Tôi tên Nhiên - Tôn Nữ Hà Nhiên với số
điểm đỗ vào trường cấp 3 gần như tuyệt đối, liên tiếp giật giải cao
trong các kì thì và là người đứng đầu bảng trong các kì kiểm tra nên tôi được mệnh danh là con cưng của trường THPT Thanh Đằng
Bố mẹ tôi đều là những nhà giáo ưu tú có tiếng, sinh ra trong 1 gia đình gia giáo như vậy nên tôi luôn tỏ ra
mình là 1 đứa ngoan ngoãn… bên ngoài (chứ bên trong thì chưa biết đâu
được), tôi thấm nhuần tư tưởng đạo đức giáo dục mà bố đề ra đó là:
* Học là con đường duy nhất dẫn đến 1
tương lai sáng lạn (mà tương lai sáng lạn nghĩa là nhiều tiền suy ra học vì tiền khà…khà..)
* Không được để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến việc học nhất là chuyện tình cảm - cấm tiệt
* Phải tránh xa những việc tầm xào ba láp, những vụ đánh nhau đặc biệt là ko được giao du với lũ côn đồ.
Lúc còn nhỏ tôi thường hay thắc mắc ko
hiểu sao bố tôi lại nhấn mạnh việc ko được giao du với lũ côn đồ nhưng
về sau nghe mẹ kể lại tôi đã hiểu được phần nào.
Chuyện là năm ấy bố tôi là sinh viên đại học đang đạp xe về nhà thì tự nhiên bị 3 thằng du côn lôi vào bụi rậm
đánh cho 1 trận vs lí do rất củ chuối đó là: trông mặt ngu nên ngứa tay
đánh, kết quả là bố tôi bị gãy mất 1 cái răng cửa, ốm liệt giường mấy
tuần và mất luôn cơ hội giành khóa kiến tập ở Anh, (về sau khi lấy mẹ
tôi bố tôi đã đi trồng răng lại) .
Nghe kể đến đây lại liên tưởng đến khuôn mặt bố lúc mất cái răng cửa là tôi ko thể nhịn được phá lên cười,kết
quả là lãnh luôn 3 cái roi vào mông đau thấu trời can tội cười trên nỗi
đau khổ của…bố. Vì thế từ lúc phải chịu trận đòn quắn mông ấy trong đầu
tôi đã lập trình săn một câu: "ghét cay ghét đắng lũ du côn"
các cụ nói cấm có sai, minh chứng là lúc này đây 1 đứa ghét cay ghét
đắng bọn du côn như tôi lại đang bị bao vây bởi 5 thằng lưu manh, ôi
trời còn gì đau đớn hơn nữa, xem cái mặt chúng kìa, ko còn từ gì để diễn tả được ngoài 2 từ " khả ố", chúng thi nhau buông những lời chăm chọc,
cợt nhả…
Chỉ tại mải chạy theo con chó con mà ra
nông nỗi thế này đây, chó ơi là chó mày hại tao rồi…haizzz, tôi đang
lúng túng ko làm thế nào để thoát được 5 con bẹcgiê này thì 1 giọng nói
vô cùng lạnh lùng vang lên:
- Dừng lại….
Cả 5 thằng lưu manh đều tản ra, chàng
trai bước đên hùng dũng như 1 dũng sĩ diệt rồng, khuôn mặt ko chút biểu
cảm. Nhưng tôi có hoa mắt ko, ko phải là dũng sĩ mà là thiên sứ, quả
thật là đẹp, quá đẹp trai, suýt chút nữa là tôi đã bật thốt lên rồi.
Bị bao vâytrong 1 con ngõ nhỏ lại được
chàng hoàng tử thiên sứ cứu giúp, có phải tôi đang lạc vào cõi mơ ko "
bố ơi con xin lỗi", ko hiểu sao khuôn mặt tôi đã bật ra 1 nụ cười ko
được lập trình sẵn, đến h tôi mới hiểu được sức mạnh của sắc đẹp.
- Trêu gái à, sao ko gọi tao góp vui_
chàng hoàng tử thiên sứ lên tiếng, môi khẽ nhếch một nụ cười đểu, 5
thằng bẹcgiê vội vàng cúi đầu đồng thanh hô:
- Đại ca
Ôi trời, cái gì đang diễn ra trước mắt
tôi thế này, sao hoàng tử thiên sứ lại biến thành hoàng tử du côn thế
này. Giấc mơ về bạch mã hoàng tử vỡ tan tành," bố ơi cho con rút lại lời xin lỗi". tên hoàng tử du côn đi đến gần tôi nhìn chăm chăm vào khuôn
mặt ngây thơ như con gà tơ của tôi đôi mắt ánh lên vẻ giễu cợt:
- Trông mặt con nhỏ này ngu quá, thôi
cho chúng mày tự xử_ rồi hắn khẽ nhếch mép, đứng dựa lưng vào tường rút
ra 1 điếu thuốc hút.
5 thằng bẹcgiê lại quay sang tôi tiếp
tục sự nghiệp dở dang. Đôi mắt bọn chúng hau háu như mèo thấy mỡ. Hừ Tôn Nữ Hà Nhiên tôi 1 thần đồng xuất sắc của trường cấp 3 Thanh đằng có chỉ số IQ cao vút, và khả năng xử lí tình huống nhanh nhạy lại để cho 5
thằng mất dạy này lên mặt ư
Ko được tuyệt đối ko được. " Phải sử dụng tài lẻ thôi"…..