Edit: Dâu
Cao Nhiên bị tiếng nói chuyện đánh thức, cậu chưa cần mở mắt ra, ngửi thấy mùi nước khử trùng thôi đã biết mình đang ở trong bệnh viện.
Triệu Tứ Hải mới nói chuyện với y tá xong, vừa nghiêng đầu đã thấy thanh niên trên giường bệnh nhìn mình, anh thở phào một hơi, “Tiểu Cao, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Mặt Cao Nhiên tái nhợt, trong ý thức của cậu một giây trước còn đang xem ảnh chụp, một giây sau đã ở trong bệnh viện rồi, khoảng giữa rất mờ nhạt, “Anh Triệu, anh đưa em đến ạ?”
Triệu Tứ Hải nói, “Anh và đội trưởng Phong.”
Cao Nhiên không thấy người đàn ông đâu cả, “Đội trưởng Phong đâu ạ?”
Triệu Tứ Hải sực nhớ ra, “Chết chết, anh quên lấy thuốc cho ảnh rồi, Tiểu Cao em nằm xuống trước đi, anh lấy thuốc đã.”
“Thuốc gì ạ?” Cao Nhiên lập tức chống tay ngồi dậy, “Đội trưởng Phong bị thương ạ?”
Triệu Tứ Hải nói bị ngã, anh vẫn còn sợ khiếp vía, “Trên thái dương có vết cắt sâu hoắm, chắc để lại sẹo mất.”
Cao Nhiên mờ mịt, “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Lúc đó anh thấy đội trưởng Phong cõng em ra khỏi phòng hồ sơ, vội tới hỏi sao thế, đội trưởng Phong chẳng nói gì cả, chỉ cõng em ra ngoài.” Triệu Tứ Hải nói, “Em cũng biết chân đội trưởng Phong dài thế nào đấy, ảnh đi nhanh lắm, sải chân rất dài, anh đuổi không kịp, chỉ có thể chạy theo, kết quả chạy đến khúc ngoặt thấy ảnh đụng vào cửa kính.”
Anh vẫn còn thấy sợ trong lòng, “Đội trưởng Phong cứ thế đụng vào, không biết mình vỡ đầu chảy máu, mặt bê bết máu, tiếp tục cõng em về phía trước, y như trúng tà ấy, bọn anh bị sợ choáng váng, cản anh ấy lại gọi mấy lần, ảnh mới hoàn hồn.”
Cao Nhiên dựa lưng lên đầu giường, không nhúc nhích.
Triệu Tứ Hải thở dài, “Tiểu Cao, em vừa vào đội đã lập công, năng lực cá nhân khá là xuất sắc, phẩm hạnh cũng tốt, anh thấy đội trưởng Phong dù không dẫn dắt em, nhưng ảnh vẫn rất để mắt đến em, em thử nhìn đi, em chỉ hạ đường huyết thôi, ảnh đã tự cõng em đến bệnh viện, ai không biết còn tưởng ảnh cõng vợ trên lưng ấy chứ.”
Miệng Cao Nhiên giật giật.
“Chỉ là so sánh thôi, nếu em mà là vợ ảnh thì loạn mất.”
Triệu Tứ Hải đùa rồi cười ha hả, phát hiện thanh niên rũ mi, nửa mặt khuất dưới bóng tối, thoạt trông hơi u ám, anh nghiêm túc nói, “Tiểu Cao à, hạ đường huyết hôn mê quá sáu tiếng đồng hồ có thể tạo thành thương tổn không lành được cho não, còn có thể gây chết người, em một ngày phải ăn ba bữa đúng giờ, không được thức đêm, thủ sẵn kẹo trong túi, phải tự yêu quý thân thể mình, đừng cậy trẻ tuổi buông thả, lúc hối hận thì đã muộn rồi.”
Cao Nhiên không giải thích, chỉ nói, “Anh Triệu, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì, em là người ưu tú nhất anh từng dẫn, làm tốt lắm, anh rất quý em, tương lai nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ.” Triệu Tứ Hải nhìn ra cảm xúc thanh niên không tốt, “Em nằm đi, anh đi lấy thuốc cho đội trưởng Phong, lát nữa quay lại.”
Căn phòng bệnh chìm vào yên tĩnh.
Cao Nhiên lấy tay che mắt, nửa ngày sau mới ấn mạnh một cái, cậu nằm dài trên giường, trùm chăn qua đầu, nằm trong ổ chăn gọi điện thoại cho người đàn ông.
Điện thoại mới reo được vài tiếng đã nghe thấy tiếng Phong Bắc, “A lô.”
Cao Nhiên nói, “Có đau không?”
Phong Bắc biết thanh niên ám chỉ cái gì, anh nói, “Không đau, em thì sao?”
Cao Nhiên nói, “Đau lắm.”
Bên kia cúp máy.
Cao Nhiên nghe tiếng tút tút bên tai, còn chưa hoàn hồn đã nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó chăn trên đầu cậu rời đi, ánh sáng chiếu vào, cậu người thấy người đàn ông đứng ở bên giường, trên thái dương dán miếng băng gạc, xung quanh còn mấy vết máu khô.
Phong Bắc cúi người, vươn tay xoa đầu thanh niên, “Lại đau à?”
“Không phải đầu,” Cao Nhiên nắm bàn tay người đàn ông áp lên ngực mình, “Ở đây cơ.”
Phong Bắc nhìn thanh niên, một lúc lâu sau anh than thở, “Bao giờ mới hết được?”
Cao Nhiên bĩu môi, “Không lành nổi.”
Bất kể Phong Bắc nói chứng đau đầu kì lạ của cậu hay là gì khác, cậu đều trả lời như vậy, vẫn thế thôi.
Cao Nhiên ngồi dậy, vươn tay chạm lên băng gạc nơi thái dương người đàn ông, mắt cậu đỏ hoe, khàn giọng nói, “Anh Triệu sợ lắm, ảnh còn bảo anh trúng tà.”
Phong Bắc thầm nghĩ, không chỉ trúng tà, mà còn bị ma chướng nữa, “Em phải ở viện quan sát một ngày, không vấn đề gì nữa mới xuất viện.”
“Không cần đâu, anh biết mà, em ở viện cũng chẳng có tác dụng gì.” Cao Nhiên nhẹ nhàng nói, thay vì nói là không sợ chết, chi bằng nói tập mãi thành quen, về phương diện này, cậu chỉ có thể thả lỏng tâm thái một chút, “Về cục đi, vụ án băm xác trong nhà xưởng kia, em có đầu mối mới.”
Phong Bắc bỗng mở miệng, ánh mắt sắc lẻm, “Em hôn mê, là có liên quan đến manh mối ư?”
Cao Nhiên thầm giật mình, vẻ mặt không chút thay đổi, “Sao anh lại hỏi vậy?”
Phong Bắc híp mắt, quả thật lớn rồi, học được cách che giấu tâm tình, không còn là thiếu niên năm đó mới nói dối một câu đã sờ tai nữa, anh nuốt nước bọt, ẩn ý mập mờ, “Em nói xem?”
Hai người nhìn nhau, tỏ vẻ bí hiểm, mỗi người có một tâm tư riêng.
Cao Nhiên ngồi ở mép giường xỏ giày, “Anh Tiểu Bắc, em hứa với anh, chờ vụ án này kết thúc, anh muốn biết cái gì, em đều sẽ nói cho anh, thế nhưng, bắt đầu từ giây phút em thẳng thắn với anh, anh cũng phải thẳng thắn với em, nếu anh không làm được, thế thì nói rõ với em ngay bây giờ, chúng ta tiếp tục giấu diếm bí mật của mình, ai cũng đừng dò xét ai.”
“Không làm được cũng là lẽ thường thôi.” Cậu cười cười, “Ai cũng có một bí mật nhỏ không muốn cho người khác biết, đặt trong khu vực an toàn nào đó của mình.”
Cao Nhiên nói năng đâu ra đấy, thái độ bình tĩnh ung dung, những lời này không giống như bị ép quá mới tạm thời nghĩ ra, mà đã chuẩn bị từ lâu, chờ cơ hội thích hợp quăng ra ngoài, đây chính là cơ hội ấy.
Phong Bắc khi buồn phiền có thói quen ấn huyệt thái dương, lần này không cẩn thận đụng vào vết thương, cơ mặt anh giật đến mấy lần.
Cao Nhiên nhảy lò cò đến trước mặt người đàn ông, sốt ruột nhìn anh, “Có sao không?”
Phong Bắc nói không sao cả.
“Không phải em đang ép anh, em là đàn ông, anh cũng thế, em cảm thấy giữa chúng ta có thể thẳng thắn hơn,” Cao Nhiên ngồi lại, cậu cởi dây giày cho chân vào trong, kéo gót giày lên trên, “Anh thử nghĩ mà xem, chúng ta không phải dân đi 9 về 5, ngày nào cũng bận rộn, có tình huống đột phát thì tăng ca không quản ngày đêm, thời gian rảnh rỗi và tinh lực đã thiếu thốn lắm rồi, còn phải chi ra một phần để đoán tới đoán lui nữa, không cảm thấy lãng phí sao?”
Phong Bắc nhướn mắt, “Em ở trường còn học được những cái đó nữa à?”
“Tự học.” Cao Nhiên bỗng nói, “Anh Tiểu Bắc, xưa nay anh chưa từng nói với em, nguyên nhân hồi đó anh chủ động xin từ cục thành phố về huyện là gì.”
Đột nhiên cằm Phong Bắc bạnh ra.
Một bầu không khí ngột ngạt và nặng nề đang lặng lẽ lan tràn, hai người trong phòng bệnh không ai nói tiếng nào.
Kỳ thực Cao Nhiên đã điều tra qua dựa theo những điều mình biết được, cũng hiểu được đại khái, cậu nhìn từ góc độ của người xa lạ, hai mạng người đó không nên để Phong Bắc gánh lấy mới phải.
Phong Bắc có thể được cất nhắc, điều thẳng đến thành phố A, cũng chính vì vậy, nói tới nói lui, là chính anh không chịu tha thứ cho mình, luôn luôn trách móc bản thân.
Cao Nhiên cầm lấy một chiếc giày khác, cau chặt mày.
Phong Bắc đi đến trước cửa sổ, không hỏi có phải thanh niên đã biết được điều gì không, nếu cậu nhắc đến, chứng tỏ đã từng tìm hiểu rồi, “Có người hy sinh, chung quy vẫn phải có người đến gánh chịu hậu quả.”
Cao Nhiên không ngờ người đàn ông lại nhắc đến chuyện cũ năm đó vào lúc này, cho là anh sẽ lại giống như trước lảng đi, “Lỗi sai không nằm ở anh.”
Phong Bắc cười khổ, năm đó nếu anh không đoán sai, nổ súng sớm hai giây, sẽ không cuống đến mức không có thời gian ngắm bắn, đạn cũng sẽ không bị lệch đi, mà sẽ nằm ở giữa trán tên cướp, con tin và đồng đội có lẽ cũng đã không chết.
Một phân đoạn gặp sai lần, tất cả phía sau đều sai.
“Quá khứ đã qua.” Cao Nhiên nói cho Phong Bắc nghe, cũng là nói cho mình nghe, “Anh Tiểu Bắc, con người phải nhìn về phía trước, tiến về phía trước.”
Phong Bắc vuốt mặt.
“Anh Tiểu Bắc, mấy năm nay em nghĩ một chuyện rất nhiều lần, đọc rất nhiều sách, cả trong nước lẫn nước ngoài, cả nổi tiếng lẫn vô danh nhiều vô số kể, em cho ra một kết luận khá là liều lĩnh.” Cao Nhiên nhìn bóng lưng người đàn ông, “Em nghi anh bị thiếu một phần ký ức.”
Phong Bắc xoay người nhìn thanh niên, như là nghe đến giấc mơ giữa ban ngày, “Thiếu một phần ký ức? Em xem nhiều phim khoa học viễn tưởng quá à?”
Cao Nhiên dõi theo anh không chớp mắt, “Vậy anh giải thích hai vấn đề kì lạ của anh như thế nào?”
“Bất kể là mùa nào, ra đường phải mang nước, chỉ cần trên đường đụng vào một hạt cát thôi, sẽ xuất hiện trạng thái gần như nghẹt thở, kiệt sức ngã quỵ xuống, thậm chí là hôn mê, nhưng bản thân anh lại không biết tại sao lại thế, việc này thực sự rất quái lạ.”
Cao Nhiên đến từ thế giới song song, mang trên mình một bí mật lớn động trời, ngay từ thời khắc chết đi sống lại đó thế giới quan của cậu đã tan vỡ rồi dựng lại, cậu bắt đầu nghi ngờ lai lịch của Phong Bắc, liệu có thể nào cũng giống cậu không, khác chính là ký ức sai lầm.
Không phải không có khả năng.
Cao Nhiên tin tưởng người chết đi rồi thì cái gì cũng mất, kết quả cậu chết chìm ở thế giới cũ, sống lại ở thế giới này, cậu cho rằng linh hồn và chấp niệm đều không thể thực thể hóa, kết quả từng cái xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Hiện thực còn ly kỳ hơn cả phim ảnh nữa.
Cho nên mới nói, đôi lúc, những gì mình cảm thấy chưa chắc đã là thật, đừng có cho rằng tuyệt đối không thể, chưa biết chừng sẽ bị chính bản thân làm mất mặt mất thôi.
Trí tưởng tượng thực sự rất kì diệu.
Phong Bắc ngồi xổm xuống xỏ giày bên chân phải cho cậu, “Trên đời này, có rất nhiều chuyện khoa học không giải thích được, không có gì ghê gớm cả.”
Cao Nhiên nói, “Anh không muốn tìm hiểu sao?”
“Từ nhỏ đã nghĩ tới.” Phong Bắc thành thạo buộc dây giày, “Nhưng không tra được.”
Cao Nhiên vuốt ve vành tai người đàn ông, “Hỏi ba mẹ anh chưa?”
Phong Bắc lạnh nhạt nói, “Mấy năm nay anh không liên lạc với họ, mỗi người có một cuộc đời riêng, không nhất thiết phải phá vỡ hiện trạng.”
Cao Nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu người đàn ông có rất nhiều sợi tóc bạc, ngắn quá, nhổ cũng không được, nhưng cậu vẫn cứ giật, không biết là đang ăn thua đủ với ai.
Phong Bắc bất đắc dĩ, “Đừng giật nữa, sắp bị em giật ra cả da đầu rồi.”
Cao Nhiên cúi người ôm vòng qua vai người đàn ông, môi cọ lên vành tai anh, “Hồi trước tóc anh tốt lắm.”
Hơi thở Phong Bắc trầm xuống, “Sau khi điều qua đây nhận mấy vụ án lớn, cấp trên cho rất ít thời gian, áp lực nhiều.”
Anh nhấc thanh niên đang vùi đầu vào hõm cổ mình hôn bừa bãi sang một bên, “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
“Không phải nghịch.” Cao Nhiên ngả đầu lên vai người đàn ông, mè nheo không chịu bỏ ra, “Anh cho em hôn một lát đi.”
Phong Bắc vỗ vỗ lưng thanh niên, “Tiểu Triệu có thể quay lại đây bất cứ lúc nào.”
Vừa dứt lời, Tiểu Triệu đã gõ cửa tiến vào, thấy Cao Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, buồn bực hỏi, “Xuất viện à?”
Cao Nhiên cười nói, “Vụ án quan trọng mà.”
Triệu Tứ Hải nháy mắt với Phong Bắc, nhìn đi, thanh niên này có tính giác ngộ cao nhường nào, hối hận chưa? Giờ nhận làm người của mình vẫn còn kịp đấy.
Phong Bắc làm như không thấy.
Ra khỏi thang máy, Cao Nhiên tỏ vẻ yếu ớt hẳn.
“Không chịu nổi chứ gì?” Triệu Tứ Hải rất thân thiết nói, “Đây đây đây Tiểu Cao, để anh Triệu dìu em đi.”
Phong Bắc không tỏ thái độ.
Vẻ yếu ớt trên mặt Cao Nhiên lập tức biến mất tăm, cậu đi thẳng về phía trước, sải bước dài, chân như gió cuốn, y như người không liên quan.
Triệu Tứ Hải ngớ người, “…Tự nhiên lại khỏe à?”
Phong Bắc nói, “Thuốc đâu?”
Triệu Tứ Hải hoàn hồn, đưa túi sang, “Đây ạ.”
Phong Bắc cầm đi, “Cậu thông báo với mọi người, bảo họ nói với người nhà một tiếng, tối nay tăng ca.”
Triệu Tứ Hải, “…”
Cao Nhiên hôn mê ban sáng, tối tỉnh dậy, một ngày trôi qua trong trạng thái không cảm giác, nếu số lần hôn mê không giới hạn thời gian này nhiều thêm một chút, vậy cuộc đời của cậu sẽ rút ngắn rất nhiều, nghĩ thôi đã thấy thê lương.
Vừa trở về cục, Cao Nhiên đã bị Phong Bắc gọi tới văn phòng, “Anh nhớ hồi sáng ở trong phòng hồ sơ em có nói một câu, em nói hung thủ ghen tỵ với mái tóc đẹp của nạn nhân.”
Cao Nhiên bảo đúng là có nói vậy, “Chỉ là đoán thôi.”
Lúc đó Phong Bắc cũng chỉ thuận miệng đáp lại một câu, ban ngày thanh niên chìm vào hôn mê, anh đợi chờ trong nôn nóng bất an, cố hết sức để phân tích vụ án, mới lật lại câu nói kia, “Em cho là hung thủ là nữ?”
Cao Nhiên vâng một tiếng, “Em vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, nạn nhân là sau khi bị treo cổ rồi mới bị chặt đầu cùng tứ chi và băm xác, hung thủ cũng là phụ nữ giống cô, tuổi và chiều cao khả năng cũng tương tự, chỉ không có một mái tóc vừa dài vừa đen như vậy thôi.”
Phong Bắc rút một điếu thuốc khỏi bao, “Manh mối mới chính là cái này?”
“Không phải.” Cao Nhiên nắn ngón tay, “Em nghi nạn nhân là Phùng Nguyệt mất tích từ mấy năm trước.”
Phong Bắc dừng bấm bật lửa nhìn thanh niên, “Chứng cứ.”
Cao Nhiên nói không có, “Phải tìm.”
Phong Bắc ném lại bật lửa lên trên bàn, “Không có chứng cứ, chỉ dựa vào trực giác để xác định phương hướng điều tra, nếu như nạn nhân không phải Phùng Nguyệt, vậy tất cả nhân lực và vật lực trên đường dây này đều mất hiệu lực.”
Cao Nhiên đón lấy ánh mắt của người đàn ông, “Còn nếu đúng thì sao?”
Phong Bắc đối mặt với cậu một lúc, “Trực giác của em có bao giờ sai không?”
Cao Nhiên tỏ vẻ nghiêm túc nhớ lại, cậu tự tin cong môi, “Hình như là không.”
Phong Bắc tóm lấy cái đuôi đang vểnh lên của thanh niên, “Thế đây là lần đầu tiên.”
Đôi mắt Cao Nhiên lóe lên, “Hay mình cá cược đi, em thắng, anh đồng ý một yêu cầu của em, ngược lại thì em đồng ý của anh, thế nào?”
Phong Bắc nói không thế nào cả, “Đi họp.”
Bẫy của Cao Nhiên không bắt được người đàn ông, cậu rất chi là thất vọng, “Anh Tiểu Bắc, em đau đầu quá.”
Phong Bắc lạnh lùng nói, “Cao Nhiên, đừng đem cái này ra đùa!”
“Anh dữ với em làm gì? Em đau thật mà.” Cao Nhiên oan uổng lắm cơ, “Không đùa đâu.”
Sắc mặt Phong Bắc càng khó coi hơn, anh chửi nhỏ, “Thế em còn xuất viện làm gì? Muốn tức chết ai?”
Cao Nhiên bị người đàn ông quát, không thấy thẹn mà còn vui vẻ, năm năm trôi qua, anh Tiểu Bắc mình quen thuộc rốt cuộc cũng trở về, “Không phải cùng một kiểu đau.”
Vết thương của Phong Bắc hơi nhức nhối, “Số điện thoại của Cao Hưng là bao nhiêu? Anh gọi nó đến đón em.”
Cao Nhiên không nói, cậu nằm trên ghế sô-pha, “Cái gì cần nói em nói rồi, em không đi đâu, nằm đây ngủ một lát, anh đưa áo của anh cho em, cái anh đang mặc ấy, mùi nồng, từ xa cũng có thể ngửi được.”
“…”
Phong Bắc đi họp, Cao Nhiên ôm cảnh phục của anh vùi trong ghế sô-pha, ý thức dần dần tan rã.
Cao Nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu ngáp, “Ai thế?”
“Tôi.” Cao Hưng nói, “Đêm nay tôi không về.”
Hai mí mắt Cao Nhiên đoàn tụ, “Ờ biết rồi, nhớ làm biện pháp an toàn.”
“Biện pháp an toàn cái gì? Có phải tôi đi thuê phòng với con gái đâu, tôi đi học cả đêm đấy.” Cao Hưng nói giọng khinh bỉ, “Tư tưởng có thể đừng đen tối như vậy được không?”
Cao Nhiên buồn cười, “Ờ hớ, em trong sáng, cả cơ thể và tâm hồn em đều cực kì trong sáng, thế thì học hành nghiêm túc đi, cúp nha.”
Cao Hưng nói chờ đã, “Nhớ đắp mặt nạ, đừng xem ba cái phim linh tinh nữa, tôi download mấy chục bộ cho anh rồi, đủ cho anh xem đấy.”
Cao Nhiên biết mấy bộ phim linh tinh Cao Hưng nhắc đến là gì, download mấy chục bộ gì, cơn buồn ngủ của cậu biến mất tăm, “Lo làm việc của em đi.”
Tối Cao Nhiên không về mà ở lại phòng họp với mọi người, cố hết sức không tỏ ra khác biệt, nếu không sẽ khiến các đồng nghiệp phản cảm, đặc biệt là cậu vừa mới tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm và uy tín gì.
Trời vừa sáng, Phong Bắc đi tìm địa chỉ ghi trên hồ sơ của Phùng Nguyệt, Triệu Tứ Hải và Cao Nhiên hộ tống, người trước vừa lên xe đã ngủ như lợn chết, người sau lái xe, tinh thần khá tỉnh táo.
Giữa đường đổi thành Phong Bắc lái, Cao Nhiên ngồi cạnh nói chuyện với anh, sợ anh mệt rã rời.
“Đội trưởng, dừng lại đằng trước đi.” Triệu Tứ Hải tỏ vẻ bàng quang sắp nổ tung rồi, “Nhanh nhanh nhanh, em sắp không trụ được rồi.”
Phong Bắc tìm chỗ đỗ, “Gần đây có camera.”
Triệu Tứ Hải kẹp chặt chân chạy về phía trước, không lâu sau đã chạy mất dạng.
Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá, Cao Nhiên và Phong Bắc mỗi người một điếu, nuốt mây nhả khói với hư không.
Cao Nhiên dập điếu thuốc trong tay mình, ghé vào gắp điếu thuốc của Phong Bắc đi, đầu lưỡi đảo qua hơi thở anh lưu lại trên đầu lọc, “Còn bao nhiêu km nữa?”
Phong Bắc nói, “Hơn 70km.”
“Vậy sắp rồi.” Cao Nhiên duỗi người, nhìn ra ngoài cửa xe, “Đến đây cũng không phải đường nhựa nữa, cây gì thế này, vừa cao vừa nhỏ.”
Phong Bắc cắn điếu thuốc, không biết lặp lại lần thứ bao nhiêu, “Còn đau đầu không?”
Cao Nhiên nói, “Không đau.”
Phong Bắc nhắm mắt, “Mấy năm nay đau bao nhiêu lần?”
Cao Nhiên định nói cậu đau rất nhiều lần, đau muốn chết muốn sống, mỗi lần đều suýt chết đi, cậu muốn người đàn ông ôm lấy cậu, hôn cậu, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông căng thẳng bất an, mới ngoài ba mươi đã sống như một ông già, cậu nhìn mà khó chịu trong lòng, “Ba, bốn lần gì đó.”
Phong Bắc cau chặt lông mày, “Tiếp tục như vậy không phải biện pháp.”
“Vâng, em biết.” Cao Nhiên lấy điện thoại chơi rắn săn mồi, “Đi đến đâu hay đến đó vậy.”
Phong Bắc không thoải mái như vậy được, chuyện này như một quả bom nhét vào trong tim anh, không biết chừng nào sẽ nổ, trước khi hoàn toàn trừ được tận gốc, anh sẽ không tài nào yên tâm.
Mưa nhỏ biến thành mưa rào, xe đến nơi, một thôn xóm thoạt trông có vẻ thưa người sinh sống.
Cao Nhiên bật ô xuống xe, cùng Phong Bắc và Triệu Tứ Hải đến nhà Phùng Nguyệt, lại phát hiện cửa nhà cô đóng chặt, trước cửa cỏ dại mọc um tùm, không giống như nơi này có người ở.
Mưa rơi nghiêng, quần Cao Nhiên bị ướt, giày đạp trong bùn, không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, cậu chỉ về một phía, “Bên kia có người.”
Ba người tiến vào một căn nhà, sau khi chứng minh thân phận thì nhận được một tách trà, một đĩa hạt hướng dương.
Triệu Tứ Hải hỏi thăm nhà của người phụ nữ nông dân này, tuy rằng anh cảm thấy chuyến đi này không cần thiết cho lắm, tư liệu của Phùng Nguyệt không khớp với nạn nhân, hoàn toàn là lãng phí thời gian, trong khi lẽ ra có thể điều tra những người có thời gian mất tích gần đây, nhưng đây lại là ý của đội trưởng Phong.
“Phùng Nguyệt?” Người phụ nữ nông dân kia mất nửa ngày mới phản ứng được, “Con bé đó làm sao thế?”
“Thật ngại quá, chúng tôi giờ không tiện tiết lộ.” Triệu Tứ Hải lấy bút và sổ ra, “Cô chỉ cần nói những gì mình biết cho chúng tôi là được.”
Người phụ nữ nông dân lau tay lên khăn, kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, ngón tay chỉ lên đầu, “Chỗ này của nó không dùng được, chính là bị ấy ấy, nói thế nào nhỉ…”
Triệu Tứ Hải nói, “Thiểu năng trí tuệ?”
“Đại khái là thế.” Người phụ nữ nông dân cảm khái, “Hồi bé nó không có vấn đề gì, trông xinh đáo để, gặp ai cũng chào, tiếc là năm nọ bị bệnh, hỏng cả đầu óc, có điều dù nó không bị bệnh, tương lai đầu óc cũng phải hỏng thôi.”
Cao Nhiên nghe đến đó hỏi một câu, “Di truyền ạ?”
Người phụ nữ nông dân nói, “Đúng đúng, di truyền, đầu óc mẹ nó có vấn đề, đẻ ra nó xong thì chạy mất, mấy ngày sau phát hiện chết trên núi, ba nó bị què, đầu óc cũng hơi hơi có vấn đề, không nhận ra được đông tây nam bắc cơ.”
Cái mặt già của Triệu Tứ Hải đỏ ửng lên, “Chị đại à, không nhận được đông tây nam bắc chỉ là do cảm giác về phương hướng không tốt thôi.”
“Không chỉ thế, mà còn không biết đâu là tay trái, đâu là tay phải cơ, cái nhà đó số cũng vất vả thật.” Người phụ nữ thở dài một tiếng, “Tôi nói đến đâu rồi nhỉ.”
“Nhà đó số vất vả.”
“Vất, quá vất vả ấy.” Người phụ nữ nông dân hồi tưởng lại, “Phùng Nguyệt mặc dù đần, nhưng nó xinh, càng lớn càng xinh, được nhiều người thương nhớ lắm, là cái kiểu không muốn cưới con bé vào cửa, nhưng lại cứ muốn để nó trong lòng ấy.”
“Chắc khoảng tầm 3, 4 năm trước, ngày nào thì tôi chả nhớ lắm, con bé Phùng Nguyệt đi họp chợ cùng ba nó, tối ba nó về, nó thì không về, từ hôm đó trở đi không thấy nó xuất hiện nữa, bọn tôi cũng từng thầm thảo luận với nhau, đoán là tám phần mười nó bị ba nó bán đi rồi.”
Triệu Tứ Hải giật mình, “Làm cha còn đi bán con gái ruột được ư?”
Người phụ nữ nông dân tỏ vẻ có gì đâu mà lạ, “Có chứ, sao lại không?”
Bên ngoài đổ mưa như trút nước, mái hiên nhỏ nước tí tách tí tách, mái ngói trên nóc nhà bị mưa gõ vang không ngừng, mấy người trong phòng không ai lên tiếng.
Người phụ nữ nông dân hơi nôn nóng bất an, không biết mình nói sai cái gì, cô xoa hai bàn tay dầm mưa dãi nắng, “Mấy đồng chí cảnh sát, các anh ngồi đó nhé, tôi đi rửa đào cho các anh.”
“Không cần đâu.” Phong Bắc mở miệng, “Chị đại à, cha Phùng Nguyệt đi nơi khác rồi ư?”
Người phụ nữ nông dân nói đi từ năm trước rồi, “Vẫn chưa thấy về, nghe người ta nói ổng mở quán mạt chược, làm ăn tốt lắm.”
Phong Bắc hỏi, “Nghe ai nói?”
Người phụ nữ nông dân nói, “Thằng út nhà ông Trương.”
Nhà ông Trương ở đối diện, ba người Phong Bắc đi qua, hiểu được một ít tình hình, không để phí phút nào đội mưa đến thành phố kế bên, còn mang cả đứa con út nhà ông đi nữa, có cậu ta ở đó, dễ tìm được Phùng què ba của Phùng Nguyệt hơn.
Mưa càng lúc càng to, vẫn là Cao Nhiên lái xe, Phong Bắc ngồi ghế phó lái hút thuốc, Triệu Tứ Hải nói chuyện phiếm với cậu út họ Trương, hiểu được tính cách của Phùng què.
Cậu út họ Trương không có số điện thoại của Phùng què, cậu ta dẫn đường, đoàn người vừa đến thành phố kế bên đã thẳng tiến đến quán mạt chược.
Bên này cũng đang mưa to, quán mạt chược làm ăn tốt lắm, ngồi chật kín người, quanh mỗi bàn đều đứng thành một vòng, không phải đang nuốt mây nhả khói thì cũng đang cắn hạt dưa, hạt dưa và tàn thuốc rơi vãi trên nền đất đây một đống, kia một đống.
Phùng què bị dẫn đi ngay trên bàn, ăn mặc xuề xòa, mái tóc bóng loáng chải ra sau, chẳng khác gì chó liếm cả, còn học người ta chơi quả óc chó, mỗi tay một cái.
Triệu Tứ Hải còn chưa dọa dẫm gì, Phùng què đã răm rắp rồi, ông ta thừa nhận lần họp chợ đó đem bán con gái đi, báo mất tích chỉ để làm ra vẻ thôi, “Nó như vậy, nhà tốt sẽ không thèm, năm ngàn là đủ nhiều rồi.”
Triệu Tứ Hải cầm hai quả óc chó bảo bối của ông ta ném lên tường, “Bán đi đâu?”
“Không biết,” Phùng què bị đau, “Tôi với người đó tiền trao cháo múc, đã giao hẹn là cầm tiền xong sẽ không xen vào nữa.”
Triệu Tứ Hải chép lại vào sổ, “Con gái ông là hàng hóa à?”
Phùng què trốn qua một bên, ông ta run lẩy bẩy, hai chân co giật, thoạt trông đến là ấm ức.
“Tiểu Triệu, cậu theo tôi ra ngoài.” Phong Bắc liếc nhìn thanh niên, “Em hỏi đi.”
Phong Bắc dẫn theo Triệu Tứ Hải nóng tính đi ra ngoài, Cao Nhiên kéo ghế ra ngồi đối diện Phùng què, “Phùng Nguyệt chết rồi.”
Phùng què ngây người, “Cái gì? Chết rồi ư? Cậu cảnh sát đừng nói đùa chứ!”
Cao Nhiên nói, “Bị người ta băm nát xác.”
“Băm… nát… xác? Tại sao lại như vậy?” Phùng què ríu hết cả lưỡi, “Không đâu không đâu, người đó hứa với tôi sẽ chăm sóc tử tế Tiểu Nguyệt…”
Cao Nhiên nhìn kĩ người đàn ông trung niên, thu hết tất cả biểu cảm của ông ta vào đáy mắt, nhanh chóng chỉnh lý sắp xếp vào kho dữ liệu trong đầu mình, “Hung thủ rất có thể chính là người đã mua cô ấy.”
Phùng què rất kích động, “Không thể! Chắc chắn không thể! Hắn nói hắn thật lòng coi trọng con gái tôi.”
Cao Nhiên cảm thấy người này có thể lèo lái được quán mạt chược là cả một kỳ tích, “Hắn là ai?”
Phùng què lảng tránh ánh mắt, “Tôi giao ước với hắn rồi, tôi không thể nói, nói ra là vi phạm giao ước, vi phạm giao ước là phải ngồi trại cải tạo lao động.”
“Câu đó là hắn nói cho ông ư?” Cao Nhiên nhặt quả óc chó trên mặt đất nắn nắn, “Hứa hẹn ngoài miệng không có hiệu lực pháp lý, bất quá, có điều này tôi có thể nói cho ông, bán con gái cũng là hành vi trái pháp luật đấy.”
Phùng què nói, “Tôi bán con gái mình, không phải con gái nhà người ta.”
Cao Nhiên ném quả óc chó lên bàn, chống gối nhìn người đàn ông trung niên, mặt cậu không hề có chút cảm xúc nào gằn từng chữ, “Đó cũng là trái pháp luật.”
Phùng què bị dọa ngồi co ro trên đất.
Cao Nhiên thuận lợi hỏi từ miệng Phùng què người đã mua Phùng Nguyệt, cậu ra ngoài, nói cho Triệu Tứ Hải liên hệ với đồn công an địa phương.
Phong Bắc đang định nói, điện thoại của anh reo lên, sau khi nhận điện nghe thấy gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.
Cao Nhiên nhíu mày, “Sao thế ạ?”
Phong Bắc nhổ điếu thuốc trong miệng ra, giọng thấp đến gần như không nghe thấy được, “Diệp Tử hy sinh.”
Mưa rơi dữ dội, xe cộ trên đường nhòe nhòe không thấy rõ, Cao Nhiên và Phong Bắc gấp rút trở về, không ai nói câu gì, chỉ là mỗi lần chờ đèn đỏ lại nắm tay người kia một chút.
Trong một cuộc tình, đau khổ nhất không phải mình yêu người, người đó lại không yêu mình, mình phải chịu đựng mối tình đơn phương dằn vặt, mà đau khổ nhất là rõ ràng chúng ta yêu nhau, nhưng lại bởi nhiều nguyên nhân mà không kịp đến với nhau, để rồi lỡ nhau cả một đời.