Cô chụp lại màn hình tất cả những người đã chia sẻ, nghĩ mình phải mau đi mua một quyển sổ để ghi lại tên những kẻ thù này, phòng hờ về sau sót đi người nào lại có lỗi với bản thân mình.
Ngu Ninh tìm Weibo của Sở Mông thì nhìn thấy cô ta đăng một dòng trạng thái đầy thâm ý.
[Sở Mông: Đó là giấc mơ của tôi, tại sao cậu lại không biết trân trọng.”
Ngu Ninh thay đổi tư thế, cả người vẫn cuộn tròn: “Trùng hợp quá, đó cũng là giấc mơ của tôi, cho nên dù cho cô có là nhân vật chính thì tôi cũng sẽ không nhường đâu.”
Tuy Ngu Ninh biết được cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, thế nhưng toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh nhân vật chính Sở Mông để viết ra, không miêu tả nhiều về những điều khác. Ví dụ như có những đạo diễn nổi tiếng nào, có phim truyền hình hay phim điện ảnh gì hay; ngoại trừ những diễn viên có liên quan đến Sở Mông thì còn những diễn viên giỏi nào, có tác phẩm gì, các giải thưởng trong và ngoài nước ra sao…
Tìm đọc mọi thứ một cách đại khái thông qua các trang mạng, sau đó Ngu Ninh phát hiện ra không biết là do thế giới này tự hoàn thiện hay là có nguyên do khác, ngoại trừ những tình tiết trong tiểu thuyết thì những thứ còn lại đều không khác biệt quá lớn so với thế giới cô sống. Điều này đối với Ngu Ninh mà nói là một tin mừng hiếm có, ít nhất cô không cần phải làm quen với các nhãn hiệu sản phẩm thêm lần nữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ngu Ninh đưa tay xoa nhẹ mặt mình, nhớ đến căn nhà và vị trí đại diện cho nhãn hiệu đắt tiền sắp đến tay liền òa khóc. Cô đau lòng thật đấy, giống như cực khổ cày một tài khoản trò chơi đến mức có đủ tất cả anh hùng, tất cả trang phục, tất cả danh hiệu, không ngờ chớp mắt sau đã biến thành một tài khoản phụ không có gì cả.
Không phải giống như, cô bây giờ chính là tài khoản phụ không có gì cả đó.
Cô càng nghĩ càng đau lòng nên đã nghẹn ngào khóc.
Tiểu Trương cầm không ít đồ. Nghe thấy tiếng khóc kiềm nén kia, chị ấy bước nhẹ hơn trong vô thức. Tiểu Trương cảm thấy làm nghệ sĩ cũng không phải là chuyện dễ dàng, áp lực phải chịu đựng quá lớn, hơn nữa lần này Ngu Ninh coi như là bị tai bay vạ gió. Chị ấy đưa nước mình mua cho Ngu Ninh.
Ngu Ninh giống như vừa mới phát hiện Tiểu Trương quay về, vội vàng đưa tay lau đi nước mắt, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Em đi rửa mặt.”
Bản thân Tiểu Trương cũng không phát hiện thái độ của mình với Ngu Ninh đã dịu dàng đến mức lạ thường: “Em sửa soạn lại đi rồi xuống ăn cơm. Chị có cầm theo một cái laptop cho em, nhưng là đồ cũ, em sử dụng đỡ trước nhé.”
Đây cũng là niềm vui ngoài sức tưởng tượng rồi, Ngu Ninh vô cùng chân thành nói: “Cám ơn chị.”
Tiểu Trương vẫy vẫy tay, sau đó đi sắp xếp những thứ mình mua.
Ngu Ninh bước vào trong nhà vệ sinh. Cô lại một lần nữa cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của mình ở trong gương, vẻ ngoài của cô thuộc loại sắc sảo, nhưng sau khi khóc lại nhìn rất đáng thương, có thể trưởng thành chững chạc có thể trẻ trung ngọt ngào, quả đúng là nhân vật gì cũng có thể nắm giữ được. Thật sự khiến người khác kinh ngạc vui mừng mà!
Thấy Ngu Ninh lâu quá không bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tiểu Trương cảm thấy hơi lo lắng, đến gõ cửa nhà vệ sinh: “Tiểu Ngu, em không sao chứ?”
Lúc này Ngu Ninh đang đứng trước gương tìm góc độ nào khóc, góc độ nào cười sẽ đẹp nhất. Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mau chóng trả lời: “Em không sao, chị Trương đừng lo.”
Tiểu Trương thở phào nhẹ nhõm: “Không sao thì ra ăn cơm đi em.”
Ngu Ninh đáp một tiếng, đưa tay xoa mặt mình, rửa tay xong rồi mới bước ra ngoài.
Tiểu Trương sợ Ngu Ninh không muốn ăn nên chỉ mua toàn những món thanh đạm: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mọi thứ sẽ qua nhanh thôi.”
Ngu Ninh gật đầu, đợi Tiểu Trương ngồi xuống rồi cùng ăn cơm.
Tiểu Trương an ủi: “Xem như nghỉ ngơi hai ngày đi, nhưng mà chị Amy nói em đừng để lỡ bài vở.”
Sắc mặt của Ngu Ninh lập tức đờ đẫn, cô sực nhớ ra một chuyện rất đáng sợ. Năm nay cơ thể này chỉ có mười bảy tuổi, sắp lên lớp mười hai rồi?
Bài vở? Thi tuyển sinh đại học?
Ngu Ninh cảm thấy mình sắp tắt thở.
Tiểu Trương tiếp tục rắc muối lên trên vết thương của Ngu Ninh: “Chị Amy kiểm tra thấy thành tích của em không tệ lắm, chuẩn bị mời gia sư cho em, bảo đảm năm sau em sẽ thi được vào một trường đại học tốt, như vậy sẽ tốt cho việc phát triển của em sau này.”
Ngu Ninh nuốt một ngụm nước bọt: “Đây là muốn cho em đi con đường học sinh giỏi sao?”
Tiểu Trương không thấy được ánh mắt tuyệt vọng của Ngu Ninh: “Đúng, học sinh giỏi của giới diễn viên. Khán giả luôn có thiện cảm với những nghệ sĩ học tập tốt, có được thiện cảm của khán giả chẳng khác nào đã thành công một nửa rồi.”
Ngu Ninh biết quyết định này của Amy là vì sự phát triển lâu dài của cô, nhưng vì biết như vậy nên mới muốn tắt thở. Cô không ngờ rằng mình lại tự vả vào mặt bản thân sớm như vậy. Cô vừa mới chê Triệu Mộng Khởi càng xây dựng hình tượng tốt đẹp, khi sụp đổ sẽ càng “sáng chói”, mới đây đã đến lượt cô luôn rồi? Cô học khoa xã hội hay khoa tự nhiên vậy? Thi tuyển sinh đại học phải thi những gì?