biết tiếp nhận thế nào, càng không biết đáp trả ra sao.

Lâm Thành Bộ còn chưa hiểu được vấn đề hoặc vẫn chưa đến đủ gần cho nên vẫn còn kiên trì, đợi đến khi hắn nhận ra được, lâu rồi bỏ cuộc là điều tất nhiên.

Lúc về lại phòng ngủ thì Lâm Thành Bộ đã yên giấc rồi, có vẻ cũng thu dọn xong thay quần áo khác, nằm trên gối ngủ im lìm.

Y tắt đèn ngồi lên giường dựa đầu vào tường, dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ ngắm Lâm Thành Bộ.

Lâm Thành Bộ quay lưng về phía ánh sáng, không nhìn rõ, chỉ có thể nghe được tiếng thở đều đặn.

Nguyên Ngọ vươn tay đặt lên lưng hắn, cảm nhận nhịp thở lên xuống của hắn.

Cảm giác này thật yên tâm.

Nguyên Ngọ nhắm hai mắt lại.

Buổi sáng Lâm Thành Bộ mở mắt ra đã thấy một vùng trắng xóa, ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiều vào đúng mặt hắn

Bình thường hắn vẫn luôn kéo chặt rèm cửa... Chắc là Nguyên Ngọ kéo ra.

Nguyên Ngọ?

Sau khi Lâm Thành Bộ nhận ra vội vàng sờ bên cạnh, trống không?

Đi rồi?

Hắn bật người dựng dậy trong nháy mắt, một giây sau chóng mặt vật lại về gối

Qua hai giây cả người đều là mồ hôi.

Nghỉ ngơi một lúc lấy lại bình tĩnh, Lâm Thành Bộ mới từ từ ngồi dậy, chầm chậm xuống giường, bình tĩnh đi dép vào, dùng tư thế của người có tuổi rồi đi lại khó khăn chầm chậm bước ra tới cửa phòng ngủ.

Lúc mở cửa thấy Nguyên Ngọ.

Bất giác thấy nhẹ nhõm.

Cửa phòng ngủ hướng về phòng bếp, hắn có thể thấy Nguyên Ngọ đang quay lưng về phía hắn, đứng trước bếp nấu nướng.

Cháo.

Hắn ngửi được đây chính là mùi khê của cháo.

Nguyên Ngọ lấy trong tủ ra mấy quả trứng gà, lại lấy thêm một cái bát, chắc là chuẩn bị đánh trứng.

Lâm Thành Bộ đếm số lượng trứng và độ lớn của cái bát, chắc mẩm chắc chắn không đựng hết, nhưng hắn không lên tiếng, cứ đứng tựa vào cửa nhìn Nguyên Ngọ.

Nguyên Ngọ đang nấu đồ ăn sáng cho hắn, loại chuyện như mặt trời mọc ở hướng Nam đời này chắc gì đã nhìn được lần thứ hai, thôi thì cứ im lặng mà hưởng thụ đi.

Tuy liếc mắt cũng nhìn ra khả năng nát bét của Nguyên Ngọ nhưng động tác lại rất đẹp trai.

Lâm Thành Bộ cảm thấy tâm tình Nguyên Ngọ không tệ lắm, cầm quả trứng gà cũng không phải cầm bình thường, còn ném lên trời rồi dùng tay khác ở sau lưng đỡ.

Trước kia lúc Nguyên Ngọ pha rượu hắn thường xuyên nhìn thấy, không ngờ trứng gà cũng tung hứng được vậy.

Trứng gà, chén, đũa, tất cả đều bay qua bay lại rồi rơi vào tay y.

Có điều sau khi bắt được rồi thì không có gì hay ho lắm.

Nguyên Ngọ đập hết trứng vào bát rồi mới phát hiện bát không đủ to, chắc lười quá nên y không thèm đổi bát, mặc kệ thò đũa vào cái bát đã đầy trứng để khuấy.

Lâm Thành Bộ đã mấy lần muốn vào giúp một tay, nếu đổi lại hắn đánh trứng như vậy mà bị sư phụ nhìn thấy một lần đã đủ để hắn lau phòng bếp cả tuần lễ.

Có điều trứng đánh mãi vẫn như vậy, thậm chí còn sánh ra ngoài mà Nguyên Ngọ có vẻ vẫn không để ý, quấy qua loa xong thì bỏ bát xuống.

Chắc chuẩn bị hấp trứng.

Lâm Thành Bộ cảm giác người này lớn từng này rồi mà không biết đánh trứng tử tế thì không biết làm được đến đâu.

Có điều đây là Nguyên Ngọ nấu cơm cho hắn, nhất định không được nhúng tay vào.

Hắn muốn ăn hương vị đích thực của Nguyên Ngọ.

Cho dù là trứng luộc bóng đêm đi chăng nữa.

Nguyên Ngọ đổ cả bát trứng vào trong nồi.

Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm y đặt nồi lên bếp sau đó bật lửa, há miệng không nói nên lời.

Nước kìa chú gì ơi, nước đâu rồi, hấp mà không có nước à?

Lâm Thành Bộ cắn răng, thôi thì hi sinh một cái nồi.

Có điều lúc cái nồi bắt đầu quá trình thử thách thì Nguyên Ngọ phát hiện ra, nhấc nồi lên rồi quăng vào bồn rửa chén, xả nước.

Lâm Thành Bộ cạn lời, đi tong cả sáu quả trứng gà luôn.

“Đệch!” Nguyên Ngọ chống tay dọc theo thành bồn mắng.

Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân không thể hưởng thụ thêm giây phút nào nữa, hắn đã nghe được sự không thể nhịn được nữa trong giọng Nguyên Ngọ.

Lúc đang định bước tới thì Nguyên Ngọ quay người gào lên: “Lâm Thành Bộ!”

“Hả!” Lâm Thành Bộ giật mình, “Đây đây, để em làm, em làm...”

“Không cần cậu làm,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn chỉ chỉ ghế salon, “Ngồi xuống kia chỉ cho tôi làm thế nào là được.”

“Ừ,“ Lâm Thành Bộ bước tới ghế sofa do dự ngồi xuống, “Sáu quả trứng thì phải dùng cái bát kia, bát màu xanh da trời.”

Nguyên Ngọ gật đầu đi lấy cái bát trong chạn bát, đang chuẩn bị lấy trứng gà trong tủ thì dừng lại, quay đầu nheo mắt: “Cậu đứng đấy bao lâu rồi?”

“Vừa mới...” Lâm Thành Bộ hắng giọng, “Vừa mới ra.”

“Vừa mới ra mà biết tôi đập sáu quả trứng?” Nguyên Ngọ nói

“Ài, tinh vậy,“ Lâm Thành Bộ ngượng ngùng lại hắng giọng, “Thì em... em... em thấy... Thôi rồi em nói tiếng mẹ đẻ, em thấy anh nấu đồ ăn cho em nên muốn nhìn lâu thêm một lúc.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn một lúc lấy sáu quả trứng gà trong tủ lạnh ra: “Không sợ tôi đốt nhà cậu à.”

“Không đến nỗi chứ,“ Lâm Thành Bộ cười, “Mà... anh nấu cơm đẹp trai lắm.”

Nguyên Ngọ không lên tiếng, không trêu chọc nữa, đàng hoàng lấy trứng gà ra đập vào bát sau đó xoay người: “Làm sao đánh trứng gà mà không bị sánh ra ngoài?”

“Hóa ra anh không biết đánh trứng gà à...” Lâm Thành Bộ cười, “Em biết là anh không biết mà, thật ra không cần đánh mạnh đâu, đánh qua qua là được, quan trọng là nhanh tay một chút, với cả... kiên nhẫn.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ liếc hắn một cái rồi quay lưng đánh trứng.

Âm thanh nghe cũng tạm ổn, so với cái kiểu đánh loạn xì ngậu lúc nãy thì tốt hơn nhiều.

Lâm Thành Bộ dựa vào ghế sofa nhìn bóng lưng y, Nguyên Ngọ hơi gầy, nhìn ngược sáng có cảm giác cao gầy, Lâm Thành Bộ chuyển sang ghế sofa khác nhìn nhìn, như vậy có thể thấy được chân Nguyên Ngọ bị bàn che mất.

Thẳng, còn dài nữa.

“Đánh xong rồi thì sao nữa?” Nguyên Ngọ quay đầu lại.

“Thêm ít nước và ít muối,“ Lâm Thành Bộ ngắm eo y, trong lòng bàn tay thậm chí còn có cảm giác đặt ngang bụng Nguyên Ngọ nắm lấy hai vật kia, “Rồi thì... Bên kia có cái rây, lọc sang một bát khác.”

“Tại sao phải lọc, phiền phức thế.” Nguyên Ngọ cau mày.

“Lọc chỗ lợn cợn với bọt,“ Lâm Thành Bộ nói, “Không thì không tròn vị.”

Nguyên Ngọ nhíu mày vật vã làm theo lời hắn nói: “Sau đó thì sao? Chưng được chưa?”

“Trong chạn bát có cái nồi hấp nhỏ, chỗ này có thể chưng được tầm 3 bát rồi, đổ vào bên trong đi.” Lâm Thành Bộ nói.

“Chưng xong rồi có phải còn phải bày ra mâm dâng tận mồm cậu không,“ Nguyên Ngọ nhíu mày, “Cái gì cũng có, cậu có dạy học trò đâu.”

Có điều dù cằn nhằn như vậy y vẫn hoàn thành từng bước Lâm Thành Bộ chỉ, sau khi đổ trứng nồi chưng, đậy nắp lại, còn mở nắp đóng nắp, châm lên châm xuống, vặn bếp to vặn bếp nhỏ, cho thêm dầu mè với hành.

“Trong tủ lạnh có cả hành?” Nguyên Ngọ thật ngưỡng mộ.

“Em lấy từ nhà bếp về đấy,“ Lâm Thành Bộ cười, “Nấu mì mà thấy nhạt nhẽo quá thì cho thêm chút hành cho dậy mùi.”

“Thế này đã được chưa?” Nguyên Ngọ khom người ngửi ngửi, “Thơm lắm.”

“Đợi em rửa mặt.” Lâm Thành Bộ nhảy cẫng từ ghế salon xuống chạy vào phòng tắm, mới được hai bước đã loạng choạng.

“Sao đấy?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.

“Em vui.” Lâm Thành Bộ trả lời một câu đơn giản với giọng nói đầy hứng khởi.

Lúc rửa mặt xong đi ra, Nguyên Ngọ đã bày đồ ăn cùng chén đũa ra bàn.

Lâm Thành Bộ hớn hở nhìn: “Cháo đúng là khê rồi.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ cầm muỗi đảo cháo cho chỗ khê chìm xuống dưới.

“Hể?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.

“Mắt không thấy lòng không phiền.” Nguyên Ngọ nói, cầm láy bát múc chỗ cháo không khê cho hắn đặt xuống trước mặt, “Cố mà ăn đi, đây là khả năng của tôi đấy.”

“Cực kỳ đỉnh,“ Lâm Thành Bộ ngồi xuống cầm bát lên húp một miếng lớn, “Thật, cực kỳ đỉnh.”

“Quá giả dối,“ Nguyên Ngọ cũng tự múc cho mình một bát, lại nhặt nhặt chỗ khê ra nếm thử, “Chỗ cậu có đường không?”

“Có,“ Lâm Thành Bộ lấy đường cho y, “Không cho đường thơm hơn mà, thêm đường vào bị chảy nước đấy.”

“Kệ tôi,“ Nguyên Ngọ múc đường vào khuấy lên, “Đã khê rồi còn không cho đường mà vẫn nuốt được à?”

“Nuốt được chứ, em ăn mấy miếng rồi.” Lâm Thành Bộ nói.

“Cái vị gì thế này...” Nguyên Ngọ thở dài.

“Vị vui đó.” Lâm Thành Bộ nói.

Nguyên Ngọ không lên tiếng cúi đầu húp một ngụm cháo, còn chưa thấy vị vui đâu, y chỉ thấy vị ăn hại.

Có điều Lâm Thành Bộ thật sự rất vui, sắc mặt vẫn tái, đi lại vẫn hơi mệt mỏi nhưng ánh mắt đã sáng hơn rất nhiều

“Nói thật em không nghĩ là anh sẽ nấu cho em ăn đâu,“ Lâm Thành Bộ vươn tay ra nắn nắn ngón tay y, “Sớm biết thế này em đã bảo là em muốn ăn vịt quay ngỗng quay rồi.”

“Nói sớm có phải tốt không,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Tôi gọi điện đặt đồ ăn mang đến cho đỡ lắm chuyện, trứng hấp với cháo rẻ quá người ta không giao tôi mới phải tự làm.”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng vừa ăn vừa cười, còn suýt nữa sặc.

“Hôm nay khỏe hơn chưa?” Nguyên Ngọ miễn cưỡng uống bát cháo nhỏ rồi buông đũa.

“Đã đỡ rồi.” Lâm Thành Bộ bắt đầu ăn bát trứng chưng thứ hai.

“Khỏe rồi?” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Ban nãy suýt nữa ngã dập mặt còn gì.”

“Là vì còn hơi mệt, hôm qua mất nhiều sức quá.” Lâm Thành Bộ nói.

“Ờ...” Nguyên Ngọ đáp, “Mất nhiều sức quá.”

Lâm Thành Bộ ăn thêm mấy miếng mới phát hiện a, ngẩng đầu lên thấy nụ cười của Nguyên Ngọ đang treo bên mép.

“Không phải chứ,“ Lâm Thành Bộ chỉ chỉ hắn, “Anh có ý gì đấy.”

“Không có ý gì, là cậu nói mà,“ Lâm Thành Bộ dựa vào ghế phía sau, “Mất sức nhiều quá.”

“Ý em là em bị bệnh, nôn nhiều quá nên mất sức!” Lâm Thành Bộ đổ nốt cháo trong nồi vào bát mình, “À thì... Cái kia cũng mất sức...”

“Thanh niên sức dài vai rộng,“ Nguyên Ngọ nhếch mép, “Xóc lọ mỗi cái mà mất sức thành thế này.”

Lâm Thành Bộ buông đũa xuống trợn mắt nhìn y: “Ba ngày nữa anh có dám nói lại lần nữa không?”

“Làm sao,“ Nguyên Ngọ đứng lên vặn vặn cánh tay, “Muốn đánh nhau?”

“Làm anh.” Lâm Thành Bộ nói.

Nguyên Ngọ sửng sốt một lúc rồi quay mặt sang: “Tục tĩu như vậy à.”

“Trước giờ cũng chưa tao nhã bao giờ,“ Lâm Thành Bộ uống hết bát cháo vừa dọn bàn vừa nói, “Em nói cho anh biết Nguyên Ngọ, em khỏi ốm rồi anh thử nói lại lần nữa xem, em dám làm anh ngay tại chỗ đấy.”

“Ái dùi ui,“ Nguyên Ngọ bật cười, “Tôi lại sợ quá cơ.”

“Biết sợ là tốt đấy!” Lâm Thành Bộ trợn mắt nhìn y rồi cầm bát đi rửa.

Nguyên Ngọ đi theo vừa xắn tay áo vừa đẩy hắn sang một bên: “Để tôi đi, không phải cậu mất sức à, đừng có đập hết bát.”

“Anh nấu cơm em rửa bát, em nấu cơm thì anh rửa bát,“ Lâm Thành Bộ vặn nước ra bắt đầu rửa bát, “Vợ chồng với nhau cũng vậy mà.”

Nguyên Ngọ thở dài dựa vào bên cạnh không lên tiếng

Lâm Thành Bộ rửa được mấy cái bát thì quay ra nhìn y: “Em chỉ thuận miệng chiếm hời thế thôi, anh không thích nghe thì lần sau em không nói nữa.”

“Không phải là không thích nghe.” Nguyên Ngọ nói.

“Vậy thì là gì?” Lâm Thành Bộ hỏi

“Chẳng có cái gì cả.” Nguyên Ngọ đáp.

“Vậy sao anh không nói gì.” Lâm Thành Bộ nói

“Chẳng qua không biết nói gì,“ Nguyên Ngọ lau nước bắn lên mặt y, dừng lại rồi thở dài, “Tiểu Hoa à.”

Lâm Thành Bộ ngẩng đầu chỉ y.

“Tiểu Bộ Bộ.” Nguyên Ngọ sửa miệng

“Ừ,“ Lâm Thành Bộ gật đầu, “Chuyện gì?”

“Tôi không biết nói thế nào,“ Nguyên Ngọ tiện tay cầm lấy một cái cốc thủy tinh bên cạnh, xoay thật nhanh trong tay, từ lòng bàn tay sang mu bàn tay rồi lại nhẹ nhàng đảo về lòng bàn tay, “Tôi nghĩ tôi đã rồi nói...”

Lâm Thành Bộ im lặng rửa bát xong, cất bát gọn lên rồi lau tay đứng trước mặt y: “Em biết anh muốn nói gì.”

“Vậy sao.” Nguyên Ngọ vẫn cúi đầu nghịch cái cốc.

“Đừng nói,“ giọng Lâm Thành Bộ đột nhiên nghèn nghẹn, hắn dừng một chút quay người rót cốc nước uống, lúc mở miệng vẫn thấy hơi khàn, “Em biết thật, nên anh đừng nói.”

Động tác trên tay Nguyên Ngọ chợt dừng.

“Em phân rõ được chuyện thân thể và trong lòng,“ Lâm Thành Bộ nhìn y,“ Em tự biết phân rõ, sẽ không lẫn lộn.”

Nguyên Ngọ không lên tiếng, giơ tay hai tay lên ấp mặt hắn xoa xoa rồi quay người ra ngoài.

“Nguyên Ngọ,“ Lâm Thành Bộ sờ sờ mặt mình, “Em hỏi anh.”

“Ừ?” Nguyên Ngọ đáp.

“Chuyện tối hôm qua,“ Lâm Thành Bộ xoay người dựa vào bồn rửa bát, “Là anh muốn hay đơn giản là dỗ dành em?”

“Cái này không cần nghĩ nhiều,“ Nguyên Ngọ ngồi xuống ghế salon, cùi chỏ chống vào đầu gối, nhìn màn hình tivi đen thui, “Nhìn cậu đột nhiên muốn làm, nhưng nhớ ra cậu bảo cậu là bông hoa nhỏ, tôi đoán cậu... Nên đổi thành dùng tay thôi.”

“...Ớ,“ Lâm Thành Bộ không biết nói gì, “Ờ...”

“Lát nữa cậu đi truyền nước, tôi đi với cậu.” Nguyên Ngọ nói.

“A...” Lâm Thành Bộ đáp một tiếng, lúc sau mới lấy lại được tinh thần, “Thật vậy không?”

“Thật chứ, đi truyền nước với cậu mà còn thật giả cái gì, tôi lại đang rảnh.” Nguyên Ngọ nói.

“Không phải,“ Lâm Thành Bộ đi tới trước mặt, chắn giữa y và cái tivi, “Em nói chuyện muốn làm kia kìa.”

“Hửm?” Nguyên Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn, “Ừ, đúng rồi.”

“Vậy thì đúng rồi, vậy là được rồi,“ Lâm Thành Bộ cười rộ lên, cào cào tóc, “Anh đọc tiểu thuyết chưa, đọc rồi nhỉ? Anh vật vã làm nhà văn lâu vậy rồi mà...”

“Muốn nói cái gì?” Nguyên Ngọ cắt ngang.

“Làm!” Lâm Thành Bộ vỗ tay một cái, “Làm nhiều lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm được đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.