Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 42: Chương 42: Ngọt x14




Khi Kiều Hoan đưa điện thoại di động mới cho Tiết Diệc Sâm thì còn phải kèm theo cái sim mới hoàn toàn, cô nàng nhờ người khác mua hộ rồi gửi qua ngay trong ngày, mà số này chỉ có một mình Kiều Hoan biết.

Vậy mà Tiết Diệc Sâm cũng chỉ nhìn lướt qua chứ cũng chẳng khởi động máy lên thì đã bỏ lại vào trong hộp rồi. Ông bà ta có câu của biếu là của lo, cậu sẽ không nhận cái điện thoại này. Hoàn cảnh lúc đó không tiện để cậu có thể đưa lại ngay lập tức.

Tiết tự học ca chiều cậu lại bị thầy Ngô lùa đến thư viện, lần này thư viện không được bao nhiêu mống, bầu không khí yên ắng đến mức quái đản, cậu mới vừa đến chưa được bao lâu đã quay xe. Thầy Ngô hỏi lý do tại sao cậu quay về, cậu đáp: “Chỉ có một mình em ngồi đọc sách trong thư viện mà bật nhiều đèn quá, em sợ tốn kém tiền điện nên mượn mấy quyển về đây đọc.”

“Ồ...” Thầy Ngô nghĩ cũng có lý nên sau đó không hề nhắc chuyện đến thư viện nữa, nhưng vẫn đốc thúc cậu để tâm đến cuộc thi, tiếp tục đọc sách.

Trong giờ tự học buổi tối, đến ca trực tiết tự học của giáo viên chủ nhiệm lớp khác, đám học sinh lớp 9 được dịp bung lụa. Không biết đứa nào trong lớp bày ra ý tưởng chơi cái trò thỉnh bút tiên cũ rích từ thời xa lắc xa lơ...

Cả đám líu ríu tập trung lại chơi trò chơi, còn tắt mấy cái đèn cho phù hợp với bầu không khí nữa chứ.

Tiết Diệc Sâm ngồi ngay trong phạm vi đèn tắt, đọc sách sẽ ảnh hưởng xấu đến mắt nên cũng sang đó hóng hớt, chẳng mấy chốc lòng hứng thú cũng bị khơi dậy, nhìn quanh quất khắp nơi thì bắt gặp Tô Hoan Trạch đang ngồi ở chỗ của mình nên lôi kéo cậu ta chơi với cậu.

Tô Hoan Trạch còn đang đọc tiểu thuyết bằng điện thoại, thấy dáng vẻ phấn khích của Tiết Diệc Sâm thì không nỡ lòng từ chối, nhưng cậu ta lại nói: “Tối đến có sợ cũng đừng tìm tôi đấy.”

Cậu ta nói không lớn cũng chẳng nhỏ, khiến mấy đứa xung quanh quay lại nhìn cậu làm Tiết Diệc Sâm ngại thấy mồ, cậu bèn đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu lắm lời quá đi, ai sợ cơ chứ, tôi phải vớt vát mặt mũi lại mới được.”

Tô Hoan Trạch không cự tuyệt nữa, nhìn Tiết Diệc Sâm hăng hái vẽ trận đồ trên giấy trắng.

Bạn cùng bàn của Bao Sảng quay lại nhìn hai người bọn họ rồi đưa ra gợi ý: “Một nam một nữ cầm bút hợp lý hơn á.” Ý bảo để Tiết Diệc Sâm và Bao Sảng cùng nhau cầm bút.

Tô Hoan Trạch dứt khoát từ chối: “Không cần đâu.”

Tiết Diệc Sâm lại hỏi: “Có phải nên chơi cái trò này lúc 12 giờ đêm không nhỉ? Không phải giờ đấy địa ngục mới mở cửa ư?”

“Không phải, nghe bảo nên thỉnh trước nửa đêm chứ mà thỉnh sau nửa đêm chỉ gọi cô hồn dã quỷ đến thôi đó.”

Cậu nghe vậy không khỏi hào hứng hơn, cầm một cây bút với Tô Hoan Trạch. Bàn tay hai người đều rất lớn, cũng không đan mười ngón tay vào nhau như lẽ thường nên cây bút lắc lư và vẽ ra những đường nét ngả nghiêng, cả tối đó chẳng mời được cái gì đến. Thế mà Tiết Diệc Sâm vẫn rất thích thú, còn tin sái cổ.

Tô Hoan Trạch hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, sau khi tiếng chuông hết tiết tự học vang lên bèn thu dọn đồ đạc, ai ngờ lại thấy Tiết Diệc Sâm thận trọng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cả buổi, cậu ta cũng dõi mắt nhìn theo thì nghe Tiết Diệc Sâm căng thẳng hỏi: “Cậu nói xem cái người mà chúng ta mời đến, có khi nào đang đứng ngoài cửa sổ nhìn hai chúng ta không?”

“Cũng có thể.” Cậu ta trả lời qua loa, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, quấn dây sạc dự phòng xong thì nhét vào trong cặp.

Ngay lúc đó, bỗng nhiên Tiết Diệc Sâm túm lấy cổ tay áo đồng phục của cậu ta, khẽ hỏi: “Chúng ta về chung nhé.”

Động tác của cậu ta khựng lại, biết tên nhóc này sợ rồi nên không khỏi mừng thầm trong bụng, nhưng không biểu hiện ra mặt mà chỉ vào cái túi bên cạnh do Kiều Hoan đưa tới: “Được thì được đó, vậy tôi trả thứ kia giúp cậu nhé?”

“Được được được.” Bây giờ Tiết Diệc Sâm chỉ thấy hứng thú với Kiều Hoan chứ chưa đến mức thích nên cũng không thèm để ý chuyện này.

Lúc này vẻ mặt của Tô Hoan Trạch mới dễ coi hơn, cậu ta đeo cặp của mình rồi cầm cái túi giấy kia lên, ròi khỏi phòng học cùng Tiết Diệc Sâm. Khi vừa đến ký túc xá thì đèn đường cứ chớp nháy khiến Tiết Diệc Sâm cảm thấy căng thẳng quá chừng, cậu chỉ mải chú ý đến đèn đường nên không thấy Kiều Hoan đứng chờ cách đó không xa.

Nhưng dù Tiết Diệc Sâm không thấy thì Tô Hoan Trạch lại thấy, cậu ta nói với Tiết Diệc Sâm: “Hình như sau lưng chúng ta có tiếng động kỳ lạ đúng không?”

Sau đó cậu ta thấy Tiết Diệc Sâm như bị lửa xém đến mông, co cẳng lên chạy như bay vào ký túc xá nam, trong đó đèn sáng trưng nên cậu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Còn cậu ta đi đến trước mặt Kiều Hoan, ném túi giấy cho Kiều Hoan; “Đừng tặng nữa, cậu ấy không cần đâu.”

Kiều Hoan đón được túi, trông có vẻ không vui, cô nàng không thể nào chạy vào ký túc xá được nên nói với Tô Hoan Trạch: “Cậu gọi cậu ấy ra đây giúp tôi, tôi muốn nghe chính miệng cậu ấy nói, hơn nữa tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

“Không giúp!”

“Sao cậu đáng ghét qua vậy, lần nào cũng vì cậu nên tôi chẳng nói chuyện với cậu ấy được mấy câu cả!”

“Hai người không hợp nhau, nếu nhà cậu biết cậu tiếp xúc với kiểu con trai như vậy, nhất định sẽ quậy tung lên.”

“Tô Hoan Trạch, tôi cảnh cáo cậu đó. Đừng có mà mách lẻo với người trong nhà của tôi!” Kiều Hoan to tiếng đe dọa.

Quả thật điều kiện gia đình Kiều Hoan khá giả, cô nàng cũng là một vị thiên kim tiểu thư. Nhưng ba mẹ cô nàng là thương nhân nên luôn để tâm đến lợi ích, nhất định sẽ không để cô nàng ở bên cạnh một người con trai nghèo khổ. Ở trong mắt những người đó, Tiết Diệc Sâm chẳng khác gì ăn bám nhà vợ nên chắc chắn sẽ bị khinh thường, cho dù đến cửa ở rể thì bọn họ cũng chả cần.

Mặc dù Kiều Hoan chủ động tiếp cận Tiết Diệc Sâm, nhưng ở bên cạnh gã nghèo như vậy thì quá phí hoài thanh xuân của Kiều Hoan, đương nhiên phải sớm ngăn cản rồi.

Bản thân Kiều Hoan vốn thích mấy anh chàng đẹp trai, cô nàng còn trẻ nhưng tính cách kiêu kì, mấy cậu ấm kiêu căng, ngạo mạn cô nàng thấy nhiều rồi nên không thèm để vào mắt. Bình thường Kiều Hoan thích đu idol nên tiêu chuẩn cao hơn người khác rất nhiều, đột nhiên phát hiện trong trường có người đẹp trai không thua kém gì minh tinh, tất nhiên sẽ cảm thấy có hứng thú và muốn làm quen với người ta.

Nhưng mọi chuyện không hề suôn sẻ tí nào, mọi khi Tô Hoan Trạch luôn phớt lờ cô nàng, nay lại gây rắc rối đủ đường khiến Kiều Hoan tức đến mức nhảy dựng lên.

“Tùy tâm trạng.” Tô Hoan Trạch nói xong thì đi thẳng vào ký túc xá, hoàn toàn không quan tâm đến Kiều Hoan đang giãy đành đạch lên đằng sau.

Vừa bước vào tòa nhà ký túc xá thì thấy Tiết Diệc Sâm đang đứng ngoài phòng quản lý tầng một, nghiêng người dựa vào cửa sổ nói chuyện phiếm với giáo viên quản lý, thấy cậu ta bước vào thì phàn nàn: “Sao cậu đi chậm thế? Vóc dáng to cao quá nên nặng nề không đi nổi đúng không?”

Hoàn toàn không nhớ chuyện Tô Hoan Trạch còn cầm túi giấy.

“Cậu có thể lên đó trước.”

“Lên cái gì mà lên, cậu quên chuyện đèn cảm ứng trên tầng sáu bị hỏng rồi sao? Hơn nữa càng lên cao thì càng ít người, đến lầu bảy thì để trống hơn phân nửa. Trông u ám lắm, tôi lo cậu sẽ sợ hãi.” Tiết Diệc Sâm dứt lời thì bám theo cậu ta leo lên lầu, có lẽ chơi trò chơi lúc nãy xong sợ quá nên rén không dám lên tầng một mình.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Tiết Diệc Sâm vệ sinh cá nhân trước rồi mới mở máy tính lên livestream. Cậu để Bao Sảng làm quản phòng của mình, thấy cô nàng cũng đang xem thì không chào hỏi mà tiếp tục livestream chơi game lần trước.

Chưa được bao lâu, cậu nhìn thấy Thất Tội, cậu lên tiếng chào hỏi cậu ta: “Chào mừng Thất gia về nhà.”

Lúc cậu chơi game sẽ không đọc bình luận, đặt hết sự chú ý lên trò chơi, thỉnh thoảng mới đưa mắt nhìn một cái. Bỗng nhiên thấy gì đó sai sai, bởi vì có một cái acc mới tên “Hoan Hoan không vui” tặng tên lửa lấp đầy khắp màn hình của cậu.

Tiết Diệc Sâm: “Ặc... chuyện gì đây? Bà chủ muốn tìm tôi dắt đi vượt ải ư? Hay là... thấy tôi đáng yêu quá nên đem lòng yêu tôi rồi?”

Đây là đại gia thứ hai sau Thất Tội ném quà trong phòng phát sóng trực tiếp mà khiến cậu không hiểu lý do, ngày nào cũng spam cả trăm bình luận cũng đâu bằng quăng vài món quà để streamer chú ý đến mình.

Hoan Hoan Không Vui: Tôi là Kiều Hoan đây!

Tiết Diệc Sâm: “À... là chị sao, chị đừng tặng quà nữa, tốn kém quá.” Trực tiếp đưa tiền còn tốt hơn, tặng quà lại bị nền tảng thu mất một nửa, phung phí quá chừng.

Hoan Hoan Không Vui: Tôi muốn ủng hộ sự nghiệp của cậu, làm người phụ nữ đằng sau cậu~

Cậu nghe vậy thì phì cười, nhưng vẫn tiếp tục ngăn lại: “Đừng làm vậy nữa, không cần thiết đâu. Không thì ngày mai em mời chị một bữa nhé?”

Cậu vừa hỏi câu này xong thì phòng phát sóng trực tiếp lập tức phát rồ:

Gọi Tôi Là Bé Trầm Trầm: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tửu Hương Nhất Lũ: Mời đi ăn bên ngoài ấy hả? Tôi cũng muốn đi ăn ăn với Bác Sĩ!

Nhạc Chính: Bác Sĩ có bạn gái rồi à?

Cỏ Linh Lăng: Tui không nghe, tui không nghe!

Hoan Hoan Không Vui: Nói thì phải giữ lấy lời đó, cậu không được dắt theo tên to con kia.

Tên lửa lại bị spam khắp màn hình, lần này người spam là Thất Tội. Có vẻ như hành động này đã chọc tức Kiều Hoan, vậy mà cô nàng so ai ném nhiều tên lửa hơn với Thất Tội, hai người họ điên cuồng tích lũy combo, ai cũng phải tranh cho bằng được vị trí đầu tiên trong bảng cống hiến.

Tiết Diệc Sâm: “Gì nữa vậy trời? Mọi người bình tĩnh lại, nói chuyện tử tế đã nào.”

Đây là cuộc chiến không mùi thuốc súng của phú ông và phú bà, Tiết Diệc Sâm cũng nhờ vậy mà trở thành streamer thu nhập nhiều nhất trong ngày. Cuối cùng Kiều Hoan là người đình chiến trước, còn gõ bình luận: Hừ! Tôi đi nạp thêm tiền!

Từ đầu đến giờ Thất Tội vẫn không nói một lời, chỉ lẳng lặng ném quà. Kiều Hoan không ném nữa nên cậu ta cũng dừng lại. Tiết Diệc Sâm chảng có tương lai gì hết, cầm điện thoại cúi đầu xem thử thu nhập hôm nay, suýt chút nữa vui đến mức gào lên rồi.

Lúc này Tô Hoan Trạch xuống giường rồi rời khỏi phòng ngủ. Một lúc sau, đèn trong phòng hết sáng lên rồi tắt phụt khiến Tiết Diệc Sâm sợ sun vòi.

Quay đầu lại mới nhận ra Tô Hoan Trạch không ở trong phòng, vì thế lo sợ nơm nớp nói một câu: “Đèn phòng ngủ bị chập rồi, tôi đi xem có chuyện gì không đã.” Sau đó ăn ngay combo cắt điện và mất kết nối mạng...

Cậu chỉ đành lưu lại tiến độ trò chơi rồi sử dụng điện thoại di động kết nối dữ liệu để đăng thông báo lên weibo: Mạng trong ký túc xá bị ngát đột ngột, lần sau lại live tiếp. Yêu mọi người moah moah.

Cậu đăng lên xong thì bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn quanh hành lang rồi hét lên: “Tô Hoan Trạch?”

Một lúc sau mới thấy Tô Hoan Trạch đang ngậm điếu thuốc, bước ra khỏi phòng giặt nhìn cậu.

“Về nhanh coi, phòng ngủ có ma làm Que Kem sợ đây này.” Cậu nói quá lên.

“Ồ.” Tô Hoan Trạch dập thuốc rồi thản nhiên quay lại, lúc bước vào phòng ngủ thì thấy Tiết Diệc Sâm đang tự giác dịch giường. Cậu ta không giúp đỡ mà vào toilet vệ sinh cá nhân, xong xuôi thì leo lên giường. Thấy Tiết Diệc Sâm đưa lưng về phía cậu ta, đang quấn chăn kín mít như một con sâu và nhích nhích đến gần, lúc dựa vào người cậu ta mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Ký túc xá tắt đèn nên rất yên tĩnh, khiến âm thanh trò chuyện bên ngoài hành lang thỉnh thoảng truyền đến vô cùng rõ ràng. Tô Hoan Trạch gối lên cánh tay của mình, nhìn gáy của người trước mặt.

Tóc của cậu ấy mềm lắm nhỉ... À, sao lại quên mất chuyện mình từng được xoa mái tóc này, quả thật rất mềm mại, cần cổ cũng trắng nõn. Đường chân tóc cũng rất tinh tế nữa chứ.

Hồi lâu sau, cậu ta đưa tay xoa đầu Tiết Diệc Sâm. Tiết Diệc Sâm ngủ say nên không phản kháng lại, lúc này cậu ta mới yên lòng nhích sát lại, ôm cái người mình vẫn hằng mong ước vào lòng. Chìm vào giấc mộng cùng thiếu niên đẹp đến mức thoát tục này.

*

Lúc này ý thức của Tiết Diệc Sâm đã tiến vào hệ thống, nhìn Tiết đến từ tương lai đang mải mê đùa nghịch súng ống, đồng thời giới thiệu thông tin chi tiết về mấy món vũ khí này với cậu, cả cách dùng cụ thế lẫn trường hợp nên dùng.

Tiết Diệc Sâm luôn cảm thấy mình vẫn đang là học sinh nên học cách sử dụng súng này cũng không có tác dụng gì, nhưng mà cậu lại hứng thú với mấy thứ này nên cũng nghiêm túc lắng nghe. Nhờ có plug-in nên cậu có thể nhớ kỹ toàn bộ những thứ mà Tiết đến từ tương lai giới thiệu.

Tiết đến từ tương lai dạy cậu phải (nổ súng) như thế nào và cũng chỉ cậu cách có thể nhắm chuẩn nhất, lúc Tiết Diệc Sâm đang tự mình tập luyện thì anh ta vỗ tay một cái, khung cảnh xung quanh dần thay đổi, biến thành một thao trường luyện (bắn).

“Wow, được đó chứ, có phải sẽ giống mấy trò chơi thực tế ảo, phải thực chiến bắn súng đúng không?” Tiết Diệc Sâm vừa thấy thì nhịn không được nhảy cẫng lên, đám con trai thích chơi game đều rất thích thú với mấy trò này.

“Ừm, được.”

“Thú vị đó.” Cậu nói xong thì đi dạo xung quanh, nhưng lại nghe thấy giọng điệu mất kiên nhẫn của Tiết đến từ tương lai, “Sau này đừng lười biếng như vậy nữa, tôi chẳng dạy cậu được bao nhiêu buổi nữa đâu.”

Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, hỏi: “Tại sao vậy? Anh hết tiền để nạp rồi ư?”

“Không, bây giờ tôi đang nằm trên giường bệnh, có lẽ không sống được bao lâu nữa.”

___________

Với nguy cơ cao bị covid ghé thăm lần hai này thì tui chỉ có thể cố gắng tới đây thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.