Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Chương 55: Chương 55: Kết thúc và bắt đầu




Nhìn theo bóng Thụy Anh và thầy Thiên mà tôi ôm bụng cười nắc nẻ. Lại một cặp đôi ngốc nghếch vừa ra đời, xem ra thầy Thiên sẽ phải khổ với con nhỏ Thụy Anh dài dài đây. Đáng đời ai bảo dính với cô nào không dính lại cứ thích dính vào chị em họ Tôn Nữ làm gì….

Haizz….Đi một chặng đường dài, cuối cùng ai cũng tìm được tình yêu đích thực cho mình: Trang, Dương, Vân, thầy Thiên, Thụy Anh…tất cả những người tôi yêu quý đều đang hạnh phúc với những gì mình đã có.

Họ đã tìm được một nửa đích thực cho đời mình, nhìn thấy họ như vậy tôi chợt cảm thấy thật thanh thản trong lòng. Nhưng…còn tôi và Phong thì sao?

Nhắc đến Phong tôi bèn thu lại nụ cười trên môi. tại sao giờ này mà hắn vẫn chưa đến tìm tôi? Khi trở về từ nước ngoài người đầu tiên mà tôi muốn gặp là Phong, thứ đầu tiên tôi muốn thấy là nụ cười nửa miệng và khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét của hắn.

Chẳng lẽ hắn giận tôi vì đã bỏ rơi hắn để ra nước ngoài nên giờ mới không thèm đến gặp tôi?... Ôi ôi cái tên ngốc này, có nhanh đến gặp người ta không? Có biết người ta nhớ mình như thế nào không hả?

- Nhiên, sao lại đứng đực ra đấy thế con?_ Tiếng mẹ tôi đột ngột vang lên khiến tôi giật mình. Tôi quay ra nhìn mẹ mỉm cười xuề xòa rồi chợt nhớ ra chuyện chưa kịp thắc mắc ở sân bay, vội hỏi:

- À…mẹ này lúc ở sân bay mẹ có nhắc đến con rể, là ai vậy?

- Ây da cứ giả vờ, còn ai vào đây nữa, bạn trai con chứ ai? _ mẹ tôi cười nói

- Bạn trai??

- Ừ, mẹ tưởng nó nói cho con biết rồi. Lúc con đi ngày nào nó cũng đến chơi cờ với bố con, nói thật mẹ chưa bao giờ nhìn thấy thằng bé nào lại đẹp trai, ngoan ngoãn, lễ phép tài giỏi như nó. Hihi công nhận con có phúc thật đấy, đến bố con khó tính như vậy còn thấy hài lòng về nó nữa là, chỉ có điều…

- Chỉ có điều gì ạ?_ tôi suốt ruột hỏi.

- À…chẹp mẹ thì mẹ thấy mái tóc nâu của nó rất đẹp, nhưng bố con thì có chút không hài lòng_ mẹ tôi chép miệng nói

- Tóc nâu? Là Phong ư?

- Ô hay cứ như ngố ấy, không phải nó thì ai? Chẳng nhẽ con có nhiều bạn trai đến thế? Mà sao con không nói cho mẹ biết bạn trai con là con trai của bác Hải bạn mẹ. Bố nó ngày xưa đã đẹp trai rồi thế mà h nó còn đẹp trai hơn nhiều, mà cũng tội nghiệp nó bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ…_ mẹ tôi thở dài nói.

- Phong ngày nào cũng đến đây thật hả mẹ?

- Chẳng nhẽ mẹ đùa, bố con cũng xuôi xuôi chuyện của hai đứa rồi đấy.

- Thế hôm nay cậu ấy không đến à?_ Tôi hồi hộp hỏi

- Ủa mẹ tưởng con đi gặp nó rồi chứ, nó có bảo với mẹ là sẽ gặp con ở nơi chỉ có hai đứa biết thôi mà. Thế con chưa đi à?

- Hả? Gặp ở nơi chỉ có bọn con biết á?_ tôi hét ầm lên rồi chợt nhớ lại…

===================================

"- Ngày nay năm năm sau, ngay tại đây. Nếu cậu không đến tôi sẽ sang tận Mĩ bắt cậu về….nên nhớ tôi nói là sẽ làm đấy."

===================================

- Ôi chết tiệt…_ tôi nhăn nhó tự vỗ vào đầu rồi quay sang nói với mẹ_ con đi ra đây một chút

Rồi không kịp để mẹ tôi gật đầu đồng ý, tôi đã phóng giò chạy đi. Cái tên Phong chết tiệt này, tương lai chắc chắn sẽ bảo thủ cố chấp không khác gì bố tôi cho mà xem. Câu này của hắn đã nói ra từ năm năm trước bảo tôi làm sao mà nhớ được chứ?

Tôi nhanh chóng bắt taxi đến trường cấp ba Thanh Đằng rồi vội vàng chạy vào trường. Năm năm rồi nhưng ngôi trường có vẻ không đổi khác là mấy, tôi đưa tay lên xem đồng hồ, bây giờ đã muộn lắm rồi, trong trường vắng tanh không thấy một bóng người.

Đây có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm của ngôi trường, xung quanh tràn ngập hương thơm của những loài hoa đang mùa nở rộ: hoa sen trắng thơm ngát, hoa bằng lăng tím mộng mơ, hoa phượng đỏ rực rỡ, hoa nhài ngát hương, hoa kẹo hồng hồng dễ thương, còn có cả hoa ngâu vàng giản dị nhưng nồng nàn nữa chứ…

Tất cả đều đẹp một cách khó tả. Tôi chậm rãi đi về phía vườn cỏ sau trường, lòng bỗng thấy hồi hộp lạ kì, những kí ức đẹp đẽ của năm năm về trước lại ngập tràn trong trí óc tôi.

Đã gần đến khu vườn hoa bồ công anh, bước chân tôi chợt ngập ngừng. Không biết khi nhìn thấy Phong tôi nên làm gì đây? Chạy đến ôm hắn thật chặt hay nói với hắn rằng tôi rất nhớ hắn…. nhưng lỡ hắn chờ lâu quá rồi bỏ đi rồi thì sao? Tôi tự đặt câu hỏi rồi lo sợ chạy vào trong.

Cảnh vật trước mặt khiến tôi như không thể tin vào mắt mình nữa, cánh đồng hoa bồ công anh xơ xác và hoang vu ngày xưa nay trông đẹp như một bức tranh rực rỡ, con đường đất nhỏ giờ đã mọc cỏ xanh um được cắt tỉa đẹp mắt, hai lối đi trồng đầy hoa hồng thơm ngát, khung cảnh đẹp như trong truyện cổ tích.

Tôi như người mất hồn ngẩn ngơ bước vào rồi chợt giật mình khi thấy tấm biển với hai chữ PHONG - NHIÊN to đùng đập vào mắt…

Tất cả mọi thứ đều là do Phong làm ư? Tôi nghĩ và gần như không dám tin và mắt mình. Bước chân tôi ngày càng gấp gáp, vội vàng đến nỗi suýt nữa thì vấp ngã.

Nhưng ngó nghiêng một hồi lâu mà tôi vẫn chẳng thấy hắn đâu, xung quanh chỉ có những bông hoa trắng muốt cùng những cơn gió nhẹ thoảng qua. Không lẽ Phong đã bỏ đi mất rồi? Đừng thế chứ.

Tôi kêu thầm rồi vôi ngó tìm hắn khắp nơi, đần độn đến mức còn vạch hết bụi cỏ này đến bụi cỏ khác nhưng tuyệt nhiên không thấy một bóng người. Một lúc lâu sau khi đã mệt lả tôi ngồi bệt xuống vì kiệt sức, không kiềm chế được ôm mặt khóc nức nở:

- Huhuhu…. Sao cậu không đến? Tôi biết tôi sai rồi, tôi biết tôi bắt cậu chờ lâu như vậy là không đúng…hức hức…nhưng cậu tha thứ cho tôi được không..hức hức…quay về đi được không? Đến đây gặp tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cậu đi nữa đâu…huhuhu.

- Lời cậu nói..liệu có tin được không???

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình, vội nín khóc quay khuôn mặt tèm nhem nước mắt lại nhìn. Phong đang đứng đó, nhìn tôi khẽ nhếch mép cười, nụ cười nửa miệng đẹp tuyệt.

Năm năm không gặp mà hắn vẫn đẹp trai như vậy. Vẫn mái tóc màu nâu hạt dẻ khẽ bay lòa xòa trong gió.Vẫn khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo, đẹp như tạc, hắn đứng đó tay đút túi quần, dáng người cao, thanh tú, ánh nắng chiều xiên xiên qua bả vai tạo lên một vẻ đẹp rất cổ điển rất cuốn hút và đôi mắt màu cà phê quyến rũ thì đang nhìn tôi chăm chú, tia nhìn ánh lên sự dịu dàng, ấm áp. Khoảnh khắc ấy trái tim tôi như đóng băng, mọi vật xung quanh đều trở lên hư ảo.

Với biết bao nhiêu nhung nhớ chất trong lòng, tôi không kịp suy nghĩ điều gì cả vội chạy đến ôm chầm lấy hắn. Hành động bất ngờ của tôi đã khiến hắn giật mình, không kịp phản xạ, cả người ngã xuống dĩ nhiên là cũng kéo tôi ngã theo…Những cánh hoa bồ công anh mỏng manh, dễ rụng bị động mạnh giật mình bay lên tứ tung. Và hiện tại thì tôi đang nghị trị trên người hắn, khuôn mặt hắn gần tôi hơn bao giờ hết,… Ôi Ôi…ngượng chết đi được, không ngờ tôi lại chủ động đến vậy, mấy cái người Mĩ này toàn tiêm vào đầu người ta những văn hóa mất mặt thôi.

- Này…sau năm năm không gặp không ngờ cậu lại trở lên hổ báo thế đấy?_ Phong nhìn tôi nhếch mép cười đểu.

Tôi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai định đứng bật dậy nhưng chưa kịp thì đã bị Phong kéo tay lại khiến tôi ngã ập xuống người hắn lần nữa.

- Này làm gì thế?_ tôi hốt hoảng kêu lên, cố đẩy bàn tay dâm tà của hắn ra.

- Ai cho phép cậu ngồi dậy, tôi còn chưa xử phạt cậu vì cái tội bắt tôi chờ năm năm 9 tiếng 30 phút đấy_ Phong khẽ gằn giọng nói.

Oh my god, hắn đúng là cái đồ nhỏ nhen ích kỉ, ai lại đi tính từng giờ từng phút như thế chứ? Tôi xịu mặt xuống nhìn hắn hỏi:

- Tại tôi quên chứ bộ. Tôi cũng có muốn bắt cậu chờ lâu thế đâu, mà sao chỗ này lại trở lên đẹp như vậy nhỉ?

- Ngốc.._ Phong mắng và gõ nhẹ vào đầu tôi_ Tôi đã mua mảnh đất này rồi, từ bây giờ nó sẽ là của tôi và cậu.

- Thật hả?_ tôi hỏi mắt sáng rỡ lên, rồi như nhớ ra điều gì vội ngó nghiêng xung quanh thì thào hỏi_ Nhưng mà này, người ta nói ở đây có ma đấy.

- Phiiì…_ Hắn nghe tôi nói thì không nhịn được bật cười nói_ Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào mấy chuyện vớ vẩn ấy?

- Ai nói vớ vẩn, cậu không biết là ba phần tư số người sống trên Trái Đất này đều sợ ma à? Tôi cũng nằm trong số đó đấy, gì chứ chỉ cần nghĩ đến mấy cái bóng lởn vởn quanh đây là tôi sởn hết gai ốc rồi_ tôi rùng mình nói.

Thấy bộ dạng như vậy của tôi, Phong phá lên cười khùng khục, tức khí, tôi thụi cho hắn một cú rồi cau có nói:

- Cười cái gì mà cười, cười như con chó biết gấu, con mèo biết sủa ấy mà cười….

- Hahahaha, một thành ngữ kinh điển mới ra đời._ nghe tôi nói hắn còn cười dữ hơn, bực mình tôi nhảy ra khỏi người hắn gay gắt nói:

- Tôi đã nhớ cậu biết bao nhiêu như thế mà khi trở về cậu toàn chọc tức tôi thôi.

Thấy vậy, hắn bèn thu lại nụ cười dở điên của mình, nhẹ nhàng ngồi dậy, hỏi tôi:

- Cậu nhớ tôi bằng bao nhiêu?

- Rất nhiều_ tôi nói rồi vung hai tay lên

- Cậu nhớ tôi bao nhiêu hãy nhân thêm một tram một nghìn lần nữa (ít thế?) thì bằng tôi nhớ cậu…_ hắn nhẹ nhàng nói.

Nghe câu nói đó của hắn, mọi bực bội, khó chịu trong tôi đều tan biến hết, tôi quay ra nhìn hắn dò hỏi:

- Thật không?

- Nếu tôi nói không thật thì cậu sẽ làm gì?_ hắn nhếch mép cười đểu.

- Trần_Lam_ Phong…cậu……..

- Năm năm qua thực sự là một quãng thời gian khổ sở đối với tôi, khi cậu đi ngày nào tôi cũng ra đây để tìm cảm giác thanh thản cho mình, cậu có biết vì ai mà tôi phải khổ sở như thế không?_ Phong khẽ nhắm mắt ngả người về sau nói, giọng điệu chân thành.

- Vậy sao cậu không thường xuyên gọi điện, chát với tôi?_ tôi nhíu mày hỏi lại.

- Tôi không thích vì những thứ đó thật sáo rỗng, những dòng tin nhắn ngọt ngào hay những câu hỏi thăm thân tình qua điện thoại? Tất cả chỉ là phù du thoáng qua và không chân thực, tôi chỉ cần biết cậu vẫn khỏe mạnh là được. Tôi sẽ nhớ cậu bằng cách đặt cậu trong trái tim của mình và chờ ngày cậu trở về_ Phong nhìn tôi, trên môi thoáng nở một nụ cười.

Nghe những lời hắn nói, trái tim tôi như vỡ vụn, nước mắt không hiểu sao đã lăn dài trên gò má, mặc kệ những giọt nước mắt mặn chát vô tình rơi xuống tôi quay ra ôm chặt lấy hắn, cảm nhận sâu sắc nỗi nhớ ngập tràn trong tim.

- Xin lỗi vì đã để cậu phải chờ….tôi nhớ cậu nhiều lắm….

Phong mỉm cười khẽ vòng tay ôm lấy tôi rồi dịu dàng nâng mặt tôi lên dùng những ngón tay dài mảnh khảnh lau nước mắt cho tôi, tôi nghe trong gió tiếng cậu ấy khẽ thì thầm:

- Tôi cũng nhớ cậu nhiều lắm, Nhiên ơi…

Vị ngọt bất chợt xuất hiện nơi đầu lưỡi của tôi, mở đầu cho một nụ hôn thực sự. Không còn là cái lướt môi thoáng qua như first kiss của năm năm về trước nữa mà là một nụ hôn ngọt ngào mang mùi hương của gió của tình yêu chân thành và của nỗi nhớ kéo dài. Tôi như đắm chìm trong hạnh phúc đê mê, tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu. Sự xa cách của năm năm qua đã khiến tình yêu tuổi học trò một thủa của tôi và Phong nồng nàn hơn, ngọt.ngào hơn mặc dù mang trong đó còn có cả vị đắng…

Trên cánh đồng hoa bồ công anh có tiếng một cô gái thì thầm:

- Tôi ghét cậu…đồ du côn

Liền sau đó vang lên một khúc hát dễ thương:

"Con gái nói ghét là yêu

Con gái nói yêu là ghét…………"

Từ bây giờ, tôi sẽ không xa cậu nữa đâu, tên du côn đáng ghét của tôi … Nhiều năm về sau đó:

Một buổi sáng chủ nhật, hôm nay vợ chồng tôi đều được nghỉ, tôi thì ngồi đọc sách trong thư phòng, còn Phong thì ngủ tít mít. Tôi cũng không muốn đánh thức anh ấy làm gì cả, vì có lẽ công việc ở W của Phong nặng hơn công việc ở phòng nghiên cứu của tôi nhiều.

Được một lúc tôi bỗng thấy mỏi mắt, liền bỏ cuốn sách cùng cặp kính xuống và ngóng mắt ra ngoài. Chợt tôi giật mình nghe thấy tiếng nói líu lo vang lên ở cửa phòng:

- Mẹ ơi…mẹ đang làm gì đấy?

Là Vũ, con trai tôi. Tôi mỉm cười nhìn nó và vẫy tay ra hiệu cho nó lại gần, dạo này công việc bận bịu quá, tôi chẳng có mấy thời gian ở nhà chơi với nó. Thằng bé thật dễ thương, mới năm tuổi mà trông đã đẹp trai như vậy rồi. Kiểu này lớn lên chắc chắn sẽ đào hoa không kém bố nó đâu. Tôi nghĩ rồi lấy tay bẹo má nó vui vẻ nói:

- Vũ của mẹ đi học mẫu giáo có vui không?

- Dạ, vui lắm ạ!_ thằng bé toe toét nói.

- Thế Vũ có học được bài hát gì không hát cho mẹ nghe với.

- Ừm…_ thằng bé nhăn mặt ra chiều suy nghĩ rồi chợt reo lên_ A…có một bài, con hát mẹ nghe nhé.

- Ừ, con hát mẹ nghe đi_ tôi cười tươi giục.

- Bố em là du côn,… mẹ em là côn đồ… cả nhà là lưu manh…là lá la_ thằng bé lấy giọng rồi gào một hơi.

Nghe xong bài hát của nó nụ cười trên mặt tôi tắt ngúm, vội đứng bật dậy hỏi nó dồn dập, mặt tím tái lại:

- VŨ….ai dạy con hát bài này hả? Nói cho mẹ biết mau, từ lần sau không được hát bài này nữa.

Thằng bé nhìn khuôn mặt giận dữ của tôi mếu máo nói:

- Là bố dạy con đấy…hức hức…Mẹ đừng mắng con…

- Thôi con nín đi, mẹ không mắng nữa đâu_ Thấy khuôn mặt mếu máo, đáng thương của Vũ, tôi vội xoa đầu trấn an thằng bé rồi lấy hơi hét to:

- TRẦN LAM PHONG…..ANH RA ĐÂY CHO EM…….

Sau khi giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ" có sức công phá cả thế giới của tôi vừa phát lên, Phong uể oải bước ra từ phòng ngủ, mái tóc rối bù, che tay ngáp miệng nhìn tôi càu nhàu:

- Em sao thế? Mới sáng sớm đã ầm ĩ rồi, cho anh ngủ thêm chút nữa rồi chốc anh chở hai mẹ con đi chơi.

- Chơi bời gì? Anh ra đây nói rõ chuyện này đi đã_ tôi gắt lên

- Chuyện gì thế? _ Phong nhìn khuôn mặt lộ khí xung thiên của tôi ngạc nhiên hỏi.

- Sao anh lại đi dạy con hát mấy cái bài vớ vẩn thế hả?_ tôi gay gắt

- Bài nào?_ Phong ngơ ngác hỏi lại.

Tôi thở hắt ra một cái rồi quay sang Vũ nói:

- Con hát lại cho bố con nghe đi.

Thằng bé hết nhìn tôi rồi lại nhìn Phong, cuối cùng cũng trệu trạo hát lại:

- Bố em là du côn,… mẹ em là côn đồ… cả nhà là lưu manh…là lá la.

- Đấy, anh nghe thấy chưa? Sản phẩm của anh đấy_ tôi khoanh tay trước ngực khó chịu nói.

Phong tròn mắt nhìn tôi rồi nhìn Vũ sau đó phá lên cười nói:

- Hahahaha….thì ra là bài này, em hiểu nhầm rồi, anh có dạy nó đâu, tại anh thấy thằng bé hát sai nên chỉ sửa lại cho con nó thôi.

- Như thế thì cũng là dạy rồi còn gì? Anh có biết dạy con không đấy? đáng lí ra khi nghe thấy con hát như vậy anh phải khuyên nó không nên hát thế nữa, hoặc anh có thể dạy con một bài hát khác chẳng hạn như: " bố em là giám đốc, mẹ em là giáo sư, cả nhà đều giỏi giang" _ tôi bắt đầu lên giọng giảng đạo lí

Phong nghe tôi nói liền nhăn mặt nói:

- Không được, thằng Vũ mà hát bài đấy thì bạn bè của nó sẽ bảo nó kiêu và không thèm chơi với nó nữa thì sao?

- Thế bạn bè của nó sẽ nói gì khi nó hát bài hát cả nhà là côn đồ kia? _ tôi hét lên giận dữ

Thấy không khí có vẻ nóng hực hực sắp cháy đến nơi, Phong bèn làm dịu lại bằng cách nói cầu hòa:

- Thôi được rồi, đừng giận nữa, anh dạy lại con là được chứ gì?

Nói rồi, Phong ngoắc tay gọi Vũ đến gần ngồi chổm hổm xuống và nhẹ nhàng nói:

- Vũ này, bài hát vừa nãy ấy, con không được hát nữa nhé.

- Vâng_ Vũ gật đầu ngoan ngoãn nói, mặt hơi xịu xuống.

- Phải thế chứ._ tôi gật đầu hài lòng nói, nở một nụ cười tươi tắn nhìn hai bố con.

Nhưng tôi còn chưa kịp hài lòng được bao lâu thì ngay sau đó Phong đã nở một nụ cười đểu nói với Vũ:

- Nhưng tất nhiên là con có thể hát bài hát đó thoải mái những lúc mà không có mẹ con ở bên.

Nói xong, Phong nhanh tay ôm Vũ rồi cả hai bố con cùng cười khanh khách nhanh chân bỏ chạy ra vườn. Còn tôi thì tức đến trào cả máu vội co giò đuổi theo hét lên:

- Đứng lại đó…Trần Lam Phong..Trần Lam Vũ, hai bố con anh dám hùa nhau bắt nạt em hả….được rồi tối nay hai người sẽ phải ăn món đậu hũ rán cháy đen thui cho mà xem……

- Hahaha..nhanh chân lên, em chậm quá đấy…Vũ ơi, kiếp trước mẹ con là con rùa..hahaha...

- AAAAAAAAAAA…..tức quá…..đứng lại

===Hết===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.