Dịch: Hoàng Hi Bình
Chuyện về Quỷ Giỏ Tre cứ như vậy tạm thời trôi qua. Tôi cũng về nhà, bởi vì vẫn còn phải đi học. Dù tôi đang ở trong lớp, nhưng đầu óc vẫn bay lên chín từng mây, luôn ngóng được một lần nữa cùng ông ngoại đi bắt quỷ. Không ngờ nguyện vọng của tôi rất nhanh đã thành hiện thực, tôi không có thời gian đến nhà ông ngoại, ngược ông ngoại tự mình đến nhà của tôi. Tôi phấn khích khỏi phải bàn. Thì ra lại có người tìm ông ngoại bắt quỷ, đồng thời người nọ còn là người trong thôn của tôi, cho nên ông ngoại bèn tới nhà của tôi ở một thời gian ngắn cho tiện.
Người đến tìm ông ngoại là Ba Núi “sinh cùng năm với ba” của tôi. Gọi ông ấy là Ba Núi là bởi vì con trai của ông ấy sinh ra a cùng năm cùng tháng cùng ngày với tôi. Ở một nơi nhỏ như Thôn Thường Sơn chuyện trùng hợp như vậy rất hiếm, vì vậy giữa hai nhà đều cảm thấy thân thiết hơn với những nhà khác. Đây cũng là phong tục của người dân trong vùng chúng tôi, không thể dị nghị. Dù tôi không thích, cũng không thể không gọi ông ấy một tiếng Ba Núi.
Tại sao Ba Núi phải đi tìm ông ngoại? Chuyện này phải kể từ năm ngoái -- khi đó con trai của Ba Núi vẫn chưa bị Ma Nước bắt đi.
Đó là kỳ nghỉ hè năm ngoái, Binh Binh, con trai của Ba Núi cùng với vài người bạn trong thôn chơi gần bờ Ao Hoa Sen. Cùng với mấy đứa trẻ tử này còn có con trâu già mà Ba Núi đã nuôi 5 năm. Ba Núi từ lâu đã muốn đổi một con trâu trẻ khỏe, dù sao mấy mẫu ruộng trong nhà không thể để bỏ hoang. Nhưng không có ai muốn trâu già, Ba Núi muốn giết trâu già bán thịt kiếm chút tiền để đổi trâu trẻ, nhưng Ba Núi chưa kịp cầm dây thừng nylon cột trâu già, thì nước mắt đã đong đầy trong hốc mắt của trâu già, từng giọt lớn rớt xuống, nó biết chủ nhân suốt 5 năm này muốn giết nó. Ba Núi vừa nhìn khiến người bạn già cùng cày ruộng rơi lệ, lại không đành lòng giết nó. Vợ của Ba Núi khuyên ông mấy lần, Ba Núi nói: “Cứ dùng nó thêm mấy năm, tuy cày ruộng chậm một chút, nhưng nhiều năm như vậy cũng có cảm tình.”
Trâu già có linh, lúc Binh Binh, con trai của Ba Núi muốn xuống ao tắm, trâu già cố chấp ghị mũi không chịu xuống ao. Nếu như đổi lúc bình thường, trâu già nhất định sẽ chạy xuống nước trước cả Binh Binh, vùi cái mõm đen vào để uống no nước. Binh Binh kêu bạn cùng kéo trâu già, dây thừng kéo chảy máu mũi của trâu già, trâu già vẫn không chịu nghe lời, dùng móng cố sức bấu mạnh vào mặt đất, hất văng một tảng bùn lớn trên bờ Ao Hoa Sen.
“Không uống thì thôi!” Binh Binh tức giận quăng bỏ dây thừng, để mặc con trâu ở trên bờ, cùng một nhóm bạn nghịch ngợm nhảy xuống nước với nhiều tư thế khác nhau.
Yến Yến là con gái, không bơi trong ao làng như một đứa trẻ quê khác, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm hù dọa bọn họ: “Tớ nghe Bà Tư nói, mắt trâu có thể nhìn thấy ma, mấy cậu coi chừng bị tha đi làm thế thân đó.”
Binh Binh bướng bỉnh nói: “Muốn tha cũng là tha ngươi nha, dung mạo ngươi đẹp, mang xuống làm Ma Nước lão bà, ha ha!” mấy cái khác đồng bọn nghe Yến Yến nhắc tới Ma Nước, khiếp khiếp không dám hạ thuỷ, lại nghe Binh Binh vừa nói, cười vang một mảnh, yên tâm nhảy vào trong nước.
Các đứa bé đều nhảy vào trong Ao Hoa Sen, tiếng cười tiếng đánh nhau vui vẻ nhất thời khiến mùa hè nóng bức trở nên mát mẻ.
Trong lúc các đứa bé đang vui vẻ, Yến Yến trên bờ quan sát bỗng nhiên chỉ vào một bờ khác Ao Hoa Sen kêu to: “Bên kia hình như có cái gì đang chuyển động!”
Phía nam của Ao Hoa Sen là bậc thang xi-măng giặt quần áo, sóng biếc nhộn nhạo, bờ phía bắc cũng là một đám hoa sen lá sen rậm rạp, xinh đẹp. Khoảng cách giữa bờ Bắc và Nam không quá 50 mét. Các bé trai đều nhìn về bờ bắc Ao Hoa Sen Yến Yến theo ngón tay của Yến Yến, lá sen thân dài cùng hoa sen run rẩy dữ dội, cứ như một con cá lớn lao qua mặt nước, vội vã đụng trúng thân sen ngâm ở dưới nước, tạo ra âm thanh “sột soạt“.
Mấy cậu bé nhát gan lập tức bò lên bờ, sợ đến tim đập thình thình. Binh Binh và mấy bé trai lớn hơn đứng ngẩn ngơ trong nước, nhìn chằm chằm lá sen bên kia.
Có thứ gì đó khuấy nước lay động lá sen “róc rách”, rồi bỗng yên tĩnh lại. Tất cả mọi người trợn mắt nhìn nơi nước gợn lên, thở cũng không dám lớn tiếng. Chờ một chút, thấy không có động tĩnh, Binh Binh cười ha ha: “Mấy đứa sợ cái gì chứ? Là cá lớn thôi.”
Mấy đứa bé khác tuổi tác hơi lớn hơn khác vì để chứng tỏ mình không sợ trước mặt lũ bạn, cũng cười theo, phụ họa nói: “Đúng nha, là cá lớn đâu. Chúng ta đi bắt cá lớn đi!” Đề nghị này chiếm được hưởng ứng từ vài đứa bé, những đứa bé còn lại không dám xuống nước nữa.
Yến Yến sợ hãi nói: “Tớ nghĩ các cậu mau lên bờ đi, tớ nhìn thấy thứ đó có mái tóc đen rất dài, chỉ sợ không phải cá.”
Binh Binh châm biếm Yến Yến nhát gan: “Còn thấy tóc đen rất dài nữa? Trong nước nào có thứ gì tóc dài chứ! Sợ đến mức bị hoa mắt rồi đó.” Nó vừa nói vừa vẩy nước bằng hai tay, bơi về phía giữa hồ nước. 2-3 thằng bé hơi lớn cũng bơi theo.
Yến Yến nói: “Chỉ sợ là Ma Nước. Tớ nghe người lớn nói Ma Nước là có tóc rất dài. Ma Nước ở trên bờ không có chút sức lực, nhưng ở trong nước thì còn mạnh hơn cả trâu, 3-4 người lớn cũng không phải là đối thủ của nó!”
Yến Yến còn chưa nói hết, quả nhiên đám lá sen bên kia lại vang lên tiếng nước “ào ào“. Một vật đen như mực bơi lên khỏi đám lá sen, lao về phía bọn Binh Binh. Không thấy rõ hình thù của thứ dưới nước, mặt nước nổi lên những sợi tóc dài đen nhánh như tảo, cứ như một người phụ nữ vừa lặn xuống nước!