Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa

Chương 41: Chương 41




Thuốc trong túi đợt này đều là kê cho viêm dạ dày cấp, Nguyên Ngọ lục thuốc nửa ngày trời cảm thấy triệu chứng bây giờ của Lâm Thành Bộ không giống viêm dạ dày.

“Cậu có thuốc đau dạ dày riêng không?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.

Ban nãy sau khi bị mình quát cho, Lâm Thành Bộ vẫn đang ôm bụng, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn tươi cười nhìn y.

Giống hệt bệnh thần kinh.

“Tôi bảo cậu này,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Tiền khám của bác sĩ Lương cũng khá hợp lý, người quen giới thiệu có thể được bớt chút ít, anh ta còn trống hai ba buổi chiều không có bệnh nhân, cậu có muốn gọi thử không?”

“Hả?” mặt Lâm Thành Bộ mờ mịt.

“Cậu đang có triệu chứng của bệnh tâm thần thần đấy, chữa sớm còn kịp.” Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ ngẩn cười rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, cười xong lại nhăn mặt: “Ôi đệch, đau chết em rồi.”

“Thế nên mới hỏi cậu có thuốc dạ dày không!” Nguyên Ngọ không chịu được lại quát ầm lên.

“Trong ngăn kéo tủ tivi,“ Lâm Thành Bộ trở mình nằm trên ghế salon, tay cuộn thành nắm đấm ấn vào bụng, “Anh chẳng nhẹ nhàng gì cả...”

Nguyên Ngọ bới trong tủ tivi tìm được một hộp thuốc nhỏ.

Lúc lấy hộp thuốc ra y nhìn thấy phía dưới cùng có một tập giấy A4 in chằng chịt chữ, sau khi nhìn lướt qua, tay cầm thuốc của y khựng lại.

Y vô cùng quen thuộc với nội dung viết trên tập giấy, quen thuộc đến độ có thể chọn bất kì đoạn nào để đọc ra miệng.

Đó là tiểu thuyết của y... À không, của Nguyên Thân.

Nguyên Ngọ khẽ niết tập giấy, thật dầy, chắc đều in tất cả rồi, hơn nữa nhìn ra được là đã đọc rất nhiều lần, mép sách đều quăn hết.

Y lấy lọ thuốc ra đóng ngăn kéo lại.

Trong hộp thuốc của Lâm Thành Bộ ngoại trừ thuốc cảm với thuốc hạ sốt ra thì là thuốc dạ dày.

Nguyên Ngọ nghe theo hắn chỉ tìm được lọ thuốc, rót nước cho hắn uống.

“Mặc quần áo vào.” Nguyên Ngọ nói.

“À,“ Lâm Thành Bộ cuộn người trên ghế sofa, “Em còn chưa lau người.”

“Lau hết lên ghế rồi còn gì,“ Lâm Thành Bộ sờ đùi hắn, “Còn lau cái khỉ gì nữa, khô hết rồi.”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ đáp nhưng vẫn không nhúc nhích.

Nguyên Ngọ đoán hắn vẫn còn khó chịu nên đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy quần lót cùng quần áo ngủ của hắn ra: “Mặc vào đi.”

“Ừ.” Lâm Thành Bộ nhận lấy quần áo, lột quần lót ướt trên người ném qua một bên rồi chậm rãi mặc quần lót vào.

“Còn quần áo.” Nguyên Ngọ nói.

“Không mặc nữa.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Khó chịu không muốn cử động.”

“Vậy cậu lên giường đắp chăn đi.” Nguyên Ngọ nói.

“Không muốn bước.” Lâm Thành Bộ nói.

“Cậu có muốn ôn lại một chút tôi của ngày xưa không?” Nguyên Ngọ nhìn hắn.

“À,“ Lâm Thành Bộ nhìn y rồi chậm rãi ngồi dậy, lề mề mặc quần áo vào, “Hầy...”

Lăn lê trên ghế salon một lúc Lâm Thành Bộ cảm thấy bụng mình dễ chịu nhiều rồi: “Em thấy đỡ rồi.”

“Ngủ một lúc chứ?” Nguyên Ngọ nói.

“Ừ.” Lâm Thành Bộ vươn tay ta.

Nguyên Ngọ nheo mắt nhìn: “Muốn bế thì phải giơ tay cao nữa lên.”

“Kéo em dậy.” Lâm Thành Bộ cười.

Nguyên Ngọ thở dài, bước tới kéo hắn từ ghế salon dậy.

Không biết là do thời tiết lạnh hay do Lâm Thành Bộ khó chịu mà tay hắn lạnh như băng.

Lâm Thành Bộ áp sát lên lưng y, vắt một tay lên vai, nửa bám lê lết lên người y: “Chú à, kéo con vào với.”

“Có phải từ bé đến giờ chưa được làm nũng không?” Nguyên Ngọ nắm tay hắn từ từ bước vào phòng ngủ.

Lâm Thành Bộ lết từng bước theo y, “Đúng rồi, lúc nào cũng là người khác làm nũng em, anh muốn làm nũng thì tìm em nhé, gọi lúc nào đến lúc đó.”

“Thôi tôi nhường cho người khác đấy.” Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ khẽ cười sau tai y: “Em coi như những lời này của anh là ghen nhé.”

“Này mà cũng coi được hả?” Nguyên Ngọ hỏi

“Với em thì thế.” Lâm Thành Bộ gật đầu.

Nguyên Ngọ tới giờ chưa từng chăm sóc bệnh nhân, Lâm Thành Bộ là người đầu tiên.

Trước kia Nguyên Thân bị bệnh rất nhiều lần nhưng hắn chưa từng chăm sóc lần nào, ngoại trừ không được phép thì dáng vẻ Nguyên Thân lúc phát bệnh làm y sợ không dám đến gần.

So sánh thì người bệnh như Lâm Thành Bộ khiến y thả lỏng hơn nhiều, nhìn Lâm Thành Bộ nhắm mắt yên tĩnh trên giường, Nguyên Ngọ cảm thấy chăm sóc bệnh nhân không hề đáng sợ như y tưởng tượng.

Lâm Thành Bộ không nói gì nữa, lật người xong có vẻ như đã ngủ luôn, nhắm hai mắt không nhúc nhích.

Nguyên Ngọ ngồi ở mép giường nghe tiếng thở của Lâm Thành Bộ mà ngây người.

Hơn một tiếng sau, y thấy Lâm Thành Bộ ngủ rất yên tĩnh, cảm giác không còn chuyện gì nữa, vì vậy đứng lên rửa mặt, ngẫm nghĩ rồi lại đi tắm nốt phần chưa tắm xong ban nãy.

Lúc quay lại phòng ngủ thì tư thế Lâm Thành Bộ vẫn chưa thay đổi.

Y chống tay xuống giường thì thầm: “Tôi về nhà đây, cậu ngủ ngoan nhé, buổi tối tôi gọi lại cho cậu.”

Lâm Thành Bộ không nhúc nhích.

Nguyên Ngọ xoay người nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ.

“Nhớ cắt tóc...” Lâm Thành Bộ lẩm nhẩm phía sau.

Nguyên Ngọ giật mình qua đầu thấy hắn vẫn nằm y nguyên, không rõ là có phải nói mớ hay không, chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Ừ.”

Rốt cuộc người này ý kiến với tóc tai của mình đến thế nào chứ....

Nguyên Ngọ gọi xe, lúc tài xế hỏi y muốn đến đâu, y do dự rồi đọc địa chỉ tiệm cắt tóc, tránh cho Lâm Thành Bộ lải nhải mãi chuyện tóc tai của y, đành đi cắt tóc trước rồi về nhà vậy.

Hơn hai năm rồi không tới, cửa hiệu này không thay đổi chút nào, thậm chí lúc y đi vào, cô nàng thu ngân đứng quầy còn chào y: “Ái chà anh Nguyên sao? Lâu lắm không đến rồi, em còn tưởng anh ra nước ngoài rồi chứ.”

Nguyên Ngọ cười cười.

“Tóc này có phải là tự mình cắt ở nhà không đấy,“ cô nàng cười nói: “Gội trước gội trước, xong lát em gọi số 13 cắt cho anh.”

“Được.” Nguyên Ngọ đáp.

Ngay cả thợ làm tóc quen vẫn còn ở đây, Nguyên Ngọ đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Trước kia mỗi lần đến đều là số 13 làm tóc cho y, từ tạo kiểu đến cắt tỉa đều làm y hài lòng, hài lòng nhất là người này không nói câu nào.

Lần đầu tới đây một cô nàng còn hỏi y có thợ làm tóc nào cắt quen rồi không, y nói không có, cô nàng lại hỏi có muốn giới thiệu một người không?

“Giới thiệu một người câm được không?” Y hỏi.

Cô nàng ấy cười thật lâu cuối cùng đề cử số 13, nói là số 13 không thích nói chuyện.

Gội đầu xong ngồi xuống số 13 đi tới: “Lâu lắm rồi anh Nguyên không tới.”

“Ừ,“ Nguyên Ngọ nhìn thẻ tên trên ngực hắn, “Lên giám sát rồi?”

Số 13 cười: “Vẫn như cũ à?”

“Cậu xem rồi làm đi.” Nguyên Ngọ nói.

“Được.” Số 13 bắt tay vào việc luôn.

Nguyên Ngọ nhắm mắt lại.

Tốt quá, cảm giác quen thuộc của cuộc sống trước kia trở lại bên cạnh y với một diện mạo mới.

Sao lại mới?

Có lẽ vì bác sĩ Lương.

Có lẽ vì Lâm Thành Bộ.

Hoặc cũng có lẽ vì ông bà nội và Nguyên Thân.

Lâm Thành Bộ ngủ mơ mơ màng màng, mấy lần muốn dậy mà đều bị bản thân cưỡng ép từ chối, cơn đau trong dạ dày lúc như con dao cùn rạch ngang lúc lại như con gà mổ thóc, chỉ mơ màng ngủ mới có thể bớt cảm giác đau.

Đến lúc tỉnh hẳn thì ngoài cửa sổ đã tối.

Lâm Thành Bộ sờ điện thoại di động nhìn, đã hơn tám giờ rồi.

Trên màn hình di động còn một tin nhắn bất ngờ của Nguyên Ngọ.

Lâm Thành Bộ thấy cả người không còn khó chịu nữa, chỉ là đói lả rồi.

Tin nhắn của Nguyên Ngọ rất đơn giản, nhõn ba chữ.

- Cắt tóc rồi.

Lâm Thành Bộ nhìn màn hình cười một trận thật lâu rồi gọi điện thoại cho Nguyên Ngọ.

“Dậy rồi à?” Mãi sau Nguyên Ngọ mới nghe máy.

“Không phải anh đang ngủ đấy chứ?”Lâm Thành Bộ gối đầu lên gối, “Chuông lâu vậy mới bắt.”

“Không,“ Nguyên Ngọ nói, “Tôi đang...bận.”

“Bận?” Lâm Thành Bộ nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra bây giờ Nguyên Ngọ có thể bận việc gì, “Bận gì thế?”

“Liên quan gì đến cậu.” Nguyên Ngọ nói.

“Hở...” Lâm Thành Bộ ngẩn người, lúc sau cười phá lên, “Có phải anh đang xóc lọ không đấy, buổi trưa còn chưa làm xong.”

“Tôi mà xóc lọ thì không nghe điện thoại đâu.” Nguyên Ngọ nói rất bình tĩnh.

“... Ầy,“ Lâm Thành Bộ lập tức cứng họng, cảm giác vĩnh viễn không thể nói lại được Nguyên Ngọ, “Anh cắt tóc xong rồi có thể chụp ảnh cho em xem một cái không?”

“Gặp mặt không phải là nhìn được à?” Nguyên Ngọ nói.

“Em muốn nhìn bây giờ.” Lâm Thành Bộ đáp.

“Lát chụp cho cậu.” Nguyên Ngọ thở dài.

“Ngày mai đi truyền nước với em không?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Giờ cậu đỡ nhiều chưa?” Nguyên Ngọ cũng hỏi.

“Đỡ nhiều hơn rồi, lúc ngủ thấy không thoải mái lắm, nhưng dậy thì thấy ổn rồi.” Lâm Thành Bộ sờ soạng bụng mình, không đau, chỉ đói.

“Vậy hai hôm tới cậu tự đi truyền đi,“ Nguyên Ngọ nói, “Hai hôm nay tôi bận, hết bận rồi lại đi với cậu.”

Lâm Thành Bộ há miệng không biết nói gì, thật sự muốn nhét cái câu trả lời ban nãy ngược về cổ họng.

“Đói thì nấu cháo ăn đi, đừng ăn đồ cứng, bác sĩ bảo ba bốn ngày nữa thì dần dần ăn được đồ cứng.” Nguyên Ngọ nói.

“Ừ...” Lâm Thành Bộ ủ rũ vùi nửa mặt vào gối, “Em biết rồi.”

Nói thêm vài câu nữa Nguyên Ngọ bắt hắn đi nấu cháo, hắn chỉ đành cúp điện thoại rồi lết về phía phòng bếp.

Lúc đang nghĩ xem là nấu cháo hay làm trứng hấp thì điện thoại di động reo, hắn đoán là Nguyên Ngọ gửi ảnh cho mình nên tâm tình lại phơi phới, nhảy qua ôm lấy điện thoại.

Quả nhiên là ảnh của Nguyên Ngọ.

Còn hẳn hai tấm.

Một bức là buộc tóc kiểu tiện tay, một tấm là không buộc.

Lâm Thành Bộ cảm giác không khống chế được cơ mặt đang cong lên của mình, cười đến độ tự thấy bản thân thần kinh.

Thật đẹp trai.

Nguyên Ngọ vốn đã là người rất quan tâm đến vẻ ngoài, không thua gì so với Giang Thừa Vũ nhưng không bao giờ để lộ ra, giống như bức ảnh này nhìn qua thì chỉ là tiện tay buộc qua loa nhưng Lâm Thành Bộ lại cảm thấy ông chú này không biết buộc lên buộc xuống bao nhiêu lần rồi.



Có điều rất đẹp trai, đẹp trai quá trời quá đất luôn.

Hắn đặt tấm hình buộc tóc kia làm hình nền điện thoại rồi nhắn lại một tin.

- Tay phải của em lại phải hoạt động rồi!!!!

- Nghĩ cho kỹ, Tiểu Hoa Hoa, ngày mai phải đi bệnh viện một mình đấy.

Lâm Thành Bộ cầm di động cười một lúc lâu.

Có điều Nguyên Ngọ quả thực đã nói là làm, bảo không đưa hắn đi bệnh viện là chắc chắn không cho hắn bất cứ niềm vui bất ngờ nào, ba ngày không thấy mặt đâu.

Nếu như không phải gọi điện thoại đến còn nghe máy thì Lâm Thành Bộ cho rằng y hại mất tích lần nữa.

“Anh không đi với em, buổi chiều em mới đi truyền nước, sáng không mở mắt ra nổi, anh rốt cuộc bận cái gì vậy?” Lâm Thành Bộ nhìn chai thuốc trước mắt mình, “Chú à không phải con coi thường chú đâu nhưng giờ chú có cái gì để mà bận chứ...”

“Kệ tôi,“ Nguyên Ngọ nói, “Sắp xong rồi.”

“Đừng nói là anh lại đi viết truyện nhé?” Lâm Thành Bộ bất ngờ hỏi.

“Này lại đề cao tôi quá rồi,“ Nguyên Ngọ cười cười, “Hôm nào phải lên trang của Nguyên Thân xem xem có độc giả nào muốn đuổi giết nó không.”

“Vậy lúc nào anh xong việc?” Lâm Thành Bộ hỏi.

“Để tôi xem... Chắc là sáng ngày kia, không xong thì tôi cũng không làm nữa, phiền chết.” Nguyên Ngọ nói.

Chuyện có thể khiến Nguyên Ngọ bận rộn là gì Lâm Thành Bộ không đoán ra được, theo như tính cách của Nguyên Ngọ thì chuyện gì cũng làm y thấy phiền, ngay cả pha rượu mà lâu một chút y cũng khó chịu, ngay cả trước mặt khách đang vui vẻ hưng phấn muốn y biểu diễn thêm y cũng có thể quăng chai rượu lên quầy bar rồi bỏ đi.

Có điều chính những thứ đó lại tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt của y, trước mặt y không có bất kì người nào được đối xử đặc biệt hơn một chút, nhìn từ phía của Lâm Thành Bộ thì đây chính là nét cuốn hút.

Mỗi lần nghĩ đến đây Lâm Thành Bộ sẽ không nhịn được cười khoái trá.

Mau nhìn đây!

Người qua đường đâu, fan đâu mau nhìn đây!

Nhìn tôi đây!

Tôi!

Tôi chính là anh đẹp trai được nam thần của mấy người đối xử nhẹ nhàng còn nấu cơm còn đi truyền dịch! Đừng hâm mộ! Đừng Ghen tị! Hát cùng tôi nào.

Đây chính là... yêu----------

Mặc dù mỗi khi nghĩ đến câu này lại không thể ngừng liên tưởng đến tiếng dê kêu nhưng Lâm Thành Bộ vẫn kiên trì hát ba lần.

Nguyên Ngọ thực sự đáng tin, nói sáng ngày kia là đúng sáng ngày kia.

Lâm Thành Bộ ngồi một mình ở bệnh viện truyền nước buổi thứ năm, đang chơi game trên điện thoại giết thời gian thì một bóng người lượn đến trước mặt hắn.

Hắn vừa ngẩng mặt lên ngẩn người, mãi sau mới thốt một tiếng: “Đệch!”

“Sắp xong chưa?” Nguyên Ngọ nhìn thuốc trong chai truyền.

“Hết chai này là xong rồi.” Lâm Thành Bộ nắm tay y kéo ngồi xuống bên cạnh mình, cố gắng nói nhỏ: “Sao anh lại tới?”

“Làm xong việc rồi thì qua.” Nguyên Ngọ nói.

“Đến đây bằng gì?” Lâm Thành Bộ gắng nhỏ giọng nhưng không đè ép được sự vui vẻ, cảm giác khóe miệng mình cong sắp đến tận mang tai rồi.

“Bắt xe.” Nguyên Ngọ khoát tay cầm trà sữa trong tay uống một hớp.

“... Có của em không?” Lâm Thành Bộ nhìn y.

“Có.” Nguyên Ngọ lấy một cốc trong túi đưa hắn.

Cháo hạt sen, cốc nhỏ.

Lâm Thành Bộ trợn mắt nhìn nhãn tên một lúc lâu: “Chú Tiểu Ngọ, con cảm giác tình cảm giữa đôi ta sắp cạn rồi.”

Nguyên Ngọ nhìn hắn, cười cười rồi đưa cốc trà sữa trong tay sang, gõ ống hút lên môi hắn: “Gọi một tiếng chú, cho một ngụm.”

Lâm Thành Bộ không lên tiếng, ngậm lấy ống hút hút mấy ngụm to thật to, đến cái ống hút cũng bị hắn hút vào miệng luôn.

Đến khi Nguyên Ngọ rút ống hút ra khỏi miệng hắn, trà trong cốc đã hao hơn nửa.

“Nói cho anh biết, đừng cáu em,“ Lâm Thành Bộ thỏa mãn dựa vào ghế, “Không thì em không chừa cho anh tẹo nào đâu.”

Nguyên Ngọ nhìn cốc không nói nên lời.

Truyền dịch mấy ngày Lâm Thành Bộ cảm giác bản thân đã hồi phục rồi, cộng thêm chuyện hôm nay Nguyên Ngọ tới, hắn cảm giác ra khỏi bệnh viện vẫy vẫy tay mấy cái là có thể bay được luôn.

“Đi đâu đây?” Hắn hỏi Nguyên Ngọ.

“Đến số 18 đi,“ Nguyên Ngọ nói, “Tìm ông chủ Giang tâm sự vài câu.”

“Số 18?” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn y, “Anh định về à?”

“Ừ, cũng nghĩ vậy, cụ thể thì để nói chuyện với Giang Thừa Vũ rồi tính tiếp.” Nguyên Ngọ nói.

“Được được được...” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, lúc này Giang Thừa Vũ chắc đã ở quán rồi, “Bây giờ qua tiện thể bắt anh ta mời cơm.”

“Ăn cái gì mà ăn, bây giờ cậu chưa được ăn dầu mỡ.” Nguyên Ngọ nói.

“Đồ thanh đạm là được mà, Giang Thừa Vũ biết ăn ở đâu, có đợt anh ta giảm cân, đi ăn hết tất cả các quán đồ chay với đồ thanh đạm rồi.” Lâm Thành Bộ cười cười.

Đi từ bệnh viện đến số 18 có hơi xa, sau khi lên xe thì Lâm Thành Bộ ngẫm nghĩ xem đi hướng nào thì ít gặp đèn đỏ, Nguyên Ngọ vừa ngả ghế dựa lưng về sau thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Lâm Thành Bộ lại khẽ chửi thầm trong bụng.

Ông nội Nguyên Ngọ vừa vào viện, hắn dễ dàng đoán được đến tám chín phần là họ hàng Nguyên Ngọ gọi tới.

Nguyên Ngọ lấy điện thoại ra nhìn rồi ngây ra.

“Đừng nhận,“ Lâm Thành Bộ lập tức biết mình không đoán nhầm, “Đừng nhận đừng nhận đừng nhận...”

“Hôm qua gọi điện thoại cho tôi,“ Nguyên Ngọ nhìn điện thoại thở dài, “Nói nguy kịch rồi.”

Lâm Thành Bộ ngẩn người không nói gì.

“Cậu bảo,“ Nguyên Ngọ quay đầu nhín hắn, “Sao lại nguy kịch ngay được chứ? Mới được mấy ngày?”

“Không biết, em thấy ông nội anh cũng có tuổi rồi, chắc phải hơn tám mươi,“ Lâm Thành Bộ cau mày, “Già như vậy rồi, lúc bà nội em mất, buổi sáng vẫn còn khỏe lắm, buổi chiều ngủ dậy bảo thấy váng đầu rồi sau đó cũng đi luôn...”

“Ừ.” Nguyên Ngọ đáp.

Điện thoại reo một lúc rồi ngưng.

Lâm Thành Bộ cảm thấy buồn rầu, rốt cuộc là cái vận đen nào ám đây? Vừa mới vui vẻ đã bị quét sạch rồi, hắn nhìn Nguyên Ngọ: “Anh...”

Nguyên Ngọ vừa định mở miệng thì điện thoại lại vang lên.

Y vỗ vỗ vai Lâm Thành Bộ rồi nhận điện thoại: “Chuyện gì thế chú hai?”

Bên kia không biết nói gì, Lâm Thành Bộ hôm nay không có tâm tình đi nghe trộm, lát sau Nguyên Ngọ nói: “Cháu sẽ qua đó năm phút thôi, sau này nếu lại có chuyện gì... đừng tìm cháu nữa.”

“Muốn đến thăm?” Lâm Thành Bộ đợi y cúp điện thoại rồi mới hỏi.

“Ừ,“ Nguyên Ngọ dựa vào ghế, “Nói là gặp mặt lần cuối, thôi thì đi.”

“...Bệnh viện nào?” Lâm Thành Bộ khởi động xe.

“Một bệnh viện nhỏ,“ Nguyên Ngọ nói, nghĩ nghĩ rồi quay đầu nhìn y: “Không cần lo cho tôi, nói chuyện với bác sĩ Lương lâu như vậy rồi đâu phải phí tiền vô ích.”

Lâm Thành Bộ cười: “Biết rồi.”

Nguyên Ngọ có thể bình tĩnh đi vào bệnh viện, điểm này Lâm Thành Bộ có thể hiểu, nhưng Nguyên Ngọ đi thẳng vào bệnh viện chỗ ông nội nằm không do dự vẫn khiến Lâm Thành Bộ vẫn giật mình.

Có lẽ bởi vì mấy hôm nay hắn vẫn luôn ở chung với Nguyên Ngọ nên chút thay đổi nhỏ hắn không nhìn ra được, đến lúc này hắn mới phát hiện ra so sánh với trước đây, Nguyên Ngọ thật sự đã có thay đổi lớn.

Có thể đối mặt với ông bà và họ hàng vẫn sẽ yên lặng và nhẫn nhục.

Đó là thói quen, nhưng có thể chỉ là thói quen mà thôi.

Lâm Thành Bộ đi ngay sau lưng Nguyên Ngọ, bùi ngùi nhìn chỏm tóc nhỏ sau gáy y.

...Đẹp trai quá.

Cách thật xa Lâm Thành Bộ vẫn có thể nhìn thấy phòng bệnh sát hành lang kia chắc là của ông nội Nguyên Ngọ.

Có ba bốn người đứng ở ngoài cửa, sau khi Nguyên Ngọ xuất hiện thì đồng loạt nhìn về phía bên này.

“Là họ hàng của anh à?” Lâm Thành Bộ đứng phía sau thì thầm hỏi.

“Chắc...là đúng,“ Nguyên Ngọ nói, “Lâu quá rồi không gặp, tôi không nhớ được mặt mũi nữa rồi.”

“Ở một tẹo thôi rồi đi nhé, bọn họ nói gì cũng coi như không nghe thấy.” Lâm Thành Bộ rất có lòng tin với Nguyên Ngọ, nhưng nhìn họ hàng Nguyên Ngọ đến mấy người, trong phòng chắc còn nữa thì lại bắt đầu lo lắng.

Ngoài ông bà nội, ai mà biết họ hàng nhà y có như vậy không, dẫu sao nghe qua lời Nguyên Ngọ thì đâu có thấy họ hàng gì quan tâm anh ấy đâu.

“Tiểu Ngọ.” Có người đón.

“Chú hai.” Nguyên Ngọ chào một tiếng.

“Cháu cuối cùng cũng đến rồi,“ chú hai vỗ vỗ vai y, “Ông nội ngóng cháu mấy hôm nay, bây giờ đã hơi lẫn rồi, ông ấy nói gì thì để ông ấy nói, bà nội cháu bảo ông muốn gặp cháu một lần.”

“Vâng.” Nguyên Ngọ gật đầu đi theo chú hai vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh có ba cái giường nhưng không có bệnh nhân khác, chỉ có ông nội nằm ở chiếc giường chính giữa, bà nội ngồi ở mép giường lau nước mắt.

Thấy y đi vào, bà nội đứng lên nhìn chằm chằm y, giọng nói còn lộ ra sự oán trách: “Để cho ông nội nhìn mày một cái, không cần nói gì cả.”

Nguyên Ngọ nhìn bà không nói gì rồi đi tới mép giường, cúi người gọi: “Ông nội.”

Ông nội đang nhắm mắt khẽ mở mắt ra, nghiêng nghiêng đầu nhìn y.

“Ông nó à, ông nhìn này, nhìn đi,“ bà nội nhào tới mép giường, “Nguyên Thân tới thăm ông đấy, ông nhìn thấy không? Là nguyên Thân đấy.”

Lâm Thành Bộ đứng ở cửa phòng bệnh nghe thấy những lời này của bà nội cảm thấy máu nóng bốc lên đầu hừng hực.

Hắn ngàn vạn lần không thể ngờ được lý do gọi Nguyên Ngọ tới lại là thế này!

“Cái đệch!” Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi thầm một câu.

Mấy người họ hàng đứng cạnh cửa nhìn hắn đầy đề phòng.

Ông nội Nguyên Ngọ chỉ thều thào được mấy chữ, không nghe ra được gì cả, chẳng qua chỉ cố gắng a a mấy tiếng.

“Vâng,“ Nguyên Ngọ đáp, “Ông nội, là con đây.”

Lâm Thành Bộ nhìn bóng lưng Nguyên Ngọ có hơi bất ngờ.

Nguyên Ngọ vẫn khom người, tay chống vào thành giường, giọng nói rất vững vàng.

Bà nội y vẫn vừa đứng lau nước mắt vừa nói chuyện với ông nội, Lâm Thành Bộ xoay người đi ra ngoài cửa phòng bệnh, hắn không muốn nghe nữa, miệng bà già ấy chỉ toàn Nguyên Thân Nguyên Thân.

Hắn không biết Nguyên Ngọ đang nghĩ gì, cảm giác ra sao.

Còn hắn thì cực kỳ tức giận.

Hai phút sau Nguyên Ngọ ra khỏi phòng bệnh

Lâm Thành Bộ vội vàng đón y: “Đi thôi.”

“Ừ.” Nguyên Ngọ gật đầu.

“Mày đã đi ngay được?” Bà nội vừa chạy theo ra vừa khóc vừa nói, “Mày không ngồi với ông được thêm một lúc à! Sao mày lại nhẫn tâm như vậy... Ông nội mày sắp chết rồi mày có biết không!”

Nguyên Ngọ chợt dừng bước quay đầu nhìn chằm chằm bà nội, lát sau mới nói rõ ràng từng chữ: “Con là Nguyên Ngọ, không phải Nguyên Thân.”

Bà nội há miệng còn muốn nói gì đó mà Nguyên Ngọ đã bước tới trước mặt bà, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Hai người đã giết con từ lâu rồi hai người có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.