Suốt đêm đó Tiết Diệc Sâm vẫn luôn trằn trọc.
Cậu chưa từng có cảm giác bất an như vậy, cậu có thể biết trước về cái chết của Tô Hoan Trạch, không phải chết vì đau ốm mà khả năng cao là do gặp chuyện ngoài ý muốn. Đầu óc cậu ong ong, cảm thấy vô cùng rối ren. Cậu toàn mơ thấy cảnh tượng Tô Hoan Trạch bị người khác đuổi giết, cậu liều mạng hét to chỉ vì mong Tô Hoan Trạch có thể tránh thoát, nhưng rồi lại thấy cậu ta chết đi trước mắt mình.
Từ sâu trong nội tâm của cậu không hề muốn Tô Hoan Trạch chết!
Cho dù xuất phát từ tình bạn hay thứ tình cảm khác, cậu cũng không muốn Tô Hoan Trạch gặp chuyện bất trắc. Cậu muốn nhắc nhở Tô Hoan Trạch nhưng từ việc anh Vương luôn đi theo cậu ta thì có thể thấy nhà họ Tô đã đề phòng từ sớm, cậu có nói nữa cũng bằng thừa.
Lo lắng đủ điều nhưng cũng đâu thể nào đề phòng người có dã tâm, lỡ đâu... là người bên cạnh đâm lén thì sao?
Cậu bước vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa rồi mở máy tính lên liên lạc với Vu Hải Lang, ngồi chờ cả buổi vẫn không thấy cậu ta rep. Cái tên này không chơi game thì chắc cũng đang yêu đương, chat chit suốt cả đêm nên giờ này vẫn chưa dậy nổi chứ gì.
Cậu nghĩ ngợi rồi nhắn tin cho tài khoản mạng xã hội của Thất Tội: Bên cậu sao rồi?
Thất Tội: Chuyện gì?
Rep cũng nhanh quá nhỉ.
Bác Sĩ Tiết: Đừng có giả ngu nữa, tôi biết đó là cậu rồi. Cậu điều tra ra được gì chưa?
Lần này cậu ta rep rất chậm, cậu nhân cơ hội đó đun nước pha cho mình một tách cà phê rồi ngồi lại trước máy tính. Tô Hoan Trạch vẫn chưa chịu rep, lúc cậu uống được non nửa tách cà phê rồi mới thấy Tô Hoan Trạch nhắn lại: Tôi vẫn là Thất gia nhà cậu chứ?
Cậu còn tưởng vấn đề này quá phức tạp nên Tô Hoan Trạch khó lòng diễn đạt lại, hoặc Tô Hoan Trạch không muốn nói những chuyện này cho một người ngoài như cậu nghe. Ai ngờ tên này lại đang rối rắm vấn đề này.
Cậu bất lực gõ chữ rep lại: Nhà tôi, được chưa.
Sau đó cậu nhận được bao lì xì Tô Hoan Trạch gửi đến: Quà năm mới.
Cậu nhìn số tiền trong bao lì xì thì không thể khống chế đôi tay của mình, cậu thích chiếm mấy món hời be bé thế này, cậu có thể nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt cả đêm để tranh giành bao lì xì chẳng được bao nhiêu tệ. Tết đến xuân về là thời điểm hiếm hoi cậu không chơi game, vì lúc đó cậu đang bận lắc điện thoại và đoạt bao lì xì rồi. Cậu vừa thấy cậu ta gửi qua thì không kịp suy nghĩ đã mở ra, hiển thị 521 tệ.
Đây cũng là số tiền lì xì nhiều nhất mà cậu được nhận từ trước đến giờ, đang hí hửng thì thấy Tô Hoan Trạch spam thêm mười cái bao lì xì nữa cho cậu, toàn là 521.
Cậu hân hoan nhận cả, sau đó gửi lại Tô Hoan Trạch hai bao lì xì 886 là xong chuyện.
Thất Tội: Bên kia bảo đó chỉ là tai nạn giao thông bình thường do không thể kiểm soát được tốc độ nên mới quệt phải đuôi xe. Anh Vương vẫn đang điều tra.
Bác Sĩ Tiết: À, ra vậy... cậu cẩn thận đấy.
Thất Tội: Ừm, biết rồi.
*
Khi cậu quay lại trường học thì mới lấy được điện thoại từ chỗ Vu Hải Lang, phát hiện có hơn ba mươi tin nhắn chưa đọc, cậu còn tưởng mấy shop online nhân cơ hội năm mới đẩy mạnh chương trình khuyến mãi gì đó nên gửi cho cậu mớ tin nhắn rác. Ai ngờ xem lại mới biết toàn là tin nhắn chúc tết từ những người khác nhau, còn cả mấy lời mời kết bạn nữa.
Cậu nhìn sang Vu Hải Lang, cậu ta bật cười ha hả rồi vỗ vai Tiết Diệc Sâm: "Cậu được chào đón lắm, mấy cô nàng kia cứ muốn xin số cậu thôi. Nhân cơ hội còn thong thả lo yêu đương đi nếu không sau này bận rộn công việc quá không có thời gian để mà hẹn hò bây giờ, người anh em này lo nghĩ giúp cậu thôi."
"Cảm ơn ngài nhé, chúc ngài năm Dậu an khang thịnh vượng." Cậu lướt qua mớ tin nhắn, nhấn bỏ qua tất cả rồi không thèm quan tâm đến nữa.
Vừa về đến ký túc xá thì thấy Tô Hoan Trạch cũng đã trở lại rồi nhưng lúc này không thấy cậu ta đâu cả. Que Kem đang nằm ngủ trong phòng, nhận ra cậu đã về thì "meo" với cậu chứ không thèm đi ra chào đón gì hết. Cậu nhìn cái kẹp sừng huơu và ba lô thỏ màu hồng phấn Tô Hoan Trạch treo trên đầu giường, không khỏi phì cười.
Cậu livestream được một lúc thì Tô Hoan Trạch mới trở lại, trên tay còn xách theo túi đồ ăn. Cậu ta đưa Tiết Diệc Sâm một túi, để ý thấy cậu đang livestream nên không lên tiếng mà ngồi xuống trước bàn mở máy tính của mình lên.
Chưa được bao lâu sau, Tiết Diệc Sâm trơ mắt nhìn Tô Hoan Trạch liên tục ném tên lửa trong phòng phát sóng trực tiếp của mình. Hết đợt này đến đợt khác không chịu ngừng lại.
Cậu tức giận đá vào ghế của Tô Hoan Trạch bảo cậu ta đừng ném nữa, tặng quà trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ bị nền tảng thu nửa phí thủ tục, cậu cảm thấy nhói hết cả lòng. Nhưng Tô Hoan Trạch chỉ cười cười rồi chơi game của mình.
Sau khi Tiết Diệc Sâm tắt live thì cậu nhận được một tin nhắn trên phần mềm chat onl hỏi cậu đã suy nghĩ như thế nào về việc nhận đại ngôn quảng cáo.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bóng Trăng Phai Tàn Người Còn Đó Không
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai
4. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại
=====================================
Cậu không khỏi hoang mang, quảng cáo gì cơ? Đại ngôn là chuyện gì nữa? Cậu nhanh chóng gõ chữ nhắn lại và hỏi rõ ràng đầu đuôi. Hỏi ra mới biết có nhãn hàng mời cậu quảng cáo! Do khi trước cậu đã lướt sạch đống tin nhắn nên mới bỏ lỡ tin nhắn họ gửi đến.
Thật ra nó cũng chỉ là một mẩu quảng cáo nhỏ và không hề liên quan gì đến game gủng, bên họ chỉ muốn lúc cậu livestream thì tiện thể nhắc đến sản phẩm đó và họ sẽ trả phí quảng cáo hai ngàn tệ một tháng cho cậu.
Nhưng Tiết Diệc Sâm nhìn đi nhìn lại sản phẩm này vẫn không biết phải quảng cáo nó thế nào mới phải.
Giấy vệ sinh, khăn giấy, khăn ướt.
Cậu phải livestream kiểu gì mới dùng tới giấy vệ sinh đây... Cậu ngồi trước máy tính bối rối hồi lâu. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được lời mời quảng cáo nên rất vui vẻ, hai ngàn tệ mỗi tháng cũng là tiền mà, đâu thể dửng dưng được...
Nhưng mà... quảng cáo cái này cũng hơi ngài ngại sao ấy, nhất là bên công ty nọ còn bảo nếu như cậu bằng lòng thì có thể gửi sản phẩm của họ, bao gồm 10 bịch giấy vệ sinh, 10 bịch khăn giấy và 10 bịch giấy ướt đến chỗ cậu. Cậu không thể tưởng tượng ra hình ảnh bản thân mình ôm một lốc giấy vệ sinh sẽ như thế nào, dùng không hết thì sao? Đưa cho bọn Vu Hải Lang à?
Khi cậu còn đang do dự, bên kia đã nâng giá cả lên ba ngàn rưỡi tệ mỗi tháng, bảo cái giá này đã bằng với những acc weibo vip vân vân mây mây. Bấy giờ cậu mới ý thức được rằng bản thân mình có thể cò kè mặc cả. Cậu đã trở thành celeb trong sự ngỡ ngàng, celeb có thể nhận quảng cáo đó! Thật ra chuyện này cũng không quá khó khăn, chỉ cần phát weibo và trong lúc livestream nhắc đến vài câu là đã có thể kiếm tiền một cách dễ dàng rồi.
Thịt muỗi cũng là thịt mà, cậu nhận vậy!
Cậu quay sang hỏi tên đại gia bên cạnh: "Bệnh Nhân, mua giấy vệ sinh không nào?"
"Hửm?!"
"Sau này tôi là người phát ngôn của hãng giấy vệ sinh."
"..." Tô Hoan Trạch còn chưa kịp lên tiếng thì suy nghĩ trong đầu cậu ta đã vang lên trước: "Phát ngôn cái gì cơ."
Tiết Diệc Sâm phớt lờ cậu ta, hào hứng đăng nhập vào weibo chụp vài tấm hình rồi gõ một đoạn văn quảng cáo vô cùng đúng trọng tâm và đăng nó lên không chút ngần ngại.
Cậu làm mới mục bình luận và đọc cmt:
Tìm Kiếm: Cả tháng trời Bác Sĩ mới chịu đăng bài viết mới, ai ngờ lần cập nhật hiếm hoi này lại là quảng cáo!
Muriel: Cái quảng cáo này... cảm lạnh thiệt.
Tề Tình: Mua mua mua! Cậu nói mua cái gì tui cũng mua hết... khoan đã, giấy vệ sinh?!
Tôi Yêu GSB: Tui muốn xem ảnh selfie!! Selfie đê!!
Cậu đọc tới đây thì rep mỗi bình luận của "Tôi Yêu GSB": Để tôi bắt được bạn rồi nhỉ?! Bây giờ xin lỗi còn kịp đấy.
Tôi Yêu GSB trả lời Bác Sĩ Tiết: Nhớ dai thật sự, lạnh sống lưng luôn nè.
Cậu thấy tiếng than thở ngày một nhiều, còn có người đe dọa sẽ hủy follow để ép cậu phải up ảnh selfie. Cậu ê ẩm, phải có nhiều fans mới thì có thể thu hút thêm nhiều nhãn hàng tìm cậu quảng cáo chứ, đây cũng coi như là mà nguồn thu nhập của mình mà. Vì vậy cậu đã nhượng bộ làm theo.
Cậu nghĩ ngợi, sau đó xoay người lấy cái kẹp tóc sừng huơu kia đeo lên đầu mình và cầm điện thoại lên selfie. Chụp xong thì vào mạng xã hội tìm quản phòng của mình nhờ người ta chỉnh ảnh giúp, ai ngờ lại bị chê bai: Ấy vậy mà lại quảng cáo giấy vệ sinh, bỗng dưng tui cảm thấy làm quản phòng của cậu mất mặt quá đi mất, tui không chỉnh đâu!
Cậu bó tay, đành phải đi tìm Bách Viễn Châu: Nếu rảnh xin hãy chỉnh ảnh giúp.
Bách Viễn Châu nhắn lại rất nhanh: Gửi tôi xem thử.
Cậu gửi tấm ảnh mình đã tự chụp sang, chẳng bao lâu đã nhận được tin nhắn trả lời: Cậu có thể mua dao tỉa lông mày về tự tỉa.
Cậu nhận ra tên Bách Viễn Châu này không thể nào bỏ qua cho hàng lông mày của mình. Nhưng ngay sau đó cậu lại thấy Tô Hoan Trạch cầm điện thoại lên chụp lén cậu, cậu trừng mắt nhìn Tô Hoan Trạch thì nghe thấy tiếng chụp ảnh rõ ràng, lập tức thay đổi sắc mặt và say hi.
Rồi cậu nhanh chóng giật điện thoại Tô Hoan Trạch và xem ảnh chụp, lướt một lúc không nhịn được bật thốt: "Cậu chụp lén từ bao giờ mà nhiều vậy? Cả ảnh khi trước nữa... cậu là tên biến thái à?"
Tô Hoan Trạch lấy điện thoại lại, nhanh nhẹn cài mật mã cho album ảnh của mình. Cậu ta đâu hề hay biết ngay lúc bản thân đặt pass thì suy nghĩ trong đầu đã bị Tiết Diệc Sâm đọc được hết: "Mấy tấm ảnh gom góp từ lâu đến giờ không thể để cậu ấy xóa được, đặt pass sao nhỉ? 521521 đi."
Tiết Diệc Sâm nhìn Tô Hoan Trạch căng thẳng bấm điện thoại thì cạn cmn lời. Cậu tháo kẹp tóc xuống và thấy Bách Viễn Châu đã gửi ảnh lại cho cậu, cậu nhìn thoáng qua. Tấm ảnh đã được chỉnh sửa một cách tỉ mỉ, gam màu cũng trở nên thuận mắt hơn ảnh gốc rất nhiều. Cậu lập tức đăng bài kèm dòng cap vô cùng gợi đòn: Lần đầu tiên nhận quảng cáo, bắt đầu kiếm tiền thôi nào, vui quá đi mất!
Tề Tình: Được đấy, tha thứ chuyện cậu nhận quảng cáo. Sau này up nhiều ảnh selfie lên là được rồi.
Anne: Biết cậu phải kiếm tiền rồi, ngoan.
Dặc Trì: Tui rơi vào bể tình rồi.
Vân Đạm Phong Thanh: Toang rồi, tự dưng lại có hảo cảm với một nhóc tiểu thịt tươi, hông lẽ tui đã trở thành một bà dì đáng khinh rồi sao? Nhìn cưng ghê á, muốn véo má cậu ấy quá đi mất.
Cậu đọc bình luận rồi nhìn điện thoại, thấy Bách Viễn Châu nhắn tin đến: Hẹn cậu một hôm nào đó để chụp set ảnh tuyết được không?
Cậu nhanh chóng đáp lại: Được chứ.
Bách Viễn Châu: Có phải lần này phải tăng giá lên không, cậu muốn deal lên bao nhiêu?
Bách Viễn Châu cũng rất biết suy nghĩ, lúc đầu khi anh ta tiếp xúc với Tiết Diệc Sâm thì cậu vẫn đang là một tay ngang, anh ta phát hiện ra Tiết Diệc Sâm và chủ động bắt chuyện với cậu để có cơ hội quay chụp với giá tám trăm tệ một set. Nhưng hiện tại Tiết Diệc Sâm cũng đã khá nổi tiếng rồi nên với cái giá này thì không công bằng cho cậu lắm, cái chuyện tăng giá này để anh ta nhắc đến thì vẫn hợp lý hơn.
Bác Sĩ Tiết: Với anh thì không cần tăng giá đâu, vẫn giữ nguyên giá cũ là được rồi.
Bách Viễn Châu: Còn hợp tác lâu dài thì vẫn nên tính toán rõ ràng mấy chuyện này.
Bác Sĩ Tiết: Bao giờ tôi trở thành người nổi tiếng rồi hẵng tính, bây giờ không cần phải tăng giá đâu. Nhưng vì thời gian của tôi có hạn nên không thể thường xuyên quay chụp với anh được.
Bách Viễn Châu: Được, tiền đi lại ăn uống và vé vào cửa tôi chịu hết.
Hai người thỏa thuận xong, cậu chợt quay đầu lại thì thấy Tô Hoan Trạch đang âm thầm lưu ảnh cậu đăng trên weibo vào điện thoại. Cậu liếc nhìn, hẳn cái tên này đã sớm lưu hết tất cả các ảnh cậu đăng trên weibo rồi.
Ngay lúc này cậu lại nhận được một tin nhắn mới, cậu mở lên thì thấy đó là bạn thân của bạn gái cũ Vu Hải Lang, nội dung là: Sâm Sâm ơi! Cái cậu bạn hay đi chung với cậu mà vóc dáng to cao với đeo một cặp kính ấy có bạn gái chưa vậy?
Cảnh tượng này quá quen thuộc rồi, nhưng trước kia những cô gái đó toàn hỏi thăm về cậu thông qua Vu Hải Lang, bây giờ lại có người nhắn cho cậu tìm hiểu về Tô Hoan Trạch?
Tác giả có lời muốn nói:
Bệnh Nhân của chúng ta hông phải là simp chúa đâu, cậu ta vẫn luôn là một tên nhóc cool ngầu nha!
[Đếm ngược 1 ngày trước khi rơi vào tình yêu say đắm, bắn tim]