Dịch: Hoàng Hi Bình
Ông ngoại buông khai sơn phủ, đi quanh phần mộ 2 vòng, kiểm tra vị trí của đinh trúc. Tôi đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ cẩn thận ở trong đám sương mù dày đặc của ông ngoại, trong lòng chợt nghĩ đến một ý tưởng kỳ dị, giờ ông ngoại cứ như thần tiên đi lại trong chốn tiên cảnh, sương mù càng dày đặc càng phụ trợ bầu không khí này. Lúc này trông ông có vẻ ít đi chút dịu dàng, nhiều hơn một phần thần thánh không thể coi thường. Lúc này ông ngoại không phải ông nông dân ngủ hay ngáy khò khè luôn cưng chìu tôi, mà là ông ngoại thần tiên tràn đầy tiên khí có năng lực vượt xa người thường, có vài phần giống với đạo sĩ Oai trong tòa miếu nhỏ ở gần trường sơ trung của tôi. Đương nhiên tôi nói giống là giống về thần thái, chứ không phải hoàn toàn giống. Đạo sĩ Oai ở tại Hương Sơn Tự, mắt lé, mũi xệch, khuôn mặt cũng méo mó, lúc đi bộ càng thì xiên xiên vẹo vẹo khiến ai cũng lo rằng ổng sẽ ngã. Đạo sĩ Oai chứng kiến học sinh chúng tôi tới thì tò mò ngắm tới ngắm lui, vươn bàn tay bẩn thỉu sờ đầu của chúng tôi, gạt chúng tôi nói học sinh để ổng sờ đầu thì đều có thể thi đậu đại học. Sau lại tôi quả trúng tuyển nguyện vọng 1 vào đại học, mấy bạn học khác cũng bị sờ đầu hiện giờ đã mất liên lạc, không biết có phải cũng đã thi đậu đại học hay không.
Giáo viên trong trường muốn chúng tôi đừng tới miếu của đạo sĩ Oai, nói sở dĩ tướng mạo của đạo sĩ Oai xiêu vẹo, là bởi vì quỷ khí quá nặng. Còn nói trong miếu của đạo sĩ Oai giấu rất nhiều quỷ, đều là ổng bắt được từ bên ngoài, ban ngày chúng tôi nhìn không thấy, những con quỷ kia chỉ có vào ban đêm mới ra ngoài đòi hỏi đồ từ đạo sĩ Oai.
Trong mắt của đám học sinh, lời nói của giáo viên luôn đáng tin hơn những người khác, cho nên chúng tôi không còn dám đi đến Hương Sơn Tự chơi nữa. Bây giờ nghĩ lại, không biết có phải giáo viên cố ý dọa chúng tôi, muốn chúng tôi yên tâm học tập không đi lung tung nữa.
Nói chung, tôi cứ cảm giác dường như đạo sĩ Oai đã ám lên trên người của ông ngoại. Đó là một loại cảm giác rất quái dị, tôi xin thề, trước đây tôi chưa từng cảm thấy ông ngoại là một người khác.
Nhưng sau khi cẩn thận kiểm tra lại 2 lần, ông ngoại vẫn bỏ sót một chi tiết, chi tiết này vào lúc đó không tạo thành vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng để lại hậu hoạn đáng sợ. Đương nhiên những thứ đó đều là chuyện sau này, chuyện sau đó cứ để sau rồi nói. Ông ngoại khá thờ ơ khi nói về những con quỷ này, ông nói: “Vì sao những con quỷ này sớm không tới muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại vào những năm ông còn sống mà tới? Vì sao những con quỷ này lại đụng phải người đã đọc sách cổ như ông? Những thứ này ở trong coi u minh đã sắp xếp hết rồi, lúc cần tới thì nó sẽ tới.” Sau khi ông nhớ lại chuyện hôm đó đã kiểm tra 2 lần vẫn bỏ sót chi tiết, vẫn giải thích như vậy, nói: “Chi tiết này bị bỏ sót chắc chắn là lỗi do định mệnh, không phải thứ ông có thể khống chế.”
Tôi nghe được cũng chả hiểu ra sao, nhưng không thể không đồng ý với cách nói của ông ngoại, dù sao cũng không có cách giải thích hợp lý hơn.
Lúc ông ngoại nói đi được rồi, tôi còn lo lắng hỏi ông, có cần kiểm tra lại xem có chỗ nào đóng đinh chưa chặt hay không. Tôi hỏi như vậy cũng không phải do tôi sớm dự liệu được sau này sẽ xảy ra vấn đề, chẳng qua tôi cảm thấy chuyện này tôi có tham dự, Quỷ Giỏ Tre đã nhớ kỹ tôi, tôi vô cùng sợ nó sớm muộn sẽ tìm đến tôi. Ông ngoại nói tôi gan lớn, sau này sẽ dẫn tôi đi bắt quỷ, thật ra đâu phải tôi không sợ? Tôi chỉ giả vờ thôi. Đáng tiếc ông ngoại có thể suy đoán được suy nghĩ của Quỷ Giỏ Tre, khuyên bảo ma trơi trở về, nhưng không hiểu suy nghĩ của tôi.
Về tới nhà, tôi còn hỏi lại ông ngoại, có cần lại vào trong đó xác định xem có cây đinh trúc nào đóng chưa chặt hay không. Thật ra lúc đó tôi rất sợ, nhưng ông ngoại lại cho rằng tôi cẩn thận như đàn bà, làm tôi xấu hổ không dám nhắc lại nữa.
Bên ngoài sương mù dày đặc một cách kỳ lạ, ông tôi và tôi không cảm nhận được điều đó khi chúng tôi ở trong sương mù, trở về cởi áo khoác mới phát hiện áo khoác ướt đẫm, cứ như mắc mưa. Vắt ra vừa đủ một chậu nước.
Sương mù tan đi, trong ánh mặt trời ấm áp đồ tể Mã đi đến nhà của ông ngoại. Ông ngoại châm chọc: “Chú thật không có kiên nhẫn, chút rắm cũng chạy tới chạy lui.”
Đồ tể Mã cầm tay của ông ngoại vô cùng cảm kích nói: “Anh Nhạc Vân, em sẽ biết ơn anh cả đời.”
Ông ngoại nói: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ tối hôm qua sao?” Sau đó khoát khoát tay nói: “Không đáng phải cảm ơn như thế.”
Đồ tể Mã nắm lấy tay ông nội và lắc mạnh, nói: “Em nói chỉ sợ anh không tin. Tối hôm qua em vừa trở về thì vợ bèn nói cho em biết, sau khi em rời nhà không bao lâu, con em có một thời gian ngắn ngủi bị tắt thở, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy, tay chân mềm nhũn như không có xương. Vợ em bất lực cho rằng con trai lại chết, gục đầu vào bên cạnh con trai khóc chết đi sống lại. Chờ đến khi em đánh chết Quỷ Giỏ Tre trở về, vợ ôm em khóc lóc kể lể. Đôi chân của em lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa té xỉu. Lúc em và vợ nhìn con trai, sắc mặt của đứa con trai đáng yêu cũng trở nên hồng hào, hô hấp cũng từ từ ổn định. Em nghĩ thầm nhất định là do Quỷ Giỏ Tre đã bị giam giữ, con của em mới tìm được đường sống trong chỗ chết.” Đồ tể Mã nói xong thì nước mắt đã ràn rụa, nghẹn ngào không thành tiếng.
Ông ngoại vỗ vỗ lưng của đồ tể Mã: “Chỉ cần không có nguy hiểm là được, đứa bé vẫn còn khoẻ là tốt rồi.”
Tôi ở bên cạnh cũng rất tự hào, vì ông ngoại đã giải cứu kịp thời.
Ông ngoại nói với đồ tể Mã: “Tối thứ bảy, chú cứ làm theo lời anh. Vậy mọi sự đều sẽ tốt đẹp.”