Tiết Diệc Sâm thản nhiên nhìn Tiết đến từ tương lai giãy đành đạch, không ngờ cậu còn chưa kịp mở miệng an ủi thì bị bắn một phát vào ngực.
Cậu nhìn khẩu súng đột nhiên xuất hiện trong tay Tiết đến từ tương lai, còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã lăn ra ngất. Chẳng biết đã qua bao lâu, khi cậu mở mắt ra lần nữa thì thứ lọt vào tầm mắt của cậu là bàn tay đang cầm súng kề sát bên người mình, rồi một tiếng “đùng”, cậu lại mất ý thức.
Cậu cứ chết đi sống lại như vậy bốn năm lần gì đó thì Tiết đến từ tương lai mới chịu bỏ qua.
Cậu nằm trên mặt đất giả vờ chết, cũng chẳng buồn giãy giụa nữa mà nheo mắt quan sát Tiết đến từ tương lai cầm súng bắn lung tung, chợt nhận ra dáng vẻ bản thân mình xù lông lên như vậy cũng thú vị lắm. Xuống tay với bản thân mình mà tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng cái cảm giác chết đi sống lại này thật sự cũng chẳng dễ chịu gì.
Cậu đã hạ quyết tâm rất lớn để đến với Tô Hoan Trạch, cậu hiểu rõ lí do anh ta phải đấu tranh nội tâm, bởi vì cậu còn trẻ nên không có điều gì đáng để e ngại, lúc phát hiện bản thân mình cũng có tình cảm với người ta thì tới luôn. Nhưng Tiết đến từ tương lai thì khác, một người gần bảy mươi tuổi, suốt bảy mươi năm ròng nghĩ bản thân là trai thẳng lại bỗng nhiên nhận ra mình cong queo thì xem chừng còn thấy kinh hoàng hơn nhiều so với việc gần chết đến nơi ấy chứ.
Một lão già có thể thản nhiên nói chuyện bản thân mình chẳng sống được bao lâu nữa bây giờ lại hết giậm chân rồi biến ra súng máy bắn loạn xạ khắp nơi. Ấy thế còn dứt khoát đâm đầu vào tường, không tài nào bình tĩnh được.
Nhưng Tiết đến từ tương lai không có ý định bảo cậu chia tay mà chỉ tự mình xả cơn giận.
Chỉ có bản thân mới hiểu rõ mình nhất, Tiết đến từ tương lai cũng biết anh ta không thể ngăn chuyện này lại được.
Tâm lý học có một hiệu ứng tâm lý nọ, khi tình cảm bị người khác ngăn cấm thì càng trở nên vững chắc hơn, nó còn được gọi với cái tên “Hiệu ứng Romeo và Juliet“. Người nào cũng có tâm lý kháng cự, càng bị cho là sai trái thì càng muốn chứng tỏ bản thân mình hơn. Đôi khi cha mẹ gây áp lực với tình cảm của con cái mình thì chẳng những không có tác dụng mà còn khiến thứ tình cảm đó trở nên sâu đậm hơn.
Không phải cứ come out là yêu thật lòng, mà vì không được cả thế giới công nhận nên sinh ra tâm lý kháng cự và càng kiên trì với tình cảm của bản thân mình hơn, bởi vì chỉ họ mới biết tình yêu này gian nan đến nhường nào. Cũng chính vì vậy mà tình cảm giữa những cặp đôi đồng tính khó có thể chịu đựng được thử thách hơn so với những cặp đôi khác giới.
Thay vì ép hai người chia tay thì cứ để bọn họ sống trong hoàn cảnh thiên thời địa lời nhân hòa, tất cả mọi người đều ủng hộ khiến tình yêu trải qua một cách suôn sẻ của họ dần bị mài mòn, khi ấy bọn họ sẽ gạt những cảm xúc mù quáng của mình sang một bên và nhận ra họ có thật sự phù hợp với nhau hay không.
Tiết đến từ tương lai xả cơn giận xong mới ngồi xổm xuống trước mặt Tiết Diệc Sâm, im lặng một lúc mới nói: “Rung động thật à?”
“Có lẽ vậy.”
Tiết đến từ tương lai vỗ trán, lầm bầm mắng một câu rồi vươn tay nhấn vào đầu của cậu, trong căn phòng bỗng xuất hiện một bóng người hư ảo. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bóng dáng đó là của Tô Hoan Trạch.
Có lẽ đây là cách gọi ra hình ảnh ấn tượng nhất về Tô Hoan Trạch trong đầu Tiết Diệc Sâm, cho nên đó là dáng vẻ Tô Hoan Trạch mặc áo khoác dài và đeo kính, đứng ở cửa thang máy mỉm cười với cậu. Khi nhìn thấy hình ảnh này trái tim cậu bỗng lệch nhịp, cậu không biết có phải mình đã bắt đầu rung động từ giây phút này rồi hay không, chỉ biết ngơ ngác nhìn từng nét biểu cảm trên mặt Tô Hoan Trạch lúc đó.
Tiết đến từ tương lai đi quanh Tô Hoan Trạch như đang đánh giá, lông mày nhíu chặt lại. Anh ta thở dài một hơi rồi biến mất khỏi căn phòng, ảo ảnh của Tô Hoan Trạch cũng biến mất ngay lúc đó.
Cậu vẫn nằm trên mặt đất quan sát sự thay đổi xung quanh, biết buổi gặp mặt hôm nay đã kết thúc rồi. Cậu bật dậy từ trong giấc ngủ, phát hiện trán mình đầy mồ hôi lạnh. Cậu lau mồ hôi xong thì đưa mắt nhìn điện thoại, bây giờ đang là 4 giờ 35 phút sáng.
Trên màn hình hiển thị thông báo tin nhắn: Tôi cũng nhớ cậu lắm.
Cậu biết đây là tin nhắn của ai.
Nhìn dòng chữ này, cậu vừa trợn tròn mắt vừa nở nụ cười, cảm giác này rất ư phức tạp. Cậu chợt cảm thấy bản thân mình phải chết đi sống lại cả đêm khó chịu như vậy trong hệ thống cũng đáng lắm. Bất tri bất giác, cậu đã thích người kia đến như vậy rồi sao?
Cậu cũng không biết sau này liệu Tô Hoan Trạch sẽ trở thành khôi giáp hay điểm yếu của mình.
*
Hôm trước ngày thi đấu, thầy Ngô gọi điện thoại bảo Tiết Diệc Sâm đừng quay lại trường vì sợ cậu bị cảm vì ngủ trong ký túc xá quá lạnh, sẽ có giáo viên đến tận nhà đón cậu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không muốn trở về cái phòng ngủ lạnh lẽo không có Tô Hoan Trạch ấy.
Thứ bảy đó cậu dậy rất sớm, sau khi gọi điện thoại cho thầy Ngô xong thì lấy đồ rồi xuống lầu đợi, chưa được bao lâu đã thấy một con xe quen thuộc.
Khi cậu lên xe, thầy Ngô vẫn đang cảm thán: “Thằng nhóc này xa xỉ quá rồi đó, dám thuê nhà ở đây luôn, tôi nghe vảo nơi này rất đắt đỏ.”
“Tiền thuê nhà rất hợp lý, em thuê một căn gồm phòng ngủ và phòng khách rộng hơn 50 mét vuông chỉ có hai ngàn tệ một tháng thôi.”
“Hai ngàn?!” Thầy Ngô ngạc nhiên hỏi lại, sau đó lẩm bẩm một câu, “Có không ít thầy cô trong trường thuê nhà ở đây, một căn với nội thất đơn giản gồm một phòng phải hai ngàn rưỡi một tháng, hai gian ít nhiều gì cũng ba ngàn hai đổ lên, chỉ cần trang trí sơ sài và đầy đủ tiện nghi thì giá cắt cổ luôn đấy.”
Tiết Diệc Sâm có hơi bất ngờ, cái căn cậu thuê rất sang trọng, đầy đủ gia dụng và nội thất. Cậu chợt nhớ đến Tô Hoan Trạch, cúi đầu nhắn tin cho cậu ta: “Chỗ ở của tôi là cậu tìm giúp, hay là?”
Có lẽ lúc này Tô Hoan Trạch vẫn chưa ngủ dậy nên không thể trả lời ngay được.
Cậu đến đài truyền hình và chỉnh lý xong xuôi thì Tô Hoan Trạch mới nhắn lại: Vương Túc tìm.
Bác Sĩ Tiết: Nói thật đi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng.
Một lúc sau, Tô Hoan Trạch ngoan ngoãn trả lời: Là nhà của tôi.
Cậu cảm thấy rầu rĩ, cậu chẳng biết gì về Tô Hoan Trạch cả, không biết tên này đã âm thầm giúp đỡ cậu bao nhiêu, còn làm gì mà cậu chưa biết nữa không. Cậu không muốn tức giận với Tô Hoan Trạch, chỉ rep lại: Sau này không được giấu giếm tôi nữa đấy.
Thất Tội: Được,
Ngay khi gửi tin nhắn đi, có nhân viên công tác đến hỏi Tiết Diệc Sâm: “Cậu có thể biểu diễn một tiết mục không?”
“Có cả phần trình diễn tài năng nữa ạ?” Cậu ngạc nhiên hỏi lại.
“Trong tập cuối cùng sẽ có giai đoạn kéo phiếu bầu, chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền thì các cậu cũng được chia một phần.”
“Bọn tôi cũng đâu được phát sóng trực tiếp...”
“Trong buổi bế mạc cuối năm thì top mười sẽ quay trở lại, sau đó sẽ ghi hình thêm một buổi livestream.”
Tiết Diệc Sâm cảm thấy nó rất phức tạp nên không hiểu gì, cũng không gặng hỏi nữa mà nói: “Có thể hát được không?” Cậu không có điều kiện học hỏi nhiều thứ và đa tài đa nghệ như những bạn học khác trong trường. Cậu chỉ có chất giọng hay, hát đúng nhịp và vài thứ lặt vặt mà Tiết đến từ tương lai đã dạy.
“Cũng được, cậu chuẩn bị xong thì báo tên ca khúc cho chúng tôi, có thể đến lúc đó lại cần thiết.”
“Được.” Cậu trao đổi với nhân viên công tác xong thì được gọi đi ghi hình.
Vòng này đã loại trừ được bốn thí sinh nhưng số câu hỏi vẫn không hề giảm đi, thành tích hiện tại của cậu đang là hạng hai nhưng vẫn đang đứng trên cái bục số một như trước. Những thí sinh khác cũng không phải dạng vừa đâu, thực lực đỉnh của chóp. Dù gì đi nữa cũng là những học bá được chọn ra từ các trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, không thể nào đánh giá thấp bọn họ được.
Trong tập này, Tiết Diệc Sâm đã vô cùng cẩn thận, dù rất cố gắng nhưng vẫn tụt mất một hạng. Điều này khiến cậu cảm thấy ảo não, dù sao cậu cũng có khả năng vừa nhìn đã nhớ và tốc độ sách gấp ba người bình thường nhưng vẫn chưa đủ nỗ lực.
Dám hỏi những thí sinh này có mấy ai được như cậu? Hết phát sóng trực tiếp, viết tiểu thuyết rồi còn đi làm người mẫu, đã vậy còn yêu đương!?
Ghi hình xong, cậu tự giác kiểm điểm bản thân. Nhưng thầy Ngô vẫn luôn cổ vũ như một người cha già hiền từ, sợ gây áp lực tâm lý khiến Tiết Diệc Sâm ảnh hưởng không tốt đến buổi ghi hình ngày mai.
Vừa về đến nhà, cậu đẩy cửa đi vào. Đang cởi giày thì nghe có tiếng mèo kêu, sau đó nhìn thấy Tô Hoan Trạch đang mặc đồ ngủ ló đầu ra khỏi phòng ngủ nhìn cậu rồi bước nhanh đến cửa.
Cậu hoảng hốt, đóng cửa lại và hỏi: “Sao cậu vào đây được vậy?”
“Đây là nhà của tôi mà.”
“À nhỉ, nghe vô lý nhưng rất thuyết phục.” Cậu thay giày xong thì đi thẳng vào nhà vệ sinh định rửa chân, suốt khoảng thời gian ở đài truyền hình, cái chân của cậu hết nóng rồi lạnh đủ kiểu con đà điểu, vớ cũng ướt mèm.
Tô Hoan Trạch như cái đuôi bám theo cậu đến cửa nhà vệ sinh, nhìn cậu rửa mặt.
“Tôi không biết cậu đến nên trên đường về chỉ mua một phần bún, cậu muốn ăn gì thì tự đi mà gọi.” Tiết Diệc Sâm vừa rửa chân vừa nói.
“Ờm.”
“Cậu nói căn nhà này là của cậu, có phải nên cho tôi một cái giá thuê hữu nghị hơn không, coi như phòng này hai người chúng ta ở ghép.”
“Cậu thích thì tặng cậu luôn cũng được.” Tô Hoan Trạch cũng chẳng thiếu mấy căn hộ nhỏ này nên không hề để ý, dù sao cậu ta cũng có nhiều nhà lắm.
“Không cần, bớt mỗi tháng năm trăm là được.”
Vẻ mặt Tô Hoan Trạch trở nên dịu dàng, cậu ta biết Tiết Diệc Sâm muốn tiết kiệm tiền nhưng cố tỏ vẻ bản thân không chiếm hời của ai cả. Trông thú vị phết, lúc này mới gật đầu đồng ý một cách dễ dàng: “Được thôi.”
Sau khi Tiết Diệc Sâm tắm rửa sạch sẽ thì dùng khăn lau sạch nước, đến trước mặt Tô Hoan Trạch rồi chủ động ôm eo cậu ta, dùng mặt cọ vào bả vai người kia: “Tôi vẫn luôn cảm thấy Bệnh Nhân nhà tôi cao quá chừng luôn ấy.”
Tô Hoan Trạch cũng mở rộng vòng tay ôm lấy cậu, chỉ mấy ngày không gặp mà hai người đã nhớ nhau vô cùng, đây là thứ cảm xúc trước giờ Tiết Diệc Sâm chưa từng có.
Hai người ăn đồ ăn ngoài, Tô Hoan Trạch đặt vé xem chương trình ngày mai, bởi vì không có minh tinh gì với cả đây chỉ là chương trình nhỏ của đài địa phương nên vé vào cửa cũng không đắt lắm, trong trận thi đấu cuối cùng này Tô Hoan Trạch muốn được ở bên cạnh Tiết Diệc Sâm.
“Hôm nay tôi chỉ cao hơn người hạng bốn 5 điểm, cách một câu hỏi thôi đấy.” Tiết Diệc Sâm ăn bún xì xụp, lúng búng nói, “Thật ra điểm cả bốn người không quá chênh lệch, nên tập sau tôi có thể lọt vào top ba hay không cũng khó nói lắm. Hạng bốn là ngán ngẩm nhất, đã kiên trì đến tận đây rồi mà không có chút tiền thưởng nào luôn, nghe có chán không chứ?”
“Cậu đã giỏi lắm rồi.”
“Ừm, he he, thầy Ngô đã bảo năm nay sẽ xin học bổng đặc biệt cho tôi tiếp, nhưng hy vọng không lớn lắm, cho dù tôi đứng đầu thì phần thưởng cũng vẫn là những thứ được phát trong tiệc cuối năm, còn lại thì không có gì nữa. Nhưng thầy Ngô cũng nói kỳ sau sẽ xin cho tôi vào hội học sinh để tôi lấy được danh hiệu học sinh ba tốt, phấn đấu được cộng thêm điểm danh dự trong kỳ thi tuyển sinh.”
Nhắc tới chuyện thi đại học, động tác của Tô Hoan Trạch ngưng lại một nhịp, ngẩng đầu nhìn Tiết Diệc Sâm đầy trông chờ.
Cậu thử đọc tâm tư của Tô Hoan Trạch thì nghe được một câu: “Cậu ấy giỏi giang như vậy, liệu có bỏ rơi mình không?”
Xem ra trong mắt Tô Hoan Trạch thì Tiết Diệc Sâm vừa cực kỳ giỏi giang vừa đẹp trai lai láng, tính cách còn rộng rãi và học tập cũng rất tốt, đầu óc cũng rất thông minh, mọi thứ đều khiến cậu ta thấy thích, thậm chí đôi lúc sẽ cảm thấy tự ti.
Tiết Diệc Sâm ăn bún, chợt nói một câu: “Tôi còn phải cố gắng hơn nữa mới xứng với con nhà giàu như cậu đó.” Coi như cũng đang an ủi ha.