Nguyên Ngọ có vẻ rất dễ ngủ, nằm xuống vài phút đã thấy hơi thở đều đặn nhịp nhàng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Thành Bộ không ngủ được, bước qua lấy cái chăn nhỏ cuộn làm gối, cứ nằm như vậy lắng nghe tiếng thở của Nguyên Ngọ.
Không biết qua bao nhiêu lâu, tiếng mưa bên ngoài không còn xối xả như trước nữa.
Tiếng mưa lao xao dường như có tác dụng thôi miên, Lâm Thành Bộ thích trời mưa như vậy, lúc ngủ nằm nghe có cảm giác ung dung thư thái.
Hắn kéo cái chăn đang làm gối xuống đắp lên người, lúc đang tìm xem có thứ gì để gối không thì Nguyên Ngọ đang ngủ im ắng bên kia đột nhiên động đậy.
Hắn vột vàng ngừng tay, sợ mình làm ra tiếng động gì đánh thức Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ chỉ cử động một chút sau đó lại trở về bình thường, thế nhưng dựa vào ngọn đèn ngủ nhỏ, Lâm Thành Bộ thấy y đang mở mắt nhìn đỉnh thuyền.
“Tôi làm anh tỉnh à?” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng hỏi.
Nguyên Ngọ không để ý đến hắn.
“Tôi muốn tìm cái gối...” Lâm Thành Bộ còn chưa nói hết, Nguyên Ngọ đột nhiên ngồi dậy, hắn nhỏ giọng hỏi một câu, “Sao vậy?”
Nguyên Ngọ không trả lời cũng không cử động, thậm chí không liếc mắt về phía hắn, giống như không hề nghe thấy giọng nói của hắn, cứ ngồi như vậy, không biết là đang suy nghĩ hay ngẩn ngơ.
Lâm Thành Bộ đành im lặng nhìn y.
Hai người ngồi như vậy, tôi nhìn anh anh không nhìn tôi ngây ngẩn một lúc.
Sau khi chắc chắn là Nguyên Ngọ không để ý gì tới hắn, Lâm Thành Bộ không kìm được mà hỏi một câu: “Anh... mộng du à?”
Nguyên Ngọ khẽ cử động nhưng vẫn không nhìn về phía hắn, thò tay rút một điếu trong bao thuốc lá rồi châm lửa.
Lâm Thành Bộ đang định nói cho hắn một điếu thì y đột nhiên đứng dậy, ngậm điếu thuốc đi ra cửa khoang.
Không muốn để ý đến hắn, hay là...
Mộng du thật?
Lâm Thành Bộ lo lắng đứng dậy đi theo y, từ đầu đến cuối Nguyên Ngọ không liếc hắn lấy một cái, trong nháy mắt Lâm Thành Bộ có cảm giác không biết mình có phải quỷ thật hay không nữa.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, mưa bụi giăng bốn phía khiến cảnh vật trở nên mơ hồ, ngoại trừ Nguyên Ngọ trước mắt hắn chẳng nhìn thấy gì, đến cả mặt nước ở chỗ nào cũng không phân biệt được.
Nguyên Ngọ cứ ngậm điếu thuốc trong miệng đứng dưới cái lán ở đuôi thuyền, mờ mịt nhìn nơi nào đó.
Chỉ có hôm nay Nguyên Ngọ mới thế này, hay thường xuyên như vậy?
Như này là đang làm gì?
Lâm Thành Bộ không dám đến gần y, chỉ có thể im lặng đứng sau lưng y.
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy Nguyên Ngọ như vậy, làm cho hắn cảm thấy ngỡ ngàng bất an.
Mặc dù trời không mưa to như ban nãy nhưng cái lán ở đuôi thuyền vẫn bị gió tạt mưa qua liên lục. Lâm Thành Bộ đứng trong khoang cũng cảm nhận được cái lạnh không ngừng quét qua mặt mình.
Chẳng bao lâu sau quần áo trên người Nguyên Ngọ đã ướt, Lâm Thành Bộ có thể nhìn thấy mái tóc bị ướt nước mưa của y rũ xuống trán.
Hắn muốn Nguyên Ngọ đi vào nhưng không dám lên tiếng, muốn kéo y vào nhưng không dám đưa tay ra.
Dường như hắn chỉ có thể làm một việc duy nhất là đứng đó theo dõi nhất cử nhất động của Nguyên Ngọ.
Quan trọng là Nguyên Ngọ cũng không hề cử động, hút thuốc xong cũng không ném, tàn thuốc vẫn đọng lại bị mưa dập tắt.
Lâm Thành Bộ biết bản thân không bị cái chứng cưỡng chế gì cả nhưng tàn thuốc để lâu không gảy vẫn khiến hắn khó chịu muốn chết.
Mưa mấy tiếng liên tiếp khiến nhiệt độ trên mặt nước giảm xuống rất thấp, Lâm Thành Bộ dần đần cảm thấy lạnh run.
“Vào đi, cứ thế này sẽ bị cảm đấy.” Hắn dùng giọng nhỏ nhất có thể nhắc nhở y.
Nhưng Nguyên Ngọ không động đậy, vẫn ở trong trạng thái không nghe thấy gì.
Lâm Thành Bộ đợi một lúc, đến khi hắn hạ quyết tâm thôi thì thế nào cũng được nhất định phải kéo Nguyên Ngọ vào, Nguyên Ngọ rốt cuộc nhả điếu thuốc ra.
Lâm Thành Bộ vội vàng đứng tránh sang, nhường đường cho y quay lại khoang thuyền.
Nhưng Nguyên Ngọ không quay vào mà từ từ ngồi xuống đuôi thuyền lấy hai tay ôm đầu.
Sau đó giữa không gian bao trùm bởi tiếng mưa rơi lạnh lẽo cô quạnh, hắn nghe thấy tiếng khóc của Nguyên Ngọ.
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy trạng thái này của Nguyên Ngọ, chưa từng thấy thấy Nguyên Ngọ khóc, càng không tưởng tượng được y sẽ khóc đau đớn như vậy.
Có lẽ Nguyên Ngọ đang mộng du căn bản không biết bên cạnh có người, y khóc vô cùng thoải mái, không kề kìm nén hay khống chế.
Cứ gào khóc như vậy, giống như không thể nhịn được nữa phải xả hết ra ngoài.
Lâm Thành Bộ đần độn đứng im, không biết phải làm gì cũng không dám cử động, trong trí nhớ của hắn, Nguyên Ngọ không phải là người sống quá nội tâm nhưng cái bộ dạng khóc lóc như đứa trẻ này có lẽ Nguyên Ngọ không muốn bất cứ ai nhìn thấy.
Hắn rón rén quay về khoang thuyền, dựa vào vách thuyền trượt dần xuống.
Bao thuốc Nguyên Ngọ ném ra vẫn còn ở ở một góc, hắn bước qua lấy một điếu châm lên, lấy hết sức hút mấy hơi sau đó nhả ra một vòng khói, nhìn làn khói chậm rãi tan biến trong bóng đêm dưới ánh đèn ngủ, sau đó lại phun ra một chuỗi vòng khói nhỏ như một chuỗi dấu ba chấm.
Hút xong hai điếu thuốc, phía đuôi thuyền đã không còn tiếng khóc làm hắn đau lòng.
Lâm Thành Bộ quay đầu thấy Nguyên Ngọ đã đứng dậy, đang dựa vào mạn thuyền nhìn xuống dưới.
Hắn vội vàng nhảy lên, nhanh chóng bước ra khỏi khoang đứng sau lưng Nguyên Ngọ, mặc dù hắn nghĩ người mộng du chắc sẽ không tự sát đâu nhưng dáng vẻ của Nguyên Ngọ giờ không hẳn giống như đang mộng du.
Lâm Thành Bộ cảm thấy dây thần kinh của mình căng sắp đứt rồi.
Nguyên Ngọ tựa ở mạn thuyền không lâu lắm, chỉ tầm hai phút, lúc Lâm Thành Bộ đang nghĩ nếu y nhảy xuống thật thì hắn nên ôm y lại hay kéo quần thôi, Nguyên Ngọ quay người lại đi thẳng về phía cửa khoang.
Lâm Thành Bộ thở phào nhẹ nhõm, đứng ngây ra ở đuôi thuyền năm phút mới bước vào khoang thuyền, cầm lấy giẻ lau sạch nước mưa hắt vào.
Vừa mới xoay người định xem tình hình Nguyên Ngọ thế nào, hắn chợt phát hiện Nguyên Ngọ đang mở mắt nhìn mình.
Lần này tầm mắt của Nguyên Ngọ rõ ràng có tiêu cự còn rơi chuẩn xác vào mặt hắn.
“Chàng tiên ốc à?” Nguyên Ngọ nhíu mày.
“Hả?” Lâm Thành Bộ không kịp phản ứng.
“Vậy coi như tôi không thấy gì,“ Nguyên Ngọ đưa lưng về phía hắn, “Cậu xem xem còn muốn dọn cái gì thì làm hết một lượt đi.”
“Tôi chỉ lau chỗ ướt nước thôi.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không quan tâm.
Hệ sinh thái ở Cầu Trầm được bảo tồn rất tốt, rất nhiều loại chim cò sống trên nước, thỉnh thoảng còn có thể gặp chim bói cá ở Vịnh Đông, có điều chỉ cần xuất hiện một gợn sóng nước nhỏ sẽ mất dạng luôn.
Các loài chim khác cũng nhiều, trời còn chưa sáng đã líu ra líu ríu xa gần, trong rừng, trên mặt nước, còn có những con gan lớn nhảy tới nhảy lui trên thuyền.
Nguyên Ngọ ngày nào cũng tỉnh giấc giữa những âm thanh như vậy, mặc dù cảm thấy chưa ngủ đủ nhưng vẫn sẽ tràn ngập cảm giác mãn nguyện hài lòng.
Lâm Thành Bộ không có trong khoang thuyền, Nguyên Ngọ ngồi dậy ngáp một cái thấy chăn hôm qua hắn dùng được xếp gọn để ở bên cạnh.
Ở đuôi thuyền có tiếng động, Nguyên Ngọ mò lấy lon coca rỗng đập vào cửa sau của khoang.
Cửa mở ra, Lâm Thành Bộ thò đầu vào: “Chào buổi sáng.”
“Chào,“ Nguyên Ngọ nhìn hắn, “Sắc mặt kém vậy, cạo râu đi.”
“... Vậy à?” Lâm Thành Bộ sờ sờ mặt mình, “Chắc là... ngủ không ngon.”
“Nửa đêm dậy đi dọn nhà cho người khác lại chả ngủ không ngon,“ Nguyên Ngọ mặc cái áo phông vào đi ra đuôi thuyền, nhắm mắt lại hít thở một hơi dài, “Có phải cậu bị mộng du không?”
“Anh nói tôi hả?” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ mình.
“Không lẽ lại nói tôi?” Nguyên Ngọ lườm hắn một cái.
“Tôi không mộng du,“ Lâm Thành Bộ thở dài, “Lúc dậy lau nhà tôi có biết.”
“Cậu có phải chuyên làm việc nhà không, nửa đêm phát bệnh nghề nghiệp.” Nguyên Ngọ cầm bàn chải đánh răng ngồi xổm xuống đuôi thuyền.
“Không.” Lâm Thành Bộ nhíu mày, nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ một lúc.
So sánh với những gì hắn biết về Nguyên Ngọ, hiện tại y không hề giống đang giả vờ.
Nói cách khác, Nguyên Ngọ không nhớ bản thân tối qua đã khóc không kiềm chế, khóc đau đớn đến như thế nào.
Vậy rốt cuộc đó là trạng thái thế nào?
“Cậu uống cafe không?” Nguyên Ngọ rửa mặt xong rồi hỏi.
“Không uống,“ Lâm Thành Bộ lắc lắc đầu, không biết do tối qua ngủ không ngon hay dính mưa mà đầu hắn bây giờ nặng trình trịch, không thoải mái.
Dĩ nhiên đây không phải vấn đề cần bận tâm.
“Cậu vẫn ở lại đây?” Nguyên Ngọ vừa khuấy cafe vừa hỏi.
“Tôi nấu đồ ăn sáng cho anh rồi đi,“ Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ, nhìn thấy chiếc đồng hồ Nguyên Ngọ cho đeo trên tay, trong lòng y ấm áp tan chảy, “Hôm nay tôi phải đi làm.”
“Có mì gói.” Nguyên Ngọ đi vào góc khoang thuyền đá đá một cái thùng giấy.
Việc Lâm Thành Bộ làm đồ ăn sáng giống như ảo thuật vậy, cùng là mì gói bình thường y ăn suốt ngày suốt tháng, vậy mà bây giờ Nguyên Ngọ lại ngửi được mùi thơm chưa từng thấy bao giờ.
“Thơm không?” Lâm Thành Bộ đứng ở đuôi thuyền hỏi.
“Ừ, nấu gì vậy?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Dùng gói gia vị trong túi mì với trứng gà nấu nước dùng, may là còn mấy miếng xúc xích,“ Lâm Thành Bộ đưa mì ăn liền sang, “Anh ăn đi, tôi phải đi làm.”
“Cậu không ăn à?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Thôi, tôi không muốn ăn lắm.” Lâm Thành Bộ cười cười
“Lần đầu tiên tôi thấy có người ghét tay nghề của mình đến thế,“ Nguyên Ngọ đảo mì, “Nếu có người khen cậu nấu ăn ngon chắc cậu nhào tới tẩn cho người ta một trận luôn đúng không.”
“Anh thích ăn là được rồi,“ Lâm Thành Bộ thu dọn nồi bát gọn gàng vào khoang thuyền nhìn quanh một lượt, “Tôi đi đây.”
“Ừ,“ Nguyên Ngọ đáp, “Cảm ơn bát mì của cậu.”
Lâm Thành Bộ đi rất vội, Nguyên Ngọ có thể nghe ra được tiếng bước chân của hắn rất nhanh, cả tiếng nhảy nữa, nhưng chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng rào rào của nước.
Nguyên Ngọ sững sờ, bỏ bát mì xuống chạy ra mũi thuyền, liếc mắt nhìn thấy Lâm Thành Bộ đang ở dưới nước trèo lên thuyền đằng xa xa.
Hành động đầu tiên của Lâm Thành Bộ sau khi trèo được lên thuyền là nhìn về hướng bên này, sau khi thấy y thì lập tức vẫy vẫy tay: “Tôi không sao đâu! Bước hụt!”
“Đi bệnh viện khám xem có phải não cậu chưa dậy thì không!” Nguyên Ngọ gào lên, quay về đóng cửa khoang lại.
Lâm Thành Bộ cũng thấy mình nên đi khám bệnh thật rồi, đầu choáng quá là choáng.
Sau khi trèo lên xe hắn cẩn thận xem xét đồng hồ, vẫn ổn, hắn nhanh nhẹn như vậy, mặc dù rớt xuống nước nhưng nhanh chóng trèo lên, đồng hồ chưa bị nước vào, vẫn còn chạy.
Ngược lại thì di động hình như hơi có vấn đề rồi, ngày hôm qua dầm mưa, hôm nay lại rơi xuống nước, cũng may hết pin vẫn đang tắt máy.
Giờ này không khí trên bờ cực kì tốt, Lâm Thành Bộ không đi luôn, ngồi tại chỗ hạ cửa xe xuống dựa vào nhắm hai mắt.
Hơi ẩm và khí ám trong xe bị không khí tươi mới bên ngoài tràn vào thay thế rất nhanh, gió lạnh thổi qua khiến hắn cảm thấy cả người khoan khoái.
Nguyên Ngọ nhấp một ngụm cafe, hai ngày hôm nay y chưa đọc bình luận truyện của độc giả, vừa lướt qua thấy cũng không ít.
Mười mấy bình luận gần đây đều nói mở màn câu chuyện rất kìm nén, khiến cho người đọc chưa có sự háo hức các kiểu.
Không ai nhắc đến “thay đổi”, việc này làm Nguyên Ngọ thở phào nhẹ nhõm, vậy không phải thay đổi, cũng không cần thay đổi bất cứ cái gì.
Vẫn đang kìm nén.
Tại sao phải viết như vậy?
Y không biết.
“Đêm về khuya nhưng không hề tĩnh lặng, tiếng côn trùng kêu vang, tiếng kim đồng hồ chạy, tiếng mở cửa kẽo kẹt không biết truyền tới từ đâu...
Bóng đêm thâm trầm bốn phía dần dần lấp đầy ánh đèn yếu ớt, gió thổi qua khe cửa, ngọn đèn dầu khẽ lay động, bóng hình nhàn nhạt trong phòng cũng theo đó mà biển đổi lúc dài lúc ngắn...
Có người nhẹ nhàng gõ cửa thủy tinh, mang theo âm thanh cực nhỏ cực vang, giống như gõ lên từng dây thần kinh của hắn vậy, sau nháy mắt sợ hãi là sự bình tĩnh....
Kết cục đã chờ đợi từ rất đâu rốt cuộc cũng thong dong tới rồi.
Thủy tinh màu đen, giống như tấm kính phản chiếu ra gương mặt của hắn, vừa tái nhợt vừa hứng khởi. Hắn không rõ một gương mặt xuất hiện chồng dần lên gương mặt hắn trong gương xuất phát từ bên ngoài ngay từ chính bên trong, hắn chỉ nhìn chằm chằm hai gương mặt dần dần trùng lên nhau, mang theo biểu tình vừa tuyệt vọng lại vừa chờ mong...
Là ai? Ngươi, hay là ta, hay là một kẻ từ trước đến nay chưa từng biết.
“Ngươi,“ mặt người trên tấm kính đen nói, một ngón tay chìa ra từ bên cạnh, “Lại đây”
...”
“Là la lá lá la la... Dũng cảm tiến về phía trước, tiến về phía trước có phần thưởng...” Bên ngoài truyền đến tiếng hát hớn hở của Đại Đầu, “Muốn lái máy bay, muốn phim truyền hình, muốn đĩa CD, muốn máy MP3, muốn ăn kem, muốn nhân dân tệ, không nên quá tham lam...”
Nguyên Ngọ nghe giọng hát không biết mệt của nó đột nhiên im bặt, sau đó là một tràng thở hổn hển mãi không ngưng.
“Anh Tiểu Ngọ!” Đại Đầu chạy lên thuyền của y rốt cuộc đã điều hòa lại nhịp thở của mình, “Em muốn chơi với anh.”
“Gọi chú.” Nguyên Ngọ nhắc.
“Chú Tiểu Ngọ,“ Đại Đầu lập tức sửa, “Con muốn chơi với chú.”
“Chú không muốn chơi với nhóc.” Nguyên Ngọ đáp.
“Chúng ta vẫn không có tiếng nói chung ạ?” Đại Đầu cởi giày bước vào khoang thuyền, ngồi bệt xuống rồi thở dài.
“Ừ,“ Nguyên Ngọ nhìn màn hình máy tính, lấy một hộp sữa chua bên trong tủ lạnh đưa cho nó, “Nhóc tìm người khác chơi đi, hai chúng ta không đến được với nhau đâu.”
“Mẹ con không cho con vào thôn,“ Đại Đầu uống sữa chua, “Anh Tiểu Bộ ngủ rồi cũng không chơi với con.”
Nguyên Ngọ ngẩn người, quay đầu: “Anh Tiểu Bộ nào?”
“Là anh Tiểu Bộ đấy,“ Đại Đầu gãi gãi đầu, “Anh ấy nói chuyện với con, con mua thuốc cho anh ấy rồi anh ấy ngủ không chơi với con luôn.”
“Lâm Thành Bộ?” Nguyên Ngọ giật mình nhìn đồng hồ trên máy tính, Lâm Thành Bộ rời khỏi đây sắp hai tiếng rồi? Ngủ?
“Không biết ạ, là anh Tiểu Bộ.” Đại Đầu lấy sức hút sữa chua.
“Cậu ta ngủ chỗ nào?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Trên xe.” Đại Đầu đáp.
Thần kinh à?
Bảo đi làm tại sao lại về xe ngủ?
Vậy Lâm Thành Bộ đúng là bệnh nhân tâm thần không có công ăn việc làm?
“Nhóc mua thuốc gì cho cậu ta?” Nguyên Ngọ ngẩn một lúc mới nhớ ra hỏi.
“Một viên thuốc hạ sốt,“ Đại Đầu nói, “Con đến trạm xá mua cho anh ấy, con giỏi lắm đúng không!”
“Đúng, giỏi ăn hại,“ Nguyên Ngọ nói, “Được rồi nhóc ra ngoài đi.”
“Đi đâu bây giờ?” Đại Đầu hỏi.
“Tùy nhóc, đi đuổi gà đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Mẹ đánh con chết,“ Đại đầu lắc lắc, “Con chả dám đâu.”
“Chỉ cần không lượn lờ trên thuyền của chú là dược, nếu từ giờ đến tối nhóc không xuất hiện trước mặt chú, chú cho nhóc mười đồng.” Nguyên Ngọ nói.
“Thật ạ?” Đại Đầu mắt sáng rực.
“Thật,“ Nguyên Ngọ phất phất tay, lấy thêm một hộp sữa chua cho nó, “Đi nhanh đi.”
“Vâng!” Đại Đầu đáp, cầm sữa chua xong chạy mất tăm mất tích.
Nguyên Ngọ ngây ra sau đó châm một điếu thuốc gõ bàn phím tiếp.
Hôm nay viết rất suôn sẻ, mạch suy nghĩ không bị đứt đoạn, mặc dù nội dung câu chuyện làm cho y càng lúc càng khó chịu nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp viết cho xong chương này.
Dấu câu cuối cùng gõ xuống y còn chưa thèm đọc lại một lượt từ đầu đã khép máy tính lại.
Không muốn xem lại, cũng không cần xem lại.
Bất cứ lúc nào y cũng có thể đọc thuộc lòng lại một lần bất cứ chương nào hắn viết ra, mỗi một chữ, mỗi một dấu câu, y đều nhớ rõ.
Nhiều khi y cảm thấy tất cả trí nhớ của mình đều tiêu hết cho việc viết truyện.
Giơ tay lên xem giờ mới nhớ ra đồng hồ cho Lâm Thành Bộ mất rồi, cái tên đầu bếp tinh thần không ổn định sau khi rời giường lại uống thuốc hạ sốt thay thuốc an thần rồi ngủ luôn trên xe.
Quá logic.
Nguyên Ngọ nhìn góc phải máy tính, đã qua giờ cơm trưa rồi mà y không hề có cảm giác muốn ăn uống.
Ngồi ngây ra nhìn màn hình vi tính một lúc, y đứng dậy cầm lon coca cuối cùng trong tủ lạnh đi về phía bến tàu bên kia.
Đại Đầu đang ngồi trên bến tàu giặt quần áo phụ mẹ nó, thấy y đi tới nó hoảng sợ nhảy tót lên chạy về hướng rừng cây, vừa chạy vừa kêu: “Không thấy con không thấy con...”
“Cậu dọa nó đấy à?” Mẹ Đại Đầu nhìn y nghi ngờ.
“Đâu có.” Nguyên Ngọ trả lời đơn giản, đi đến con đường bên cạnh bến tàu nhìn quanh, không thấy xe Lâm Thành Bộ.
“Vậy sao nó nhìn thấy cậu lại chạy?” Mẹ Đại Đầu lại hỏi.
“Gà thấy nó còn chạy nữa là.” Nguyên Ngọ đáp.
Đại Đầu chạy mất tăm mất dạng, Lâm Thành Bộ cũng mất tăm mất dạng.
Nguyên Ngọ đứng bên cạnh đường đất ngó trái ngó phải, lại đi vào rừng tìm loanh quanh, không thấy gì cả, không có xe, đương nhiên cũng không có Lâm Thành Bộ uống thuốc hạ sốt đang ngủ.
Nguyên Ngọ ngồi bệt xuống đất dựa vào một thân cây, mở nắp lon coca vốn muốn mang cho Lâm Thành Bộ ra uống hai hớp, trong lòng dâng lên chút thất vọng khó hiểu.
Lâm Thành Bộ đi rồi, hết coca, hết cả bia, ngày mai lại phải vào trong trấn, cái cảm giác tiết tấu cuộc sống bình bình bị đập vỡ làm y thấy buồn bực.