Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Chương 17: Chương 17: Nói dối






Edit: Dâu



Nhà ở quê hầu như đều có sân, trồng mấy cái cây, chăng dây làm rào chắn nuôi gà vịt ngỗng, cất đống củi lửa.

Có gỗ thông, cũng có củi gỗ.

Giăng một tấm bạt mỏng ở trên, lại đóng thêm một tấm ván gỗ nữa, phòng khi ông trời nghịch ngợm, đột nhiên gọi mưa gió đến ướt hết cả củi lửa.

Trong sân nhà Lưu Văn Anh cũng có một đống củi.

Đội khám xét không phát hiện được gì lạ, vì chồng củi gỗ không cao, có thể giấu được con chuột chết, nhưng lại giấu không nổi vật gì lớn, ví như thùng đồ nghề, ví như người.

Mãi đến khi Phong Bắc qua đây, tìm trong tìm ngoài mấy lượt, anh đi tới đi lui ngoài sân, lúc đi qua chồng củi thì tầm mắt dừng lại một chút, đột nhiên sai người dỡ toàn bộ đống củi ra.

Mảnh đất kia lộ ra, nhìn bằng mắt thường thì không thấy vấn đề gì cả.

Đội khám xét cẩn thận kiểm tra, phát hiện có một miếng đất mềm, đào đống đất đó ra, mùi xác thối xộc ra ngoài, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Thi thể bị chôn dưới đất bị đào lên, chính là gã côn đồ Vương Vĩ đã mất tích nhiều ngày nay.

Kẻ tình nghi giết người trong vụ án Lưu Thành Long đã chết, suy đoán trước đó sụp đổ, lại phải kiếm tìm manh mối một lần nữa.

Phong Bắc tự thẩm vấn Lưu Văn Anh, chỉ có hai người họ.

Cách tấm bàn gỗ phủ đầy vết tích của tháng năm, Lưu Văn Anh ngồi trên ghế rơi nước mắt như mưa.



Phong Bắc bày từng manh mối hiện có ra trước mặt Lưu Văn Anh, đó là một sự uy nghiêm vô thanh.

Lưu Văn Anh khóc một hồi xong, khàn giọng nói lại chuyện đã xảy ra.

Tối hôm 14, Lưu Thành Long nhận tiền công xong trở về, anh ta uống rượu, tâm trạng cực kì tốt, ngồi trên ghế trong nhà chính đếm tiền.

Lưu Văn Anh múc một bát chè đậu xanh cho Lưu Thành Long, còn mình thì may lại chiếc áo bị bung chỉ dưới bóng đèn tròn chỗ cửa, trong lòng hồ hởi, cuối cùng cũng thấy được ngày con trai lập gia đình.

Hai đứa nhỏ cố gắng, năm nay có bầu, sang năm ẵm đứa cháu đầu, nhà cửa chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm đây.

Ngay lúc này đây, gã du côn Vương Vĩ tìm tới cửa.

Lưu Thành Long và Vương Vĩ vào nhà không bao lâu, Lưu Văn Anh nghe thấy tiếng cãi cọ, vội vàng thả rổ kim chỉ xuống đẩy cửa vào can.

Vương Vĩ tới tìm Lưu Thành Long đòi tiền với rượu và thuốc lá, nhà ai mà có chuyện vui gã đều làm thế cả.

Không cho hả? Cứ đợi đấy mà xem.

Bày rượu mà, thân thích bạn bè đều tới, nếu gây sự trong ngày vui, không chỉ mất mặt, thông gia cũng sẽ lúng túng, oán trách, cho nên sẽ không ai chỉ vì chút tiền mà tìm phiền phức cho mình cả.

Tiếc là Lưu Thành Long đang rượu xông lên não, kiên quyết không cho Vương Vĩ.

Lúc này mới xảy ra va chạm tay chân.

Đang lúc xô đẩy, Lưu Thành Long dồn sức đẩy Vương Vĩ một cái.

Vương Vĩ mất trọng tâm ngã ra sau, Lưu Thành Long với Lưu Văn Anh muốn đỡ cũng không kịp, trơ mắt nhìn gáy gã đập vào cạnh bàn, người ngã xuống đất, sau gáy chảy ra một vũng máu.

Lưu Thành Long hoảng loạn, nói anh ta không cố ý, hỏi Lưu Văn Anh nên làm gì bây giờ.

Lưu Văn Anh giục con trai mau đi đi, trong hai năm không được về, nếu mọi chuyện bại lộ, cô sẽ gánh tội thay cho con trai.

Giá nào cũng không thể để con trai đi cải tạo lao động được.

Lưu Văn Anh chôn cả thi thể Vương Vĩ và thùng đồ nghề của con trai dưới sân, lấp đất xong thì chất củi lên, rồi lại xử lý vết máu trong phòng, làm như con trai không về.

Thi thể chôn ngay trong sân nhà mình, Lưu Văn Anh cả một đêm không chợp mắt, chốc chốc lại ra chỗ chôn xác, trong lòng không tài nào yên nổi.

Cô vốn định tìm cơ hội di chuyển thi thể, ai ngờ sáng hôm sau cháu ngoại trai đến.

Bảo cháu ngoại trai ở lại hai hôm là khách sáo thôi, không nói cũng không được, nên Lưu Văn Anh mới nói.

Cháu ngoại trai ở trong phòng con trai, ở chừng mấy ngày, đêm nào cũng không ngủ.

Điều này làm Lưu Văn Anh giật mình, cũng rất khủng hoảng, sợ bị phát hiện ra vấn đề gì.

Lưu Văn Anh không làm được gì, chỉ có thể chịu đựng qua ngày, cầu mong Vương Vĩ chết thần không biết quỷ không hay, cứ thế gió êm sóng lặng mà qua.

Dù sao Vương Vĩ cũng là một gã du côn, lưu manh, không người chào đón, không thấy gã, cũng chẳng ai thèm quan tâm.

Lưu Văn Anh ngỡ là con trai đi thành phố khác, không ngờ mấy ngày sau, thi thể của con trai bị phát hiện trong đê.

Không còn con trai, Lưu Văn Anh cũng không thiết sống nữa.

Trong mắt cô, con gái sau khi lấy chồng sẽ là của nhà khác, không trông cậy nổi.

Sau khi thắt cổ không thành, Lưu Văn Anh cảm thấy con trai về, không muốn cô chết, cô liền quăng suy nghĩ đó đi, cũng đã thông suốt rồi, sống được tới lúc nào thì sống, không sao cả.

Phong Bắc nói với Lưu Văn Anh, sau khi Vương Vĩ bị đập đầu cũng chưa chết, nếu đưa đi bệnh viện cấp cứu kịp thời sẽ còn hi vọng, hỏi tại sao cô không làm thế.

Lưu Văn Anh lập tức dại ra, một hồi lâu sau mới phản ứng, cô vừa kinh hoảng vừa xấu hổ gào khóc, nói mình thật sự không biết.

Tất cả những điều này đều được ghi chép lại.

Phong Bắc đưa cho Cao Nhiên xem.

Cao Nhiên không còn lòng dạ nào đoán ý đồ của người đàn ông khi làm vậy, đọc lướt qua khẩu cung của bác cả xong, nội dung trong đó cũng không khác mấy so với suy đoán của cậu.

Ngoại trừ đặc thù sinh mệnh của Vương Vĩ lúc bị chôn.

Phong Bắc đánh giá gò má cậu nhóc, cậu có thể nói chính xác vị trí chôn xác, thông qua thử thách của mình, điểm bất ngờ này, cũng nằm trong dự liệu cả.

“Sao em biết Vương Vĩ bị chôn dưới đống củi?”

Cao Nhiên thấp giọng nói, “Đoán.”

Hôm đó trời đổ mưa to, biểu hiện bất thường của bác lúc giăng bạt làm cậu nổi lòng nghi ngờ, đáp án này có phần suy đoán, năm mươi năm mươi.

Phong Bắc bắn tàn thuốc, thu lại thần sắc trong đáy mắt, “Vậy em đoán giỏi thật đấy.”

Anh nhíu mày, “Nói cho em biết, lúc anh của em bảo người ta dời củi đào đất cũng không chắc chắn lắm đâu, nếu không phát hiện được gì, đành phải trong lúc thẩm vấn lừa bác em một chút thôi.”

Cao Nhiên chộp lấy điếu thuốc trong tay người đàn ông ngậm vào miệng, cắn răng hút một hơi, trong lòng bức bối đến khó chịu.

Phong Bắc không cảm thấy có vấn đề gì, anh ngậm lại điếu thuốc bên mép, tiếp tục nuốt mây nhả khói.

Tào Thế Nguyên và Dương Chí vừa tới lại không nghĩ vậy.

Dương Chí chép miệng, có sự chăm sóc đặc biệt của đội trưởng, bạn nhỏ Cao Nhiên đóa hoa của tổ quốc này nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên.



Tào Thế Nguyên thì không biết là đang nghĩ cái gì.

Anh đút tay vào túi, mặt lạnh tanh, mấy giây sau ngoảnh đi không quay đầu lại, ngay cả lời chào cũng không nói.

Dương Chí ngoái lại gọi, “Đội trưởng Tào, anh đi à?”

Bóng người đằng trước không đáp.

Dương Chí sờ sờ cái đầu to của mình, không khỏi cảm thán may mà không cùng đội với đội trưởng Tào, tính tình khó đoán, không dễ tiếp xúc.

Chả bù cho đội trưởng, hầu như lúc nào cũng để vui giận ra ngoài mặt hết.

Lúc túi đựng thi thể Vương Vĩ bị nhấc ra, các thôn dây đến vây xem.

Họ không biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ biết trong sân nhà Lưu Văn Anh chôn người, là gã du côn mà tìm cả thôn không thấy kia.

Thôn trưởng Triệu vừa lau mồ hôi vừa nói chuyện với cảnh sát, còn phải động viên mọi người, bận tối tăm mặt mũi.

Ông Ba Tề trong đám người hô lên một tiếng, “Nhà ông Lưu đen đủi thật đấy, tôi thấy là sau này đừng có tới đây, kẻo lại gặp xui!”

Thôn trưởng Triệu trừng mắt nhắc nhở ông Ba Tề, bảo ổng đừng làm loạn thêm nữa.

Ông Ba Tề hừ một tiếng, ông mang theo một bình rượu, uống hai ngụm xong chép chép miệng, quay đầu bàn tán với người xung quanh.

“Mẹ kiếp! Lý Điên, sao người ông thối thế hử? Chân rữa ra mọc dòi rồi chắc!”

Cao Nhiên nghe thấy tiếng kêu thì quay đầu lại, thấy Lý Điên đang chậm rì rì qua cửa, người trong thôn né gã như né cục phân vậy.

Phong Bắc gọi Cao Nhiên qua, nói là Lưu Văn Anh tỉnh rồi, cậu lập tức chạy vọt vào nhà.

Cao Nhiên nói với bác cả rất nhiều, đều là cậu nói cả, bác cả không đáp lại, không khóc, cũng không phá, chỉ tựa ở đầu giường.

Lặng yên như đã chết.

Lưu Văn Anh bị dẫn đi, người trong thôn dài cổ ngó một lúc lâu.

Chồng chết sớm, tay phân tay nước tiểu nuôi lớn một trai một gái, con trai chết không rõ ràng, bản thân đã có tuổi rồi còn gặp phải chuyện này, không biết có phải ngồi tù không, ngồi bao nhiêu năm, con gái suốt ngày công tác bên ngoài, không thân với mình, không hi vọng vào được.

Cái nhà này tan nát rồi.

Cao Nhiên và Phong Bắc ngồi ở ghế sau, một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người mất tập trung.

Cao Nhiên chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, nhận thức về pháp luật hình sự rất nông cạn, cũng rất phiến diện, không biết bác cả sẽ phải chịu trừng phạt thế nào, nhịn không nổi hỏi Phong Bắc.

Phong Bắc bảo chuyện tiếp theo không do anh lo.

Nói cũng như không.

Cao Nhiên lấy tay che mặt, trên thi thể Vương Vĩ không có vết bớt, điều này khác với suy đoán của cậu.

Thi thể của anh họ đã khâu lại mai táng rồi, muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể, không có lý do hợp lý thì đừng hòng làm được.

Bác cả sẽ hận cậu đến chết, nếu như bị mẹ biết, thế thì xong đời rồi, chắc chắn không có một ngày sống thoải mái.

Hay là nhờ Phong Bắc hỏi pháp y?

Lý do?

Cao Nhiên không thể nói với Phong Bắc chuyện liên quan đến bớt đen được, ít nhất bây giờ thì chưa.

Vì quan hệ của họ chưa đến mức có thể chia sẻ bí mật được.

Trong xe nồng nặc mùi thuốc lá, mấy người đằng trước đều đang hút thuốc, chẳng cách nào nói chuyện.

Vai Cao Nhiên chùng xuống, trên đó nhiều thêm một cái đầu đen thui, cậu khó chịu nhích vai, nhỏ giọng gọi, “Anh Tiểu Bắc ơi?”

Người đàn ông ngủ y chang con lợn chết, ngáy phò phò.

Cao Nhiên phát hiện Dương Chí đang nhìn mình, ánh mắt rất kì quặc, cậu mất tự nhiên hỏi, “Cảnh sát Dương, sao thế ạ?”

Dương Chí lắc đầu, “Không có gì.”

Nói thì nói như vậy, nhưng anh vẫn cứ chăm chú nhìn thiếu niên.

Anh Tiểu Bắc? Không nghe nhầm chứ? Gọi thân mật đến thế, hóa ra mấy tiếng đội trưởng Phong bình thường là gọi cho họ nghe thôi à?

Có vấn đề, tuyệt đối có!

Cao Nhiên không quan tâm nữa, cậu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lòng nặng trĩu.

Xế chiều hôm đó, Lưu Tú nghe tin từ trong huyện, ai cũng truyền, các thân thích nhà họ Lưu biết cả rồi.

Lưu Tú ở trong phòng khóc một hồi lâu, lúc đi ra mắt sưng húp cả lên.

Cơm tối là do Cao Kiến Quân nấu, Lưu Tú không ăn, chú vào trong an ủi.

Trên bàn chỉ có hai bà cháu.

Cao Nhiên không nuốt nổi cơm, gục xuống bàn than thở.



Bà Cao ăn xong một bát thì không ăn nữa, ngồi trên ghế gỗ lẩm nhẩm gọi cháu trai.

Không khí trong nhà rất ngột ngạt, mấy ngày nay đều thế.

Lưu Tú vào xưởng làm, bảo Cao Nhiên ở nhà nấu cơm trông bà Cao, cậu biết tâm trạng của mẹ không tốt, nên trở nên ngoan lắm.

Tháng sau khai giảng rồi, Cao Nhiên thức đêm làm bài tập hè, chỉ còn mỗi môn toán chưa xong.

Ban ngày Cao Nhiên hoạt động ở tầng một, trông bà.

Bà Cao quậy một hồi, trong tay lại nhiều thêm một quyển album, bà lấy bàn tay khô quắt vuốt ve, an tĩnh lại.

Cao Nhiên mở sách bài tập ra làm bài, cậu ghét nhất là đề tài ứng dụng, thật đáng sợ.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Cao Nhiên hỏi ai thế.

Ngoài cửa vọng lại giọng của Phong Bắc, “Là anh.”

Cao Nhiên mở cửa, “Sao thế?”

Phong Bắc kéo cậu nhóc vào ngõ, “Có tiến triển mới, hầu hết khẩu cung của bác em trước đó đã được chứng thực, nhưng trong đó có một chỗ không đúng.”

“Leng keng leng keng”

Một chuỗi tiếng chuông vọng từ đầu ngõ, Cao Nhiên dựa vào tường cho chiếc xe đạp kia qua, “Anh nói gì cơ?”

Phong Bắc lặp lại câu đó, “Cô ấy nói dối.”

Cao Nhiên nhạy cảm nhận ra ý người đàn ông là gì, cậu nghiêm túc phản đối, “Người trong tình huống vô cùng khủng hoảng sẽ mất đi sự bình tĩnh, làm ra phán đoán sai lầm, bác em nghĩ nhầm cũng không có gì là lạ cả.”

Phong Bắc nghiêm mặt, nghiêm túc nói, “Không phải, lúc bác em đào hố chôn Vương Vĩ, biết gã ta chưa chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.