“Anh đi đâu đấy!” Lâm Thành Bộ nhảy khỏi xe đuổi theo y.
Nguyên Ngọ chạy bộ vẫn còn trâu bò lắm, vừa dẻo dai vừa có sức bật, hơn nữa không biết bị cái gì dọa mà chạy trối chết.
Lâm Thành Bộ chạy sau vài bước thôi là biết không đuổi kịp được y rồi nhưng cũng không dám dừng lại.
Nguyên Ngọ chạy về hướng bên tàu, tuy biết y sợ nước nên sẽ không có khả năng nhảy xuống sông, nhưng bên cạnh là cả một rừng cây ngổn ngang, nhỡ đâu y chạy đâm đầu vào cây...
Đến khi Lâm Thành Bộ thật sự không đuổi theo được nữa, kích động đến mức muốn lấy đá chọi vào đầu cho y hôn mê, Nguyên Ngọ đột nhiên đứng lại.
Phanh cực kỳ gấp, hoàn toàn không có chút dấu hiệu báo trước nào đã dừng lại, đến mức đầu gối khuỵu xuống kéo lê một đoạn dài trên đất.
Không đợi Lâm Thành Bộ tăng tốc chạy tới, y đã gục đầu xuống, cứ như vậy cong lưng nằm trên nền đất, Lâm Thành Bộ tức khắc cảm thấy đầu cùng chân mình đau nhói.
“Nguyên...” Hắn bước lại gần, ngay lúc chuẩn bị bật thốt ra cái tên Nguyên Ngọ đã tự hãm lại được, “Anh sao vậy? Không có việc gì chứ? Anh không sao chứ?”
“Rảnh rỗi thì ăn Lưu Lưu Mai.” Nguyên Ngọ nằm trên mặt đấy lầm bầm một câu.
“Cái gì cơ?” Lâm Thành Bộ ngây ra.
“Cái quảng cáo thật ngứa tai.” Nguyên Ngọ đáp.
“Anh...” Lâm Thành Bộ đưa tay ra muốn dìu y, nhưng khi tay hắn sắp chạm đến cánh tay Nguyên Ngọ lại dừng lại, ký ức về lần gần nhất đụng vào Nguyên Ngọ đã bị y đánh cho chảy cả máu mũi vẫn còn đang ám ảnh hắn, “Muốn uống nước không?”
Nguyên Ngọ không nói năng gì.
“Sau đó thế nào?”Dương Huy ngậm điếu thuốc chỉ còn một nửa trên miệng, sau khi hỏi xong thì dụi nó vào cốc bia trước mặt.
“Không có sau đó,“ Lâm Thành Bộ cúi đầu nhìn tờ giấy ăn bị vo thành cục trong tay, “Anh ấy quay lại thuyền, chẳng nói chẳng rằng.”
“Không nói là có ý gì?” Dương Huy hỏi.
“Thì là không nói gì cả, hình như em nói gì anh ấy cũng không nghe,“ Lâm Thành Bộ khẽ thở dài: “Như kiểu không ở cùng một chiều không gian với em vậy...”
“Đệch,“ Dương Huy cầm lấy cốc bia lên uống một ngụm, “Đệt!”
Lâm Thành Bộ nhìn thấy hắn nhổ tàn thuốc trong miệng ra: “Không phải là em làm mọi chuyện bung bét ra rồi chứ?”
Dương Huy rót thêm bia rồi mới nhìn hắn: “Cậu không ở đấy cùng với anh ấy à?”
“Ở cùng cả đêm, sáng nay em mới về,“ Lâm Thành Bộ nói, “Anh ấy đang ngủ, em sợ anh ấy tỉnh dậy nhìn thấy em sẽ có chuyện, nên em về trước, lát nữa em lại qua.”
“Đừng để anh ta ngồi cái xe mô tô kia nữa.” Dương Huy nhắc.
“Ừ,“ Lâm Thành Bộ nhăn trán: “Thật ra lúc anh ấy ngồi lên đâu có phản ứng gì, sau đó em có kiểm tra lại thì thấy ở chỗ mép thùng xe có chữ.”
“Chữ gì?” Dương Huy hỏi.
“I”m feeling good.” Lâm Thành Bộ đáp.
“Gì cơ?” Dương Huy nghe không hiểu.
“Tôi cảm thấy rất ổn, đại loại là cảm thấy tốt đẹp.” Lâm Thành Bộ uống một ngụm bia.
“Cậu vẫn còn thấy ổn hả?” Dương Huy giật mình: “Tinh thần thép nha”
“Mù chữ thì nói ít thôi” Lâm Thành Bộ nói.
“Cái chữ đó là ai viết lên?” Dương Huy uống hết một cốc bia lại hỏi.
“Không biết,“ Lâm Thành Bộ nói, “Trước kia em không để ý cái chỗ đó có chữ, chữ xám nền đen, vậy mà anh ấy cũng nhìn ra được...”
“Sao không nhìn ra,“ Dương Huy đáp, “Xe của anh ấy, anh ấy biết chỗ nào khắc chữ chứ.”
Lâm Thành Bộ không nói nữa.
Dương Huy nói chẳng sai, Nguyên Ngọ của trước kia đương nhiên biết chỗ nào có chữ, nhưng Nguyên Ngọ của bây giờ... Lúc nhìn thấy cái xe mô tô quân sự ba bánh còn không có phản ứng gì, sao vừa ngồi vào xe lại đột nhiên nhìn thấy chữ chứ.
Trong tiềm thức của Nguyên Ngọ rốt cuộc có cái gì?
“Chừng nào cậu lại qua đấy?”Dương Huy đưa hắn ra cửa hỏi một câu.
“Buổi tối, em về nấu mấy món ăn đem qua.” Lâm Thành Bộ nói.
“Còn giả quỷ không?” Dương Huy thở dài.
“Giả hay không thì vẫn vậy, anh ấy không tin, còn thấy thần kinh em không bình thường nữa.” Lâm Thành Bộ lấy chìa khóa xe ra xoay vòng vòng.
“Anh có ý này, không biết có được không.” Dương Huy nói.
“Nói xem.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Thì đó, cậu còn nhớ hồi hai người mới quen nhau nói câu gì đầu tiên không?” Dương Huy hỏi.
“...Nhớ,“ Lâm Thành Bộ hiểu được ý của Dương Huy, “Em thử rồi, vô ích.”
“Vô ích thật à?” Dương Huy nhăn nhó, “Phải nói y hệt như ngày trước mới được... Có điều anh thấy bây giờ tạm thời đừng làm gì, từ từ rồi tính.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ xoay người chuẩn bị đi.
“Vẫn phải nhắc,“ Dương Huy nói với sau hắn, “Cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần, nhỡ đâu anh ấy vẫn như vậy thì cậu phải làm sao?“.
“Em nghĩ rồi, nếu anh ấy vẫn thế thì em sẽ nói với anh ấy...” Lâm Thành Bộ quay đầu lại.
“Nói cái gì?” Dương Huy hơi căng thẳng, “Cậu không sợ xảy ra chuyện gì à?”
“Em sẽ nói thật ra em là bạn trai anh ấy, anh ấy lái xe tông phải cây mất trí nhớ quên mất em,“ Lâm Thành Bộ nghiêm túc nói, “Thấy sao?”
“...Ôi đệch.” Dương Huy chửi.
Lâm Thành Bộ mang con xe mô tô đậu ở trong gara của Dương Huy rồi đi về mua thức ăn.
Hôm nay mệt quá rồi, cả đêm hắn không dám ngủ, thậm chí không dám tới gần thuyền của Nguyên Ngọ, bây giờ hắn vẫn chưa xác định được rốt cuộc vì sao Nguyên Ngọ lại đột nhiên như vậy, tại cái xe, tại dòng chữ, hay tại hắn.
Càng không biết nếu hôm nay mình lại mò đến, Nguyên Ngọ sẽ có phản ứng thế nào.
Nấu xong vài món ăn, nêm nếm cảm thấy vừa miệng rồi, chuẩn bị cho vào hộp giữ ấm thì di động ở phòng khách vang lên.
Hắn vội vàng chạy ra lấy điện thoại, vừa nhìn lướt qua đã lập tức nghe máy: “Đại Đầu?”
“A lô?” Bên kia truyền đến giọng nói chậm rì rì của Đại Đầu, “Phải tiến sĩ Mihu không ạ?”
“Đúng đúng đúng, anh là tiến sĩ Mihu đây,“ hắn gật đầu liên tục, “Em là hiệp sĩ heo phải không?”
“Đúng rồi!” Đại Đầu vui vẻ trả lời.
“Em giỏi quá, anh cứ nghĩ là em không biết gọi điện thoại cơ.” Hắn nói.
“Ai bảo em không biết chứ, em còn biết chơi điện tử đấy.” Đại Đầu đắc ý trả lời.
“Ồ, thật luôn?” Hắn dùng giọng nói khoa trương phối hợp với nó, “Nhiệm vụ anh giao cho em đã hoàn thành chưa?”
“Hoàn thành rồi,“ Đại Đầu đáp, “Anh Tiểu Ngọ dậy rồi.”
“Em có nói chuyện với anh ấy không?” Hắn lập tức thấy căng thẳng, “Anh ấy có như mọi khi không?”
“Vẫn vậy ạ, anh ấy vào thôn mua thuốc lá, còn mua bánh trứng cho em!” Giọng Đại Đầu nghe rất vui vẻ.
“Được, em còn muốn ăn gì không?”Hắn vừa kẹp điện thoại bên tai vừa cho đồ vào hộp giữ nhiệt, “Lát nữa anh mang sang cho em.”
Đại Đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn ăn rong biển, hàng quà vặt trong thôn không có...”
“Không vấn đề, lát anh mang cho em.” Hắn nói.
Lâm Thành Bộ mang theo cặp lồng thức ăn chạy xuống siêu thị nhỏ dưới tầng mua hai túi rong biển to.
Tuy rằng Đại Đầu nhỏ tuổi nhưng không ngờ lại rất đáng tin, Lâm Thành Bộ thử giao cho cho nó một nhiệm vụ, bảo nó để ý Nguyên Ngọ một chút, nếu thấy Nguyên Ngọ dậy thì gọi điện thoại cho hắn, nhóc kia hoàn thành rất tốt đẹp.
Nghe qua ý của Đại Đầu thì Nguyên Ngọ không có gì khác thường... Vậy chuyện hôm qua thôi luôn sao? Hay là đợi mình xuất hiện rồi mới tiếp tục?
Lâm Thành Bộ nghĩ mãi cả dọc đường, sắp nát cả óc ra rồi.
Vừa tới bến tàu hắn đã nhìn thấy Đại Đầu đeo hồ lô trên lưng ngồi xổm ở bụi cỏ ven đường nghịch một mình.
“Anh tới rồi.” Đại Đầu vẫy vẫy tay với hắn.
“Đây, thưởng cho em,“ Lâm Thành Bộ xuống xe đưa gói rong biển cho Đại Đầu, “Em được việc lắm.”
“Cảm ơn anh Tiểu Bộ.” Đại Đầu ôm lấy bịch rong biển.
“Anh không phải là tiến sĩ Mihu à?” Lâm Thành Bộ xoa xoa đầu nó.
“Bây giờ em không muốn làm hiệp sĩ heo.” Đại Đầu đáp.
“Vậy được rồi,“ Lâm Thành Bộ lấy cặp lồng trên xe xuống, “ Nghĩ xem em còn muốn làm gì thì nói cho anh biết.”
“Vâng,“ Đại đầu gật đầu.
Cầm dao chờ chương mới: Chương mới đâu, hai ngày không có chương mới.
Cười hết một chén rượu: Đang gõ đây.
Cầm dao chờ chương mới: Nhanh nhanh cái tay lên, đủ chữ rồi sẽ cho cậu vào danh sách đề cử.
Cười hết một chén rượu: Ờ.
Hai ngày chẳng được chữ nào, y nhìn chỗ trống mà thở dài, mạch suy nghĩ thì đứt đoạn... Thôi cứ uống cốc cafe trước.
Thật ra y hơi đói bụng, rời giường từ lúc giữa trưa đến giờ chưa ăn gì cả, nhưng không muốn ăn mì tôm, tự nhiên muốn ăn sườn, cả sủi cảo nữa
Y không nhớ rõ được đã bao lâu rồi mình không ăn.
Sau khi pha xong cafe, y quay trở lại máy tính, mới vừa ngồi xuống định sửa lại mạch suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.
Không giống với tiếng bước chân bình bịch vui vẻ của Đại Đầu, tiếng bước chân này là của người trưởng thành, không phải mấy người hàng xóm của y, người này đi giày da.
Y quay đầu nhìn ra cửa khoang thuyền.
Tiếng bước chân ngày càng gần, người nọ không bước sang hướng thuyền khác, vẫn bước lên tấm ván bắc sang thuyền của y đi sang mũi thuyền mới dừng lại.
Nguyên Ngọ nhăn mày, sau khi y ngủ dậy đâu có tắt máy cảm biến ở cửa, vậy mà bây giờ chẳng thấy tiếng hoan nghênh vang lên, thật sự bán hàng không có đạo đức nghề nghiệp, chất lượng ở đâu chứ.
Qua khe cửa không nhìn rõ được ai, người lớn đến thuyền của y chỉ có thể công nhân trông lồng cá bên kia bởi điện ở chỗ y kéo từ bên đó sang, nhưng công nhân thì không đi giày da.
Nguyên Ngọ đứng dậy, lúc người bên ngoài chuẩn bị đi về phía đuôi thuyền thì y đẩy cửa ra thật mạnh.
Người nọ nghe được tiếng động lập tức quay sang.
“Tìm ai.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Tôi...” Người kia ngẩng đầu, có thể thấy hắn có vẻ không biết phải nói gì.
Nguyên Ngọ nhìn thấy tay hắn cầm theo cặp lồng, nhíu mày: “Tôi không gọi đồ ăn ngoài.”
“Gì cơ?” Người nọ sững sờ.
Đồ ăn bên ngoài giờ còn giao đến tận Cầu Trầm cơ à? Còn dùng loại giữ ấm chất lượng tốt nữa?
Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm người nọ trong chốc lát: “Đi Đi”
“Anh...” Người nọ không hề động đậy, vẻ mặt thay đổi bất thường, “Anh không biết tôi?”
Một tên tâm thần đi giày da giao đồ ăn cao cấp.
Nguyên Ngọ nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Không biết,“ y đưa tay với lấy con dao đằng sau cửa, “Biến đi.”
Mặt người nọ đang treo lên biểu tình kinh hãi không thể tin được, giống như bệnh nhân tâm thần đột nhiên tỉnh táo đối diện với sự thật mình chính là một kẻ điên, thậm chí trong nháy mắt Nguyên Ngọ còn thấy được sự đau khổ trong ánh mắt hắn.
Sự đau khổ này quá mức chân thật, trong một giây đồng hồ đó Nguyên Ngọ không hiểu vì sao cũng cảm nhận được sự đau khổ, điều này làm y thấy khó chịu.
Nhưng người này dường như không có ý định đi khỏi, cứ cầm hộp giữ ấm cùng vẻ mặt lẫn lộn nhìn y.
“Cút.”Nguyên Ngọ cầm con dao rút ra từ phía sau cửa chĩa vào mặt hắn.
Lâm Thành Bộ lùi lại phía sau hai bước, hắn không cách nào hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
Lúc hắn tới đã nghĩ đến nhiều khả năng, ví như Nguyên Ngọ sẽ đập hắn một trận, hoặc là không nói không rằng, hoặc là đã quên chuyện ngày hôm qua... Chỉ duy nhất không nghĩ tới tất cả sẽ quay lại điểm khởi đầu.
Đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh này, hắn không biết nên nói gì mới phải.
“Nếu muốn chơi,“ Nguyên Ngọ mở miệng, giọng điệu tuy không còn gay gắt như trước nhưng mang theo sự lạnh nhạt qua loa, “Thì có thể sang thuyền khác chơi.”
“....A,“ Lâm Thành Bộ lên tiếng, cúi đầu nhìn hộp giữ ấm trong tay, “Anh ăn cơm không?”
Nguyên Ngọ không đáp, chống tay lên cửa khoang thuyền trầm lặng nhìn hắn.
“Nếu anh muốn ăn...” Lâm Thành Bộ buộc lòng đi sang chiếc thuyền bên cạnh, “Tôi ở ngay đây, hộp giữ ấm được bốn giờ không sao, có điều để lâu quá ăn sẽ mất ngon.”
Nguyên Ngọ đóng cửa lại.
“Hắn thích nước, bất kể là ôn hòa, chảy xiết, sạch sẽ trong vắt hay sâu không thấy đáy.... đều tạo cho hắn cảm giác an toàn từ sâu trong nội tâm.
Hắn từ từ ngâm mặt vào trong nước, nhắm mắt cảm nhận làn nước lạnh lẽo bao trùm mơn trớn làn da...
Mở to mắt có thể nhìn thấy các bóng hình khác nhau của nước, giống như một đóa hoa trong suốt lóng lánh ẩn hiện trước mắt...
Giây phút này y quên đi vô số thứ, kể cả việc hít thở của chính mình...”
Bàn tay đang gõ phím của Nguyên Ngọ đột nhiên dừng lại, y khép màn hình máy tính xuống, ngửa cổ hít thở mạnh hai hơi, tựa vào cái đệm nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa số thủy tinh một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Y cầm lấy cốc cafe uống một ngụm, bọt sữa hôm nay đánh chẳng ra gì, Nguyên Ngọ cảm thấy đau lòng thay cho hạt cafe thơm ngon của mình.
Trong ngực vẫn khó chịu, y mở cửa ra khỏi khoang thuyền đứng ở mũi tàu.
Tên giao hàng vẫn còn ngồi ở cái thuyền bên cạnh, im lặng nhìn mặt nước.
Nghe được tiếng y đi ra, người nọ quay đầu: “Chú à.”
Nguyên Ngọ bưng cốc cafe nhìn hắn.
“Cho mượn cái bật lửa đi,“ người nọ nói.
“Cậu nói chuyện với tôi đấy à?” Nguyên Ngọ hỏi.
Lâm Thành Bộ ngẩn người, trừng mắt nhìn Nguyên Ngọ đến mười giây rồi mới vụt đứng dậy, làm đổ cả hộp cơm bên cạnh.
“Anh nhớ tôi mà đúng không!” Hắn không khống chế được giọng nói của chính mình, “Anh nhớ tôi mà phải không?”
“Cậu là ai?” Nguyên Ngọ nhíu mày, giọng nói mang theo sự đồng cảm sâu sắc với người bị bệnh tâm thần.
“Lâm Thành Bộ,“ hắn bước từng bước lên tấm gỗ, “Tôi là Lâm Thành Bộ!”
Nguyên Ngọ nhìn hắn ngay trước mắt mình: “Đứng yên không được cử động.”
Lâm Thành Bộ?
Lâm Thành Bộ?
“Nhớ ra chưa?” Lâm Thành Bộ sốt ruột, muốn bước qua tấm ván sang đó, “Ngày hôm qua tôi...”
Giống như mang theo luồng không khí kì lạ, lúc Lâm Thành Bộ vội vàng bước đến gần chỗ y, Nguyên Ngọ cảm nhận được sự sợ hãi không biết từ đâu tới.
Hoảng loạn, kháng cự.
Cái cảm giác không muốn nói chuyện với bất kì ai cũng không muốn cái gì đến gần mình khiến y giơ chân đạp một cái lên tấm gỗ.
Lâm Thành Bộ chơi vơi, cứ vậy rớt thẳng xuống nước cùng với tấm gỗ.
Bọt nước bắn tung tóe văng lên cả mặt của Nguyên Ngọ.
Lạnh ngắt.
Nhìn thấy Lâm Thành Bộ loay hoay trong nước, Nguyên Ngọ bỏ cốc cafe trong tay ra thò xuống nắm lấy tay hắn.
“Tôi không sao, tôi không sao,“ Lâm Thành Bộ đã đứng được dậy, “Nước không sâu.”
Nguyên Ngọ không nói gì, vẫn nắm chặt lấy cổ tay hắn.
“Tôi... không sao,“ Lâm Thành Bộ đột nhiên hốt hoàng, hắn cảm nhận được tay Nguyên Ngọ đang run dữ dội:“Tôi lên được rồi! Anh xem nước nông thế này...”
“Tại sao?” Nguyên Ngọ nghèn nghẹn nói: “Tại sao?”
Lâm Thành Bộ ngoảnh đi không trả lời y, mau chóng trèo lên thuyền.
Cả người ướt sũng mò lên thuyền, lúc hắn đang định nói gì đó để chứng minh bản thân không sao, Lâm Thành Bộ nghe thấy giọng Nguyên Ngọ bình tĩnh nói: “Hong khô đi”
“Hả?” Lâm Thành Bộ nhìn y, không phản ứng
“Hong khô quần áo đi.” Nguyên Ngọ chỉ hắn, lại chỉ sang cái thuyền bên cạnh, “Qua bên kia hong khô đi.”
“...À” Lâm Thành Bộ đành phải nhảy trở về.
“Không thì xoay vài vòng thay quần áo đi?” Nguyên Ngọ còn nói thêm.
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn y: “Gì cơ?”
“Giống quỷ các cậu, không phải xoay vào vòng là thay quần áo rồi à?” Nguyên Ngọ nheo mắt.
“Giống quỷ chúng tôi?” Lâm Thành Bộ dâng trào một cảm giác mình thực sự phải làm trò ở đây.
“Sao thế?” Nguyên Ngọ cầm cốc cafe lên, “Bây giờ không phải quỷ nữa rồi à?”
“Tôi là.. à không.” Lâm Thành Bộ nhìn y, “Anh có biết tôi là ai không?”
“Không phải cậu vừa mới nói mình là Lâm Thành Bộ sao?” Nguyên Ngọ xoay người đi về cuối thuyền, ngồi xổm xuống bắt đầu rửa cốc cafe.
“Tôi muốn điên luôn rồi.” Cả người Lâm Thành Bộ ướt sũng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Nguyên Ngọ rửa cốc xong ngồi im ở đuôi thuyền, không biết suy nghĩ điều gì.
Lâm Thành Bộ không dám đi sang cũng không dám lên tiếng, đành dựa vào chút nắng cuối cùng của ngày hôm nay để hong khô quần áo trên boong thuyền, giày cũng cởi ra để một bên.
Lúc mặt trời sắp lặn y sờ sờ hộp cơm, đồ trong này này nếu không ăn thì sẽ không để được, hắn theo thói quen giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Nhưng trên cổ tay không còn đồng hồ nữa, chỉ có một mảng da nhạt màu hơn xung quanh thể hiện rằng nơi đó từng đeo một cái đồng hồ rất lâu.
Nguyên Ngọ nghe thấy thuyền bên kia có động tĩnh, y thò đầu sang dò xét.
Lâm Thành Bộ chỉ mặc một cái quần lót, đang bối rối lục tìm trên boong thuyền, quần áo cởi ra phơi cũng bị bới tung lên.
Y bước tới gần.
“Anh nhìn thấy đồng hồ của tôi không?” Lâm Thành Bộ hỏi y.
“Không thấy.” Nguyên Ngọ trả lời.
Rơi xuống nước rồi.
Lúc nãy ngã xuống nước tay hắn khua vào tấm ván, chắc rơi lúc đấy rồi.
Lâm Thành Bộ lưỡng lự một lúc, cuối cùng chầm chậm ngồi xuống: “Chắc thế rồi... Thôi vậy, không tìm nữa.”
Cái đồng hồ đó vừa rẻ tiền vừa cũ kỹ, thỉnh thoảng lại chết, có khi còn chạy chậm nhưng hắn vẫn đeo.
Là quà sinh nhật Nguyên Ngọ tặng cho hắn.
Nguyên Ngọ thích tặng người khác đồng hồ, bất kể là sinh nhật ai, y đều tặng đồng hồ, cũng không quan tâm tặng bao nhiêu cái rồi.
“Cầm cái kia lại đây đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Hả?” Lâm Thành Bộ ngẩng đầu nhìn Nguyên Ngọ chỉ chỉ vào cái hộp giữ ấm: “Anh ăn không?”
“Có, đói rồi.” Nguyên Ngọ gật đầu.
Lâm Thành Bộ chạy thật nhanh xách cái hộp cơm nhảy sang: “Ba món một canh, đều là món anh thích ăn.”
Nguyên Ngọ thở dài, dựa vào khoang thuyền xót xa nói: “Đừng nói cậu thực sự cho rằng bản thân quen biết tôi đấy?”