Nhà vệ sinh không có người, Lâm Thành Bộ đứng giơ chai ngây ngốc một lúc lâu muốn tìm một chỗ để treo chai nước, nhìn thấy bên trên bồn cầu có một hàng lỗ nhưng mà....
“Ơ đệch?” Hắn cạn lời, những cái lỗ này như đang cười vào mặt hắn rằng trước đây có đinh nhưng rụng hết rồi.
Do dự một lúc, hắn chỉ có thể một thay giơ chai một tay kéo khóa quần.
Hôm nay đúng là thất sách quá rồi, đáng lẽ nên mặc quần thể thao, tại ở cạnh Nguyên Ngọ mà ra cái vẻ bảnh bao mặc quần thường.
Trên tay vẫn đang cắm kim, hắn luôn có cảm giác chỉ cần khẽ động thôi là cái kim sẽ trồi lên, không dám dùng sức, kéo vài lần mới kéo được khóa quần xuống.
Tay đang giơ chai muốn giúp theo bản năng hạ thấp xuống, hắn vừa cúi đầu thì nhìn thấy máu bị trào ngược một đoạn về ống dẫn, vội vàng giơ tay cao lên, nhìn lại trong ống không còn máu nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tốn sức vãi loằn.
Rút được súng ra rồi chuẩn bị hành sự thì có người cầm lấy cái chai của hắn từ phía sau.
“Làm gì vậy!” Lâm Thành Bộ giật mình, chả có lẽ đi vệ sinh mà cũng bị cướp chai truyền dịch sao!
Hắn xoay người, cảm giác trong tay nếu là súng thật thì chắc đã bóp cò rồi.
“Cầm giúp cậu.” Nguyên Ngọ đứng sau lưng hắn hơi nhìn xuống dưới.
“Đệch mợ, anh vào sao không nói gì!” Lâm Thành Bộ vội vàng quay trở lại bồn cầu, thật lúng túng, “Không sợ em tiểu vào anh à.”
Nguyên Ngọ cầm lấy chai dịch từ tay hắn: “Đi nhanh lên... Muốn tôi đỡ à?”
“... Không cần!” Lâm Thành Bộ cạn lời.
Nhưng mà... đứng mười giây rồi, không tiểu được...
“Không phải còn sợ tiểu ra người tôi à,“ giọng nói Nguyên Ngọ lại truyền từ phía sau tới, “Mãi có thấy gì đâu, có phải thân thể mất sức kiệt quệ quá rồi không...”
“Cái miệng anh vừa phải thôi.” Lâm Thành Bộ cau mày.
Nguyên Ngọ không nói nữa, Lâm Thành Bộ bình tĩnh lấy sức cố gắng xóa nhòa cảm giác có người đứng sau lưng.
Hoàn thành đại sự.
Lúc kéo khóa quần vẫn còn cảm thấy lúng túng, vì muốn nhanh nhanh nên hắn không thèm để ý đầu kim có bị bật ra hay không, kéo mạnh khóa lên.
“Kéo nhanh vậy,“ Nguyên Ngọ nói, “Không sợ kẹp à?”
Lâm Thành Bộ nhìn y, thật không biết phải nói sao nữa, cuối cùng chỉ biết cầm lại cái chai từ trong tay hắn ra khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi trở về phòng truyền dịch ngồi xuống yên ổn, Lâm Thành Bộ quay sang nhìn Nguyên Ngọ: “Em bảo anh này.”
“Hửm?” Nguyên Ngọ ngồi bên cạnh y cúi đầu hí hoáy bấm điện thoại.
“Trước kia không biết anh là người như vậy.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói.
“Vậy à,“ Nguyên Ngọ kéo kéo khẩu trang, “Trước kia tôi cũng không biết cậu lại ngây thơ thế.”
“Em không ngây thơ!” Lâm Thành Bộ cau mày, nói xong lại thấy câu này không ổn lắm, “Cũng không hẳn, em ngây thơ...”
Vẫn không ổn, nói được nửa lại thôi.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, khẩu trang che mất nửa mặt rồi, không nhìn thấy vẻ mặt ra sao chỉ có thể thấy được đuôi mắt vẫn cong cong.
“Cười đi cười đi.” Lâm Thành Bộ thở dài.
Lúc chai dịch chuẩn bị hết, điện thoại Nguyên Ngọ reo, y bắt máy rất nhanh: “A lô? Ừ đúng rồi... Trong bệnh viện, ừ, vào đi, ở phòng truyền dịch... Được.”
Lâm Thành Bộ quay đầu trợn mắt nhìn y: “Ai vậy? Lại ai tới nữa?”
“Không nói cho cậu.” Nguyên Ngọ nói.
“Giang Thừa Vũ?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Thính của cậu tới thăm cậu thì gọi cho tôi làm gì?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Không phải,“ Lâm Thành Bộ cuống cuồng, cái tên Thường Ngữ vừa rồi đã đả kích hắn lắm rồi, giờ còn một tên nữa, mà nghe giọng Nguyên Ngọ thì có vẻ đã hẹn xong xuôi rồi, làm cho trái tim của Lâm Thành Bộ rỉ máu, động cái là đau, “Anh hẹn bạn tới đây à?”
“Hẹn ai?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Làm sao em biết!” Lâm Thành Bộ đương nhiên không biết, bạn Nguyên Ngọ không có mấy, hai năm y im ắng lại càng ít hơn, còn không liên lạc với ai.
Nguyên Ngọ không để ý tới hắn, một lúc sau đột nhiên vẫy vẫy tay về phía cửa phòng truyền dịch sau lưng hắn.
Tới rồi!
Nguyên Ngọ lại còn đứng lên đón!
Bên tai Lâm Thành Bộ vang lên khúc nhạc đấu bò tót, hắn quay đầu.
Vốn đã yếu rồi lại còn xoay mạnh quá làm cho hoa mày chóng mặt, đến lúc nhìn rõ thì người ta đã xoay người đi mất.
Nguyên Ngọ xách hai cái túi nhỏ về ngồi bên cạnh hắn.
“Giao đồ?” Giọng Lâm Thành Bộ lạc luôn, Nguyên Ngọ gọi đồ bên ngoài vào?
“Ừ,“ Nguyên Ngọ gật đầu, Nguyên Ngọ lấy ống hút bên trong túi chọc xong rồi đưa cho hắn, “Bây giờ cậu không được uống trà sữa, thôi thế này cho đỡ thèm đi.”
“Ừ,“ trong chớp mắt Lâm Thành Bộ cảm giác nước mắt mình sắp rơi rồi, hắn nhận lấy túi, bên trong có cái cốc, uống một hớp nhâm nhi lúc lâu, “Cháo?”
“Cháo hạt sen đấy,“ Nguyên Ngọ chọc cốc kia của mình uống một hớp, “Không thì cậu nghĩ là cái gì?”
“Cháo với trà sữa khác nhau mà,“ Lâm Thành Bộ cười, “Em muốn uống trà sữa, uống cháo thì đỡ thèm cái gì chứ?”
“Cầm cốc giả vờ.” Nguyên Ngọ nói.
“...Có lý,“ Lâm Thành Bộ nhìn cốc của y, “Anh uống gì?”
“Trà xanh kem cheese.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ không biết nói sao, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.
Nguyên Ngọ uống mấy hớp rồi mới quay đầu: “Ngại quá.”
“Anh uống cái khác không được à?” Lâm Thành Bộ nhìn y rất chân thành, “Anh không thể uống mấy thứ như trà chanh này, trà táo đỏ long nhãn, hồng trà lục trà trân châu pudding thông thường sao?”
“Cậu không thích uống mấy thứ đó phải không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Vậy thì đâu có vui.” Nguyên Ngọ nói.
“Em... đệch!” Lâm Thành Bộ kéo tay y chỉ vào mình, “Em, là bệnh nhân, còn bệnh nặng, mới ngày thứ hai, vẫn còn truyền dịch, anh đối xử với em như vậy?”
“Vậy gọi chú đi.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Làm gì?” Lâm Thành Bộ do dự một chút, “Chú.”
“Uống một hớp,“ Nguyên Ngọ đưa cốc trong tay đến trước mặt hắn, hướng ống hút gần miệng hắn, “Uống đi.”
Lâm Thành Bộ ngẩn người, nghiêng sang uống một hớp.
“Được rồi, yên lòng chưa?” Nguyên Ngọ hỏi
“...Ừ.” Lâm Thành Bộ bật cười.
Truyền dịch xong thì đã đến trưa rồi, nghe lời bác sĩ dặn dò không thể ăn nhiều đạm với đồ cứng sẽ không tốt cho tiêu hóa, Nguyên Ngọ bảo hắn đi ăn cháo.
“Không ăn cháo nữa đâu,“ Nguyên Ngọ sờ bụng ngẫm nghĩ, “Nếu không thì đi ăn tào phớ nhé?”
“Tào phớ?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Ừ, trước kia Giang Thừa Vũ mời từng đi hai lần,“ Lâm Thành Bộ nói, “Là các loại tào phớ, mặn có ngọt có còn thêm các đồ ăn kèm nữa.”
“Được.” Nguyên Ngọ gật đầu.
Đi ra khỏi bệnh viện mới phát hiện hôm nay là một ngày trời râm, gió bắc thổi qua, Nguyên Ngọ kéo khẩu trang: “Có chút không khí mùa thu rồi.”
“Anh lạnh không?” Lâm Thành Bộ bắt đầu cởi áo khoác, Nguyên Ngọ hôm nay mặc ít áo.
“Không lạnh.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Ừ.” Lâm Thành Bộ dừng lại mặc áo khoác vào.
“Bệnh nhân,“ Nguyên Ngọ nói, “Thì đừng có ra vẻ như vậy.”
“Anh cho là ai em cũng ra vẻ à?” Lâm Thành Bộ xùy một tiếng.
Sau khi lên xe thì Giang Thừa Vũ gọi tới, Lâm Thành Bộ nghe máy, nghe được giọng lơ mơ của hắn: “Đỡ tí nào chưa?”
“Tàm tạm, em vừa truyền nước xong.” Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ.
Hơi thất vọng.
Nguyên Ngọ hình như không hứng thú với việc hắn gọi điện hay nghe điện của ai, chỉ ngồi ở ghế lái đảo qua đảo lại mấy đĩa CD.
“Ăn được gì chưa?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Ăn được thì anh mời cậu một bữa nhẹ nhàng.”
“Chưa được, bây giờ vẫn ăn cháo với đồ lỏng,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh không cần khách sáo vậy.”
“Ai khách sáo với cậu,“ Giang Thừa Vũ ngáp, “Quan tâm tí thôi.”
Lâm Thành Bộ vừa muốn nói thêm thì nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng một người đàn ông khác, nói gì đó hắn không nghe rõ.
“Anh... Em không sao cả, anh cúp đi,“ Lâm Thành Bộ hơi lúng túng, “Chỗ anh đang có ai à?”
“Ừ,“ Giang Thừa Vũ nói, “Chỗ của anh lúc nào chẳng có người.”
“Có người thì nói chuyện với người ta đi nhé.” Lâm Thành Bộ lại quay sang nhìn Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ tháo khẩu trang xuống nhìn hắn.
“Tiểu Ngọ đi truyền với cậu à?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Ừ, em đang ngồi với anh ấy trên xe.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cậu có rảnh thì để ý cậu ta, bảo cậu ta về số 18 đi,“ Giang Thừa Vũ nói, “Dù gì cũng nên gia nhập vào xã hội, tìm về với bản thân.”
Lâm Thành Bộ nghe rồi cười cười: “Em biết rồi.”
“Thôi thôi hai người đi đi, anh chỉ hỏi thăm cậu thôi,“ Giang Thừa Vũ lại ngáp cái nữa, “Anh cúp đây.”
Lâm Thành Bộ cúp máy xong Nguyên Ngọ lái xe đi: “Là Thừa Vũ à?”
“Ừ,“ Lâm Thành Bộ nhìn y, “Hỏi xem em đã đỡ chưa?”
“Qua mấy hôm nữa cậu khỏe rồi bảo cậu ta đãi cậu một bữa to đi,“ Nguyên Ngọ lái xe khỏi bãi đậu, “Cậu vừa nói hàng tào phớ kia ở chỗ nào?”
Lâm Thành Bộ nói địa chỉ cho y rồi im lặng, lúc sau mới hỏi một câu: “Nguyên Ngọ, anh ghen bao giờ chưa?”
“Ghen?” Nguyên Ngọ ngẩn người, “Ghen với ai?”
“Ai cũng được,“ Lâm Thành Bộ tựa lưng vào ghế quay đầu nhìn y, “Từng ghen chưa?”
“Chưa.” Nguyên Ngọ đáp.
“Một chút cũng không?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Nguyên Thân có tính không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Nguyên Thân?” Lâm Thành Bộ sửng sốt rồi ngồi thẳng dậy, “Anh đừng có dọa em, ý em là...”
“À,“ Nguyên Ngọ khẽ cười, “Vậy thì chưa.”
Lâm Thành Bộ khẽ thở dài: “Vậy anh nói ghen với Nguyên Thân là ghen như thế nào?”
“Cũng không hẳn là ghen,“ Nguyên Ngọ nói, “Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không biết vì sao mọi người đều đối xử tốt với nó, ông bà nội thương nó như vậy, có đồ ăn ngon cho nó trước, quần áo rồi đồ chơi nữa... Sau đó thì không thế nữa, không còn cảm giác gì nữa.”
Lâm Thành Bộ nhìn y không nói gì.
“Cái này cũng có tí giống với ghen mà cậu nói chứ?” Nguyên Ngọ gõ gõ tay lái, “Thật ra có ghen hay không sẽ không có gì thay đổi.”
“Không phải cần thay đổi,“ Lâm Thành Bộ nhìn đường trước mặt, “Là một kiểu tâm tư đi, anh để ý, thì sẽ ghen.”
“Vậy à.” Nguyên Ngọ cười cười.
Lâm Thành Bộ không nói nữa, vậy là Nguyên Ngọ chưa từng ghen, ở cái tuổi có mong muốn được đối xử như với Nguyên Thân, hy vọng người nhà tốt với y như với Nguyên Thân, khi không có được thì sẽ ghen tị, nhưng thời gian dài rồi sẽ không có cảm giác gì nữa.
Tiện thể làm tan biến luôn loại cảm xúc kỳ diệu này.
Lâm Thành Bộ lại nhìn Nguyên Ngọ một cái, không kìm được đưa tay sang bóp bóp vai y.
“Cậu ghen với ai?” Nguyên Ngọ hỏi, “Hay là hi vọng tôi ghen với ai?”
Lâm Thành Bộ cười, thở dài: “Thôi bỏ đi.”
“Cái cậu Thường Ngữ đó hả?” Nguyên Ngọ ngẫm nghĩ, “Không cần thế, tôi còn không nhận ra cậu ta.”
“Ầy,“ Lâm Thành Bộ đúng là có ghen, nhưng bị Nguyên Ngọ vạch trần ra như vậy thì vẫn thấy ngại.
“Có phải cậu còn hi vọng tôi ghen với Giang Thừa Vũ nữa không?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“Ài,“ Lâm Thành Bộ nghiêng người đi, “Đừng nói nữa.”
“Tôi và Thừa Vũ coi là quen thân, nói thật nếu có ngày giữa hai chúng ta có gì gì đó, tôi cũng không ghen với cậu ta,“ Nguyên Ngọ dừng xe chờ đèn đỏ, “Chính cậu ta tự biết hai người các cậu không chung đường, không thể có gì với nhau.”
“Chắc chắn như vậy sao,“ Lâm Thành Bộ xùy một tiếng, “Ai mà biết được, theo đuổi anh mãi không được, nói không chừng ngày nào em mệt rồi lại tìm đến anh ta.”
Nguyên Ngọ cười: “Cậu không phải đối thủ của cậu ta, tìm ai cũng không tìm cậu ta.”
“Tại sao,“ Lâm Thành Bộ quay lại nhìn y, “Coi thường em vậy?”
“Cậu ta đặt chữ chơi lên đầu, tự do muôn năm, phải có kẻ đạo hạnh cao hơn cậu ta thu thập,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Cậu không nổi đâu.”
“Vậy anh thì sao,“ Lâm Thành Bộ lại nghiêng người sang y, “Phải kiểu gì mới thu thập được anh?”
“Không biết.” Nguyên Ngọ nói.
“Em cảm thấy,“ Lâm Thành Bộ hạ cửa kính xe xuống, lấy điếu thuốc ra hút, “Anh thế này phải vào tay em, đặc biệt vô tình VS đặc biệt cố chấp.”
“Bác sĩ nói phải kiêng rượu bia thuốc lá,“ Nguyên Ngọ nhắc.
“Một điếu thôi không chết ngay được, dù gì cũng đốt rồi,“ Lâm Thành Bộ nhìn điếu thuốc, “Từ hôm qua đến hôm nay em không đụng điếu nào rồi.”
“Ừ, đốt rồi thì đừng lãng phí,“ Nguyên Ngọ gật đầu, “Đưa tôi đi.”
“Hút thuốc lái xe bị tuýt còi đấy.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không đáp, cứ thế quẹo vào con đường nhỏ.
“Này đi nhầm hướng rồi.” Lâm Thành Bộ vội vàng nói.
Nguyên Ngọ đi về phía trước một đoạn rồi dừng xe ở ven đường, với tay lấy điếu thuốc trên tay hắn ngậm vào miệng: “Thế này đã được chưa?”
“...Anh bị thần kinh à.” Lâm Thành Bộ bật cười.
Nguyên Ngọ im lặng hút thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nhả khói mịt mù.
Một lát sau mới quay đâu, gác tay lên vai Lâm Thành Bộ, gảy gảy dái tai hắn: “Tiểu Bộ Bộ.”
“Sao vậy?” Lâm Thành Bộ nhìn y.
“Cậu mệt không?” Nguyên Ngọ hỏi, “Ngày nào cũng thế này có mệt không?”
Lâm Thành Bộ không lên tiếng.
“Là ai đi chăng nữa, nếu không nhìn thấy được bất kì tia hi vọng nào, cho dù tự cổ vũ bản thân đến đâu,“ Nguyên Ngọ nhíu mày, “Thì vẫn sẽ mệt.”
“Em không mệt,“ Lâm Thành Bộ nắm lấy tay y, hắn không chắc chắn Nguyên Ngọ nói chuyện vừa nãy hay có ý khác, “Mệt mỏi thì sao chứ? Em mệt mỏi đâu phải ngày một ngày hai, thân lừa ưa nặng quen rồi.”
“Mệt mỏi lâu dần sẽ nhạt dần,“ Nguyên Ngọ gảy gảy tàn thuốc, “Tôi không biết phải mất bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến được như cậu mong muốn, hoặc còn chẳng biết có thể được hay không...”
“Không quan trọng,“ Lâm Thành Bộ ghé sát lại gần y, “Dù sao cũng không có ai chờ chúng ta kết hôn rồi được bế cháu, không vội.”
Nguyên Ngọ bật cười nhìn hắn: “Cậu ngày nào cũng vây quanh tôi, ngày nào đó mệt rồi đi mất, không có ai ở ở mãi bên cạnh một người được, thật sự không có.”
“Em không đi,“ Lâm Thành Bộ lập tức nói, “Thật đấy, em không đi, em có chỗ nào để đi chứ? Em nói với anh thế này nhé, em không cần anh phải hẹn hò yêu đương gì với em, cứ thế này là được rồi, anh thấy thoải mái thì cứ thế này, chỉ cần đừng đuổi em đi.”
“Sao cậu yêu cầu thấp vậy,“ Nguyên Ngọ cười nói, “Cậu nghe này, bất kể thế nào cũng đừng tự hạ thấp mình như thế, không ai là tất cả với ai...”
“Cho nên mới bảo anh không hiểu,“ Lâm Thành Bộ tặc lưỡi, “Em đây gọi là trước thả sau trói, lạt mềm buộc chặt.”
“Chuyện này liên quan gì?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Em trước tiên sẽ ngoan ngoãn để tóm anh vào tay, sau đó uốn nắn dần dần,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh xem anh bây giờ, muốn cáu thì cáu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đúng không, sau này á, đừng có mơ, anh dám trừng mắt với em, em dám quất anh.”
Nguyên Ngọ ngẩn cười, chợt vui vẻ cười không ngừng: “Bây giờ tôi cũng đâu có nổi giận với cậu.”
“Anh bây giờ đang trong giai đoạn bình phục, anh bình phục hoàn toàn rồi lại quay về với cái tính nhìn ai cũng không vừa mắt, phá hoại đỉnh cao luôn, anh mà không nổi điên với em, em theo họ anh luôn.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, càng cười ngặt nghẽo.
“Thôi mà, có gì buồn cười,“ Lâm Thành Bộ nhíu mày,“Em đang rất nghiêm túc nói em muốn quất anh đấy, anh có thể phối hợp không?”
“Tôi phải phối hợp thế nào đây?” Nguyên Ngọ lau nước mắt chảy ra vì cười.
“Anh cảm động phát khóc đấy à?” Lâm Thành Bộ nhìn y chằm chằm.
“Không.” Nguyên Ngọ nói.
“Em xem nào.” Lâm Thành Bộ ghé sát đến mặt y nhìn kỹ.
Nguyên Ngọ thở dài nhìn hắn không động đậy.
Ánh mắt có hơi hồng hồng.
Lâm Thành Bộ nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Nguyên Ngọ: “Anh khóc thật à.”
“Ừ.” Nguyên Ngọ nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mi, rơi xuống đầu ngón tay Lâm Thành Bộ.
“Cảm động sao?” Lâm Thành Bộ thì thầm.
“Không biết,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Không nói được.”
“Không phải cảm động thì tốt nhất,“ Lâm Thành Bộ nói, “Em không muốn cảm động.”
“Cậu muốn cái gì?” Nguyên Ngọ nhếch khóe miệng.
“Em muốn bắt đầu quan hệ tình cảm từ quan hệ thể xác,“ Lâm Thành Bộ nói.
“Nhìn cái dáng vẻ người bệnh yếu ớt này của cậu mà đòi quan hệ cái gì thể xác cái gì không biết,“ Nguyên Ngọ vỗ vỗ mặt hắn, “Cái mặt này ngủ cả đêm còn chưa thấy khá hơn tẹo nào, chẳng qua sợ làm cậu ngất mất...”
“Anh nói gì?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Tôi nói là...” Nguyên Ngọ còn chưa dứt lời, chuông điện thoại reo làm y ngẩn người, “Ai gọi điện thoại cho tôi?”
“Xem thử xem.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không động: “Giờ này thì Thừa Vũ sẽ không gọi cho tôi, ai sẽ gọi chứ?”
“Bạn khác thì sao? Dương Huy biết anh về rồi, kiểu gì cũng sẽ nói với người khác hoặc là...” Lâm Thành Bộ nói được một nửa thì dừng lại, hắn nhìn thấy được sự bối rối trong ánh mắt Nguyên Ngọ.
Hắn ngộ ra Nguyên Ngọ không phải thực sự đang nghĩ xem ai gọi điện thoại tới, mà là vào lúc y nghĩ sẽ không có ai gọi điện tới lại có người gọi, y không dám nhận.
“Em xem giúp anh?” Lâm Thành Bộ đưa tay mò vào túi áo khoác của y.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, Lâm Thành Bộ lấy điện thoại ra, nhìn trên màn hình là một dãy số trong thành phố nhưng không biết của ai, Lâm Thành Bộ đã xem qua điện thoại di động của Nguyên Ngọ, danh bạ tổng cộng không quá mười người.
“Em đọc số cho anh nghe nhé?” Lâm Thành Bộ hỏi, điện thoại di động vẫn vang, hắn bấm tắt chuông.
Tiếng chuông dừng lại, Nguyên Ngọ chợt tỉnh táo lại: “Cúp rồi?”
“Không...” Lâm Thành Bộ nhìn màn hình, “Bây giờ thì cúp rồi.”
Nguyên Ngọ thở phào nhẹ nhõm, lấy lại điện thoại từ trong tay Lâm Thành Bộ nhìn dãy số: “Chưa thấy số này bao giờ.”
“Chắc gọi nhầm?” Lâm Thành Bộ nói, “Hoặc là điện thoại rác.”
“Có thể...” Nguyên Ngọ vừa muốn cất điện thoại đi thì chuông reo lần nữa, y sợ hết hồn trượt tay quẹt lên màn hình.
Tiếng chuông biến mất
Nguyên Ngọ trợn mắt nhìn màn hình.
Lâm Thành Bộ chỉ chỉ điện thoại thì thầm: “Anh nhận máy rồi kìa.”
Trong loa đang có người kêu a lô a lô, tiếng rất lớn, Lâm Thành Bộ cũng nghe được là giọng một người đàn ông trung niên.
May quá, chắc không phải tình địch bí mật.
Nguyên Ngọ chậm rãi áp điện thoại lên tai nhỏ giọng nói: “Ai vậy?”
Lâm Thành Bộ muốn nghe trộm nhưng cảm thấy không hay lắm, đang muốn dựa vào ghế phụ thì nghe thấy Nguyên Ngọ nói: “Chú hai? Chú hai... nào?”