Edit: Dâu
Phong Bắc đột nhiên ngất xỉu, tim của Triệu Tứ Hải vọt lên tận cuống họng, chỉ lo Cao Nhiên làm những hành động dễ hiểu lầm trước mặt tất cả mọi người, nhưng anh nhận ra mình cả nghĩ quá rồi, tính tự chủ của thanh niên rất mạnh, đừng nói là tay chân luống cuống, ngay cả đến gần còn không.
Cao Nhiên đứng ở trong góc, đưa lưng về phía mọi người, vai run lên, dường như đang khóc.
Triệu Tứ Hải ý thức được có gì không ổn, anh vội đẩy hai người đồng nghiệp phía trước ra, “Tiểu Cao?”
Cao Nhiên ngẩng đầu lên, mắt trợn trừng, nhưng lại không có lấy một giọt nước mắt, chỉ có nước da tái nhợt, thái dương nổi gân xanh, cùng đôi môi cắn ra máu.
Triệu Tứ Hải hít một hơi khí lạnh, anh cứ tưởng là Cao Nhiên lo cho Phong Bắc, dằn lòng khó chịu quá, đang tự gây sức ép cho mình, anh nhỏ giọng an ủi, “Sức khỏe đội trưởng Phong luôn rất tốt, lần này chắc là do không nghỉ ngơi đủ, đừng sốt ruột quá.”
Kỳ thực Cao Nhiên mới vừa bị cảm giác đau nhức ăn mòn, cẳng chân đau gần chết, đầu óc trống rỗng, giống như vừa tự đặt mình vào một trạng thái quái đản nào đó, không biết chuyện gì vừa xảy ra, nghe Triệu Tứ Hải nói vậy, cậu mới phát hiện Phong Bắc có chuyện, không khống chế được muốn nhào tới.
Triệu Tứ Hải đè lại vai Cao Nhiên, lắc đầu với cậu một cái.
Cao Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Phong Bắc được đồng nghiệp nâng lên, cậu vuốt mặt, đầu ngón tay run rẩy.
Nhân viên kỹ thuật tiếp tục công việc dang dở.
Cao Nhiên và Triệu Tứ Hải điều tra thân phận của nạn nhân, chạy đôn chạy đáo, cậu vẫn giống như mọi khi, có điều mặt tái không còn giọt máu.
Triệu Tứ Hải gọi điện hỏi bệnh viện, “Đội trưởng Phong còn chưa tỉnh, em có muốn chạy qua xem thế nào không?”
Cao Nhiên nói, “Làm phiền anh Triệu rồi.”
Triệu Tứ Hải nói không có gì, anh lập tức gọi điện cho đồng nghiệp trong bệnh viện đuổi về, “Đi liền đi, chưa biết chừng có em, đội trưởng Phong tỉnh ngay đấy.”
Anh châm điếu thuốc, “Lần này cả đội đều bị đội trưởng Phong dọa chết khiếp, chờ ảnh tỉnh rồi, chúng ta đề nghị với ảnh, bắt ảnh nộp đơn xin nghỉ cho cục trưởng Lưu, em cũng thổi gió bên gối ảnh luôn, bảo ảnh nghỉ ngơi hai ngày đi.”
Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở hỗn loạn của Cao Nhiên.
Động tác châm thuốc của Triệu Tứ Hải khựng lại, anh nghiêng đầu, cau mày hỏi, “Tiểu Cao, từ giữa trưa đến giờ sắc mặt em kém lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Ban đầu anh cứ nghĩ là Cao Nhiên lo cho Phong Bắc, dần dần phát hiện có gì đó không ổn.
Họng Cao Nhiên phát ra âm thanh đau đớn, “Đau chân.”
Chân mày Triệu Tứ Hải càng cau chặt, sáng nay chỉ chạy loanh quanh lấy khẩu cung, không làm nhiệm vụ, không có khả năng bị ngoại thương, “Vết thương cũ tái phát à?”
Trán Cao Nhiên toát mồ hôi hột, môi tím tái, “Không biết làm sao mà cẳng chân cực kì đau.”
“Anh Triệu, em nói thật với anh, cái kiểu đau như thể bị xẻo từng miếng thịt, lúc quần áo ma sát vào, em còn đau đến co giật nữa.”
Triệu Tứ Hải nghe tiếng Cao Nhiên nghẹn ngào mà thấy sợ trong lòng, hiện trường vụ án sáng nay rất máu me, chân của nạn nhân bị xẻo hơn nửa, vừa khiến người ta buồn nôn vừa sợ tới nổi da gà.
Có điều, với tố chất tâm lý và năng lực ứng biến của cậu, không đến nỗi nhìn thấy thi thể kia lại bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng đến thế, theo lời nói của cậu, gần như thể đồng cảm đến nỗi áp cả lên người mình vậy.
Kể cả là nghiên cứu tâm lý học cũng không phải là nghiên cứu theo cách này chứ.
Trầm ngâm một chốc, Triệu Tứ Hải nói, “Anh thấy là em dứt khoát nghỉ với đội trưởng Phong hai ngày luôn đi.”
Cao Nhiên không nói gì.
Là do nguyên nhân tâm lý, Cao Nhiên rất rõ, nhưng không biết cớ sao lại vậy, đau đớn đến lạ, giống như lúc Phong Bắc ngất xỉu.
Cao Nhiên đến bệnh viện, Phong Bắc vẫn chưa tỉnh.
Dung dịch trong ống truyền nhỏ từng giọt từng giọt một xuống, người trên giường nhắm hai mắt, lông mày cau chặt, anh đang nằm mơ, Cao Nhiên chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể khẳng định được.
Phong Bắc đúng là đang nằm mơ thật, anh mơ thấy Cao Nhiên, không phải là thiếu niên Cao Nhiên của năm năm trước, cũng không phải thanh niên Cao Nhiên thuộc về năm năm sau, mà càng chín chắn, càng anh tuấn, và đôi mắt càng thêm đen nhánh.
Trong mơ là một hành lang, Phong Bắc ngậm thuốc lá đi về phía trước, thẳng đến phòng họp, “Người mới đâu? Ở đâu rồi?”
Ở vị trí sát góc, một thanh niên cao gầy đứng lên, gương mặt sạch sẽ trong sáng mang theo nụ cười xán lạn, “Đội trưởng Phong, chào anh ạ, em là Cao Nhiên, Nhiên trong rực cháy.”
Phong Bắc cất bước đi vào, đứng trước mặt thanh niên lia mắt nhìn từ trên xuống dưới, lười biếng nói, “Cao Nhiên đúng không, tên hay đấy, về sau cậu đi cùng tôi.”
Cao Nhiên đứng nghiêm chào, “Vâng ạ!”
Khung cảnh chuyển đổi thành một không gian tối tăm chật chội, Phong Bắc và Cao Nhiên nép sát vào nhau, hơi thở đều rất gấp, bên ngoài có tiếng chó sủa, những kẻ kia đang lục soát, tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần, nhất định phải có người đi ra dẫn dụ những kẻ kia.
“Cao Nhiên, tôi phụ trách việc dẫn bọn họ đi, cậu chạy về phía Tây, nghĩ cách đưa túi hồ sơ cho đội trưởng Tào… Cậu tiêm cái gì cho tôi đấy?”
“Thuốc mê, em lấy ở chỗ bạn thân em, dùng cũng ổn ạ, chỉ còn một chút thế thôi, đội trưởng, em dẫn bọn nó đi, chỗ này sẽ hết sức an toàn, em đi nha.”
“Cao Nhiên, quay lại! Đây là mệnh lệnh!”
“Em… Em có lời… Em sẽ trở về, em nhất định sẽ trở về, đội trưởng, em cam đoan với anh.”
“Em về đây cho tôi… Cao Nhiên…”
Khung cảnh thay đổi lần thứ ba, là trong văn phòng.
Phong Bắc nhìn thấy mình nhuộm đẫm máu, đối diện là Tào Thế Nguyên đang mặc cảnh phục, họ đang giằng co, bầu không khí nặng nề đến tột cùng.
Trên màn hình tivi lớn trên tường đang chiếu một đoạn video, Phong Bắc nhìn thấy Cao Nhiên trong video đó, cậu bị trói hai tay treo trong kho hàng, người thấm đẫm máu, từng giọt máu nhỏ xuống, tiếng tí tách phảng phất như vang lên ngay bên tai Phong Bắc, anh đau đớn quá đỗi, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.
Tào Thế Nguyên mở miệng trước, “Vì vụ án này, chúng ta truy đuổi gần hai năm, đã hy sinh vài đội viên, nếu bây giờ đồng ý điều kiện của đối phương, dùng nghi phạm để đổi lại Cao Nhiên, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Phong Bắc đập bàn, vết thương nơi tay ứa máu, để lại một vệt máu trên bàn, “Vậy cậu định trơ mắt nhìn cậu ấy chết ư? Tào Thế Nguyên, cậu ấy là đàn em của cậu đấy!”
Tào Thế Nguyên rũ mi, nhàn nhạt nói, “Tôi nhất định phải nghĩ cho đại cục.”
Phong Bắc cầm bao thuốc lá lên, tay run cực độ, làm thế nào cũng không rút nổi một điếu ra, anh bóp nát bao thuốc ném đi, ép cho mình bình tĩnh lại, “Hy sinh thì cũng đã hy sinh rồi, đây là chuyện không thể nào thay đổi được, nhưng bây giờ cậu ấy còn sống, chỉ cần có kế hoạch chu toàn là có thể cứu được cậu ấy, Tào Thế Nguyên, cậu ấy xứng đáng cho chúng ta mạo hiểm như vậy, chúng ta không thể từ bỏ cậu ấy được, huống hồ nếu không nhờ có cậu ấy, túi hồ sơ cũng không thể tới tay được, nhiệm vụ này nếu hoàn thành được không thể không kể công của cậu ấy.”
Tào Thế Nguyên trầm mặc.
Phong Bắc gào lên, “Cậu có đồng ý hay không?”
Tay Tào Thế Nguyên siết thành nắm đấm, rồi lại chậm rãi thả ra, anh nhắm mắt lại, “Tôi sẽ không đồng ý.”
Phong Bắc cầm súng chĩa vào Tào Thế Nguyên, nòng súng đặt ngay trên thái dương anh, vẻ mặt đầy điên cuồng, “Tao một phát bắn chết mày!”
Tào Thế Nguyên ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, đầu ngón tay trắng bệch, “Đội trưởng Phong, Cao Nhiên là một cảnh sát, lúc cậu ấy tuyên thệ cũng đã sẵn sàng để hy sinh rồi, lần này cậu ấy hy sinh cũng mang lại giá trị lớn lao nhất, tôi nghĩ chính cậu ấy…”
Phong Bắc tức giận gào lên ngắt lời Tào Thế Nguyên, tìm không thấy chút lý trí ngày thường đâu cả, anh điên rồi, “Mẹ kiếp mày đừng có nói xàm nữa! Tao chỉ biết cậu ấy là đội viên của chúng tao, không tới thời khắc cuối cùng, chúng tao không thể từ bỏ cậu ấy được!”
Súng rơi lên trên bàn, Phong Bắc cúi mình trước Tào Thế Nguyên, khàn giọng nghẹn ngào, “Tào Thế Nguyên, tôi xin cậu.”
Mí mắt Tào Thế Nguyên khẽ giật, anh không nói tiếng nào.
“Tôi biết cục trưởng Lưu đến giờ vẫn chậm chạp chưa tỏ thái độ, đều là do cậu cả.” Phong Bắc duy trì tư thế khép nép cầu người, “Tào thiếu gia, cậu cho một lời đi.”
Tào Thế Nguyên không để ý đến nét trào phúng trong câu nói của anh, hơi khép mi nói, “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý, việc đã đến nước này, tôi không thể nào lấy tính mạng của những đội viên khác ra mạo hiểm được.”
Phong Bắc đứng thẳng người, “Tôi sẽ không động vào người của tổ chuyên án, tôi chỉ cần đủ đạn dược, những chuyện khác mình tôi lo liệu được.”
Tào Thế Nguyên nói, “Nếu không muốn sống nữa, dứt khoát bắn một phát ngay trán là được rồi.”
Phong Bắc tóm chặt lấy cổ áo của Tào Thế Nguyên, gằn từng chữ từng chữ một, “Tào Thế Nguyên, cậu ấy cả ngày gọi cậu là đàn anh, vừa rảnh rang đã chạy đến vây quanh cậu, cậu thực sự có thể nhìn cậu ấy chết thảm ư?”
Tào Thế Nguyên không phản kích, cũng không nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng nói, “Cậu ấy không sống nổi.”
“Sao mà không sống nổi được chứ? Cậu ấy còn sống, còn đang sống sờ sờ kia kìa,” Phong Bắc gào xong, miệng toàn mùi tanh ngọt, “Đồ ngốc kia, thích ai mà chẳng được, lại cứ đâm đầu thích mày chứ.”
Mặt anh đầy trào phúng, giọng đắng chát, “Chưa hề cố gắng chút nào đã buông bỏ em ấy rồi, mày có tư cách gì được em ấy thích đây.”
Ánh mắt Tào Thế Nguyên tỏ ra kì quái, anh nhìn Phong Bắc, hiểu được điều gì đó, “Hóa ra cậu vẫn luôn…”
“Hai vị đội trưởng thương lượng thế nào rồi?”
Trong video đột nhiên cất lên âm thanh, Phong Bắc và Tào Thế Nguyên đồng thời nhìn sang, một người mặt vặn vẹo, một người nhìn không ra vui giận, chỉ là hai tay đan vào nhau siết ngày càng chặt, đầu ngón tay tái xanh.
“Tao đoán rằng chúng mày còn chưa thống nhất ý kiến, vẫn chưa thương lượng xong.” Gã trung niên trong video ngồi trên xe lăn, “Chi bằng để tao giúp chúng mày một chút đi.”
Gã giơ tay, lập tức có người cầm dao tiến lên, xẻo từng miếng từng miếng thịt trên chân Cao Nhiên.
Cơ thể đẫm máu của Cao Nhiên không ngừng co giật, cậu nghiến chặt răng, máu trong miệng chảy ra, rất nhanh thôi trên đất đã đọng một bãi máu đỏ tươi, xung quanh còn rơi vãi mấy miếng thịt vụn.
Đôi mắt Phong Bắc đỏ ngầu.
Tào Thế Nguyên cho tay vào trong túi, lòng bàn tay dần dần toát mồ hôi.
“Cảnh sát Cao quả đúng là đàn ông thật, bị người của tao đánh đến gãy vài cây gậy, hầu hạ nguyên một buổi tối, từ đầu tới cuối đều không rên tiếng nào, tao bảo về sau đi với tao, cậu ta cũng không chịu, tiếc ghê đấy.”
Gã trung niên vỗ đôi chân không cảm giác của gã, không nhanh không chậm nói, “Bọn mày chặt đứt tài lộ của tao, còn lấy đôi chân của tao, khiến tao dẫn theo mấy anh em trốn chui trốn nhủi như chó, món nợ này tao có thể từ từ tính với bọn mày, thế nhưng, bởi vì bọn mày cắn tao không tha, tao chỉ đành đưa vợ và hai con gái đi, kết quả máy bay chở họ xảy ra sự cố rơi trong sa mạc, tao nghĩ bọn mày vẫn chưa quên đâu nhỉ?”
Phong Bắc lập tức sải chân tiến đến trước màn hình, Tào Thế Nguyên đứng bật dậy từ trên ghế, dây thần kinh hai người đều căng lên.
Gã trung niên ra hiệu, có người kéo tóc Cao Nhiên về phía sau, bày gương mặt hoàn toàn biến dạng của cậu ra trước màn ảnh, thái dương, mũi, miệng cậu đều đang chảy máu.
“Trước tao cho bọn mày hai mươi tư tiếng, giờ tao đổi ý rồi, hai tiếng thôi, nếu hai tiếng sau, tao không thấy được người anh em của tao ở số 112 đường Dương Lực, thì cảnh sát Cao của bọn mày sẽ phải đến sa mạc cùng vợ con tao đấy.”
Tào Thế Nguyên ngồi lại trên ghế, hai tay chống trán, tấm lưng vẫn luôn thẳng tắp cong đi.
Phong Bắc cầm ghế đập lên tường, anh thở hổn hển vuốt mặt, phát hiện trên mặt mình đẫm nước mắt.
Khung cảnh xuất hiện thay đổi lần thứ tư, lần này là một vùng sa mạc rộng lớn vô ngần.
Cát vàng bay đầy trời, mười mấy đội ngũ uể oải lê bước trong sa mạc, chó cảnh sát đã đổi đến mấy con rồi, mà vẫn không tìm được thi thể.
Tất cả mọi người đều biết, một người bất luận là bị chôn trong cát, hay là bị ném vào sa mạc, khả năng sống đều cực kì nhỏ bé, huống chi còn là một người bị thương nặng đang thoi thóp, họ kiên cường chịu đựng, chỉ là muốn nhặt xác cho đồng đội mà thôi.
Nhưng hiện thực lại tàn nhẫn quá đỗi, ngay cả chút tưởng niệm này cũng chẳng tài nào làm được.
Lần này điều động lực lượng cảnh sát khổng lồ, không thể cứ luôn đi tìm như thế được, ngày nào cũng có án mạng xảy ra, có người chết đi, có người bị hại, có người chờ cứu viện, nhân dân rất cần bọn họ.
Tào Thế Nguyên giật nhẹ cổ họng chảy máu, “Thu đội.”
Phong Bắc ngồi thu mình trong sa mạc, cả người không nhúc nhích, trên cổ tay có vết máu nhìn mà giật mình, da thịt quanh đó tróc hết ra, bên trong có rất nhiều đất cát.
Anh từng bị còng tay lại, Tào Thế Nguyên tự mình còng.
Dẫu cho Phong Bắc có giãy dụa đến thế nào đi nữa, cũng không thể tháo còng tay trong vòng hai tiếng được.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, vẫn không tìm được người.
Tào Thế Nguyên nhìn vùng sa mạc này bằng đôi mắt giăng kín tơ máu, ánh mắt hiền hòa, “Phong Bắc, để cho Cao Nhiên ở lại sa mạc đi, em ấy không thích bị ràng buộc, sa mạc đủ rộng lớn rồi.”
Vai Phong Bắc run lên, anh nghẹn ngào rơi nước mắt, dần dần gào khóc to lên.
Tào Thế Nguyên đi mấy bước rồi dừng lại, anh mấp máy đôi môi khô nứt, khàn giọng nói, “Xin lỗi.”
Chẳng hay là nói với Phong Bắc, hay là Cao Nhiên.
Khung cảnh lại chuyển đổi lần nữa, vẫn là vùng sa mạc ấy, cát vàng vẫn cứ tung bay khắp trời, cũng chỉ còn một mình Phong Bắc, anh gầy không ra hình người.
Sa mạc quá lớn, Phong Bắc cầm một chiếc xẻng sắt, đi một đường đào một đường, cơn khát, mệt, cùng với sức lực hao mòn còn xa lắm mới sánh nổi một phần mười nỗi tuyệt vọng của anh.
Thể lực của Phong Bắc tựa như hạt cát trong chiếc đồng hồ cát vậy, từng chút từng chút một xói mòn, anh đi không nổi nữa, xẻng cũng cầm chẳng xong, muốn nghỉ một chốc, thế nhưng anh không điều khiển được thân thể của mình, bước chân tê dại tiến về phía trước, đứng không nổi thì bò, ngay cả chính anh cũng không biết còn đang kiên trì điều gì nữa.
Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua, cát vàng bị cuốn lên không trung, Phong Bắc bình tĩnh nằm, chờ đợi cái chết đến, nhưng anh chưa chết, ý thức của anh dần dần tỉnh táo, nhìn thấy cách đó không xa có một thứ gì màu đen.
Phong Bắc vất vả bò qua, đẩy cát ra nhìn thấy thi thể thối rữa nghiêm trọng trong đó, anh ôm chầm lấy, gào khóc đến nát tan cõi lòng.
“Anh thích em, anh vẫn luôn yêu em, anh yêu em yêu đến đòi mạng, từ lần đầu tiên gặp em anh đã yêu em rồi, xin lỗi, là anh quá đớn hèn, anh không dám nói cho em, anh sợ bị em từ chối, anh sai rồi, xin lỗi, Cao Nhiên, anh yêu em…”
Cao Nhiên mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra đã nghe người đàn ông trên giường đang khóc, không phải kiểu khóc rơi một hai giọt nước mắt, mà là khóc dữ dội, cả người đều đang rung động, cậu ngẩn người, chuyện gì xảy ra thế này? Khóc cái gì chứ?
“Anh Tiểu Bắc ơi?” Cao Nhiên nằm nhoài bên tai người đàn ông gọi, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn Cao Nhiên.
Cao Nhiên lau đi vệt nước mắt nơi thái dương người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, sao anh khóc thế, lại gặp ác mộng sao?”
Phong Bắc vẫn đang ngạc nhiên nhìn Cao Nhiên.
Cao Nhiên quay người, tay bị tóm lấy, cậu chớp mắt, “Em đi đóng cửa lại.”
Lực trên tay không chỉ giảm đi, trái lại càng thêm chặt chẽ, Cao Nhiên cau mày, “Anh Tiểu Bắc, anh…”
Phong Bắc ngồi dậy ôm chặt lấy Cao Nhiên, môi run lên hôn lung tung trên mặt cậu, khóe mắt vẫn còn âm ấm.
Cao Nhiên qua cơn sửng sốt liền trở tay ôm lấy người đàn ông, mặc cho anh thô lỗ vừa hôn vừa cắn mình.
Có điều lúc Phong Bắc muốn đè Cao Nhiên xuống, cậu đúng lúc ngăn lại, “Đây là bệnh viện.”
Phong Bắc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Cao Nhiên, ánh mắt rất đỗi phức tạp, anh muốn nói gì đó, lại chẳng cất nổi tiếng nào, dường như quá kích động, cũng tựa như quá sốt sắng.
Cao Nhiên rúng động trong lòng, Phong Bắc đã tìm được đoạn ký ức thiếu hụt kia rồi, anh nhớ lại rồi, đoạn ký ức kia không vui, quá đỗi đớn đau, nên anh mới có thể khóc đau lòng tới vậy.
Quên mất cũng là một cách để bảo vệ mình, ấy chính là bản năng.
Cao Nhiên chắc chắn việc Phong Bắc lựa chọn quên đi ký ức đó có liên quan đến cậu, ánh mắt của anh viết như vậy.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó là âm thanh trong trẻo của y tá.
Cao Nhiên muốn đứng lên, bàn tay trên eo lại chẳng chịu bỏ ra, cậu nhìn dáng vẻ mất hồn của người đàn ông, thấp giọng gọi, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc ngừng thở một nhịp, bàn tay đặt trên eo thanh niên chậm rãi thu về.
Y tá đi vào kiểm tra, Phong Bắc nhìn chằm chằm Cao Nhiên không chớp lấy một cái, ánh mắt vừa chuyên chú vừa thâm tình.
Dù cho ngày nào cũng cùng giường cùng gối, đã có quan hệ thân mật từ lâu rồi, ấy thế mà Cao Nhiên vẫn có chút ngượng ngùng, da mặt nóng lên, lỗ tai đỏ bừng.
“Nạn nhân là Trương Lỵ, giới tính nữ, 34 tuổi, làm nội trợ, khám nghiệm bước đầu cho thấy, âm đ*o của nạn nhân bị bầm tím nghiêm trọng, bị xâm hại một cách bạo lực, cẳng chân bị xẻo thịt, nguyên nhân cái chết là đầu bị đập mạnh, thời gian tử vong là…”
Triệu Tứ Hải báo cáo kết quả điều tra, “Đội trưởng Phong, bởi nạn nhân đã không đi làm nhiều năm nay, không có vòng giao tiếp, gần như tách rời với xã hội, ngày nào cũng chỉ ở nhà trông con, quan hệ xã hội của cô cực kì đơn giản, vừa điều tra đã cơ bản xác định được kẻ tình nghi, là tình nhân chồng cô ấy nuôi bên ngoài thuê giết, một người đàn bà quá đáng sợ, lúc em nghe còn rùng mình cơ.”
“Từ hiện trường cho thấy, hung thủ muốn xẻo hết thịt trên người nạn nhân, không biết vì nguyên nhân gì mà chỉ xẻo một ít thịt trên cẳng chân đã vội vàng đi rồi.”
Triệu Tứ Hải chặc lưỡi đầy khó tin, “Tình nhân dùng đứa bé trong bụng ép cho vợ cả ly hôn với chồng, vợ cả không đồng ý, tình nhân sảy thai, cho rằng vợ cả hại con mình, bèn cầm tiền của chồng vợ cả thuê người giết vợ cả, còn khiến cô ấy bị đối xử tàn nhẫn như vậy, thời này đúng là hạng người gì cũng có.”
“Đội trưởng Phong?”
“Hả?” Phong Bắc ngả đầu ra sau tựa lưng lên ghế, giữa đôi mày tràn ngập vẻ mỏi mệt, “Nếu đã khóa được kẻ tình nghi, vậy mau chóng bắt lại thẩm vấn đi.”
Triệu Tứ Hải ứng tiếng, “Đã có đầu mối rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nữa là bắt được.”
Anh nhìn gương mặt tái nhợt của Phong Bắc, môi mấp máy, muốn hỏi câu mà tất cả mọi người đều muốn hỏi, lúc đó ở hiện trường cớ sao lại sợ hãi đến vậy, vì nhìn qua thi thể mà nhớ lại cái gì ư? Có thể nhớ lại cái gì cơ chứ?
Phong Bắc châm điếu thuốc hít hai hơi, “Tiểu Triệu, Cao Nhiên đâu?”
Triệu Tứ Hải hoàn hồn, “Đang ở ngoài viết báo cáo ạ.”
Phong Bắc xoa trán, “Gọi cậu ấy vào.”
Không lâu sau, Cao Nhiên tiến vào.
Phong Bắc cách làn khói thuốc nhìn cậu, nhìn từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt ngày càng sâu lắng, anh dập điếu thuốc, thấp giọng dịu dàng, “Em muốn chính miệng anh nói cho em, hay là gì?”
“Đừng chính miệng nói cho em,” Cao Nhiên nói, “Anh viết vào sổ đi, em có thể coi như truyện mà đọc.”
Phong Bắc chiều theo ý cậu, “Được.”
Cao Nhiên đợi không bao lâu đã nhận được quyển sổ từ tay Phong Bắc, cậu tìm chỗ ngồi xuống, đang chuẩn bị mở ra đã nghe Phong Bắc nói, “Anh tìm cục trưởng Lưu nghĩ cách liên lạc với ông cụ Tào, ông cụ biết không ít thứ, nghe anh nói xong, liền giúp anh tìm được Tào Thế Nguyên.”
Phong Bắc ném một túi giấy qua, “Đây là món đồ Tào Thế Nguyên đưa em.”
Cao Nhiên mở túi ra, trong đó có một chiếc chìa khóa và một lá thư.
Tào Thế Nguyên vứt hết tất cả phương thức liên lạc, hiển nhiên là muốn tạm biệt người quen và đồng nghiệp, đổi một cách sống mới, không ngờ Phong Bắc còn có thể tìm thấy anh.
“Về sau sẽ không tìm được nữa,” Phong Bắc hơi nhếch môi, “Anh cũng không muốn tìm cậu ta, anh và cậu ta có cách xử sự hoàn toàn trái ngược, không làm bạn bè được, cũng không thành đối thủ nổi, thôi thì đường ai nấy đi vậy.”
Cao Nhiên đọc thư trước, Tào Thế Nguyên để lại căn nhà nhỏ trong thị trấn kia cho cậu, nói vốn là dựa theo căn nhà trước kia của cậu mà thiết kế.
Đặt thư qua một bên, Cao Nhiên mở quyển sổ ra, cậu đọc từng chữ một, không bỏ sót một chút nào, dù là dấu chấm câu.
Đọc xong ba lần, Cao Nhiên nhắm mắt lại, tâm trạng khó mà bình phục.
Năm đó Cao Nhiên 26 tuổi chấp hành nhiệm vụ bị sát hại, khi đó Phong Bắc và Tào Thế Nguyên 35 tuổi, một người là đội trưởng của cậu, một người là đàn anh trong trường của cậu.
Phong Bắc đi xuyên sa mạc tìm được thi thể của Cao Nhiên, lúc Tào Thế Nguyên xuất hiện, Phong Bắc đã chết khát rồi, thành một bộ xác khô, trong ngực vẫn còn ôm Cao Nhiên.
Trên đường Tào Thế Nguyên đưa hai thi thể về gặp sự cố, xe hỏng người chết.
Đợi đến khi Tào Thế Nguyên tỉnh lại, anh đã về hai mươi lăm năm trước, vừa vặn 10 tuổi, khi đó Phong Bắc cũng là 10 tuổi, Cao Nhiên 1 tuổi.
Thiên ý trêu người, Cao Nhiên không trở lại quá khứ, mà trở lại thế giới song song của hai mươi lăm năm trước, cậu ở thế giới đó mười bảy năm mới trở về.
Nơi đây là nhà của cậu, cậu về nhà.
Phong Bắc và Cao Nhiên đều quên đi chuyện đời trước, chỉ có một mình Tào Thế Nguyên nhớ đến rõ ràng.
Tào Thế Nguyên tìm tới Cao Nhiên, nhận ra linh hồn quen thuộc, anh muốn tạo ra một ít thay đổi, nhưng lại sợ động vào quỹ tích vận mệnh, sẽ nảy sinh biến cố không thể tưởng tượng nổi.
Có những chuyện chỉ cần trải qua một lần là đủ lắm rồi.
Nếu như lại làm lại lần nữa, trải qua tình huống đó lần nữa, Tào Thế Nguyên vẫn sẽ lựa chọn như vậy, anh vẫn sẽ lấy đại cục làm trọng, từ bỏ Cao Nhiên.
Chính vì như thế, Tào Thế Nguyên mới nắm lấy cơ hội mà ông trời bố thí cho, lo lắng đề phòng trông chừng Cao Nhiên.
Anh thậm chí còn muốn đưa Cao Nhiên đi, không cho cậu làm cảnh sát, nhưng bước ngoặt này lại không thể động vào được.
Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mâu thuẫn, bối rối, hổ thẹn, khổ sở, lo lắng, chờ đợi, những năm này Tào Thế Nguyên đều rơi vào những cảm xúc phức tạp ấy.
Tào Thế Nguyên cẩn thận, nước cờ tự cho là đi đúng kia lại rốt cuộc đi sai, anh trải sẵn đường cho Cao Nhiên, một con đường bằng phẳng.
Cao Nhiên không đi, mà vẫn cứ hướng về thế giới của Phong Bắc.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, một lần nữa làm lại cuộc đời, vừa giống mà cũng vừa khác.
Tào Thế Nguyên mất năm năm để thuyết phục mình cúi đầu trước vận mệnh, anh rút khỏi cuộc đời của Cao Nhiên, chuyện về sau do Phong Bắc tiếp nhận.
Cao Nhiên đóng sổ lại, vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Cuộc đời một lần nữa bắt đầu, tất thảy đều vừa vặn, tiếc nuối đã chẳng còn là tiếc nuối, mà là toại nguyện.
Đây là may mắn biết nhường nào chứ.
Phong Bắc ôm Cao Nhiên vào lòng, gác cằm lên vai cậu, “Đừng khóc.”
Người nghe không khóc, người nói lại khóc mất rồi.