Lâm Thành Bộ cảm thấy cả đêm mình ngủ rất ngon nhưng nửa đêm tỉnh giấc ba lần, mỗi lần tỉnh dậy đều biết mình ngủ không sâu giấc.
Không biết rốt cuộc là do được thỏa ý nguyện mà có hơi hưng phấn hay là do được thỏa ý nguyện mà hưng phấn quá độ, tóm lại là hơi hưng phấn quá độ, lần nào tỉnh giấc cũng dán sát vào người Nguyên Ngọ.
Nhưng lúc Nguyên Ngọ ngủ thì bản tính xưa lại trở về nguyên vẹn, mỗi lần hắn sấn vào sẽ đập hắn một cái, Nguyên Ngọ cực kì cáu bẳn, có lần thiếu chút nữa là thụi cả đầu gối vào trứng hắn.
Buổi sáng sau khi xuống khỏi giường, Lâm Thành Bộ tự cặp nhiệt độ cho mình trước, cầu thần khấn phật không sốt nữa, hắn thực sự không muốn đi bệnh viện nữa, cũng không muốn kéo Nguyên Ngọ đến bệnh viện với hắn nữa.
Có điều trẻ tuổi có cái lợi của trẻ tuổi, cơ thể cường tráng, nhiệt độ cơ thể bình thường, hắn hớn hở đàng hoàng đặt nhiệt kế lên bàn đề phòng trường hợp Nguyên Ngọ muốn kiểm tra.
Sau đó đứng ở trước tủ lạnh nghĩ xem nên nấu gì cho bữa sáng.
Nguyên Ngọ có vẻ không có yêu cầu gì với đồ ăn, hắn nghĩ nghĩ một lúc, bản thân đã kiêng khem quá đủ rồi, không cần ăn đồ lỏng nữa, tối ngày hôm qua... còn mất sức...
Nguyên Ngọ ngủ dậy rất muộn, lúc Lâm Thành Bộ băm nhân bánh xong rồi chuẩn bị gói, y mới ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng ngủ.
“Mới sáng sớm ra đã gói sủi cảo à?” Nhìn thấy một bàn đầy đồ, Nguyên Ngọ ngẩn người.
“Không phải,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Làm bánh nướng nhân thịt, thế nào? Anh thích ăn không?”
“Thích,“ Nguyên Ngọ ngó sang xem, “Cậu đúng là không sợ mất công...”
“Biết làm thì đâu có mất công,“ Lâm Thành Bộ chỉ nhiệt kế trên bàn, “Em hết sốt rồi, không cần đi bệnh viện nữa.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn xong lại giơ tay lên sờ trán hắn: “Hình như không sốt nữa... Cậu đến kì là phát sốt à? Hội chứng cần phá thân?”
Lâm Thành Bộ nắm chặt tay một lúc lâu không biết nói gì, đợi Nguyên Ngọ lề mề đi vào phòng tắm hắn mới ném cục bột vừa nhào lên bàn: “Anh muốn nói gì cũng được, dù sao cũng phá trên người anh.”
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn hắn, cười cười không nói gì rồi xoay người vào phòng tắm.
Lâm Thành Bộ gói bánh rất nhanh, Nguyên Ngọ rửa mặt xong đi ra thì đã có năm sáu cái bánh đặt trong khay rồi.
“Thơm lắm.” Nguyên Ngọ cầm lấy một cái lại vội vàng ném về.
“Bỏng à, để mấy phút nữa rồi ăn,“ Lâm Thành Bộ nói, “Không lại nóng.”
“Mấy phút nữa cũng thế mà thôi, đã nóng trong người thì ngày mai ăn cũng vẫn nóng được,“ Nguyên Ngọ cầm một cái bánh nữa lên, nắm qua ném lại giữa hai tay rồi ngồi xuống ghế salon, “Bao giờ cậu đi làm?”
“Sáng ngày kia đi,“ Lâm Thành Bộ nhìn qua lịch, “Em vốn định sang tuần nhưng đợt ngày nghỉ dài quá rồi...”
“Vậy hôm nay đi đến Cầu Trầm đi.” Nguyên Ngọ cắn một miếng bánh.
“Hôm nay?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
Đối với Nguyên Ngọ, Cầu Trầm không giống như ông nội bà nội bệnh viện gì gì đó mà là nơi ở của y lúc bị bệnh, là nơi ở một con người khác hỗn loạn trong y....
Lâm Thành Bộ vẫn chưa dám nói chuyện của Đại Đầu vì sợ y có thể đối mặt với chuyện khác, nhưng với nơi vẫn hằn sâu dấu vết của Nguyên Thân thì chưa thể thích ứng được.
Hắn rất bất ngờ rằng Nguyên Ngọ đột nhiên quyết định đi luôn hôm nay.
“Tôi nhớ Đại Đầu rồi,“ Nguyên Ngọ vừa ăn vừa nói, “Dù gì cũng nhìn nó từ nhỏ lớn thành hơi hơi nhỏ...”
“Vậy anh sẽ nhớ em không?” Lâm Thành Bộ đột nhiên hỏi, “Anh nhìn em từ một thanh niên nhỏ đến thanh niên lớn đó thôi.”
Có điều sau khi hỏi xong rồi hắn hối hận ngay.
Ở một mặt nào dó, câu hỏi này của hắn chắc sẽ tạo chút áp lực với Nguyên Ngọ.
“Ngày nào chả lượn qua lượn lại trước mặt tôi,“ Nguyên Ngọ nói, “Không có cảm giác, chưa kịp nhớ cậu đã lại lượn tới.”
“À.” Lâm Thành Bộ lật bánh trong chảo.
“Không nhớ, nhiều lúc phiền lắm,“ Nguyên Ngọ ăn hết một cái bánh lại đứng dậy lấy cái nữa, “Nói nhiều lại trẻ con, phiền lắm.”
Lâm Thành Bộ giật bánh trong tay y: “Anh đừng có ăn nữa.”
Nguyên Ngọ liếc hắn rồi lại nhảy một cái nữa trong khay, lùi ra sau cắn một miếng: “Cho cậu tức chết.”
“Anh không trẻ con chắc?” Lâm Thành Bộ cũng chỉ y, “Tranh đồ ăn mà còn không trẻ con à?”
“Tôi trêu trẻ con thôi.” Nguyên Ngọ quay về ghế salon ngồi.
Tuy nói là chỉ qua Cầu Trầm thăm Đại Đầu thôi nhưng đi thì không biết mất bao lâu, mùa này không phong cảnh gì để ngắm, những nhà làm du lịch kia cũng đóng cửa rồi, nếu như về muộn thì chắc không có chỗ để ăn, cho nên Lâm Thành Bộ làm xong bữa sáng lại chuyển sang làm đồ ăn trưa.
“Thật đảm đang.” Nguyên Ngọ cầm điều khiển từ xa hướng về phía tivi nhưng không nhấn nút.
“Em không muốn đói, em vừa khỏi bệnh.” Lâm Thành Bộ chuẩn bị không nhiều đồ lắm, mang theo một ít đồ ăn vặt, có điều không phải Nguyên Ngọ và hắn thích ăn mà là mang cho Đại Đầu, sau đó còn cầm theo cả thịt bò kho, có thể ăn cùng bánh bao chay, lại làm thêm cả một bát nộm gà xé, bỏ tất cả cùng với bánh nướng nhân thịt ăn chưa hết vào một chỗ.
“Thật đảm đang.” Nguyên Ngọ nói.
“Còn đảm đang hơn được nữa cơ, em cho anh xem cái này.” Nguyên Ngọ mở tủ đồ lấy một cái hộp ra.
“Đây... là cái gì?” Nguyên Ngọ nhìn hắn lôi trong hộp ra một thứ hoa hòe hoa sói mang đầy hương vị đồng quê nông thôn.
“Giỏ đựng đồ đã ngoại,“ Lâm Thành Bộ quơ quơ cái giỏ về phía y, “Đảm đang chưa, còn hoa nhí nữa này, ngập tràn hơi thở hương đồng gió nội nhé.”
“Lấy đâu ra đấy?” Nguyên Ngọ trợn trắng mắt nhìn cái giỏ này, “Không phải, Lâm Thành Bộ, thật ra cậu là nữ phải không, vừa thêu thùa vừa dùng loại đồ này.”
“Anh thì không thêu đấy?” Lâm Thành Bộ cười nói.
“Tôi học cậu thôi,“ Nguyên Ngọ đi tới xem xét cái giỏ, “Nói thật có người bên cạnh tôi không dám xách cái giỏ này ra ngoài đâu, hai ông trẻ xách một cái giỏ hoa nhí...”
“Mẹ em đưa em,“ Lâm Thành Bộ vừa bỏ đồ vào giỏ vừa cười, “Đi siêu thị mua cái gì đấy được tặng, mẹ cho em.”
Mặc dù Nguyên Ngọ không tình nguyện lắm nhưng hai người vẫn xách cái giỏ này ra ngoài.
Đứng trong thang máy, Nguyên Ngọ lùi vào trong góc đứng cách xa Lâm Thành Bộ nhìn nhìn, Lâm Thành Bộ tặc lưỡi: “Anh làm cái gì đấy.”
“Cô vợ nhỏ xách làn đi chợ, ảnh phục chế có màu.” Nguyên Ngọ nói.
“Nói sao cũng được,“ Lâm Thành Bộ cười, “Hôm nay em đang vui, vợ nhỏ đã là gì, nói em là bé gái nhỏ cũng không sao hết.”
“Mang cậu cho Đại Đầu làm con dâu nuôi từ nhỏ.” Nguyên Ngọ nói.
“Được nha.” Lâm Thành Bộ uốn éo còn làm động tác lan hoa chỉ nữa.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, một bác gái đi vào.
Lâm Thành Bộ vội vàng thu ngón tay hoa lan của mình vào, lúng túng hắng giọng.
“Tiểu Lâm ra ngoài à?” Bác gái nhìn hắn.
“Vâng, dì cũng ra ngoài ạ?” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Ừ,“ bác gái gật đầu rồi lại ngó xuống cái giỏ hắn đang khoác trên tay, “Giỏ đẹp nhỉ, đáng yêu lắm.”
“...Vậy ạ.” Lâm Thành Bộ vẫn duy trì nụ cười.
Bác gái vẫn đi sát bên cạnh bọn họ đến tận bên cạnh xe mới đi mất, Nguyên Ngọ lên xe: “Giỏ đẹp nhỉ, đáng yêu lắm.”
“Đáng yêu mà,“ Lâm Thành Bộ đặt giỏ vào ghế ngồi đằng sau, “Làm sao!”
“Đáng yêu.” Nguyên Ngọ gật đầu.
“Đủ rồi nhé!” Lâm Thành Bộ thở dài, “Bà bác này trước nay có bao giờ nói chuyện với em đâu, sao hôm nay lại nhiệt tình như vậy chứ.”
“Bởi vì cái giỏ đáng yêu.” Nguyên Ngọ nói.
“Vẫn chưa dừng được hả!!!” Lâm Thành Bộ nổ máy.
“Đáng yêu.” Nguyên Ngọ cười cười nhắm mắt lại, ngả ghế dựa ra đằng sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đi thẳng tới Cầu Trầm, Lâm Thành Bộ nhìn cảnh sắc quen thuộc hai bên đường, nhớ lại cảm giác ngày trước rảnh rỗi lại chạy tới Trầm Kiều, chấp nhận những Nguyên Ngọ ngày quên mất đi chính bản thân ấy.
Đột nhiên xúc động.
Mỗi lần hắn đến đều thấp thỏm, không biết sẽ lại đối mặt với Nguyên Ngọ nào nữa.
Hoặc là nói Nguyên Thân nào.
Những ngày đó đã qua được một thời gian dài nhưng lúc nhớ lại lại khiến con người ta cảm giác mới chỉ hôm qua.
Cảm giác lo âu và tuyệt vọng không biết Nguyên Ngọ có còn tỉnh lại hay không vẫn còn in rõ trong đầu hắn.
Vậy... Có thể vẫn còn trong ký ức của Nguyên Ngọ chứ?
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn Nguyên Ngọ, sau khi lái xe vào trấn thì Nguyên Ngọ mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
“Dừng xe đã,“ y gõ gõ cửa kính, “Mua ít đồ cho Đại Đầu, đồ ăn trong giỏ không đủ cho nó ăn hai hôm.”
“Được.” Lâm Thành Bộ dừng xe ở ven đường.
Nguyên Ngọ rõ ràng rất quý Đại Đầu, mua không ít đồ ăn vặt còn mua cả kem: “Ban nãy nên mua đồ ăn ở trong thành phố, nhiều đồ tốt hơn ở đây.”
“Nó thấy anh là vui rồi, chắc không để ý gì đến ăn đâu.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ cười.
Đường đến bến tàu cũ vẫn không khác gì, du khách đã không có, sau khi trời lạnh thì chẳng còn mấy người quanh quẩn chỗ này, cộng thêm lá cây ven đường đều trụi cả, nhìn qua vừa yên tĩnh vừa hiu quạnh.
Không còn lau sậy nữa, mặt nước cũng vắng vẻ.
“Sao anh lại có thể... tình nguyện ở chỗ này chứ.” Lâm Thành Bộ khẽ thở dài.
“Nguyên Thân thích nơi này,“ Nguyên Ngọ nói, “Nó vốn muốn... chết ở đây, sau đó lại thôi, chắc là thấy chỗ này chưa đủ cô quạnh.”
“....Vậy à,“ Lâm Thành Bộ vẫn không hỏi chuyện Nguyên Thân tự sát ở chỗ nào, “Chỗ này còn chưa đủ vắng vẻ à, anh xem bây giờ chẳng có lấy một bóng người, chim còn mất hút.”
“Đây không phải điều nó muốn,“ Nguyên Ngọ quay mặt nhìn hắn, “Ở Vịnh Đông có quá nhiều người chết rồi.”
Lâm Thành Bộ không đáp, không biết nên nói gì mới phải.
“Nó muốn tìm nơi nào chỉ có một mình nó, như vậy thì không cần lẫn lộn bản thân với người khác nữa,“ Nguyên Ngọ nói, lát sau y hạ cửa xe xuống thả tay ra ngoài đón gió, “Đừng nhắc đến nó nữa, chắc bây giờ nó cũng tìm được chính mình rồi.”
“Ừ.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
Bến tàu cũ không thay đổi gì trừ việc trên bến tàu không có Đại Đầu đeo cái hồ lô to.
“Sao hôm nay không ở đây chơi?” Lâm Thành Bộ xuống xe nhìn xung quanh bất ngờ.
“Tôi biết nó ở đâu.” Nguyên Ngọ đi về phía cánh rừng.
“À đúng rồi, có phải nó lại mò vào rừng chơi không, còn trồng cây nữa.” Lâm Thành Bộ cầm theo kem đi theo sau lưng y.
“Chắc vậy, dù sao nó cũng chỉ quanh quẩn mấy chỗ này,“ Nguyên Ngọ cười cười.
Lúc đi tới ven đường, Lâm Thành Bộ nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang đu đưa ở bên trong, hắn kêu lên: “Đại Đầu!”
“A-----” Đại Đầu đáp lại, xong gào lên, “Ai đấy---------”
“Anh Tiểu Bộ đây!” Lâm Thành Bộ hét.
“Anh Tiểu Bộ!” Đại Đầu kêu lên kinh ngạc vui vẻ, bật như lò xo về phía hắn, “Anh Tiểu Bộ! Anh Tiểu Bộ!”
“Còn người nữa, em mau nhìn đi!” Lâm Thành Bộ nói.
Đại Đầu chạy ra từ trong rừng, vừa nhìn thấy Nguyên Ngọ đứng ở ven đường, đầu tiên sửng sốt rồi khóc bù lu bùa loa lên.
Vừa khóc vừa chạy sang đây, còn thút thít kể: “Chú Tiểu Ngọ-------, bọn họ, bọn họ kéo thuyền, kéo thuyền của chú đi mất rồi-------”
Nguyên Ngọ cười cười không đáp chỉ ngồi xổm xuống.
Đại Đầu nhào vào lòng y: “Bọn họ kéo thuyền của chú đi rồi! Con không cho bọn họ kéo nhưng bọn họ không nghe con-------”
“Không sao không sao,“ Nguyên Ngọ vỗ vỗ lưng nó, “Kéo thì kéo thôi.”
“Vậy sau này chú không có chỗ ở------” Đại Đầu lo lắng gào lên khóc.
“Chú...” Nguyên Ngọ nhìn Lâm Thành Bộ.
“Có phải sau này,“ Đại Đầu khóc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Nguyên Ngọ, “Chú không ở đây nữa?”
Lâm Thành Bộ cũng hoang mang, nó còn bé quá, hai bọn họ đều không biết nói thế nào thì nó mới không buồn đây.
“....Ừm.” Nguyên Ngọ do dự, gật đầu, “Chú phải về thành phố làm việc.”
“À,“ nước mắt khó khăn lắm mới nín được lại trào ra, cả giương mặt béo núc cũng không đỡ được, nước mắt tí tách rơi xuống đát, “Phải về thành phố làm việc, thành phố mới tốt.”
Lâm Thành Bộ nghe thấy vừa buồn cười vừa khó chịu, vội vàng ngồi xổm xuống: “Đại Đầu, ăn kem không? Chú Tiểu Ngọ mua cho em.”
“Ăn ạ----” Đại Đầu vừa khóc vừa gật.
“Muốn ăn thì không được khóc nữa,“ Nguyên Ngọ cầm lấy kem, “Còn khóc thì không ăn.”
Đại Đầu nhìn chằm chằm cái kem, lúc sau mới lau nước mắt: “Em muốn ăn.”
Đại Đầu cầm lấy kem bắt đầu ăn, lúc này Lâm Thành Bộ với Nguyên Ngọ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngon không?” Lâm Thành Bộ hỏi nó.
“Ngon ạ,“ Đại Đầu đưa kem tới trước mặt hắn, “Anh ăn không?”
“Anh không ăn,“ Lâm Thành Bộ nhìn cốc kem đã bị nó trộn lẫn lộn lên, lại còn là vị socola, không nỡ nhìn nữa, “Em đưa anh Tiểu Ngọ...”
Còn chưa nói hết Nguyên Ngọ đã cắt ngang: “Không ăn.”
“Em ăn hết đi.” Lâm Thành Bộ xoa xoa đầu nó.
Lâm Thành Bộ không nhắc đến chuyện nó muốn tặng cây hoa cho Nguyên Ngọ, vào mùa thu rồi, hoa có trồng được thì đến giờ cũng héo, nhỡ đâu nhắc tới nó lại khóc ầm lên thì đỡ thế nào được nữa.
Nhưng Đại Đầu ăn no một hộp kem rồi ngẩng đầu nhìn Nguyên Ngọ: “Anh Tiểu Ngọ.”
Nguyên Ngọ không để ý nó, dựa vào cạnh cây rút điếu thuốc ra châm.
“Chú Tiểu Ngọ.” Đại Đầu sửa miệng.
“Ừ?” Nguyên Ngọ cúi đầu nhìn nó.
“Con có quà cho chú,“ Đại Đầu nói, “Con đợi mãi.”
“Quà gì?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ở trên thuyền nhà con, chú đi xem với con.” Đại Đầu kéo tay y đi về phía bến tàu.
“Chú không lên thuyền nhà nhóc đâu,“ Nguyên Ngọ nói, “Nhóc mang ra đây.”
“Mẹ con lên trấn mua đồ rồi,“ Đại Đầu tiếp tục kéo, “Chú vào xem đi.”
Nguyên Ngọ chỉ đành đi cùng với Đại Đầu về bến tàu.
“Mẹ nó không thích anh à?” Lâm Thành Bộ thì thầm hỏi.
“Ừ,“ Nguyên Ngọ gật đầu, “Thế mới không cho nó lên thuyền tôi chơi.”
“Em hiểu em hiểu,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Nhìn bộ dạng anh như thế, em có con cũng không chó nó chơi với anh.”
“Cậu không có con nổi đâu.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ tặc lưỡi: “Em cũng không thèm, anh nhìn Đại Đầu khóc kia kìa, nhức hết cả đầu.”
“Trước kia nó khóc tôi không quan tâm nó luôn, khóc một mình xong thì đi.” Nguyên Ngọ đáp.
“Vậy sao hôm nay lại dỗ nó?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Lâu rồi không gặp,“ Nguyên Ngọ nói, “Không biết lần sau bao giờ mới tới...”
“Nguyên Ngọ, anh biết không?” Lâm Thành Bộ nói nhỏ, “Đây chính là tình cảm đấy, anh ở chung với Đại Đầu lâu như vậy rồi, anh cảm thấy không muốn để ý tới nó, cũng không tốt với nó, nhưng sẽ nhớ nó, sẽ nghĩ sau này khó gặp lại nên phải đối xử tốt với nó.”
Nguyên Ngọ nhìn hắn không nói gì.
“Đây chính là tình cảm,“ Lâm Thành Bộ ôm bả vai y, “Em cũng vậy, Giang Thừa Vũ cũng vậy, lúc anh ở chung với bọn em thì cảm thấy không có gì, cảm thấy không có tình cảm, cũng không đặt hi vọng gì cả, nhưng thực tế thì sẽ có.”
Nguyên Ngọ vẫn không nói chuyện.
“Nếu như có một ngày, “ Lâm Thành Bộ nói, “Em không còn lượn tới lượn lui trước mắt anh nữa thì anh sẽ nhớ em.”
“Ừ,“ Nguyên Ngọ đáp, “Có lẽ vậy.”
“Có điều em thì thôi, em không có ý định hưởng thụ cái kiểu nhớ này của anh,“ Lâm Thành Bộ giơ tay, “Em vẫn nên lượn tới lượn lui trước mắt anh thì hơn.”
Trên thuyền nhà Đại Đầu không có ai, hai người bọn họ đi theo Đại Đầu lên thuyền.
Thuyền này to hơn thuyền của Nguyên Ngọ cho nên dùng vải ngăn làm rèm thì coi như được hai gian phòng.
Phòng trong để ngủ, phòng ngoài nhỏ hơn coi như phòng khách, ngày thường sinh hoạt cũng ở đây.
Đại Đầu ngồi quỳ xuống trước một cái tủ gỗ nhỏ, mở ngăn dưới cùng ra sau đó vẫy vẫy tay với bọn họ: “Đây, ở đây.”
Lâm Thành Bộ đang nghĩ hoa nào để trong ngăn kéo một tuần thì cũng chết ngắc rồi, Nguyên Ngọ đã bước tới nhìn: “Đây là nhóc bày à?”
“Vâng!” Đại Đầu gật đầu lia lịa, “Đẹp không?”
“...Đẹp.” Nguyên Ngọ nói.
“Cho anh xem với,“ Lâm Thành Bộ tò mò sấn lại gần, vừa nhìn thì ngây ra, vội vàng quay đầu nhìn Nguyên Ngọ, thấy Nguyên Ngọ đang cười thì không nhịn được cười phá lên, “Cái gì thế này.”
Ngăn tủ dưới cùng để trống bày ba cái lon bia rỗng, mỗi lon cắm một cành hoa lụa, bông vàng bông đỏ, ở giữa đặt cái cốc đong của Nguyên Ngọ.
Nhìn qua thật giống như....
“Nhóc thờ chú ở đây bao lâu rồi?” Nguyên Ngọ hỏi Đại Đầu.
“Không biết nữa,“ Đại Đầu gãi gãi đầu, “Con vốn trồng một chậu hoa nhưng nó chết rồi, con đành lấy hoa giả... Có phải chú không thích không?”
“Không,“ Nguyên Ngọ lấy mấy cái lon trong ngăn kéo ra, “Thích, chú mang đi được không?”
“Được ạ,“ Đại Đầu lập tức cười vui vẻ, “Con tặng chú mà!”
Sau khi mang hoa về xe, Nguyên Ngọ có vẻ chưa có định đi, nhìn đồng hồ xong y nói với Lâm Thành Bộ: “Ăn dã ngoại?”
Không đợi Lâm Thành Bộ trả lời, Đại Đầu đã ở bên cạnh nhảy nhảy, “Được ạ! Ăn dã ngoại ạ? Được!”
“Mang theo nó à?” Lâm Thành Bộ dùng khẩu hình miệng hỏi.
“Không thì làm thế nào?” Nguyên Ngọ cũng dùng khẩu hình miệng hỏi ngược lại.
“Em còn muốn tận hưởng thế giới của hai người.” Lâm Thành Bộ thì thầm.
“Thế giới hai người là gì?” Đại Đầu nghe được, ngửa đầu nhìn Nguyên Ngọ.
“Chính là thế giới hai người.” Nguyên Ngọ dựa vào đầu xe.
“Hai người là sao?” Đại Đầu hỏi.
“Là hai người.” Nguyên Ngọ nói.
“Thế giới hai người,“ Đại Đầu nhíu mày suy nghĩ, “Thế giới hai người là thế nào?”
“Chính là hai người.” Nguyên Ngọ nói.
“Hai người nào?” Đại Đầu tiếp tục hỏi.
“Anh với chú Tiểu Ngọ.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“À,“ Đại Đầu gật gật, lát sau lại hỏi, “Vậy em đâu?”
“Em là bóng đèn,“ Lâm Thành Bộ thở dài, lấy giỏ hoa trong xe ra nhìn Nguyên Ngọ, “Đi đâu ngồi ăn đây?”
“Qua bên kia đi,“ Nguyên Ngọ chỉ chỉ đường, “Bên kia có một đoạn nước nông.”
“Tại sao em lại là bóng đèn?” Đại Đầu không có ý định ngừng lại.
“Bởi vì sáng quá.” Lâm Thành Bộ đi cùng với Nguyên Ngọ về phía kia,
“Em không sáng, sáng chỗ nào chứ?” Đại Đầu lẽo đẽo theo sau.
Lâm Thành Bộ nhẫn nhịn: “Em..”
“Trật tự từ giờ đến hết bữa ăn dã ngoại,“ Nguyên Ngọ quay đầu lại kẹp tờ mười tệ quơ quơ trước mắt Đại Đầu, “Cho con tờ này.”
Đại Đầu lập tức ngậm miệng thật chặt, còn lấy tay che lại.
“Hầy.” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Làm sao?”
“Không còn thế giới của hai người.” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Buổi trưa nó phải về thuyền ngủ,“ Nguyên Ngọ nói, “Sấm đánh không tỉnh, lát nữa nó phải về ngủ.”
“Thật à?” Lâm Thành Bộ nhướng nhướng lông mày.
“Phấn khích cái gì?” Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Chuyện dã chiến chỉ tưởng tượng trong đầu được rồi, đừng...”
“Ai muốn dã chiến!” Lâm Thành Bộ giật mình ngắt lời y, vừa lúng túng vừa buồn cười, “Em chỉ muốn ở riêng với anh một lúc, hóng gió ngắm cảnh, ăn uống tán gẫu thôi.”
“À,“ Nguyên Ngọ nói, “Hai chúng không phải mấy nay vẫn thế à.”
“Không giống nhau,“ Lâm Thành Bộ cười cười, “Đi xa, hóng gió ngắm cảnh ăn uống trò chuyện, giống như...”
“Hẹn hò yêu đương?” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ gật đầu: “Ừ.”