Tôi Đẹp Quá Đi Mất

Chương 2: Chương 2: Bị Sự Xinh Đẹp Của Mình Dọa Đến Ngẩn Ngơ (2)




“Ngu Ninh không nghe lời lắm.”

Ngu Ninh xinh đẹp, có tài năng, có tiềm năng để tỏa sáng, nhưng đối với công ty mà nói thì chuyện quan trọng nhất vẫn là phải biết nghe lời.

Thật ra người phụ nữ cũng không hiểu lắm, trước giờ Triệu Mộng Khởi vẫn luôn ghen tỵ, sợ Ngu Ninh sẽ nổi tiếng hơn mình nên muốn hãm hại Ngu Ninh cũng là chuyện bình thường, thế nhưng tại sao người đại diện của Ngu Ninh là Trần Ni lại đồng ý chuyện này?

Có điều những việc này chẳng hề liên quan đến người phụ nữ, thậm chí nếu Ngu Ninh chỉ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không có đầu óc, không biết nắm bắt cơ hội thì cô ta cũng sẽ không nhiều chuyện làm gì. Người phụ nữ chế nhạo: “E rằng cô không biết công ty đã mua chuộc hai người đàn ông kia, đến lúc đó bọn họ sẽ đưa ra manh mối chỉ về phía cô, không chỉ vậy, tài khoản Weibo của cô cũng là do công ty quản lý.”

Ngu Ninh ngạc nhiên nhìn cô ta. Cô chỉ đang thử xem mình có thể lấy được thêm nhiều thông tin hữu ích từ người phụ nữ này không, dù sao Trần Ni cũng quá thận trọng, trước khi cô vào phòng làm việc đã bảo cô đưa di động cho người khác giữ, bây giờ xem như là niềm vui bất ngờ.

Người phụ nữ nói tiếp: “Tự cô suy nghĩ cho kỹ đi.”

Hai chữ cho kỹ được cô ta đặc biệt nhấn mạnh.

Ngu Ninh giả bộ tức giận nói: “Tôi không tin những gì chị nói đâu, tôi chỉ tin chị Trần, chị ấy là người đại diện của tôi, sao có thể làm hại tôi cơ chứ.”

“Chậc chậc.” Người phụ nữ nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của Ngu Ninh, đáp: “Sắp không phải nữa rồi.”

Ngu Ninh đã xác định Trần Ni và người phụ nữ trước mắt này có mẫu thuẫn. Đôi mắt Ngu Ninh đỏ lên, cô giận dữ nhìn cô ta: “Bây giờ chúng ta đến gặp chị Trần ba mặt một lời.”

Người phụ nữ cảm thấy Ngu Ninh là một kẻ ngốc: “Cô hãy dùng bộ não của mình mà suy nghĩ đi.”

“Tôi không tin!” Ngu Ninh nghiến răng nói: “Chị Trần sẽ không làm vậy với tôi, chị ấy là người đại diện, đối xử với tôi rất tốt, còn mua đồ ăn cho tôi nữa.”

Người phụ nữ suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Ngu Ninh trừng mắt nhìn cô ta, khẳng định: “Nhất định là cô đang đố kị với chị Trần!”

Sắc mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi.

Ngu Ninh giễu cợt: “Chính cô không có năng lực liền đi đố kị với người giỏi hơn mình, đúng là không biết xấu hổ! Tôi không muốn nói chuyện với chị nữa.”

Người phụ nữ quả thực đã muốn tức chết vì sự ngu xuẩn của Ngu Ninh: “Cô... đúng là một kẻ ngốc!”

Ngu Ninh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ: “Chị nói những lời này, ngoại trừ muốn gây chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và chị Trần thì chẳng có ích gì cho chị cả. Tôi không tin chị.”

Nhìn khuôn mặt tinh xảo và dáng người đẹp đẽ của Ngu Ninh, người phụ nữ liếc mắt nói: “Tôi chỉ không ưa Trần Ni xấu xa mà lúc nào cũng thích tỏ ra thanh cao thôi.”

Ngu Ninh cố tình tỏ ra tức giận: “Chị nói ai hả? Sao chị lại mắng chửi người khác!”

Người phụ nữ cười lạnh, rút tấm danh thiếp của mình ra, suýt chút nữa đã ném vào mặt Ngu Ninh: “Cô tự đi tìm video và bình luận bên ngoài đi. Đây chính là cái hố sâu, bất kỳ ai đứng ra thừa nhận chuyện đó đều không thể ngoi lên được nữa, chỉ có tôi mới có thể giúp cô!”

Ngu Ninh liếc qua, nhớ kỹ số điện thoại trên tấm danh thiếp: “Tôi không cần! Tôi không tin chị!” Nói xong, cô xoay người rời đi, còn cố tình đóng sầm cửa phòng trà.

Người phụ nữ nghẹn lời, hồi lâu vẫn chẳng nói được lời nào. Đợi đến khi Ngu Ninh đi khỏi, cô ta mới thầm mắng: “Cô cũng chỉ có thể ngông cuồng được thêm hai ngày! Rồi cũng có lúc cô phải cầu xin tôi.”

Ngu Ninh vào thang máy đi xuống tầng một. Trước khi rời đi, cô ngước nhìn tấm bảng tên công ty nổi bật trong đại sảnh: “Công ty giải trí Vĩnh Gia?”

Cô đã ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe đến tên công ty giải trí này. Kết hợp với lời nói của những người này, sao lại giống tình tiết trong một bộ tiểu thuyết thế nhỉ.

Ngu Ninh nhớ thật kỹ tên công ty trước, sau đó tìm đến quán cà phê ở gần đây, ngồi vào góc khuất rồi gọi một tách cà phê, đọc đi đọc lại số điện thoại của người phụ nữ kia mấy lần. Sau khi xác định rằng mình đã nhớ kỹ thì cô kiểm tra lại đoạn ghi âm lúc nãy, xem nó có hoàn chỉnh không, tiếp đó mới nhoài người lên bàn, bắt đầu sắp xếp lại những mảnh ký ức trong đầu.

Đợi Ngu Ninh vất vả sắp xếp lại đống ký ức trong đầu xong, cô thật sự không nhịn được mà mắng: “Đậu xanh!”

Thấy Ngu Ninh xinh đẹp, anh nhân viên cố tình vẽ mũi tên xuyên qua trái tim cho tách cà phê đứng đơ người ở bên cạnh, nuốt một ngụm nước bọt rồi lặng lẽ đặt cà phê xuống, sau đó nhanh chóng rời đi.

Ngu Ninh hít một hơi thật sâu, xoa mặt mình một cách mạnh bạo. Cô thật tình không hiểu, mình không hút thuốc, không uống rượu, không bắt tiểu thịt tươi “chơi” với mình. Ngoại trừ thời gian ra ngoài quay phim, ghi hình cho các show, cô toàn ở trong nhà, thật sự không biết đã đắc tội với ai. Cố gắng lắm cô mới đạt được giải thưởng, nhận đại diện cho nhãn hiệu xa xỉ, mắt thấy sắp vươn lên để trở thành sao hạng A, nhưng chỉ trong chớp mắt cô đã biến thành nhân vật trong tiểu thuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.