Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 74: Chương 74




Ban đầu Tô Hoan Trạch còn định cân nhắc có nên tham gia tiệc tùng với bọn họ hay không, ai ngờ cuối cùng mấy hoạt động sau đó toàn do một mình Tô Hoan Trạch thu xếp.

Lúc rời khỏi trường quay, Tô Hoan Trạch đã gọi một cái xe bus đến. Trên thân xe còn in dòng chữ khách sạn XXX, vừa nhìn là biết xe chuyện dụng của khách sạn rồi. Chiếc xe đủ chỗ để chở hết 40 con người rời đi.

“Tôi còn tưởng anh bạn con nhà giàu này sẽ gọi một hàng xe BMW đến đón chúng ta đấy chứ!” Tháng Hai Đen Tối ngồi trong xe, nói đùa với Tiết Diệc Sâm.

Tiết Diệc Sâm bênh vực người của mình, nghe Tháng Hai Đen Tối nói vậy thì đáp lại: “Ông tưởng đang đón dâu ngày kết hôn đấy à, còn đòi một hàng xe BMW nữa cơ. Bệnh Nhân nhà tôi đâu phải công ty tổ chức tiệc cưới.”

Tô Hoan Trạch ngồi bên cạnh cậu, nghe cậu bảo “nhà tôi” thì vui như mở cờ trong bụng.

Tháng Hai Đen Tối nghe vậy cũng phì cười, nói khẽ với Tiết Diệc Sâm: “Cậu bạn học này của ông lắm tiền thật đấy...”

Bây giờ bọn họ đang rời khỏi đài truyền hình, di chuyển đến một quán bar. Còn chưa đến nơi đã dứt khoát bao nguyên quán người ta, nói cứ treo biển đóng cửa trước. Bọn họ có thể quẩy trong đó xuyên đêm, tất cả chi phí đều do Tô Hoan Trạch bỏ ra.

“Đúng là tên ngốc lắm tiền.” Tiết Diệc Sâm cũng cho là như vậy, trước đây Tô Hoan Trạch cũng từng nhận xét bản thân mình với cậu thế mà.

Đến quán bar, cả đám bắt đầu ồn ào. Tiết Diệc Sâm là nhân vật chính nên bị đám người này giày vò đến mức kiệt sức, hết bắt cậu hát cho mọi người nghe lại bảo cậu nhảy.

“Nhảy bài Little apple ấy!”

Tiết Diệc Sâm từ chối: “Tôi điềm tĩnh thế này, nghĩ sao mà nhảy điệu quảng trường được!”

“Vậy nhảy Gokuraku Jodo đi!”

Tiết Diệc Sâm tiếp tục cự tuyệt: “Trông ngổ ngáo lắm bỏ qua đi, anh Tiết đây là một người đàn ông máu lửa đấy nhá!”

“Vậy bắn rap đi.”

Tiết Diệc Sâm bó tay, đành phải đồng ý lên làm DJ tạm thời.

Tháng Hai Đen Tối đề nghị livestream buổi gặp mặt offline của bọn họ nên bảo Tiết Diệc Sâm mau thay đồng phục học sinh ra vì sợ gây ảnh hưởng đến thanh danh của nhà trường. Cậu mượn một cái áo sơ mi trắng của bartender trong quán bar mặc vào, cũng vừa vặn đó nhưng mà hơi mỏng nên hạt đậu trên ngực lấp ló trông vô cùng lẳng lơ.

May là ánh đèn quán bar mờ ảo, không thể thấy quá rõ ràng nên cậu cũng không để bụng.

Hầu hết mọi người đều đang độ trẻ trung, chỉ có dân văn phòng lớn hơn nhưng cũng chỉ tầm 25, 26 tuổi. Còn nhỏ hơn thì có học sinh cấp ba, ai nấy đều quẩy rất nhiệt tình, chỉ mới gặp nhau lần đầu mà hòa chung với nhau.

Tô Hoan Trạch ngồi sát trong góc hết sức có thể, chỉ dõi mắt nhìn Tiết Diệc Sâm đang hùa theo đám người này quay qua quay lại như chong chóng.

Tháng Hai Đen Tối là một người ham uống rượu, biết toàn bộ chỗ rượu ở đây đều miễn phí, trái cây muốn ăn bao nhiêu cũng được và đồ nhắm muốn gọi gì thì gọi nên thưởng thức thêm vài loại rượu, còn livestream reaction về hương vị của chúng.

Chẳng mấy chốc Tháng Hai Đen Tối đã hơi chếnh choáng, vừa cầm micro livestream vừa ngồi lê đôi mách với những người xung quanh: “Chắc mọi người đều biết tôi là người miền Nam nhỉ, nhưng tôi học đại học gần đây.”

“Biết!” Có người nào đó đáp lại.

“Lúc tôi mới quen Bác Sĩ, cậu ấy đã rất sốc khi nghe người phương Nam bọn tôi tắm rửa mà không kì cọ nên lập tức tặng cho tôi một món quà. Đây cũng là món quà đầu tiên cậu ta tặng tôi, khi nhận được tôi đã vô cùng kích động. Vừa mở ra đã thấy một vật thể lạ, tôi hỏi cậu ta đây là cái gì thì cậu ta bảo đây là khăn tắm. Tôi hỏi tặng tôi cái này làm gì thì cậu ta bảo để chà xát. Bọn tôi chat bằng văn bản mà, lúc đó tôi nghĩ cái từ này sao mà lạ quá. Tôi không biết nó có ý gì nhưng cũng không dám hỏi vì sợ bị cậu ta đánh giá.”

Có mấy người hiểu ra nên cũng cười rộ lên, Tháng Hai Đen Tối nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Thế nên tôi lên mạng tra thử cái từ chà xát này là gì, tra ra mới biết nó có nghĩ là kì cọ! Đọc là ʨa̤ː˨˩ saːt˧˥! Là từ địa phương đấy. Tôi dùng nó xong thì không khác gì phát hiện ra thế giới mới cả.”

(Chỗ này chém vì tác giả dùng từ địa phương bên Trung.)

Tiết Diệc Sâm đứng ở quầy bar bày trái cây lên đĩa với mấy cô gái, nghe Tháng Hai Đen Tối nói vậy thì cho anh ta một cái hôn gió khiến Tháng Hai Đen Tối tức đến mức gào lên chửi rồi chĩa camera về phía Tiết Diệc Sâm, livestream dáng vẻ hiện tại của cậu.

Trong phòng phát sóng trực tiếp có người spam muốn đến tham gia, Tháng Hai Đen Tối báo địa chỉ để mọi người nhanh chân đến đây, chỉ cần nói fan của Tiết Diệc Sâm thì có thể vào. Bấy giờ mới cho Tô Hoan Trạch lên hình và nói: “Hôm nay cậu bạn Bác Sĩ con nhà giàu của Tiết Diệc Sâm mời khách, một mình cậu ấy đài thọ toàn bộ chi phí đấy! Ngầu không nào, có phong thái tổng tài bá đạo quá nhỉ?”

Vì quay bằng điện thoại di động nên khung cảnh tối tăm, Tháng Hai Đen Tối ngồi hơi xa Tô Hoan Trạch nên hình ảnh quay được vô cùng mờ ảo, chỉ có thể thấy rõ đường nét. Nhưng chỉ với khí chất và thân hình này thôi cũng đủ để người khác có thể hình dung ra được.

Tháng Hai Đen Tối ầm ĩ đòi Tiết Diệc Sâm phải nhảy nhót, ngay lúc đầu cậu đã được yêu cầu như vậy nhưng vẫn luôn tránh né thành công. Lúc này có người đứng ra dẫn đầu nên Tiết Diệc Sâm biết mình không thể trốn được nữa, nhưng cậu vẫn một mực khước từ.

“Vậy đi, tôi không biết nhảy, hơn nữa dáng người tôi mà nhảy nhót trông lạ lắm nên tôi sẽ biểu diễn pha chế cho mọi người xem nhé.” Tiết Diệc Sâm nói xong thì mượn một ít dụng cụ từ chỗ nhân viên pha chế và biểu diễn ngay trước mắt mọi người.

Vốn dĩ Tiết đến từ tương lai cũng từng làm bartender. Nhờ vào thao tác nhanh nhẹn, điển trai và nói năng lưu loát mà anh ta lập nghiệp bằng cái nghề này, tất nhiên năng lực không tồi chút nào. Mấy lần lên lớp trước, Tiết đến từ tương lai đã dạy nó cho Tiết Diệc Sâm để nếu chẳng may sau này cậu không làm nên trò trống gì, không có tiền ăn cơm thì còn có thể làm việc ở quán bar, coi như kiếm sẵn đường lui giúp cậu.

Kỹ thuật pha chế rượu của Tiết Diệc Sâm lúc này cũng chỉ ở mức tàm tạm. Ngoài việc lắc bình, xoay chai với biên độ một vòng rưỡi để rót rượu thì còn có thể để cái chai đứng thằng trên mu bàn tay. Nhưng vì không thường xuyên luyện tập nên trình độ không mấy chuyên nghiệp. Cũng may là cậu cũng có năng khiếu, thân thể phối hợp nhuần nhuyễn nên dù vậy vẫn có thể lòe thiên hạ. Mỗi một thao tác của cậu đều thu hút tiếng trầm trồ của mọi người.

Cậu biểu diễn xong thì lè lưỡi, cầu xin mọi người rộng lượng buông tha cho mình rồi nhanh chóng đi tìm Tô Hoan Trạch.

Nãy giờ Tô Hoan Trạch ngồi trong góc nhìn cậu, thỉnh thoảng lại làm một điếu nên trong gạt tàn đã có bốn năm mẩu thuốc lá. Thấy cậu đến gần, vẻ mặt của cậu ta tươi tắn hơn nhiều: “Cậu có mệt không?”

Dù sao cậu cũng phải dậy sớm đi ghi hình, bây giờ phải quẩy suốt đêm nên đương nhiên phải lo lắng rồi.

“Vẫn ổn, nghĩ đến việc mai là được buông thả rồi nên vui lắm. Có vài người về trước rồi, bây giờ cũng chín giờ nên bọn họ cũng đã thấm mệt.”

“Tôi có thể sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho những người từ nơi khác đến không có nơi ở.”

“Tôi hỏi rồi, mọi người đã tự sắp xếp ổn thỏa hết nên không cần để một đứa học sinh cấp 3 như tôi phải lo việc này đâu.” Tiết Diệc Sâm nói xong thì lấy ly đồ uống trên bàn nhấp một ngụm, rõ ràng đó là cái ly mà Tô Hoan Trạch đã uống. Cậu không thèm để bụng, hôn cũng hôn rồi mà để ý cái này làm chi nữa?

Cậu hỏi Tô Hoan Trạch, “Bao một đêm ở đây hết bao nhiêu, khi về tôi sẽ trả lại cho cậu.”

Cậu vừa mới nhận thưởng nên túi tiền rủng rỉnh, nói chuyện vô cùng tự tin.

“Quán này của nhà tôi.”

“Đệt, sản nghiệp nhà cậu nhiều lĩnh vực quá vậy. Ngoài trung tâm mua sắm, bar, quán karaoke thì còn gì nữa không?”

“Còn khách sạn và rạp chiếu phim nữa.”

Tiết Diệc Sâm giơ ngón cái, nhưng vẫn nói với cậu ta: “Nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến doanh thu chứ, chồng đây bù đắp tổn thất cho cậu nhé.”

“Cậu đó...” Tô Hoan Trạch đột nhiên thở dài rồi không nói gì nữa.

“Tôi sao chứ?” Cậu không hiểu nên hỏi lại.

“Không có gì.”

Tiết Diệc Sâm cười lạnh, cậu tưởng ông đây không có cách à? Cậu lập tức lắng nghe suy nghĩ của Tô Hoan Trạch thì nghe được một câu thế này: “Ầy, phải làm thế nào cậu ấy mới ngoan ngoãn thừa nhận mình là chồng cậu ấy đây nhỉ?”

Thừa nhận cái quần què ấy! Cậu cong queo rồi, không lẽ còn định giậu đổ bìm leo để cậu ở dưới luôn cơ à? Có cái nịt á, vì vậy cậu giả ngu, dù sao chuyện này cũng không thể nào nhân nhượng được.

Qua mười hai giờ thì có thêm vài người đến, cũng có mấy tốp người rời đi. Bấy giờ mọi người chuẩn bị giải tán, Tô Hoan Trạch sắp xếp xe đưa mọi người về. Cuối cùng chỉ còn mỗi hai người họ đứng trước cửa quán bar, do dự một lúc vẫn vào trong lại.

Nhân viên đang dọn dẹp khắp nơi, hai người họ ngồi xuống trước quầy bar định nghỉ ngơi một lúc.

Khi Tiết Diệc Sâm đang thu xếp đồ đạc thì vô thức nhìn hành trình của Tô Hoan Trạch trong mấy ngày qua. Tuy hôm qua Tô Hoan Trạch đã về rồi nhưng cậu vẫn phải chuẩn bị cho cuộc thi nên toàn bỏ mặc Tô Hoan Trạch, bây giờ phải bù đắp mới phải, không thì chẳng khác gì một người bạn trai tồi tệ cả.

Theo những gì Tô Hoan Trạch nói thì sau khi cậu ta về nhà đã được dẫn sang thành phố B để tham gia một buổi tiệc tối và ở lại đó vài ngày. Những nơi ăn uống, du lịch đều hiển thị rất rõ ràng trên hệ thống, nhưng rồi cậu chợt nhíu mày. Bởi vì sau khi Tô Hoan Trạch quay lại thì không hề về nhà và cũng không đến chỗ của Tiết Diệc Sâm mà lại về quê của cậu, cũng là nơi mà cha Tiết khốn nạn đang ở.

Cậu biết đây không phải là chuyện trùng hợp, cũng không phải Tô Hoan Trạch muốn đến ghé thăm nơi cậu lớn lên. Nhất định cậu ta đến đó để làm gì đó.

Rõ ràng trước đây cậu đã nhắn tin bảo Tô Hoan Trạch rằng sau này có chuyện gì cũng phải nói cậu nghe và phải nói thật nhưng bây giờ cậu ta lại giấu giếm chuyện này?!

Cậu cảm thấy hơi phiền muộn nhưng vẫn giả vờ lơ đãng dò hỏi Tô Hoan Trạch mấy ngày nay cậu ta ở đâu, câu trả lời cậu nhận được vẫn là thành phố B, không hề nhắc đến việc đến quê của cậu.

“Cậu về quê tôi làm gì?” Cậu dứt khoát hỏi thẳng.

Tô Hoan Trạch giật mình, kinh ngạc nhìn cậu, không biết sao cậu có thể biết được chuyện này và đã hay từ bao giờ. Lập tức ngây người không biết nên trả lời thế nào mới phải.

“Cậu không chịu nói? Cậu muốn tôi gọi cho anh Vương đúng không?” Tiết Diệc Sâm chất vấn.

“Không cần đâu...” Tô Hoan Trạch lắc đầu, sau đó lấy điện thoại ra cho cậu xem một tấm ảnh. Trên ảnh là một bản hợp đồng, khi cậu phóng to lên để đọc những điều khoản trên đó suýt chút nữa đã tức đến mức bốc khói.

Đây là một bản hợp đồng cắt đứt quan hệ cha con, từng điều khoản đều vô cùng chi tiết. Sau khi cha Tiết khốn nạn và Tiết Diệc Sâm đoạn tuyệt thì cậu không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ông ta, và cha Tiết khốn nạn không được quầy rầy đến Tiết Diệc Sâm nữa, cả đời này hai người họ không còn quan hệ gì hết.

Nhưng cái giá phải trả là Tô Hoan Trạch đưa cho cha Tiết khốn nạn một trăm ngàn tệ tiền mặt!

Tác giả có lời muốn nói:

Việc này để chứng tỏ rằng bệnh nhân đã tận tình tận nghĩa rồi, ngặt nỗi cha Tiết khốn nạn được voi đòi Hai Bà Trưng thì đừng có trách cậu ta không cho ông ta biết thế nào là lễ hội. Vẫn còn vả mặt ông ta tiếp nên đừng có lo, truyện vẫn chưa kết thúc được đâu~

Little Apple

https://youtu.be/Hnx8dajOeiI

Gokuraku Jodo

https://youtu.be/BEULybZnLO8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.