Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 84: Chương 84: Muốn anh ôm em






Edit: Dâu



Căn phòng chìm vào một bầu không khí khó tả.

Cao Nhiên nhìn Phong Bắc, Phong Bắc cũng đang nhìn cậu, hai người đều không cất tiếng, bốn mắt nhìn nhau, một người là tỏ ra hờ hững, một người là hoang mang khiếp sợ quá mức.

“Em nói em…”

“Thế giới song song, em là từ thế giới song song với thế giới này đến đây.”

“Thế giới song song?”

“Đúng, thế giới song song.”

“Em nói đùa với anh đấy à? Approaching Science phiên bản người thật à?”

(*) Chương trình Tiếp cận khoa học là một chương trình phim tài liệu của CCTV-10 của Trung Quốc, được phát sóng lần đầu vào ngày 1 tháng 6 năm 1998 và trở thành một chương trình phổ biến của CCTV. – Trích Wikipedia.

“…”

Cao Nhiên rũ mắt hút thuốc, “Trong vũ trụ có vô số thế giới song song, mỗi một thế giới đều có một anh, một em, có thân phận khác nhau, tuổi tác khác nhau, trải qua cuộc sống khác nhau.”

“Giờ em nói chuyện với anh, nhưng ở một thế giới song song khác, chúng ta có thể cũng như thế này, cũng có thể khác, em đang cùng vợ con em ăn tối, còn anh thì ở trong nhà mình, chơi với con trai của anh, chúng ta có thể không quen nhau, hoặc là em đang tăng ca cả đêm trong công ty, anh cũng đang tăng ca, chúng ta là đồng nghiệp, cũng có thể không cùng một công ty, quan hệ giữa chúng ta trong mỗi một thế giới cũng khác nhau.”

Cậu liếm môi, “Hồi trước em đọc tiểu thuyết, cảm thấy trí tưởng tượng của người ta phong phú thật đấy, chờ đến khi em tự trải nghiệm mới biết thực sự có chuyện như vậy.”

Phong Bắc lấy điếu thuốc trên tay thanh niên đi, “Nhìn anh mà nói.”

Cao Nhiên ngẩng đầu dõi theo ánh mắt người đàn ông, từ tốn nói, “Ở thế giới kia của em, mùa hè năm lên lớp 11 em đi ra chỗ con sông nhỏ sau hẻm mò tép, chết đuối, lúc em tỉnh lại dưới đáy nước, em đã đến thế giới này rồi.”

“Em phát hiện cây ở bờ sông không giống, nhìn mãi mới biết không phải ảo giác, ý thức được có gì không ổn, chờ em về đến nhà, nhìn thấy bà nội đã mất từ lâu đứng sờ sờ ở cửa, đầu em ong lên, không sợ anh cười chứ chân em như nhũn ra, sợ chết khiếp, tý nữa thì tè ra quần.”

Phong Bắc không có chút dấu hiệu nào muốn chòng ghẹo cậu cả.

Cao Nhiên cười khẽ, “Ở thế giới cũ trước khi ra ngoài em đang làm dở nửa đề hóa, ở thế giới này em cũng đang làm đề hóa, đề bài giống y đúc, từng nét gạch xóa và đáp án cũng giống vậy, ngay cả nét chữ như gà bới cũng không khác gì, anh có thể tưởng tượng ra cảm giác của em lúc đó không?”

Phong Bắc không tưởng tượng ra nổi.

Sự việc ly kỳ nhường này trừ khi xảy ra ngay với bản thân mình, chứ qua người khác nói chỉ như lời ba hoa, thậm chí có nói trời sập đi nữa, cũng chỉ cho là một câu chuyện mà thôi.



“Sau nhiều lần kiểm chứng, em buộc phải chấp nhận sự thật, em đã chết ở thế giới cũ của mình, sau đó sống lại ở một thế giới khác.”

Cao Nhiên thở dài, “Em không biết em ở thế giới này đi đâu rồi, biến mất, hay tỉnh lại trong thế giới bên kia sông, tiếp nhận cuộc đời của em nữa.”

Sau đó là một hồi trầm mặc khó nói thành lời.

Phong Bắc lặng im cắn vài điếu thuốc, ngón tay hơi động, ấn diệt tàn thuốc vào gạt tàn, “Ba mẹ em không biết à?”

Cao Nhiên gật đầu, cậu không thể nói, cũng không dám nói.

Tuy rằng mỗi thế giới song song đều có một bản thân, nhưng cũng không phải là chính mình.

Phong Bắc đứng dậy đi tới đi lui, anh cần làm chút gì đó để tiêu hóa sự thật kinh người này.

Cao Nhiên chóng mặt, bảo anh ngồi xuống, “Còn một chuyện nữa.”

“Còn à?” Phong Bắc giật nảy mình, anh nghiêm mặt nghiêng đầu, “Rốt cuộc trong lòng em giấu đi bao nhiêu thứ?”

Cao Nhiên cười cười, “Đây là cái cuối cùng rồi.”

Phong Bắc cảm thấy cái bí mật ‘Em đến từ thế giới song song’ đã đủ kinh hoàng rồi, về sau dù có chuyện gì đi nữa, anh đều có thể tiếp thu được, kết quả vẫn là ngoài ý muốn.

“Em nói, dù cho ai giết người đi nữa, cũng sẽ có một vết bớt trên người ư?”

“Đúng vậy,” Cao Nhiên đáp, “Màu vết bớt càng đậm, tội càng nhiều, kỳ thực không đơn thuần là giết người, ác niệm nặng cũng sẽ có vết, em đã từng suy đoán, những dấu vết đó khá giống ký hiệu của ông trời, người thường không thấy, cũng không phải thấy.”

Phong Bắc cau chặt mày, “Thế sao em lại thấy được? Năng lực siêu nhiên à?”

Cao Nhiên lắc đầu nói, “Không phải năng lực siêu nhiên, là căn bệnh kì quái.”

Dứt lời, cậu chỉ chỉ vào đầu mình, “Chỉ cần em tập trung nhìn chằm chằm vào vết bớt, chỗ này sẽ đau muốn chết.”

Phong Bắc từng nhìn thấy lúc thanh niên lên cơn đau rồi, môi anh mím chặt, thì ra đây chính là nguyên nhân bệnh viện không kiểm tra ra được vấn đề gì.

“Hồi đầu, em chỉ có thế nhìn thấy vết bớt màu sắc đậm nhạt không đều, tiết lộ hung khí gây án, sau đó em có thể nghe thấy âm thanh ở hiện trường án mạng, tiếng nói, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng chôn xác sàn sạt, tiếng máu chảy tí tách, những âm thanh này đều rất rõ ràng, văng vẳng bên tai em, về sau nữa…”

Cao Nhiên khựng một chút, bất đắc dĩ nói, “Chấp niệm của người chết, linh hồn trước khi chết, em đều có thể thấy được, nói đúng ra là họ muốn nhờ em, muốn cho em nhìn thấy, nên em mới có thể nhìn thấy.”

Miệng Phong Bắc khô rang, huyệt thái dương căng đau, “Không phải trùng hợp ư?”

Cao Nhiên đón lấy ánh mắt tối tăm của Phong Bắc, giọng nói hết sức bình tĩnh, “Không phải.”

Ký ức Phong Bắc trở lại năm năm trước, vụ án thôn Thạch Hà, một tối nọ, Cao Nhiên hẵng còn là thiếu niên tới tìm anh, muốn anh đi đào mộ mở quan tài, hai người còn giằng co một hồi lâu.

Phong Bắc chỉ có một yêu cầu, sau đó Cao Nhiên phải cho anh một lời giải thích hợp lý, sau đó gần như sống chết mặc bay.

Nếu nói là nghi ngờ, thì cũng chính là bắt đầu từ khi ấy.

Về sau, mỗi lúc phá án đều xảy ra những chuyện tương tự, Phong Bắc vẫn luôn không ép hỏi Cao Nhiên, chờ cậu chủ động thẳng thắn với mình.

Bí ẩn trong lòng Phong Bắc rốt cuộc được giãi bày trong một đêm bình thường như thế này, trong phút chốc anh chưa kịp phản ứng, cần một ít thời gian để điều chỉnh suy nghĩ.

Trầm mặc một lúc rất lâu, Cao Nhiên gãi gãi đầu, “Anh Tiểu Bắc, em biết những gì em nói có chút ly kỳ.”

Phong Bắc liếc nhìn thanh niên, “Chỉ có chút thôi à?”

Cao Nhiên nghiêm túc sửa lại, “Cực kỳ, cực kỳ ly kỳ.”

Phong Bắc liếc thấy cậu nhìn mình chằm chằm không chớp mắt sợ bị nghi ngờ mà lòng mềm nhũn ra, “Anh tin em nói, từng câu từng chữ đều tin.”

Cao Nhiên rõ ràng thở phào một hơi, tảng đá dằn xuống tận đáy lòng được cạy ra, để lại một vị trí lớn, không cảm thấy chút nào trống trải, chỉ cảm thấy thông thoáng mà thôi.

Phong Bắc nhìn thanh niên, chẳng nói chẳng rằng, thỉnh thoảng sờ sờ mặt cậu, nhéo mấy cái.

Cao Nhiên nhếch miệng cười, “Em là người, người bình thường.”

Phong Bắc thầm nhủ, anh rất hi vọng em là như vậy, anh nghiêm túc căn dặn, “Không được nói với người khác đâu đấy.”

Cao Nhiên nói, “Em biết mà.”

Bỗng cậu giơ tay chạm lên trán người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, lần thứ hai gặp anh, cái lúc anh đến nhà tìm em ấy, hình như em thấy chỗ này của anh có vết bớt.”

Mí mắt Phong Bắc giật giật, “Anh cũng có à?”

Ngón tay Cao Nhiên dùng sức xoa xoa phần trán người đàn ông, dần dần bị cậu xoa tới đỏ lên cũng không thấy xuất hiện cái gì, năm đó cũng y như vậy, cậu nhíu mày lẩm bẩm, “Chờ đến khi em muốn xác nhận lại không thấy nữa, lạ thật.”

Phong Bắc bắt lấy bàn tay trên trán, “Nếu em không nhìn nhầm, vậy chứng tỏ anh đã giết người.”

Cao Nhiên nhất thời lạnh mặt, “Nói linh tinh.”

Phong Bắc vẫn cái thái độ nhẹ như mây gió đó, “Thế thì chắc em nhìn nhầm rồi.”

Cao Nhiên không tranh luận với anh, “Hồi trước em nói em nghi ngờ trí nhớ của anh không bình thường, thực ra em còn nghi anh giống em, đều từ thế giới song song đến đây.”

Phong Bắc cười khẽ, “Còn nói anh nữa, em cũng đang nói linh tinh đấy.”

Cao Nhiên nhìn anh chằm chằm.

Phong Bắc cong tay búng trán thanh niên, “Anh có tất cả ký ức từ khi biết nhớ đến giờ, trí thông minh cũng còn, không bị ngốc.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Nếu thiếu chắc chắn anh sẽ không có ấn tượng, cho là không tồn tại.”

Phong Bắc nói, “Bằng chứng.”

Cao Nhiên không có.

“Không có thì thôi, bao giờ có lại nói, chuyện này cũng không to tát gì, đối với anh mà nói chuyện chết người nhất đã được giải quyết rồi.”

Phong Bắc nói cho Cao Nhiên, cũng là trả lời chính mình, anh không hiểu sao lại nhớ đến quyển nhật ký của Tào Thế Nguyên, giờ anh biết đến hiện tượng mà các nhà khoa học đang nghiên cứu là thực sự tồn tại, bắt đầu phóng đại trí tưởng tượng của mình.

Đó rốt cuộc là nhật ký của ai?

Trên người Tào Thế Nguyên lại có bí mật gì?

Phong Bắc cau mày, vậy còn bản thân anh thì sao…

Sợ cát mà không có lí do, ra ngoài ắt phải mang nước, hai chuyện này không biết bắt đầu từ khi nào, tìm không thấy ký ức liên quan.

Cao Nhiên chậm rãi xoay người, “Được rồi, toàn bộ bí mật của em đã nói hết cho anh rồi, anh thì sao?”

Phong Bắc nói ra mấy chuỗi số.

Cao Nhiên sửng sốt, “Gì đó?”

Phong Bắc nói, “Mật mã sổ tiết kiệm, mật mã thẻ, theo thứ tự đấy, em nhớ đi, nếu không nhớ được hôm nào rảnh anh đi đổi thành của em.”

Tim Cao Nhiên dộng uỳnh uỳnh, ngoài miệng nói, “Anh nói cho em mấy cái này làm chi?”

“Những cái khác em biết hết rồi.” Phong Bắc nhìn sâu vào thanh niên, “Đối với em anh không giữ lại chút nào cả.”

Mặt Cao Nhiên nóng ran, ngượng ngùng nói, “Anh đừng nhìn em như vậy, nhìn đến xương cốt em mềm nhũn cả ra, muốn anh ôm em mất.”

Phong Bắc ôm cậu như ôm trẻ con.

Cao Nhiên nói, “Không phải ôm kiểu này.”

Phong Bắc biết thừa còn hỏi, “Thế muốn kiểu nào?”

Cao Nhiên nhìn đầy mập mờ, “Anh nói thử xem?”



Phong Bắc tiếp tục giả làm sói đuôi to, “Lãnh đạo, xin cho anh chỉ thị.”

“Anh muốn chỉ thị gì? Hửm?” Cao Nhiên hà hơi vào tai người đàn ông, nhìn anh đỏ mặt đến mang tai, ha ha cười phá lên.

Cơ mặt Phong Bắc giần giật.

Cao Nhiên cười sặc, ho đến đỏ bừng cả mặt, khóe mắt chảy nước.

Hầu kết Phong Bắc nhúc nhích, anh nuốt ngụm nước bọt, khàn giọng, “Đáng đời!”

Cao Nhiên lau khóe mắt, hổn hển nói, “Đi làm món ngon cho em đi, làm nhiều chút, giờ khẩu vị em tốt lắm, nhanh lên nhanh lên.”

Phong Bắc mới ra ngoài chưa được bao lâu, đã làm nồi niêu đổ vỡ lộn tùng phèo lên.

Cao Nhiên chầm chậm đi ra, nhìn người đàn ông, nhìn đáy nồi, lại nhìn người đàn ông, “Hay là, gọi thức ăn ngoài đi?”

Phong Bắc nhặt nồi lên, người đàn ông cao gần mét chín, cao to cường tráng, đường nét kiên cường, lúc này có chút bối rối, “Mấy cái bí mật kia của em vượt quá nhận thức của người bình thường, tư duy của anh sinh động lên, không thu lại được.”

Cao Nhiên cho anh một ánh mắt ‘hiểu mà’, “Cho nên, hay là gọi thức ăn ngoài?”

Phong Bắc sờ sờ mép nồi, bị sứt một vết nhỏ rồi, “Gọi đi.”

Hai người gọi hai món, một mặn một chay, còn cả một canh nữa, ăn no căng.

Thức ăn ngoài có nhiều chỗ không tốt, ví như nhiều dầu, nhiều bột ngọt, không vệ sinh không tươi, cũng có chỗ tốt, không cần rửa nồi rửa bát, ném vào túi xách đi là xong việc.

Phong Bắc ôm Cao Nhiên vận động đặc biệt thêm một tiếng nữa, vẫn chưa hết thòm thèm.

Cao Nhiên cũng thế, nhưng thể lực cậu không theo kịp, khoảng thời gian này vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường quá lâu, mỗi một bắp thịt trên người vẫn chưa khôi phục lại trạng thái làm việc cũ, cần phải rèn luyện thêm.

Phong Bắc ngậm thuốc lá đổi ga giường, “Lần sau đeo bao, đỡ việc.”

Cao Nhiên ngồi lọt thỏm trong ghế dựa, giọng khàn khàn, “Không cho đeo.”

Phong Bắc trải phẳng ga giường, khóe mắt nhìn về phía thanh niên, chiếc áo ngủ cotton chưa được cài cúc cẩn thận, lộ ra cần cổ thon dài, xương quai xanh rõ ràng, đến là dụ người.

“Đang đợi lý do của em à?” Cao Nhiên vuốt phần tóc mái ẩm ướt, cười híp mắt nhìn người đàn ông, “Em không muốn cách anh một lớp cao su.”

Cái mặt già của Phong Bắc tỏa nhiệt, điếu thuốc bên mép run lên, “Lý do này rất hay, anh không ý kiến gì, nhưng mà…”

Cao Nhiên chống đầu, tầm mắt đặt lên nửa người trên cơ bắp của anh, “Không nhưng nhị gì hết.”

Phong Bắc xoa thái dương, em là tổ tông, em chiếm lý.

Nửa đêm Cao Nhiên mơ mơ màng màng trở mình, tay ôm phải khoảng trống, cậu sờ soạng mở đèn đầu giường lên, “Anh Tiểu Bắc?”

Trong phòng cất lên âm thanh, “Ừ.”

Cao Nhiên híp mắt lại, sau khi quen với ánh sáng, cậu nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế, “Anh không ngủ, ngồi đó làm chi?”

Buổi tối mùa thu, nhiệt độ rất thấp, Phong Bắc mặc quần đùi áo phông mà không thấy lạnh, anh kẹp điếu thuốc, không châm, đôi mắt vương tơ máu đối diện với thanh niên, “Nhìn em.”

Cao Nhiên ngáp, “Em có đổi mặt đâu.”

Phong Bắc không tiếp lời, anh chẳng nói cũng chẳng cười, đôi mắt tối đăm đăm, không biết đang nghĩ gì.

Cao Nhiên bị nhìn mà sợ, cậu rút cánh tay ra khỏi chăn, “Thấy chưa? Một lớp da gà nè, có gì nói nhanh lên.”

Phong Bắc khép mi, “Anh mơ thấy ác mộng.”

Cao Nhiên a một tiếng, nhất thời có chút ngạc nhiên.

Nửa ngày sau Phong Bắc mới giương mắt, “Vợ à, em nói xem liệu có ngày nào đó anh ngủ dậy, phát hiện em đã không còn là em nữa không?”

Cao Nhiên đối mặt với người đàn ông, nhìn ra nỗi bất an và lo lắng của anh, “Anh làm như chuyện chết rồi sống lại, từ thế giới này đến thế giới khác là tùy tiện xảy ra đấy à? Tỷ lệ xảy ra nhỏ đến không thể tính được, em chỉ gặp một lần thôi, không có lần thứ hai đâu.”

Phong Bắc không nói, dường như đang suy tư.

Cao Nhiên rụt vào trong chăn, “Lạnh quá à, nhanh lên giường đi.”

Phong Bắc nói, “Anh không lạnh.”

Cao Nhiên cố ý ho hai tiếng, “Anh muốn bị cảm rồi lây cho em à?”

Lúc này Phong Bắc mới lên giường.

Cao Nhiên ôm lấy anh, “Ở thế giới kia của em, bác anh chơi cổ phiếu thua, bán nhà về quê, anh không chuyển tới, em không quen anh.”

Phong Bắc biết là cậu muốn mình an tâm, “Xem ra vân mệnh đã sắp xếp xong hết rồi.”

“Cho nên anh cứ an tâm đi, lo mà sống với em, đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ,” Cao Nhiên hôn lên cằm người đàn ông, “Nếu anh cứ nhất định băn khoăn mấy chuyện chẳng thể xảy ra, suốt ngày xị mặt xuống, nghi thần nghi quỷ, em sẽ đi với người khác đấy.”

Phong Bắc siết eo cậu, “Em dám!”

Cao Nhiên chặn miệng Phong Bắc, cậu kéo chăn lên trên, trùm qua đầu hai người.

Sau khi mùa đông bắt đầu, Cao Nhiên trở về cục đi làm cùng với Phong Bắc.

Những người khác trong đội đều tò mò bàn luận đôi câu, đội trưởng Phong lúc trước không tự dẫn người, để Triệu Tứ Hải dẫn, giờ sao lại muốn dẫn rồi? Không sợ Triệu Tứ Hải suy nghĩ à?

Cục trưởng Lưu nghe nói chuyện này, lập tức gọi điện kêu Phong Bắc qua, hiếm lắm mới có dịp để nói móc thì làm sao mà bỏ qua được cơ chứ.

“Hồi đó tôi cho anh dẫn sinh viên xuất sắc, dụ dỗ ngon ngọt, anh không chịu dẫn, hùng hục đẩy ra ngoài, tôi nói anh đừng có hối hận, anh lại đáp lại tôi là chỉ dẫn người mới chứ có phải kén vợ đâu, sao giờ lại đổi ý rồi?”

Mặt Phong Bắc rất chi là nghiêm túc, “Hồi trước là chưa có tiếp xúc, chưa biết, tiếp xúc xong mới phát hiện đây là một tài năng có thể được mài giũa, người mới không có thói xấu vặt nào hết, người mới chưa phải là hoàn thiện về tất cả, nên dù là vì quốc gia hay vì nhân dân, cháu cũng nên bồi dưỡng một chút.”

Câu này nói đến là hay, khẩu khí cũng hùng hồn lắm, cục trưởng Lưu nghe mà bối rối, mấy câu trêu chọc cũng quên tiệt, ông đặt tách trà xuống, “Cho anh người đấy, anh dẫn dắt cho đàng hoàng, có dẫn ra ngoài cũng là người của anh.”

Phong Bắc thầm nghĩ, đương nhiên, từ đầu đến chân đều là của cháu.

Hơn tám giờ tối, Cao Nhiên vẫn ngồi trước bàn làm việc viết báo cáo, cậu không thích làm việc này, thà rằng đi hiện trường còn hơn.

Người trong phòng làm việc lần lượt rời đi, chỉ còn lại Cao Nhiên và Triệu Tứ Hải.

Cao Nhiên biết rõ tối nay Triệu Tứ Hải không có việc, giờ còn chưa đi, chỉ có thể là có chuyện liên quan đến cậu.

Triệu Tứ Hải lần lữa lại gần, trông như vừa đấu tranh tư tưởng xong và đã đưa ra quyết định, “Tiểu Cao, anh là kiểu người không giữ được chuyện trong lòng, thời gian này khiến anh khó chịu muốn chết rồi.”

Cao Nhiên xoay bút, “Anh Triệu, có gì anh cứ nói đi.”

Triệu Tứ Hải nhìn xung quanh.

Cao Nhiên nói, “Chỉ có hai ta, không có người khác, camera cũng không quay đến đây, anh nói đi.”

Triệu Tứ Hải vẫn cứ nhỏ giọng, “Em với đội trưởng Phong quen nhau từ trước à?”

Cao Nhiên gật gật đầu.

Triệu Tứ Hải nói tiếp, “Vậy em thi vào cục thành phố…”

“Anh ấy là giấc mộng của em, là mục tiêu phấn đấu của em, em đến đây là vì ở đây có anh ấy.” Cao Nhiên nói thẳng, cậu hiểu rõ suy nghĩ của Triệu Tứ Hải, “Bỏ tình cảm sang một bên, anh ấy có rất nhiều điều em muốn học, em vẫn sẽ luôn coi anh ấy là tấm gương, phấn đấu để xứng với bộ cảnh phục trên người.”

Trong suy nghĩ của Triệu Tứ Hải, Cao Nhiên có thiên phú, là một nhân tài hiếm có, chỉ cần có nhiều cơ hội để thể hiện thì tiền đồ sẽ rất rạng rỡ, nếu như chỉ lo yêu đương, khó tránh khỏi lãng phí tài năng trong lĩnh vực trinh sát hình sự.

Nghe cậu nói vậy, Triệu Tứ Hải thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Vậy các cậu sẽ cùng nhau bước tiếp ư?”

Cao Nhiên cười nói, “Vâng ạ, cả đời này.”

Triệu Tứ Hải chỉ hỏi hai câu đó, hết rồi, anh vỗ vỗ vai Cao Nhiên, “Nể dũng khí của hai người lắm đấy.”



Dừng một chút, Triệu Tứ Hải nói, “Tiểu Cao, nếu như, anh chỉ nói là nếu thôi, tương lai em muốn chia tay đội trưởng Phong, có thể nào cho anh ấy thời gian chuẩn bị tâm lý không, anh sợ anh ấy chịu không nổi.”

Cao Nhiên đáp, “Sẽ không có ngày ấy đâu ạ.”

Triệu Tứ Hải chấn động, anh chào ra về, nghĩ tối nay qua nhà bạn gái, quyết định việc kết hôn.

Có người để yêu, muốn cùng nhau dần dần già đi thì nên trân trọng, nếu không thì thật xin lỗi ông trời.

Lúc Cao Nhiên ra về gọi điện thoại cho Phong Bắc, “A lô, anh đang ở đâu thế?”

Phong Bắc vừa mới xuống cao tốc.

“Anh đến đi, em gọi món ngon chờ anh.” Cao Nhiên nói đi nhà hàng XX, cậu nói thêm, “Hay là ăn lẩu đi, em thèm quá.”

Phong Bắc nói được, “Hai mươi phút nữa anh đến, em đừng đi lung tung, có hỗn loạn cũng đừng xem.”

“Nói nhiều quá.”

Cao Nhiên tái phát bệnh lười, không muốn ngồi xe buýt, cậu đi bộ một đoạn, không gọi được xe, cứ tiếp tục đi về phía trước chắc có lẽ mình phải dùng hai cẳng giò này để đi tới nhà hàng mất.

Ở bên kia đường có hai bóng nhìn lướt qua tầm mắt của Cao Nhiên, một người cao lớn rắn chắc, để kiểu tóc ngắn, một người hơi thấp hơn chút, vóc người thiên gầy, tóc dài, che cả trán.

Người cao lớn hơn nghiêng đầu nói gì đó, xen lẫn tiếng cười, chiếc khuyên trên vành tai lấp lánh.

“Trường Hựu?”

Vương Trường Hựu khựng lại, cậu ta quay người, niềm vui sướng hiện lên gương mặt ngăm đen, “Cao Nhiên!”

Cao Nhiên thấy Vương Trường Hựu nhanh chân lại gần, cậu thành thạo né ra, sợ bị đống cơ ngực siêu to khổng lồ của cậu ta đè lên.

Vương Trường Hựu rất thích tập gym, cơ bắp rất rắn, sắp bằng tảng đá rồi.

Không ôm được, Vương Trường Hựu vẫn chưa từ bỏ ý định, vươn cánh tay dài ra bá cổ Cao Nhiên, “Mày có việc gì thế? Đổi số điện thoại cũng chẳng báo một tiếng.”

“Không phải đang ở thành phố Y sao? Sao lại chạy đến thành phố A rồi? Cái thằng này chẳng trượng nghĩa gì cả, còn nói dối cả anh em.”

Cao Nhiên bị phun hết nước vào mặt, cậu vừa lau, vừa nhìn về người cách Vương Trường Hựu không xa phía sau.

Người kia chẳng biết trùm mũ qua đầu từ khi nào rồi, toàn bộ khuôn mặt khuất trong bóng tối.

Cao Nhiên trợn mắt, “Tưởng Tường?”

Người kia ngẩng đầu, khuôn mặt giấu trong bóng tối lộ ra, trên đó là nụ cười khách sáo đầy xa cách, “Đã lâu không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.