Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 56: Chương 56




Tiết Diệc Sâm vô cùng sốc, chợt có cảm giác mình đã trở thành nhân vật chính trong phim cung đấu...

Cậu xoay người lại và mò mẫm từ đầu đến cuối giường Tô Hoan Trạch cũng không thấy một cây kim nào nên nhận ra rằng chỉ có bản thân cậu bị nhắm vào, cậu là mục tiêu duy nhất của trò chơi khăm này, hơn nữa kẻ kia có thể phân biệt được đâu là giường của hai người bọn họ.

Thần kinh cậu căng như dây đàn, lập tức ôm Que Kem lên khiến nó duỗi người dài thườn thượt rồi đặt nó lên giường của Tô Hoan Trạch, sau đó nghiêm túc hỏi nó: “Que Kem, mày nói tao biết chuyện này do ai làm!”

Que Kem nhàn nhã liếm móng vuốt của mình, không thèm trả lời cậu, thậm chí nó còn không hiểu tại sao Tiết Diệc Sâm lại nôn nóng đến vậy. Cậu áp sát vào trán Que Kem và lẩm bẩm: “Nào, dùng suy nghĩ nói cho tao biết, để tao có thể nghe thấy lời mày muốn nói.”

Có vẻ như Que Kem không thích bị tiếp xúc gần gũi thế này nên trở tay tát cậu một phát rồi bỏ chạy, cái tát này khiến cậu ngớ người.

Cậu nhận ra mình chỉ có thể đọc được suy nghĩ của Que Kem trong giây phút đó, chắc hẳn do khi ấy ý thức của Que Kem quá mãnh liệt, còn bây giờ chuyện đã qua rồi nên nó lại trở thành một con mèo ngốc nghếch.

Nếu có thể, cậu còn muốn hỏi Que Kem rằng ai đã ngược đãi nó, tiếc thay không dễ gì mà giao tiếp được với bọn thú cưng này.

Tô Hoan Trạch vẫn luôn để mắt đến cậu nãy giờ, mới đầu thì thấy cậu liên tục mò mẫm khắp giường và sau đó lại làm ra những hành vi như một tên thần kình nên cũng đến bên giường cậu dùng tay sờ soạng, rất nhanh đã đụng được một cây kim nên không khỏi sửng sốt.

Lúc này Tiết Diệc Sâm đã buông bỏ ý định hỏi thăm thông tin từ chỗ Que Kem, quay đầu lại thử đọc suy nghĩ của Tô Hoan Trạch, độ thân thiện của cậu ta đối với cậu đã đủ để mở khóa.

Quả nhiên giọng nói của Tô Hoan Trạch vang lên trong đầu cậu: “Kim? Muốn giết người hay sao vậy? Ai làm ra cái trò này? Không phải là Tiêu Ý Hàng đấy chứ... quá đáng thật sự! Sao có thể làm như vậy...”

Đồng thời nắm chặt nấm đấm lại, lửa giận bừng lên trong nháy mắt.

Hai người họ ở chung trong phòng hai người, vốn dĩ chỉ có một cái chìa khóa. Nhưng rồi Tô Hoan Trạch đã cắt thêm một cái để có thể quay về bất cứ khi nào.

Nhưng những học sinh khác đều biết rõ chuyện dưới phòng quản lý vẫn còn một cái chìa khóa sơ cua, mỗi tầng có một bảng chìa khóa riêng, bên trên treo tất cả chìa khóa của từng phòng. Nếu học sinh nào không có chìa khóa mà quay lại ký túc xá trước thì có thể đến phòng quản lý mượn để mở cửa rồi trà lại sau.

Nếu phòng nằm trên tầng hai thì thầy cô phụ trách còn đi theo, nhưng tầng bảy thì sao? Đây là cái tầng mà chẳng đời nào kiểm tra nội vụ. Hơn nữa ai cũng có thể mượn chìa khóa, nhân cơ hội đó cắt thêm một cái chìa khóa sơ cua thì cũng không bị ai phát hiện.

Nếu có tâm thì có thể cắt nguyên một chùm chìa khóa phòng ngủ bọn họ, thỉnh thoảng lại chui vào làm loạn.

Tiết Diệc Sâm nhủ bụng từ lúc đến trường tới giờ cậu chưa từng trêu chọc ai hết, cho dù trận ẩu đả đầu năm thì cũng bởi vì toàn nam sinh với nhau nên mọi người cũng không ghi thù, xung quanh chỉ có một mình Tiêu Ý Hàng ghét cậu nhỉnh hơn đôi chút.

“Thư ký Tiêu nhà các cậu cũng về ký túc xá sớm vậy sao?” Tiết Diệc Sâm biết nếu không có Que Kem nhắc nhở mình thì lúc này cậu đã chẳng hề hay biết, nhưng nếu Que Kem biết chuyện thì có lẽ chỉ xảy ra trong lúc cậu đến văn phòng.

Ắt hẳn chuyện này không phải do một người gây ra, ít nhất phải có một người ở trong phòng ngủ cắm kim và một người đứng bên ngoài hóng gió canh chừng có ai đến không.

Tô Hoan Trạch không vội vàng trả lời và cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, dường như cũng đang suy nghĩ, cậu ta cảm thấy phải điều tra chuyện này thật kỹ càng, nếu để cậu ta biết ai là người muốn khiến Tiết Diệc Sâm bị thương thì nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó.

Bất kể là ai đi chăng nữa!

“Tên họ Tô kia, tôi nó cho cậu hay, nếu để tôi phát hiện chuyện này có liên quan đến cậu thì tôi sẽ không để yên đâu!” Tiết Diệc Sâm nói xong thì định xuống phòng quản lý để xem sổ đăng ký mượn chìa khóa, ai ngờ cậu chưa đi đưa mấy bước đã bị Tô Hoan Trạch túm lại.

“Chuyện này để tôi giải quyết nhé?”

Cậu lập tức hất tay Tô Hoan Trạch ra và gầm gừ: “Cậu cũng ý thức được chuyện này có liên quan đến mình đúng không?! Đệt mợ cả lò nhà cậu! Cho dù tôi muốn làm gay với cậu thì chưa kể gặp phải những chuyện như vậy, thậm chí bây giờ tôi với cậu còn chưa xem bát tự mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì tôi có thể vui vẻ gì được?! Có phải lần sau sẽ tìm người trùm bao đánh tôi một trận không? Hả?!”

“Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

“Cậu chỉ nói được cái mồm thôi?! Không phải chuyện cũng đã xảy ra rồi ư?” Tiết Diệc Sâm tức giận đến mức run rẩy, nếu không nhờ có Que Kem nhắc nhở cậu, nếu cậu không có plug-in để nghe được tiếng lòng của Que Kem thì đã ngu ngơ ngồi xuống giường rồi. Có phải bây giờ cậu đã thành cái sàng rồi không? Trước kia cậu từng xem tin tức, trên đó có nói chỉ cần kim tiến vào động mạch thì có thể theo máu chảy vào tim, lúc ấy cậu chỉ đọc sơ qua chứ không để ý thực hư, bây giờ cậu cũng không có ý định kiểm chứng mà chỉ thấy sợ hãi.

Cậu không xem đây là chuyện nhỏ vì nó thật sự quá đáng sợ, phòng ngủ của mình bị người khác dễ dàng ra ra vào vào khiến cậu cảm thấy sự an toàn của mình bị uy hiếp.

Bản thân cậu tự biết rõ mình đã quen với những tổn thương từ nhỏ đến giờ, cậu sẽ nhạy cảm, sẽ cảm thấy bất an, sẽ tràn ngập địch ý với người khác và cũng sẽ đầy lòng biết ơn với những người đối tốt với mình. Cậu là kiểu con trai lưu manh, lòng dạ hẹp hòi và có thù tất báo.

Tô Hoan Trạch đối xử tốt với cậu, cho dù làm một số chuyện quá đáng với cậu nhưng cũng xuất phát từ tình cảm dành cho cậu, chỉ cần có thể nhịn thì cậu sẽ nhịn. Nhưng Tiêu Ý Hàng là cái thá gì mà cậu phải dung túng cho cậu ta?!

Tiết Diệc Sâm càng nghĩ càng tức, suýt chút nữa đã rút dao, may mà cậu nhớ ra mình không có dao đấy.

Tô Hoan Trạch vội vàng bước đến ôm chầm Tiết Diệc Sâm từ đằng sau, hai tay ôm lấy thân thể của cậu khiến Tiết Diệc Sâm chỉ có thể giãy dụa liên tục như một chú bê con, Tô Hoan Trạch cảm thấy không dễ khống chế cậu như trước, không biết vì sức lực ngày càng lớn hay vì trước kia đã nhẹ tay.

“Cậu bình tĩnh lại một chút được không?” Tô Hoan Trạch hỏi.

“Không được, tại sao tôi phải bình tĩnh?!”

“Cậu không muốn gây thêm phiền phức cho thầy Ngô đấy chứ? Nếu thầy Ngô xử lý Tiêu Ý Hàng thì nhất định nhà họ Tiêu sẽ gây áp lực với thầy Ngô, đến lúc đó người chịu thiệt lại là thầy Ngô.”

Nghe Tô Hoan Trạch nói vậy, Tiết Diệc Sâm mới dần bình tĩnh lại.

Nếu bây giờ cậu quậy tung lên thì sao?

Có thể điều tra ra người cắm kim là Tiêu Ý Hàng, sau đó đập Tiêu Ý Hàng một trận và bị thầy Ngô dò xét, chắc chắn ông ấy sẽ dạy dỗ Tiêu Ý Hàng hay thậm chí khiến mọi chuyện to hơn. Nhà họ Tiêu không dễ gì chọc vào, nhìn tính cách Tiêu Ý Hàng có thể thấy được gia phong nhà cậu ta thế nào rồi, hẳn cũng rặt một bè ỷ thế hiếp người. Đến cuối cùng người khó xử cũng chỉ có mỗi mình thầy Ngô.

Nhìn dáng vẻ mọi hôm của thầy Ngô thì có thể biết gia cảnh của ông cũng không giàu có gì, hẳn cũng xuất thân từ một gia đình trung lưu nhưng lại là một nhà giáo đầy lòng chính nghĩa.

Cậu và thầy Ngô thường trò chuyện với nhau như những người bạn, cậu cũng thấy thích người thầy này nên tất nhiên không muốn gây thêm phiền phức cho ông, bấy giờ cũng cảm thấy do dự.

Phải làm thế nào mới không khiến thầy Ngô để ý đến?

Thấy Tiết Diệc Sâm không còn kích động nữa, Tô Hoan Trạch mới tiếp tục nói: “Chuyện này để tôi giải quyết nhé?”

“Để cậu giải quyết, cậu giải quyết kiểu gì đây? Không phải hai người các cậu là trúc mã trúc mã nên tình sâu ý nặng làm à, còn tôi là cái gì? Lỡ đâu hai người bắt tay đối phó với bên ngoài thì sao?” Tiết Diệc Sâm nói xong thì tự cảm thấy mấy câu này chua thật sự! Răng của cậu cũng ê ẩm mất.

“Nếu do cậu ta làm thì đó là lỗi của cậu ta, tôi sẽ không tha thứ.”

Tiết Diệc Sâm vẫn đang giãy dụa, nhưng Tô Hoan Trạch không chịu buông ra mà vẫn giữ chặt thân thể của cậu, hai người giằng co hồi lâu, đến mức giày Tiết Diệc Sâm đã văng tứ tung vẫn không tài nào tách ra được, cuối cùng cậu và Tô Hoan Trạch cùng ngã lên giường. Sau đó lăn từ trên giường xuống dưới đất, hình như đụng phải Que Kem nên nó kêu “méo” rồi chạy thật xa.

Cậu cảm thấy xương cốt của mình không thoải mái nên vừa thở hổn hển vừa gào lên với Tô Hoan Trạch: “Cậu buông tôi ra mau lên, ôm kỹ như vậy làm gì chứ?”

“Tôi mà buông ra thì hai chúng ta choảng nhau mất, cậu bình tĩnh lại trước đã.”

Nghiêm túc mà nói thì tư thế này khó chịu vờ lờ ấy.

Tô Hoan Trạch ôm lấy cậu từ đằng sau, cơ thể và hai cánh tay cậu bị giữ cứng ngắt, cậu chỉ có thể cố hết sức giãy dụa để Tô Hoan Trạch buông mình ra nếu không hai tay cậu không thể cử động được, cậu có thể nâng chân nhưng không thể tạo ra một cú đạp chính xác nào cả, tư thế cũng cực kỳ mất tự nhiên. Hơn nữa tối hôm qua cậu đã bị ôm, bây giờ tiếp tục bị giữ như vậy khiến cậu cảm thấy khó chịu quá đi mất.

Tô Hoan Trạch cũng không còn cách nào khác tốt hơn, bởi vì tính tình của Tiết Diệc Sâm khiến người ta không tài nào hiểu nổi. Ấn tượng cậu để lại cho người khác đều là dễ tính, suốt ngày cứ cười ha hả, chỉ khi ở bên cậu ta mới hay dở chứng hở ra là nổi cáu thôi, hai người họ rảnh rỗi quá lại lao vào đấm nhau. Tô Hoan Trạch không muốn đánh nhau với với cậu, Tiết Diệc Sâm không đánh lại cậu ta, đánh xong chỉ khổ Tô Hoan Trạch lại cảm thấy đau lòng cho cậu thôi.

Cậu bị Tô Hoan Trạch ôm hồi lâu, nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc mới hít thở đều đặn trở lại, bấy giờ mới cố gắng trấn định nói: “Cậu nói cho tôi biết, cậu từng luyện những thứ gì? Đô vật à?”

“Học đủ loại trên trời dưới đất.”

Tiết Diệc Sâm tiếp tục vùng vẫy, lại nghe thấy suy nghĩ trong đầu Tô Hoan Trạch: “May là cậu ấy không sao... may quá...” Nếu câu này mà nói ra thành tiếng thì chẳng khác gì rơm rớm nước mắt đến nơi.

“Cậu buông tôi ra, chúng ta nói chuyện tử tế.”

“Cậu có chắc sẽ không tức giận nữa không?”

“Tất nhiên vẫn giận rồi, nhưng không đến mức bùng nổ.”

Lúc này Tô Hoan Trạch mới chịu buông cậu ra, nãy giờ cậu ta chưa kịp cởi áo khoác, cũng không có cơ hội cởi nó ra nên vừa đứng dậy đã nhanh chóng cởi xuống. Cậu ta nóng đến mức toát mồ hôi, vừa hít thở không đều vừa len lén nhìn Tiết Diệc Sâm, chỉ sợ cậu lại xù lông.

Tiết Diệc Sâm cũng đứng lên duỗi người, sau đó ngồi xuống cái ghế trước bàn học.

Tô Hoan Trạch nhặt cái túi trên giường, lấy một cái áo khoác lông vũ bên trong đưa cho Tiết Diệc Sâm: “Cậu mặc thử xem.”

“Gì cơ?”

“Mua cho cậu đấy.”

“Cậu mua đồ cho tôi làm gì? Ông đây thân với cậu lắm à.”

“Tôi là kẻ ngốc lắm tiền được chưa.”

Tiết Diệc Sâm nhìn chằm chằm Tô Hoan Trạch một lúc mới đưa tay nhận lấy và phát hiện ra cái áo lông vũ này khá nặng, ít nhất thì xúc cảm cũng không tệ chút nào. Sau khi mở ra thì giũ để nó phẳng, với vóc dáng của Tiết Diệc Sâm thì cái áo lông vũ này phải dài ngang đầu gối, chất liệu hơi trơn nhưng không bóng bẩy, cũng không có quá nhiều chi tiết mà chỉ rất đơn giản, nhưng mớ lông trên mũ cực kỳ đã mắt, vừa thấy là biết không rẻ tẹo nào.

Sau khi cậu mặc vào thì săm soi, phát hiện ra kích cỡ rất vừa vặn, trong phòng ngủ không có gương nên cậu chỉ có thể đánh giá khái quát, cảm thấy nó cũng không tệ lắm nên quay sang hỏi Tô Hoan Trạch: “Cái này bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu.”

“Không cần đầu.”

“Tại sao lại mua quần áo cho tôi?”

“Người khác có thể tặng quần áo cho cậu thì tại sao tôi không được?”

“Hửm? Cậu nói Bách Viễn Châu ấy à, cậu so đo với anh ta làm gì chứ?”

“Tôi không biết người kia là ai cả.” Nói xong thì đưa hết mấy cái túi còn lại cho Tiết Diệc Sâm, “Thử hết từng món đi.”

Tiết Diệc Sâm nhìn mấy cái túi đựng quần áo kia, sợ đau thận nên không dám cầm điện thoại lên tra giá tiền của những nhãn hiệu đó, im lặng một lúc mới hỏi: “Đừng nói với tôi là cậu thấy người khác tặng quần áo cho tôi nên ghen đấy nhé...?”

“...”

Tô Hoan Trạch không đáp lại, Tiết Diệc Sâm lại nghe thấy suy nghĩ trong đầu Tô Hoan Trạch: “Mặc vào trông đẹp quá đi mất, không biết màu trắng có phải còn đẹp hơn không nhỉ? Nhưng thôi vẫn nên mặc màu đen đi, màu trắng chói mắt lắm, lại trêu phong ghẹo nguyệt khắp nơi cho coi. Mấy món đồ này đẹp hơn nhiều so với quần áo người kia tặng cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ thích nhỉ.”

Tiết Diệc Sâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Hoan Trạch, ấy thế mà trong lòng người nọ lại nghĩ ngợi lung tung như vậy nên không khỏi bật cười, bước tới giúp Tô Hoan Trạch chỉnh lại cặp mắt kính bị lệch và nói: “Chuyện cắm kim này chúng ta điều tra trước đã, nếu đúng là Tiêu Ý Hàng làm, hơn nữa nếu tôi không hài lòng với cách xử lý của cậu thì tôi sẽ tự giải quyết.“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.