Edit: Dâu
Quế Bình nói không ngoa chút nào, mấy anh em kiểm tra camera an ninh của tiểu khu Hoa Liên gần một tháng nay, sau khi không có kết quả gì thì tiếp tục xem phía trước nữa, hai tháng gần đây, ba tháng gần đây… Cứ thế cứ thế, mỗi ngày thời gian ngồi trước máy tính vượt quá hai mươi tiếng đồng hồ, mắt cũng sắp mù rồi.
Mới vừa nãy thôi, một người anh em có thu hoạch.
Tối ngày 27 tháng 9 một năm trước lúc 11 giờ 35, Thường Ý và Tiểu Mạn đồng thời xuất hiện trên màn hình, hai người bước vào tòa 28, hơn một tiếng sau, Thường Ý đi ra một mình.
Lại tiến thêm một chút nữa, tối ngày 16 tháng 8 lúc 9 giờ 10 phút, Tiểu Mạn đứng ở bậc thang khoảng hai, ba phút thì Thường Ý xuất hiện, họ cùng đi lên lầu, sau một khoảng thời gian như vậy, Thường Ý rời đi.
Chỉ có hai lần đó, đến tận một năm sau, Thường Ý cũng không vào lại tòa nhà 28 nữa.
Đã cách vụ án mạng đầu tiên sáu ngày, trước mắt còn chưa có kẻ tình nghi cố định, cho dù xuất hiện một manh mối nhỏ đến không đáng kể, đều sẽ bị lực lượng cảnh sát nắm chặt lấy.
Lúc gần 10 giờ, Quế Bình đến báo cáo tiến độ với Thạch Kiều.
“Bên bảo vệ nói có ghi chép tương quan, tối ngày 27 tháng 9 Tiểu Mạn liên lạc với bên bất động sản nói hình như có trộm đột nhập vào nhà cô, Thường Ý trong ca trực đến nhà xem tình hình, tối 16 tháng 8 cũng vậy, nhưng không có đồ gì bị mất.”
Quế Bình nói, “Tiểu Lý căn cứ vào manh mối này thăm dò bên bất động sản, vận may của chúng ta khá tốt, một nhân viên nói hộ gia đình nhà 506 tòa 28 có gọi điện qua hồi cuối năm ngoái, nguyên nhân giống như hai lần đó, đều là có trộm vào nhà, lúc đó chính cô ấy tiếp, cô gọi cho bên bảo vệ, giọng người nhận điện thoại là Thường Ý, về sau hộ gia đình đó không gọi lại nữa, hẳn là vấn đề đã được giải quyết rồi, nhưng trong camera an ninh không có hình ảnh liên quan trong khoảng thời gian đó, có người động tay động chân, hẳn là Thường Ý.”
Thạch Kiều hỏi, “Thời gian cụ thể là mấy giờ?”
“Nhân viên kia không nhớ rõ, chỉ nói là tối ngày 15, mấy giờ thì quên mất rồi.” Quế Bình nói, “Đội trưởng, giờ có phải là bắt Thường Ý được rồi…”
Thạch Kiều nói chưa được, còn chưa có chứng cứ trực tiếp, “Giờ mới chỉ là suy đoán, động cơ giết người, công cụ gây án đều chưa rõ.”
Quế Bình nhíu mày, “Vậy thẩm vấn Thường Ý? Tôi và bọn Tiểu Lý ngày đêm thay nhau đến đào bới, không tin là không thể móc được thứ gì từ trong miệng hắn ta ra.”
“Trước tiên theo dõi 24/ 24 đã.” Thạch Kiều đột nhiên nói, “Chú Quế, nếu như trong nhà chú có trộm vào, chú có đổi khóa cửa không?”
“Chắc chắn phải đổi khóa rồi.”
Quế Bình hiểu ra, “Đội trưởng, ý cậu là, nạn nhân Tiểu Mạn nói dối? Không loại trừ khả năng quá vô tư, cảm thấy không vấn đề gì ghê gớm, lại không mất đồ.”
Thạch Kiều nói, “Trong nhà bị trộm tiến vào nhiều lần, lại không mất đồ, người bình thường sẽ cho rằng như thế càng kì quái chứ.”
Quế Bình yên lặng.
Thạch Kiều giao việc, “Dẫn theo một thợ khóa đến xem ổ khóa nhà Tiểu Mạn.”
Quế Bình lập tức đi làm, chú nhanh chóng có được tin tức, nói là khóa cửa có dấu vết bị đổi, hơn nữa không chỉ một lần.
Suy đoán của Thạch Kiều được chứng thực, đêm đó Hồ Vận không phải tự mở cửa vào, lúc đó chỉ có hai khả năng, một, cửa mở sẵn, hai, có người mở cửa cho cô.
Tiểu Mạn đã chết, muốn tìm ra được chân tướng mà cô che giấu vừa khó vừa không khó, cô chỉ quan tâm đến một người mà thôi, người đó chính là Hà Tiến.
Nhà nhiều lần có trộm tiến vào, nếu điều kiện cho phép sẽ chuyển nhà, điều kiện không cho phép thì chỉ đổi khóa, Tiểu Mạn thuộc về người trước, nhưng lại làm ra lựa chọn của người sau, không chuyển nhà là vì Hà Tiến ở tiểu khu này.
Nói dối cũng bởi vì Hà Tiến.
Tiểu Mạn là tình nhân của Hà Tiến, cô mua căn nhà kia, chính là hi vọng Hà Tiến có thể qua đêm ở chỗ cô, trong tay hắn ta có chìa khóa nhà cô.
Hồ Vận bị giết, phản ứng đầu tiên của Tiểu Mạn là cái chết của Hồ Vận liên quan đến Hà Tiến, cô mới có thể bảo vệ, theo đó suy đoán, việc cô đến hiệu ảnh hỏi xem liệu có thể rửa một bức ảnh được nữa không, hẳn là đang thăm dò, sợ lực lượng cảnh sát thông qua việc này điều tra được đến Hà Tiến.
Biết được không thể, Tiểu Mạn yên tâm.
Cái gọi là lấy ảnh ra uy hiếp, chẳng qua chỉ là cái cớ Tiểu Mạn muốn ở bên Hà Tiến, cô khác những người phụ nữ khác, dùng tiền đuổi đi cũng không được, cái cô muốn là chính bản thân anh ta và tình cảm của anh ta.
Giả thiết Hồ Vận đi tìm Tiểu Mạn, phát hiện cô và Hà Tiến còn duy trì quan hệ đó, vậy rốt cuộc Hồ Vận làm thế nào để đi vào?
Thạch Kiều gõ mặt bàn, cấp dưới của anh mấy ngày nay vẫn luôn quan sát Hà Tiến, sinh hoạt như thường lệ, sau khi làm việc thì tìm đàn bà để tiêu khiển, còn Phương Như, không phải đến bệnh viện thăm Triệu Vân, thì là đi dạo phố mua sắm.
Mối liên hệ duy nhất giữa hai người chỉ là một quyển sổ nhỏ.
(*) Tui nghĩ là quyển đăng ký kết hôn.
Thạch Kiều xoa thái dương, lái xe về nhà thăm vợ con, sau đó lại đến tiểu khu Hoa Liên.
Cao Nhiên phí cả một buổi tối với Cao Hưng, người trước tập mãi thành quen, người sau thì tạm ổn, dù sao vẫn còn trẻ, nội tiết tốt, thức một đêm thì lực sát thương cũng chả là bao.
Cao Hưng đối với việc thức đêm không đáng kể, nhưng trong phòng cậu chàng tăng thêm một người, còn nằm lỳ ở trên giường không chịu đi khiến cậu suýt phát điên, cậu chàng khoanh chân ngồi dưới đất, lưng dựa tường, mặt âm u, “Như thế hay ho lắm sao?”
Cao Nhiên dùng câu nói của cậu chàng tối qua để đáp lại, “Hay chứ.”
Vị trí bị đổi lại, người bị ép điên trở thành Cao Hưng, cậu chàng siết chặt nắm đấm, “Cao Nhiên, đừng tưởng là tôi không dám đánh anh.”
Cao Nhiên ngáp, “Anh biết, mày cũng không coi anh là anh của mày.”
Cao Hưng lạnh lùng nhả vài chữ từ trong kẽ răng, “Thế sao còn không mau lăn đi?”
Cao Nhiên vắt chân lên đung đưa.
Cao Hưng đứng dậy, làm bộ muốn đi qua giết Cao Nhiên.
Cao Nhiên thấy thế lập tức nghiêng người nằm lỳ trên giường, hai tay bám lấy mép giường, cậu biết điểm yếu của Cao Hưng, chuyên môn nhằm vào chỗ đó công kích.
Cao Hưng hết cách, cậu chàng cảm thấy giờ đã không đơn giản là đổi ga giường nữa rồi, mà phải đổi cả cái giường đi thôi, nhất định phải đổi đi, đổi ngay hôm nay, “Anh là người vô liêm sỉ nhất tôi từng thấy đấy.”
Cao Hưng đá chân giường một cái.
Giường bị rung dữ dội, Cao Nhiên cũng hơi hoảng, quả là Tae Kwon Do, lực đá không phải bình thường, cái đá này mà lên người cậu, hẳn đau đến nằm bò nửa ngày, cậu nghiêng đầu, “Mày nói thật với anh, anh đi ra ngay, tiện thể giặt sạch ga giường cho mày, với lau sàn nhà nữa.”
Cao Hưng không đáp, hình như là đang tính toán.
Tim Cao Nhiên đập thình thịch, trực giác của cậu nói cho cậu biết, Cao Hưng sau đó sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa mãn.
Khoảng tầm ba, bốn phút sau, Cao Hưng mới mở miệng, “Trao đổi.”
Cao Nhiên ngồi dậy, “Được, trao đổi.”
Cao Hưng hỏi trước, “Anh có từng lên giường với con gái chưa?”
Khóe mắt Cao Nhiên giật tung chảo, cái câu hỏi gì thế này, chừng mực quá rồi đó, cậu quẹt mũi, “Chưa.”
Cao Hưng khinh bỉ.
Cao Nhiên trợn trắng mắt, cậu còn đang đi học, lên với chả giường cái gì, chả lẽ không phải là làm bừa sao, “Đêm Tiểu Mạn bị hại, mày thấy cái gì?”
Cao Hưng vừa lạnh lùng vừa ngầu, “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
“…”
Cao Nhiên nhảy lên lưng Cao Hưng, tay ghìm cổ cậu chàng, nghiến răng nghiến lợi, “Đậu má, mày đùa anh đúng không?”
Cao Hưng xưa nay chưa từng cho ai cách mình gần đến thế, tóc gáy cậu chàng dựng đứng hết cả lên, không nhịn được gào to, “Xuống dưới! Anh xuống dưới cho tôi!”
Dù cho Cao Hưng có hất có mắng thế nào đi nữa, Cao Nhiên dứt khoát không xuống.
Trong hỗn loạn, Cao Hưng nói ra một cái tên.
“Thường Ý?” Cao Nhiên ghé sát đầu vào, “Đêm đó mày nhìn thấy người đóng giả làm Tiểu Mạn là anh ta?”
Trong mũi Cao Hưng toàn là hơi thở của Cao Nhiên, cậu chàng hít vào một hơi, ghét bỏ nói, “Đệt! Nói chuyện cách tôi gần vậy làm gì? Có thấy gớm không hả?”
Cao Nhiên chẳng còn lòng dạ nào quậy với Cao Hưng, cậu trèo xuống khỏi lưng cậu chàng, vòng ra đằng trước hỏi, “Nói nhanh lên, đúng không?”
Cao Hưng vén áo len lên lau mặt, lau xong thì cởi áo len ra, còn ngại chưa đủ, dứt khoát vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cao Nhiên cạn lời.
Lúc Cao Hưng đi ra, mặt bị chà đến đỏ bừng, “Tôi không thấy Thường Ý đóng giả thành Tiểu Mạn, tối hôm đó hơn mười giờ, tôi thấy anh ta xuất hiện ở tầng hầm, góc chết, camera quay không tới.
Vẻ mặt Cao Nhiên đầy kích động, “Tin tức quan trọng như vậy tại sao mày không nói với cảnh sát?”
Cao Hưng mở cửa sổ ra, “Không muốn nói.”
Cao Nhiên khó có thể tin nổi nhìn Cao Hưng, “Đó là một mạng người đấy!”
Cao Hưng đứng ở cửa hít thở bầu không khí mới mẻ, “Đã bảo anh là đồ nhà quê mà, lúc thường anh không đọc báo xem tin tức sao? Chắc là không rồi, anh suốt ngày đọc ba cái tiểu thuyết với truyện tranh bại não kém thông minh, có biết một ngày cả nước có bao nhiêu người chết không? Mạng người tính là gì chứ, chả là cái đếch gì.”
Cao Nhiên muốn mắng người, “Anh không thảo luận việc này với mày nữa.”
Cao Hưng cũng không có ý định thảo luận tiếp với cậu, “Nhớ giặt ga giường, chờ lúc tôi về, tôi không hy vọng trong phòng tôi vẫn còn mùi của anh.”
Nói xong cậu chàng cũng đi, xem chừng là tối mới về.
Cao Nhiên xoa xoa mặt, chạy ra phòng khách gọi điện thoại, “Anh Thạch, em Cao Nhiên đây, có chuyện muốn nói với anh…”
Thạch Kiều sau khi có được tình báo kia, vẫn không thay đổi chủ ý, anh vẫn cho người bí mật điều tra, không làm kinh động đến Thường Ý, có chứng cứ xác thực lập tức bắt giữ.
Một lát sau, Thạch Kiều lại nhận được điện thoại của Cao Nhiên, trong điện thoại, Cao Nhiên kể chuyện trong quán bar ra cho Thạch Kiều, cậu cũng không có chứng cứ gì, hoàn toàn là dựa vào trực giác.
Vụ đánh nhau ở quán bar hôm qua rất lớn, xem camera ở quán bar là có thể tra được ngay.
Thạch Kiều bảo Quế Bình mang theo bức ảnh của Chu Đồng đi hỏi thanh niên kia, biết được người mà thanh niên đó nhìn thấy hôm nọ đúng là Chu Đồng, người còn lại không rõ danh tính.
Chu Đồng không rõ tung tích, không rõ sống chết, cha mẹ cậu ta vì thanh danh mà kiên quyết không báo án, cảnh sát khuyên bảo cũng vô dụng, muốn tham gia, cũng không tham gia nổi.
Trên tay Thạch Kiều không đủ nhân lực, tất cả mọi người đều đang bận muốn chết, mấy vụ án lớn vẫn chưa phá, toàn bộ thời gian và sức lực đều đặt trên đó, không có thời gian đi quản lý mấy vụ mâu thuẫn gia đình do đồng tính luyến ái gây ra, chỉ có thể để lực lượng công an ở đồn để ý một chút, đảm bảo Chu Đồng an toàn là được, còn lại không nằm trong phạm vi quản lý của họ.
Thạch Kiều vẫn dối Phong Bắc gọi điện thoại cho Cao Nhiên, bảo cậu rảnh thì đến Phượng Tú Uyển xem một chút, cách gần, tiện đường.
Cao Nhiên đi Phượng Tú Uyển.
Bố Chu đi đến cơ quan, chỉ có một mình mẹ Chu ở nhà, bà cách cánh cửa chống trộm nhìn thấy thiếu niên, giọng nói chuyện vẫn cứ nhỏ nhẹ như vậy, “Có việc gì sao?”
Cao Nhiên nói không có gì, cậu thấp giọng hỏi, “Bác ơi, Chu Đồng có về không ạ?”
Mẹ Chu nói không.
Cao Nhiên đang nghĩ xem nên nói gì, thì Đình Đình và Tiểu Phi tới.
Hai người họ biết rõ Chu Đồng bỏ nhà đi, lại không biết rõ nguyên nhân, người biết chuyện ngoại trừ bố mẹ Chu Đồng, chỉ có ba người Phong Bắc, Thạch Kiều và Cao Nhiên.
Chuyện như vậy không thích hợp để tuyên truyền cho tất cả mọi người cùng biết.
Đình Đình nắm lấy thanh sắt cửa chống trộm, nhỏ giọng nói, “Bác ơi, bác có nghe thấy vụ án mạng ở tiểu khu Hoa Liên không ạ? Đã có hai người chết rồi, vụ án giờ còn chưa phá, giờ loạn lắm, Chu Đồng không biết tung tích, bác và bác trai thật sự không lo lắng gì sao ạ?”
Mẹ Chu nói, “Nó không sao đâu.”
Đình Đình ghé sát mặt vào, “Qua nhiều ngày như vậy rồi, Chu Đồng vẫn chưa về, không biết ở bên ngoài ra sao…”
Mẹ Chu ngắt lời Đình Đình, nhẹ giọng nói, “Nó không phải một mình, không sao đâu.”
Đình Đình nghe không hiểu, “Dạ?”
Mẹ Chu biết mình nói hớ, sắc mặt hơi đổi.
“Bác ơi, ở ngoài làm sao so với ở nhà được, gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, rất dễ mắc bệnh, Chu Đồng chắc chắn ăn không ngon, mặc không đủ ấm, cậu ấy rất nhớ nhà, các bác tìm cậu ấy về đi.” Đình Đình nói một hồi, mắt đỏ hoe, “Nếu Chu Đồng có việc gì, người đau đớn nhất là bác và bác trai mà.”
Tiểu Phi chậc chậc, “Đình Đình khéo ăn nói thật đấy.”
Cao Nhiên thầm nghĩ, người không về, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Không hiểu tại sao, cậu vẫn cứ thường liên hệ Chu Đồng chưa từng gặp mặt với Thường Ý, rõ ràng không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ Thường Ý là đồng tính mà.
Tổng cộng mới tiếp xúc có mấy lần đã phỏng đoán một người là không hay, Cao Nhiên chưa từng như vậy, thực sự rất kì quái.
Cao Nhiên tạm biệt Đình Đình và Tiểu Phi, cậu đứng tại chỗ nhìn hai người vừa đi vừa đùa, thế giới của những người yêu nhau không biết trông thế nào nhỉ, không tưởng tượng nổi, liệu có giống như sách miêu tả không, có ánh nắng, có kẹo ngọt, rực rỡ muôn màu?
Mặt hơi ướt, lạnh như băng, Cao Nhiên sờ sờ mặt, ngẩng đầu nhìn trời, có mưa nhỏ.
Người đi đường không giương ô, một chút mưa thế này chưa là gì, có điều mưa lại mang theo hơi lạnh giá, rơi lên mặt sẽ buốt cực kì, cứ như vụn băng vậy.
Cao Nhiên rùng mình, cậu chạy vào siêu thị gần đó gọi điện cho anh Tiểu Bắc, đầu kia tút tút một hồi, không ai nhấc máy.
Tình huống này lần đầu tiên xuất hiện, trước đây chưa từng có, Cao Nhiên ngẩn ngơ, cậu nhớ anh Tiểu Bắc nói mang di động bên người 24/ 24, cố ý không nghe ư? Không đâu.
Cao Nhiên lại gọi, lần này nghe, cậu hớn ha hớn hở, “Anh Tiểu Bắc.”
Đầu kia Phong Bắc ừm một tiếng, sau đó chính là trầm mặc.
Cao Nhiên phát hiện mưa bên ngoài to dần, cậu sụt sịt mũi, “Anh đang ở đâu thế? Vừa nãy sao không nghe điện thoại của em?”
Giọng Phong Bắc hơi khàn, xen lẫn tiếng ho khan, “Anh ở hiện trường, không nghe thấy.”
Cao Nhiên vội vàng hỏi, “Có phải anh thấy không thoải mái không?”
Phong Bắc nói viêm họng.
Cao Nhiên cau mày, miệng liên tiếp đặt câu hỏi, “Tối qua mấy giờ anh về? Ngủ bị lạnh à? Có đi khám chưa? Uống thuốc chưa?”
Phong Bắc lại ho khan lần nữa, “Không có gì đâu Cao Nhiên, anh cũng không phải con gái, cảm mạo chút thôi, không đến nỗi nào đâu.”
Sau đó lại tiếp tục trầm mặc, Cao Nhiên không tự chủ được bài xích bầu không khí này, cậu bắt đầu tìm chủ đề để nói, “Anh Tiểu Bắc, Soái Soái về rồi.”
“Vậy không phải rất tốt sao, em vui rồi.” Phong Bắc nói, “Phía bên này của anh bận, nói sau nhé, cúp đây.”
Cao Nhiên cầm ống nghe, nửa ngày vẫn không hoàn hồn.
Trả tiền xong, Cao Nhiên đi ra siêu thị, cậu vừa đi vừa lau giọt mưa trên mặt, mờ mịt, luống cuống, thương tâm, bàng hoàng, sợ hãi, bất an, rất nhiều rất nhiều cảm xúc đọng lại trong tim cậu, không tìm được lối ra, quá khó chấp nhận.
Cao Nhiên muốn về, ngay lập tức muốn về gặp anh Tiểu Bắc, cậu sờ túi, không đủ tiền mua vé, lại nghĩ đến mai ba mẹ cùng bà nội sẽ qua đây ăn tết, lúc đó là có thể trở về rồi.
Thôi, đợi thêm một ngày nữa, qua ngày mai hết tết thì về.
Trên đỉnh đầu xuất hiện thêm một cái bóng, Cao Nhiên hoàn hồn, cậu ngẩng đầu, tầm mắt từ bên trong ô chuyển đến ra ngoài ô, “Là anh sao.”
Tào Thế Nguyên nâng ô cao trên đỉnh đầu Cao Nhiên, mình thì đứng ở ngoài ô, bên cạnh có một thanh niên trắng nõn tóc ngắn nom khá là văn nghệ, đang dùng một đôi mắt hạnh nhìn sang, trong mắt tràn ngập tò mò.
Cao Nhiên bị nhìn đến mất tự nhiên.
Tào Thế Nguyên bảo thanh niên ra chỗ khác, anh cúi đầu đi tới dưới ô, “Chu Đồng chưa về chứ gì.”
Cao Nhiên nhìn anh đầy khiếp sợ, “Sao anh biết chuyện Chu Đồng?”
Miệng Tào Thế Nguyên ngậm viên kẹo chanh cứng, lấy làm đương nhiên, “Chuyện nhóc chú ý, tôi đương nhiên cũng sẽ chú ý.”
Cao Nhiên đi ra ngoài ô.
Tào Thế Nguyên kéo người về dưới ô, “Có cái nhìn thế nào?”
Cao Nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của anh, giả ngây, “Cái nhìn gì cơ?”
Tào Thế Nguyên cười như không cười, “Nhóc nói thử xem?”
Cao Nhiên nghiêng đầu, hướng mặt về chỗ khác, “Không có cái nhìn gì hết.”
Tầm mắt Tào Thế Nguyên rơi trên gương mặt thiếu niên, dừng lại mấy cái chớp mắt, anh dời tầm mắt nhìn xa xăm, cuối cùng lại về gương mặt thiếu niên, “Anh sẽ làm việc ở đây.”
Lúc này thì Cao Nhiên nghe hiểu, cậu kinh ngạc hỏi, “Anh được điều đến cục thành phố à?”
Tào Thế Nguyên sửa lại, “Không phải được, là anh chủ động xin đi.”
Cao Nhiên không hỏi nguyên nhân, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu, có hỏi hay không cũng chả liên quan gì nhau.
Tào Thế Nguyên thừa dịp thiếu niên không để ý xoa nhẹ tóc cậu, vẫn cứ mềm mại như vậy, “Chẳng mấy chốc em sẽ đối mặt với bước ngoặt lớn lao nhất trong đời, Cao Nhiên, em nên lớn rồi.”
Cao Nhiên giật thót, “Bước ngoặt gì cơ? Tui phát hiện anh ngoài việc có thể làm bác sĩ tâm lý, còn có tiềm năng làm thầy bói đấy.”
“Chỉ là không hợp làm cảnh sát.” Tào Thế Nguyên nói nốt nửa câu sau hộ thiếu niên, sự chế nhạo trong mắt anh thu lại, “Cao Nhiên, em còn có thể ưu tú hơn nữa.”
Cao Nhiên vô thức nói, “Đó là đương nhiên.”
Nói xong chính cậu cũng ngẩn ngơ, nếu tự vấn lương tâm, cậu có chút tự yêu mình thật, nhưng chỉ ở trước mặt những người rất thân quen mới đùa một chút thôi.
“Đã vậy,” Tào Thế Nguyên đưa ô cho thiếu niên, anh đưa tay vào trong túi áo khoác, khom người, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, “Anh đợi em ở cục thành phố.”
Cao Nhiên nhìn theo bóng lưng Tào Thế Nguyên, câu này nói cũng sớm quá đi, giống như là biết trước rồi ấy, cứ như thể cậu nhất định sẽ ghi danh trường cảnh sát, nhất định sẽ thi đỗ, còn nhất định sẽ đến cục thành phố vậy.
Sao có thể chứ, cái nhiều nhất đời người chính là biến số mà.
Còn cả bước ngoặt gì kia nữa, trước khi rẽ, nào có ai biết được mình khi rẽ sẽ thấy được điều gì, gặp phải cái gì, tất cả phụ thuộc vào ý trời thôi.
Cao Nhiên che ô lững thững bước trong mưa, cố sức trốn tránh cảm xúc quái dị, tập trung vào vụ án.
Hung thủ sẽ là ai đây?
Thành phố không giống trong huyện, phạm vi điều tra rộng hơn, phức tạp hơn.
Xem đến bây giờ, Tôn Cương chỉ là vào nhà ăn trộm, có thể bỏ hiềm nghi, hiện tại nhờ thông tin Cao Hưng tiết lộ, hiềm nghi của Thường Ý lớn nhất, không có căn cứ chính xác cũng không vững chắc, nhưng anh ta không có động cơ giết người mà.
Vụ án này không phải do anh Tiểu Bắc nhận, lòng nhiệt tình và năng lực suy đoán của Cao Nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Trong lúc vô tình Cao Nhiên liếc thấy một bóng người, ánh mắt của người đó cũng bắt lấy cậu, đang hướng về phía này, mí mắt cậu giật giật, nhanh chóng nhìn quanh, tiểu khu Hoa Liên ở ngay sau ngã tư rẽ trái, rất gần.
Thanh niên nhổ một bãi lên đất, “Tiên sư nó, có thể cho ông tìm được mày.”
Anh ta vẫy tay, “Mấy anh em, tiếp đón thằng ranh này cho tao, tiếp vào chỗ chết ấy!”
Cao Nhiên nhanh chân bỏ chạy.
Một đám thanh niên há hốc mồm, đậu má, chạy nhanh ghê, vèo vèo.
Cao Nhiên chạy về tiểu khu như chạy nạn, đám người đằng sau bám riết không tha, cậu nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa phòng bảo vệ, cũng bất chấp người ta có hiềm nghi hay không, vội vàng chạy tới.
Thường Ý đỡ lấy thiếu niên sắp ngã sấp mặt, giọng dịu dàng, “Sao thế?”
Cao Nhiên chỉ tay ra sau, họng khô khốc, thở cũng khó khăn, không nói nổi một câu.
Thường Ý nhìn ra sau, nhẹ cau mày.
Thanh niên dẫn theo đám anh em chạy đến cửa tiểu khu, “Thằng ranh kia, trốn thì tính là cái gì, nếu là đàn ông thì ra đây cho tao!”
Cao Nhiên không lên tiếng.
Thường Ý nói với thiếu niên, “Em về nhà họ hàng em đi, không cần để ý đến việc khác, nếu họ dám làm bậy, anh báo công an.”
Cao Nhiên vâng dạ, cậu đi một đoạn lại vòng về, sợ sự việc bị làm lớn, không ngờ còn chưa lại gần đã nghe thấy tiếng, “Ố người anh em, cái thằng hôm đó là mày đúng không?”
Là thanh niên ở quán bar kia, cười đến là đểu giả.
Cao Nhiên đứng tại chỗ vài giây mới bước tiếp, theo lý thuyết, hẳn là điều không ngờ, nhưng thật ra lại nằm trong dự liệu của cậu.
Vẻ mặt Thường Ý không thay đổi, anh hỏi, “Tối nào?”
Tên thanh niên cười đầy mập mờ nhìn chằm chằm Thường Ý, “Đừng giả ngây, chân này eo này, tao híp mắt cũng có thể nhận ra được.”
Có xe đến, Thương Ý lấy giấy đăng kí, không để ý tới tên kia.
Tên thanh niên thấy có người đang nhìn sang đây, liền cao giọng, “Không thừa nhận phải không? Có muốn tao lấy loa nói cho cả tiểu khu nghe, cho tất cả mọi người bên trong biết bảo vệ tiểu khu của họ là đồng tính không?”
Nụ cười trên mặt Thường Ý mất tăm, anh đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn sang, hai mắt tối đăm đăm, một chút ánh sáng cũng không thấy.
Thanh niên nuốt nước bọt, theo bản năng lui ra sau, phát hiện mình có đồng bọn, kiêu ngạo vừa yếu đi lại vực dậy, “Sao hả? Sợ à? Sợ thì đừng có làm…”
Thường Ý ngắt lời, anh không chút hoang mang, thái độ thản nhiên, thậm chí còn nở nụ cười, “Người trẻ tuổi, ác ý bịa đặt, chửi bới là phạm pháp đấy, cậu nói tôi là đồng tính, thì tôi là sao? Chứng cứ đâu?”
Ở đây đều là cư dân tiểu khu, nữ giới chiếm đa số, toàn bộ đều đứng về phía người bảo vệ tác phong rất tốt, được đánh giá cao, còn trông đến là đoan chính kia, chỉ chỉ trỏ trỏ tên thanh niên.
“Đúng thế, anh nói đúng thì đúng sao, anh là ai chứ, Thiên vương à?”
“Tôi thấy cậu mới giống đồng tính ấy.”
“Không phải giống, mà tám phần mười là đúng rồi, đàn ông đàn ang mà đeo nhiều khuyên tai như vậy, muốn làm đàn bà chắc.”
“Ai con mẹ nó quy định đàn ông không được đeo khuyên tai?” Mặt thanh niên lúc xanh lúc đỏ, đồng bọn lại như con rùa chết, anh ta nổi cáu, “Tiên sư nó, không chơi với đám đàn bà chanh chua này, đi!”
Cao Nhiên nghĩ là không ai chú ý đến mình, cậu định đi, lại thình lình bị gọi lại, người gọi cậu lại chính là Thường Ý.
“Em, ờm, người em bị mưa ướt, phải về thay quần áo.”
Cao Nhiên cố hết sức không tỏ ra khác lạ, cậu gãi mái tóc hơi ẩm ướt, ngẩng đầu cười cười với Thường Ý, “Chuyện vừa nãy cảm ơn anh.”
Thường Ý cười thành tiếng, “Mỗi lần em thấy anh, đều sẽ nói cảm ơn với anh.”
Cao Nhiên sững sờ, “Ừ nhỉ.”
Thường Ý không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn thiếu niên.
Tim Cao Nhiên đập nhanh hơn, cậu xoa xoa ngón tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi, “Người đó em gặp ở quán bar tối qua, em đánh nhau với anh ta một trận, anh ta thù dai, dẫn người đến quanh đây tìm em, muốn đòi lại món thiệt tối qua ăn.”
Thường Ý không hỏi tại sao lại đánh nhau, nói thẳng, “Có phải hắn nói em thích đàn ông không?”
Cao Nhiên đờ người.
Thường Ý nhìn vào mắt thiếu niên, nhẹ nhàng nở cụ cười, “Có ai từng nói với em, đôi mắt em bán đứng em chưa?”
Tay chân Cao Nhiên lạnh buốt, cửa tiểu khu không ngừng có người ra vào, cậu vẫn run lên, không khống chế được, “Không có.”
“Giờ thì em biết rồi đấy,” Thường Ý nhẹ nhàng nói, “Về sau nếu không muốn bị người ta phát hiện được nỗi lòng mình, thì đừng đối mặt với ai, phải tránh né.”
Cao Nhiên cảm thấy những lời này không giống như đang nói cùng mình, mà nói với một người khác.
Thường Ý nói xế chiều hôm nay xin nghỉ, còn mời Cao Nhiên qua nhà anh ta chơi, “Nhà anh có một bạn nhỏ, rất giống với em, hai người gặp nhau, hẳn sẽ rất hợp nhau đấy.”
Câu từ chối của Cao Nhiên đến tới mép rồi, cậu liếc về phía người của anh Thạch, nhanh chóng nháy mắt.
Người kia tiếp nhận được thông tin, lặng lẽ đi theo.
Cùng lúc đó, Quế Bình đến phòng làm việc của Thạch Kiều báo cáo, nói là phát hiện ra tung tích Chu Đồng.
Thạch Kiều không để trong lòng, thanh thiếu niên rời nhà trốn đi, cha mẹ không báo án, việc này không đến tay anh được, “Liên hệ với đồn đi.”
“Đội trưởng, sự việc có gì đó không đúng lắm.” Quế Bình nói, “Căn cứ theo báo cáo, Chu Đồng từng xuất hiện quanh đó mấy lần, sau ngày mùng 4 thì không thấy xuất hiện nữa.”
Thạch Kiều nói, “Thế thì cử người đi cùng với dân cảnh đi, kêu cả cha mẹ Chu Đồng nữa.”
Quế Bình nói được.
Thạch Kiều hỏi, “Tình hình bên tiểu khu Hoa Liên thế nào rồi?”
Quế Bình vừa định nói gì đó, bộ đàm đã truyền đến âm thanh, nói là Thường Ý đưa Cao Nhiên đi.
Thạch Kiều và Quế Bình cùng vội xuất phát.
Cao Nhiên cùng Thường Ý về nhà, vừa vào cửa đã thấy mấy đôi giày nam, hai số đo, một lớn một nhỏ.
Cậu chà chà ngón tay, người của anh Thạch ở gần đây, cũng đã báo cho cảnh sát, sẽ không có việc gì đâu.
Huống chi Chu Đồng còn đang ở đây, nếu Thường Ý muốn làm gì, hẳn sẽ kiêng dè.
Thường Ý đặt chìa khóa lên tủ giày, “Nhóc kia còn ở trong phòng ngủ, để anh gọi em ấy dậy.”
Cao Nhiên chưa từng gặp Chu Đồng, nếu đứng ở trước mặt, cậu vẫn sẽ nhận ra.
Dù sao thì con cái cũng không tránh được hết đường nét mà cha mẹ ban cho.
Trong phòng vọng ra tiếng của Thường Ý, “Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ, áo len ở trên giường, mặc ngược rồi.”
Giọng nói rõ ràng chất chứa cưng chiều.
Cao Nhiên đánh giá bày biện nội thất, một căn nhà rất ấm áp, đây là cảm giác đầu tiên của cậu.
Trên sô-pha có gối ôm Doraemon, hai con, trên bàn trà đặt một chiếc lọ trong suốt, trong đó đều là kẹo lạc, bên cạnh đó còn có một khay hoa quả, nửa quả quýt ăn dở để trên mấy quả táo tây, vừa tùy ý vừa chân thực.
Cao Nhiên thầm nghĩ, Thường Ý rất nuông chiều Chu Đồng.
Hai người đồng tính yêu nhau ở chung với nhau sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ? Cậu rất tò mò chờ Chu Đồng đi ra.
Cao Nhiên liếc mắt nhìn phòng bếp, hai chiếc bát có hoa văn tương đồng để cạnh nhau, trên bếp có một phần bữa sáng, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thường Ý, “Lại không ăn sáng à? Sao lại không nghe lời thế chứ? Ăn bữa sáng cùng bữa trưa không tốt cho dạ dày đâu.”
Đúng vậy, không tốt đâu, Cao Nhiên thầm đồng ý.
Cậu ra ban công, phát hiện trên giá phơi có không ít quần áo, màu sắc đậm hơn, kiểu dáng chín chắn là của Thường Ý, còn lại những bộ tương đối trẻ trung là Chu Đồng mặc.
Cao Nhiên nhìn quanh một vòng, cậu bất chợt nhận ra, nhà của người đồng tính cũng là nhà, cũng bình thường thôi, không hề có chút nào khác với nhà của người khác phái cả, đều là cuộc sống ngập tràn củi gạo dầu muối.
Nghiêm khắc mà nói ra điểm khác biệt, chỉ là giới tính.
Cửa phòng mở ra, Cao Nhiên vươn cổ ngó, lại chỉ thấy Thường Ý đi ra, Chu Đồng đâu rồi?
Thường Ý cười nói, “Em ấy xấu hổ, ở trong đó không chịu ra.”
Cao Nhiên gãi gáy, Chu Đồng lớn hơn cậu một tuổi, còn xấu hổ cơ à, “Thế thôi vậy, để hôm khác lại làm quen đi.”
Thường Ý nói, “Em ngồi trước đi, anh hâm nóng đồ ăn cho em ấy đã, em ấy không ăn sáng, anh sợ em ấy đói đến hư người.”
Cao Nhiên nhìn người đàn ông vào bếp, nhanh chóng vang lên tiếng vặn bếp gas, cậu chậc lưỡi, không hiểu sao hâm mộ Chu Đồng.
Một khắc sau, Cao Nhiên ý thức được từ khi mình bước vào cửa đến giờ, không có một chút tâm lý kì thị nào.
Thường Ý hâm nóng cháo xong bưng vào phòng, cửa không khóa.
Cao Nhiên đến cửa phòng ngó vào trong, cậu thấy cái gì đó, đôi mắt trợn to, mặt cắt không còn chút máu.
Thường Ý ngồi bên giường xúc một thìa cháo thổi, “Dậy ăn đi, nằm ăn dễ sặc vào khí quản lắm, nghe lời nào.”
Không có tiếng đáp, không thể có được.
Trên người nằm một người, nói đúng ra phải là thi thể, ở phần da lộ ra bên ngoài đã có đốm thi thể.
Cao Nhiên nhìn từ gương mặt kia có thể đoán ra, thi thể chính là người bạn Chu Đồng mà Đình Đình và Tiểu Phi luôn quan tâm đến, cậu ấy đã chết từ lâu rồi.
Thường Ý lại coi thi thể như Chu Đồng còn sống, cùng ăn, cùng ngủ.
Cao Nhiên thấy Thường Ý xắn áo len lên, cổ tay lộ ra một vết bớt đen, cậu không tự chủ được đi vào.
Thường Ý vuốt lại mái tóc trên trán thi thể, động tác rất đỗi nhẹ nhàng, “Tiểu Đồng, em ấy chính là cậu bé anh từng nói với em, có phải rất giống em không?”
Cao Nhiên ngừng thở, tay chân run lẩy bẩy, cậu nhìn chằm chằm vào vết bớt ở cổ tay Thường Ý.
Nếu như Tiểu Mạn và Hồ Vận là do Thường Ý giết, chỉ cần nhìn chằm chằm, sẽ nghe được âm thanh xảy ra ở hiện trường án mạng, mỗi lần trước đều vậy…
Tất cả tâm tư Cao Nhiên bị một câu nói của Thường Ý cắt đứt.
Thường Ý nói, “Cậu ấy giống chúng ta.”
Đầu Cao Nhiên như nổ tung.
Giống nhau? Vớ vẩn! Sao tôi có thể giống các anh được? Các anh là đồng tính luyến ái, tôi thì không!
Cậu há hốc miệng, cổ như bị một bàn tay bóp lấy, trong họng không phát ra được một âm thanh nào cả.
Môi Thường Ý chạm lên thìa, anh nếm thử chút cháo, cau mày nói, “Vẫn hơi nóng, đợi chút nữa.”
“Giờ biết đói chưa, ai bảo em sáng không ăn sáng? Đừng có trốn vào chăn nữa, hiếm khi dẫn bạn về, em không chào người ta à? Biết em ngại, anh đây, đừng sợ.”
Thường Ý không giải thích quan hệ giữa anh ta và Chu Đồng, “Cao Nhiên, em ra phòng khách bật tivi xem đi, em ấy phải một lúc nữa mới ăn xong.”
Đầu Cao Nhiên bắt đầu đau, càng lúc càng đau, cậu đứng không vững, lảo đảo lùi về sau lưng chạm vào vách tường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng khóc.
Thường Ý còn đang cầm thìa thổi cháo, anh ta không khóc, vậy ai khóc?
Cao Nhiên cảm thấy sau lưng mát rượi, thấu vào tận xương, cậu phản xạ có điều kiện vươn tay ra sau nắm, bắt được một cánh tay.
Giữa Cao Nhiên và vách tường nhiều thêm một người, đang nằm nhoài trên lưng cậu.