Khi em biết mình đã yêu anh, thì cũng là lúc chúng ta phải chia lìa.....
Những ngày sau đó mọi truyện trở lại với nguyên trạng của nó, đoàn thầy
cô thực tập trong đó có thầy Thiên đã trở lại với trường đại học sư
phạm.
Môn Anh lớp tôi lại do cô Hiên dạy, không hiểu sao giờ đây khi học những tiết học của cô Hiên mà trước đây tôi luôn yêu thích tôi lại hay nhớ
đến những giờ học mà thầy Thiên đã dạy. Nhớ dòng chữ mà tôi vẫn luôn
miệng chê là xấu như gà bới, loằng ngoằng như giun. Nhớ giọng nói mà tôi vẫn cười bảo là ngọng líu ngọng lô, tất cả đã trở thành những hoài niệm khó quên.
Nhưng cái nguyên trạng mà tôi nói ở đây nó còn tồi tệ hơn nhiều, về
chuyện Phong và Vân kiss nhau rồi bị tung ảnh lên bảng tin, ngay khi vừa đi học trở lại. Phong đã xử lí gọn bằng cách cắm phập một con dao găm
lên chính giữa cái bảng tin cùng một dòng chứ sặc mùi khủng bố:
" Nếu ai còn dám nhắc lại chuyện này thì cứ liệu hồn con dao"
Lẽ dĩ nhiên là thần dân trường Thanh Đằng khi nhìn thấy cảnh tượng này
đều diễn bộ mặt cá chết trôi, không dám hé răng bàn tán nửa lời, mọi
chuyện coi như bị chìm vào dĩ vãn.
Nhưng chuyện tồi tệ còn chưa dừng lại ở đấy, thật không hiểu cái tên đó
ăn nhầm phải cái gì mà chưa thèm hỏi ý kiến của tôi đã dám lên đài phát
thanh của trường, thông báo tôi là bạn gái chính thức của hắn, huhuhu
hắn đúng là muốn tôi chết vì mất mặt mà, ba năm cấp III tươi đẹp của tôi đã bị hắn phá hủy hoàn toàn.
Hành hạ tôi như vậy thấy vẫn chưa đủ, hắn còn tiếp tục làm phiền tôi vào giờ ăn nữa chứ. Cứ đến bữa trưa tại căng tin của trường là hắn kéo ghế
ngồi xuống bên cạnh tôi ăn uống tự nhiên như ruồi, mà thử hỏi làm sao
tôi cái thể nhai cộng nuốt ngon lành khi phải hứng chịu hàng ngàn con
mắt to nhỏ khác nhau soi mói hướng về phía mình.
Ngồi ăn với hắn mà tôi toát cả mồ hôi, giảm được mấy lạng mỡ, đã thế nết ăn của hắn lại xấu vô cùng.
Ai đời một miếng thịt mà hắn ăn nửa lạc, còn nửa mỡ thì bỏ đi, không
những vậy rau củ cải, hành hẹ trong bát thức ăn cũng bị hắn cho vào sọt
rác không thương xót. Lạy chúa, nhìn hắn ăn như vậy mà tôi thấy thương
thay cho mấy con lợn đã mất công tiến thịt cho hắn xực, thương cả mấy cô bác nông dân quanh năm mồ hôi đẫm áo trồng ra những thứ rau củ ngon
lành để đến bây giờ hắn vất đi như vất cục xương chó híc híc.
Người ta bảo càng gần nhau càng thấy quí mà sao càng gần hắn tôi càng thấy ghét thế nhỉ???
………………………………….
Cuối cùng cũng đến chủ nhật, cái ngày mà tôi mong đợi nhất trong tuần, tôi sung sướng thiết lập ra một kế hoạch hoàn hảo.
- Buổi sáng: ngủ
- Buổi chiều: đến nhà sách
Cầm bảng kế hoạch chỉ vỏn vẹn có hai dòng, tôi sung sướng thực hiện ngay, cảm thấy thế giới này thật là tuyệt đẹp.
Vì tối hôm qua mải lướt wed nên ba giờ đêm tôi mới đi ngủ, vì thế mà hôm sau tôi đã đánh một giấc đến tận lúc ăn trưa (ặc ặc).
Buổi chiều tôi xin phép mẹ rồi thong thả đạp xe đến nhà sách, thật là
hạnh phúc, vậy là cả buổi hôm nay tôi có thể đóng đô ở đây rồi hè hè.
Nhìn những chồng sách cao ngất ngưởng, tôi sung sướng tặng cho chị thủ
thư một nụ cười toe toét và ngay lập tức nhận được một ánh mắt khó hiểu
kèm theo câu lẩm bẩm:
" Người thần kinh cg biết đọc sách à? "
Đúng là đau hơn hoạn, tôi cay đắng nghĩ thầm rồi cố kiềm chế cơn giận đi vào trong lùng sách. Chà chà, nhiều quá, không biết nên chọn cuốn nào
đây. Tôi nghĩ rồi ngó quanh quất, chợt đập vào mắt tôi là một cuốn sách
bìa đen đề chữ: "Những hiện tượng kì bí xung quanh các loài hoa"
Tôi bị đầu đề và cái bìa đen cuốn hút ngay lập tức, tuy nhiên cuốn sách
này lại nằm ở tầng ba vượt quá khả năng về chiều cao của tôi. Nhưng tôi
thực sự rất muốn đọc nó, nếu bỏ đi thì tiếc quá, tôi nghĩ rồi cắn môi cố nhảy lên với quyển sách nhưng một lần hai lần đều không tới.
Đột nhiên có một bàn tay vươn lên nhẹ nhàng lấy cuốn sách đó ra khỏi kệ
và đưa nó cho tôi, mừng quá, tôi vội vớ lấy cuốn sách cúi đầu cảm ơn rối rít.
- Đúng là đồ hột mít_ giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. A cái
thằng cha này láo cậy mình cao ráo rồi dám nói tôi là đồ hột mít, con
trai thời nay đúng là toàn một lũ bất lịch sự. Tức khí tôi định ngẩng
lên châm cho hắn câu nói móc thật đau, gì chứ khả năng nói móc nói mỉa
của tôi thì đừng nói là một thằng đến 10 thằng cũng không địch nổi nữa
là, nghĩ vậy tôi bèn hất mặt lên nhìn kẻ đối diện và…
- Á…….._ khuôn mặt lạnh lùng của Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình
đầu đập vào kệ sách nổi một cục u to đùng, tôi nhăn nhó xoa xoa đầu lắp
bắp nói:
- S..a..o cậu lại ở đây?
- Sao tôi lại không thể ở đây hả đồ hột mít?_ hắn nhếch mép hỏi lại, cố
tình nhấn thật mạnh từ "hột mít" khiến tôi tức sôi cả máu, tôi nắm chặt
tay cố lấy lại bình tĩnh nhếch mép nở một nụ cười đểu nói:
- Phải rồi tôi là đồ hột mít, nhưng… chẹp chẹp, cậu nhìn lại cậu xem
người đâu mà dài dài trông chả khác gì một quả chuối cả mà ít nhất thì
hột mít tôi nó còn cứng cáp, dễ xương chứ còn chuối cậu thì haizz…chỉ
cần dẵm một cái là nát bét he he… xem ra cậu cũng như vậy nhỉ?_ tôi nói
rồi nhìn hắn cười khoái chí
- Cậu………
- Tôi làm sao? Tại cậu chọc tôi trước ấy chứ, mà thôi tôi không rảnh để
cãi nhau với cậu đâu, tôi đang bận lắm, dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu
đã lấy hộ cuốn sách_ tôi giơ cuốn sách lên rồi quay đầu định bỏ đi,
nhưng chưa kịp đi được mấy bước thì đã bị Phong kéo tay giữ lại:
- Khoan đã, tôi ở đây chờ cậu cả buổi mà cậu chỉ phán mấy câu xanh rờn
như thế rồi bỏ đi mà xem được hả?_ hắn nhăn mặt cau có nhìn tôi nói.
- Sao cậu lại chờ tôi cả buổi ở đây? _ tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Tôi đoán chủ nhật cậu sẽ đến nhà sách nên đã chờ cậu ở đây.
- Nhưng cậu chờ tôi có chuyện gì?
- ….. Hôm nay cậu đi chơi với tôi được không_ hắn ngập ngừng một lúc rồi nói huỵch toẹt ra.
- Đi chơi? Sao tự dưng lại…Nhưng thôi bây giờ tôi bận lắm, không rảnh đi linh tinh với cậu đâu. Suốt cả tuần cậu hành tôi chưa đủ hay sao mà đến cái ngày nghỉ cuối tuần còn làm phiền tôi nữa_ tôi nhíu mày cau có nói.
- Không được từ chối, hôm nay nhất định cậu phải đi với tôi _ hắn kiên quyết nói.
- Ơ hay ở đâu ra cái thói độc tài phát xít thế, cậu là bố tôi hay sao mà tôi phải nghe theo cậu? Tôi nói rồi không đi là không đi, vừa mới mượn
được cuốn sách hay, chưa đọc được trang nào đã phá_ tôi càu nhàu.
- Tôi mua cho cậu quyển này là được chứ gì?
- M..u..a?_ tôi lắp bắp nói rồi nhìn vào giá tiền trên gáy sách, những
mấy trăm k lận, với giá tiền này có mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Nước Việt Nam ta nghèo như thế chung qui lại cũng chỉ tại mấy tay phá gia
chi tử vung tiền không tiếc tay như hắn. Tôi nuốt nước bọt ừng ực méo mó nói:
- Thôi, không cần đâu, tôi mượn đọc ở đây chỉ mất có vài nghìn việc gì
phải mua đến mấy trăm k lận, tốn money lắm. Để dịp khác tôi đi với cậu
không được sao?
- Vậy là cậu không đi chứ gì?_ hắn gằn giọng hỏi, đôi mắt ánh lên tia lửa.
- Ừm…_ tôi dè dặt gật đầu, chuẩn bị tư thế chuồn trước khi hắn nổi cơn điên.
Nhưng trái với dự tính của tôi, hắn chỉ lẳng lặng buông tay tôi ra, nhìn tôi buồn bã nói:
- Hôm nay là sinh nhật của tôi, từ trước đến nay không có ai dự sinh
nhật với tôi cả, vốn tưởng rằng năm nay có thể cùng cậu chúc mừng sinh
nhật ai ngờ…….
Hắn bỏ lửng câu nói rồi lẳng lặng quay đầu thất thểu bỏ đi, lạy chúa hắn nói như thế thì đến bố tôi cũng chẳng thể nào từ chối được, tôi tự vỗ
tay lên đầu đánh bốp thở dài thườn thượt rồi gọi với theo hắn:
- Khoan đã…. Tôi đi với cậu là được chứ gì?
Nghe thấy vậy, hắn quay lại nhìn tôi mắt sáng lên, môi khẽ nhếch một nụ
cười đẹp tuyệt, tôi nhìn hắn bất giác cũng mỉm cười theo, đúng là đồ du
côn ngốc nghếch…….
Hắn đưa tôi đi chơi rất nhiều nơi, toàn là những nơi có cảnh đẹp bình dị trong thành phố mà trước giờ tôi không biết hoặc không để ý, quả thật
đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy vui vẻ và cười nhiều như thế, hạnh phúc phải chăng chỉ đơn giản như thế này?
Cuối cùng khi trời đã về chiều, chúng tôi dừng chân ở công viên trung
tâm thành phố, nơi đây tập chung nhiều cặp nam nữ đang yêu rủ nhau đi
chơi.
Tôi ngó tay xem đồng hồ, tầm này là tôi phải về nhà rồi, trong lúc tôi
đang phân vân không biết có nên bảo hắn đưa về không thì hắn đột nhiên
gãi gãi đầu ngượng nghịu nói với tôi:
- Cậu đưa tay ra đi.
- Tại sao?_ tôi trố mắt hỏi lại.
- Thì cứ đưa tay ra đi, tôi không làm gì đâu mà sợ_ hắn gắt.
Tôi cau mày nghi hoặc nhìn hắn rồi cũng rụt rè đưa tay ra. Hắn đút tay
vào túi quần, lấy ra một cái hộp nhỏ, hắn bật nắp mở hộp rồi lấy từ
trong hộp ra một cái nhẫn rất đẹp đeo vào ngón tay tôi. Tôi giật mình
đưa tay lên xem ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì đây?
- Tặng cậu đấy, cái này là chiếc nhẫn mà tôi tình cờ thấy được, nó rất hợp với cậu.
- Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà. Sao lại tặng quà cho tôi?
- Cậu đã cho tôi rất nhiều rồi.
- Ơ hơ, cậu có bị ẩm Ic không đấy? Cả ngày hôm nay tôi đã mất xu nào để mua quà cho cậu đâu.
- Nhưng cậu đã đi chơi với tôi, cùng tôi đón sinh nhật đó là món quà ý nghĩa nhất mà tôi từng nhận được_ hắn nhẹ nhàng nói.
Tôi cắn môi, cảm động suýt rơi nước mắt, một người lạnh lùng như hắn mà
cũng nói ra được mấy câu sến như thế này ư? Tôi bỗng cảm thấy bối rối
tợn, mím môi, cúi đầu vân vê cái nhẫn. Tự nhiên có một bầu không khí
ngượng ngùng bao trùm lên tất cả, làm sao bây giờ?
Phải mau mau tống tiễn cái không khí đáng nguyền rủa này đi mới được, tôi nghĩ rồi đột nhiên đánh trống lảng nói:
- Ơ… ừm, khát nước quá…
Như bắt được vàng Phong vội vàng nói như reo:
- Để tôi đi mua nước_ vừa nói xong hắn đã chạy đi mất hút, tôi nhìn theo bóng hắn mà phì cười, có lẽ tảng băng trong hắn đang dần tan.
Tôi đứng ở đó mân mê cái nhẫn trên tay, nó là loại nhẫn bản to, màu sáng bạc được chạm trổ khéo léo, hai khe nhẫn được rát vàng rất đẹp. Đang mê mẩn ngắm cái nhẫn, lơ ngơ thế nào mà tôi đâm phải một bà chị ăn mặc rất sexy cặp chân dài đến nách, khiến chị ta lảo đảo suýt ngã, thấy vậy tôi vội quay lại rối rít xin lỗi:
- Xin lỗi…thực sự xin lỗi chị.
Chị ta nhìn tôi ánh mắt tóe lửa rồi quay sang tên người yêu đang đi bên cạnh là một tay mặt mũi bặm trợn nũng nịu nói:
- Anh…… con nhỏ đó cố tình xô ngã em.
Tên kia quay ra nhìn tôi, đôi mắt trừng lên, bẻ tay rôm rốp quát:
- Con nhỏ chết tiệt, mày tới số rồi_ nói xong hắn dùng lực đẩy tôi một cái thật mạnh khiến tôi bắn ra đằng sau.
- Á……_ tôi chỉ kịp kêu lên thất thanh rồi ngã bổ chửng ra đằng sau suýt
thì nát luôn cái bàn tọa, ôi má ơi đau thấu xương ứa nước mắt, tôi cố
nhịn đau, chống tay đứng dậy. Nhưng sao tôi thấy trống trống ở ngón tay
thế nhỉ, tôi nghĩ rồi vội đưa bàn tay lên xem, thôi chết cái nhẫn của
Phong mất tiêu đâu rồi. Tôi hốt hoảng nhìn quanh quất, chợt nhận ra
chiếc nhẫn đã hạ cánh ngay dưới chân bà chị sexy kia, thấy vậy tôi mừng
rỡ chạy đến nhưng chưa kịp nhặt lấy cái nhẫn thì đã bị bà chị kia nhanh
tay cướp mất.
- Oa…. Cái nhẫn này đẹp ghê_ bà chị kêu lên ngắm nghía cái nhẫn xuýt xoa.
- Chị ơi, đây là nhẫn của em, cho em xin lại_ tôi nhìn chị ta bằng đôi mắt khẩn thiết, kiên nhẫn chìa tay ra.
Chị ta cau mày nhìn tôi, rồi tiện tay ném cái nhẫn xuống đất bực bội nói:
- Mất cả hứng, trả, đây cóc thèm.
Tôi xót xa nhìn cái nhẫn lăn dưới đất, nhẫn nhịn cúi xuống định nhặt cái nhẫn lên thì đúng lúc ấy đế giày cao gót nhọn hoắt của bà chị kia chuẩn bị giáng xuống tay tôi, tôi bàng hoàng không kịp rụt tay lại, thôi chết rồi kì này không nát tay gãy xương mới là lạ.
Tôi hoảng kinh nghĩ, nhưng đúng lúc ấy, có một bàn tay đột nhiên xuất
hiện kéo tay tôi ra, chiếc giày cao gót gõ xuống nền đất kêu cái bộp,
tôi nhìn theo mà hoảng hồn, vội quay sang bên cạnh Phong đang nắm chặt
lấy tay tôi, đôi mắt ngùn ngụt lửa giận.
- Phong_ tôi kêu lên.
Nghe thấy tôi gọi hắn bèn thu lại ánh mắt tức giận ấy quay sang tôi dịu dàng nói:
- Cậu có làm sao không?
- Không, tôi không sao.
- Đứng im đây chờ tôi_ hắn nói rồi buông tay tôi ra đi đến đứng đối diện trước tên người yêu mặt mũi bặm trợn của bà chị sexy kia gằn giọng
quát:
- Mày đẩy bạn gái tao ngã phải không?
Tên kia mặc dù to con hơn Phong nhưng cũng hơi nhợn trước khuôn mặt đằng đằng sát khí cùng đôi mắt tóe lửa của hắn tuy nhiên vẫn cố cứng giọng
hếch mặt lên nói:
- Đúng, thì sao?
Ngay khi câu nói của hắn vừa dứt Phong đã lao đến phóng cho hắn một cú
đá thiệt mạnh vào bụng, tên này đau quá kêu rú lên ngã sõng soài ra đất, ngay lập tức Phong nhanh nhẹn nhảy lên ngực hắn túm cổ đấm lia lịa
khiến hắn phụt cả máu mũi. Thôi chết tình hình này cứ kéo dài thì không
ổn, tôi nhìn ánh mắt dại đi vì giận của Phong hoảng kinh vội chạy đến
níu tay hắn kêu lên:
- Thôi Phong, cậu đánh nữa là xảy ra án mạng đấy.
Nghe tiếng tôi nói hắn mới dừng tay quay ra nhìn tôi một cái rồi thở dài chỉ thẳng tay vào mặt tên kia quát:
- Đây chỉ là đòn cảnh cáo thôi, lần sau còn tái phạm thì mày cứ liệu hồn.
Nói xong hắn đứng dậy, phụi bụi trên quần áo, rồi lừ mắt sang nhìn bà chị sexy đang co rúm người lại vì sợ kia.
Phong khễ nhếch môi cười dùng ngón chỏ ngoắc ngoắc ra hiệu cho chị ta
đến gần. Lạy chúa, tôi nhìn theo mà nuốt nước bọt ừng ực không lẽ hắn
định đánh cả đàn bà con gái chắc.
Gì chứ tay Phong này thì dám lắm, tôi nghĩ và thầm mong bà kia sẽ sợ mà
bỏ chạy đi, nhưng chị ta vẫn ngoan ngoãn đi đến gần Phong, không hiểu là vì sợ hay là vì mê mẩn vẻ đẹp trai của hắn nữa, pó tay.
Phong nhìn bà chị sexy cười gằn rồi "nhẹ nhàng" nói:
- Cởi giày ra.
Chị ta trố mắt nhìn nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo, tháo đôi giày cao
gót ra, ngay lập tức Phong giật lấy đôi giày ném thật mạnh đi mỗi chiếc
một ngả, lừ mắt quát:
- Để xem cô còn dùng đôi giày này để dẫm lên tay người khác được không,
vì là con gái nên tôi không thèm đánh cho bẩn tay, cút đi.
Bà chị sexy bị Phong quát run cầm cập vội vàng kéo tên bồ lủi mất Tôi
thì thở phào nhẹ nhõm, may quá không có chuyện gì xảy ra, tôi vuốt ngực
một cái rồi níu tay Phong nhìn hắn dò hỏi:
- Này, cậu không bị sao đấy ch….
Nhưng không để tôi nói hết câu Phong đã quay ra ôm ghì tôi vào lòng nói bằng giọng hối lỗi:
- Xin lỗi, đáng ra tôi không nên để cậu lại một mình, tôi không nên bỏ cậu mà đi mua nước, xin lỗi…
Tôi hơi ngỡ ngàng rồi cũng vòng tay ôm lấy hắn, chuyện bị mẹ bỏ rơi từ
nhỏ có lẽ đã trở thành vết thương lớn trong lòng hắn vì vậy mà giờ nó
đang ám ảnh hắn khiến hắn trở lên nhạy cảm với việc bị người khác bỏ
rơi, tôi đau lòng nghĩ, nước mắt đã long lanh ở khóe mi. Đây...có lẽ là
ngày chủ nhật đẹp nhất trong đời tôi...
Nhưng tôi không hề biết rằng trong khi mình đang hạnh phúc đắm chìm
trong vòng tay ấm áp của Phong thì đã có một ánh mắt giận dữ đang trừng
trừng nhìn tôi ở phía sau…… Sau đó Phong đưa tôi về nhà an toàn, ngay
khi vừa bước vào nhà tôi đã giật mình khi thấy cái xe của bố đỗ trước
cửa. Sao hôm nay bố tôi lại về đột xuất vậy nhỉ? Tôi nghĩ thầm trong
đầu, bỗng cảm thấy khó thở tim đập thình thịch. Cảm giác như sắp có
chuyện gì xảy ra vậy. Đúng lúc ấy, chị Lan từ trong nhà đột nhiên chạy
ra hớt hải nói:
- Sao giờ này mới về, bố em đang ở nhà đấy, không biết đã xảy ra chuyện
gì mà trông mặt ông đáng sợ lắm, chị và mẹ em cũng không dám hé răng nửa lời, em thử vào xem thế nào đi.
- Vâng ạ._ tôi gật đầu cười lấy lệ rồi rón rén đi vào nhà, ngu gì mà vác mặt đến diện kiện bố tôi lúc này. Trong những trường hợp như vậy tốt
nhất là cứ đi tránh bão trước đã. Tôi nghĩ rồi nhẹ nhàng vào nhà cố gắng để không phát ra tiếng động mạnh.
- N..h..i..ê..n_ giọng nói lạnh lùng của bố đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình suýt nữa thì lên cơn đột quỵ. Tôi khẽ đưa tay lên chặn ngực
vội vàng quay lại, bố tôi đang đứng ở ngay đằng sau, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Tôi nhìn ông mà người run lẩy bẩy, suốt từng ấy năm sống cùng
bố chưa lần nào tôi thấy gương mặt ông đáng sợ như vậy.
- Đi theo bố vào phòng_ bố tôi lạnh lùng nói rồi chắp hai tay lại đi về
phía thư phòng. Tôi đau khổ đưa hai tay ôm má rồi riu ríu đi theo bố.
- Đóng cửa lại_ bố tôi ngồi xuống một cái ghế và lạnh lùng ra lệnh, tôi
ngoan ngoãn làm theo đóng cánh cửa phòng lại rồi đi đến đứng đối diện
trước mặt bố tôi.
- Chiều hôm nay con đã đi đâu?_ bố tôi nhìn thẳng vào mặt tôi hỏi.
Nghe thế tôi giật mình thót cả tim, tuy trong bụng thì đang nóng như lửa nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh cố cứng giọng nói:
- Ơ, dạ hôm nay con đến nhà sách.
Tôi nói xong thì nuốt nước bọt ừng ực, cúi gằm mặt xuống.
_RẦM….._ Bố tôi đập bàn một cái thật mạnh khiến tôi giật thót cả người
tim suýt vọt ra ngoài_ Nhìn thẳng vào mặt bố đây, từ bao giờ con học
cách biết nói dối thế hả? Nếu hôm nay con đến nhà sách thì người bố nhìn thấy ở công viên tay trong tay ôm ấp một thằng con trai là ai? Hả??_ Bố tôi gầm lên.
Tôi bàng hoàng mắt mở to ra nhìn bố tôi, chẳng lẽ ông đã nhìn thấy tôi
và Phong ôm nhau. Lần này thì tôi chết không còn đường lui nữa rồi.
- Sao hả? Không nói được gì à? Bố đã dặn con như thế nào con còn nhớ không?
- Con vẫn nhớ, nhưng con đã 17 tuổi rồi mà bố, lúc này mà biết yêu thì cũng đâu có gì là xấu_ tôi yếu ớt nói.
- Hỏng, hỏng hết rồi, không thể có cái kiểu mới tí tuổi đầu đã tập tành
yêu đương được. Bố không ngờ con lại đổ đốn ra như thế, uổng công bố đã
tin con.
- Bố ơi, xin hãy nghĩ thoáng đi một chút được không? Con vẫn sẽ chăm chỉ học hành mà_ tôi khẩn thiết nói.
- Thế nào là chăm chỉ? Tuổi của con chỉ được nghĩ đến học không được
nghĩ thứ gì khác, nếu đã vướng vào chuyện yêu đương rồi thì làm sao có
thể chăm chỉ được chứ. Muốn yêu đương gì hãy đợi đến khi con tốt nghiệp
đại học.
- Nhưng……
- Thôi, không nói nhiều nữa, đã thế thì bố sẽ cho con ra nước ngoài du
học sớm, dù sao thì với trình độ của con cho xin nhảy lớp là chuyện
nhỏ._ bố tôi thẳng thừng nói.
Tôi nghe lời ông phán mà chết lặng cả người, cảm giác như tiếng sét bên
tai. Điều này thật quá sức tưởng tượng, tuy tôi đã có dự định là sẽ ra
nước ngoài du học nhưng đi bây giờ là quá sớm, tôi còn chưa cả kịp chuẩn bị tâm lí, hơn nữa Phong…..
- Không được đâu bố ơi, con mới học lớp 11 thôi mà_ tôi cố vớt vát.
- Sao lại không được, với sức học của con lại từng đoạt nhiều giải trong các kì thi quốc tế, bố có thể dễ dàng xin cho con tấm bằng tốt nghiệp
cấp ba, rồi sau đó con sẽ ra nước ngoài du học.
- Con sẽ đi, nhưng không phải bây giờ, bố không thể đợi đến năm con học lớp 12 rồi mới đưa con sang nước ngoài được sao?
- Nếu bố để con ở lại đây thêm một năm nữa thì liệu con còn có đủ dũng
khí để đi du học nước ngoài không? Chắc chắn rồi con sẽ bị chuyện tình
cảm làm cho bi lụy, tâm tưởng từ đó cũng thay đổi theo vì thế bố nhất
định không để chuyện đó xảy ra được.
- Nhưng…
- Không lằng nhằng, bố nói một là một, hai là hai. Con chuẩn bị mọi thứ
đi, mai bố sẽ thông báo với nhà trường, con đến chào các bạn lần cuối.
Ngày kia sẽ bay luôn, con cần sang bên đấy sớm để thích ứng với môi
trường lạ dần đi. Bố sẽ gọi điện cho cô Dung bên Mĩ._ bố tôi nói dứt
khoát rồi đi ra ngoài, để mặc tôi đứng chết trân trong phòng. Tôi phải
làm sao đây, bố tôi đã nhất quyết dồn tôi đến bước đường cùng rồi…
----------------------------------------------------------
Tôi đã thức cả đêm để suy nghĩ về vấn đề vừa mới xảy ra, tôi nghe thấy
dưới nhà có tiếng cãi nhau, tiếng đập vỡ, rồi tiếng mẹ tôi khóc, cuối
cùng là câu nói lạnh lùng của bố tôi:
- Bằng giá nào tôi cũng phải đưa con Nhiên đi du học sớm, không thể để tương lai của nó bị ảnh hưởng được.
Tôi mệt mỏi ngã xuống giường, từ cái ngày của 10 năm về trước đó, bố đã
trở thành người duy nhất mà tôi không dám cãi lời, và lần này có lẽ cũng vậy…
…
Sáng hôm sau tôi thức dậy trong một trạng thái vật vờ vì mất ngủ, dường
như trong nhà, ai cũng có cùng một tâm trạng như tôi, mặt mũi người nào
cũng thểu não, mắt mẹ tôi còn sưng húp cả lên.
- Con cứ đến trường như bình thường để chào tạm biệt bạn bè, bố sẽ thương lượng với nhà trường._ bố tôi lạnh lùng nói.
- Vâng…_ Tôi gật đầu chán nản, chiếc đũa rơi xuống đất trong vô thức, miếng cơm trong miệng tự dưng đắng ngắt.
…
Tôi lặng lẽ rảo bước đến trường trong một tâm trạng phấp phỏng lo âu.
Quả thực bây giờ tôi không biết mình có nên nói với Phong mọi chuyện
không? Tôi không thể bỏ đi mà không nói một lời nào lại càng không đủ
dũng khí để nói với hắn sự thật.
Nếu như Phong biết ngày mai tôi phải ra nước ngoài du học thì chắc chắn
hắn sẽ rất sốc điều đó chẳng khác gì việc tôi bỏ rơi cậu ấy cả. Vì vậy
mà tôi cứ phân vân nửa muốn nói nửa muốn không nói, thêm vào đó tôi còn
có Trang con bạn chí cốt, không biết nó sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi sắp phải ra nước ngoài du học. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nó, tôi
bỗng thấy chạnh lòng.
- Hôm nay mày làm sao thế Nhiên?_ Trang nhíu mày nhìn bộ dạng như người mất hồn của tôi ngờ vực hỏi.
- Tao…Ừm… Tao có chuyện muốn nói với mày.
- Ừ thì nói đi, làm gì mà mặt mày nghiêm trọng thế?_ nó lo lắng nhìn tôi hỏi.
- Tao sắp ra nước ngoài học, ngày mai tao bay rồi._ tôi cúi đầu nói.
- Hahaha, mày cũng tếu ghê nhỉ, thôi đi tao không rảnh nghe mày đùa đâu_ nó cười như nắc nẻ nói.
- Tao không đùa đâu, là thật đấy_ tôi nhìn sâu vào mắt nó nói.
Thấy biểu hiện nghiêm túc của tôi con Trang hơi hoảng, vội nói:
- Tao không thích đùa dai nghe Nhiên, mày đừng có đùa kiểu ấy, tao giận thật đấy.
- Đó là sự thật, hôm qua bố tao thấy tao ôm Phong, ông nổi trận lôi đình bắt tao phải đi du học sớm.
- Tao không tin._ con Trang trừng mắt nói.
- Mày không tin không được, vì đây là sự thật.
- Tại sao? Mày nói đi, sao mày không đấu tranh, sao không thử cãi lại lời bố mày một lần._ Trang chua xót hỏi tôi.
- Tao có thể làm trái lời ông trời nhưng không thể làm trái lời bố, tao nợ ông ấy quá nhiều.
- Mày đi rồi tao phải làm sao đây? Không có mày tao buồn lắm, tao đã
quen có mày suốt từng ấy năm, giờ mày nói đi là đi luôn sao?_ Trang nói, nước mắt đã long lanh ở khóe mi, tôi chua xót ôm lấy nó rồi cùng khóc
rưng rức.
- Tao xin lỗi, được làm bạn với mày là may mắn lớn nhất đời tao…
Một lúc sau khi hai đứa đã bình tĩnh trở lại, cái Trang lên tiếng hỏi tôi:
- Mày đã nói cho Phong biết chưa?
- Tao định nói, nhưng không dám, tao sợ cậu ấy không chấp nhận…
- Ờ… tao hiểu chắc là cậu ấy sẽ rất đau khổ…
-------------------------------------------
Tiết cuối cùng của buổi học hôm đó, thầy Nam chủ nhiệm bước vào lớp trên tay là học bạ của tôi, vậy là đã đến giờ chia li rồi ư? Mái trường này, nơi tôi đã gắn bó suốt hai năm trời nhưng lại không thể cùng nó đi đến
hết những năm học cấp ba, thời gian ơi, nếu có thể xin hãy dừng lại.
- Hôm nay thầy muốn thông báo cho lớp một tin buồn, sau ngày hôm nay bạn Nhiên sẽ không còn học trong lớp ta nữa, Nhiên sẽ ra nước ngoài du
học…_ tiếng thầy Nam sang sảng trên bục giảng khiến tôi nghẹn cả lời,
tất cả thần dân trong lớp 11A1 đều quay xuống nhìn tôi, những cái nhìn
xót xa, bàng hoàng những cũng thật ấm áp, thấm đượm tình bạn bè.
Có lẽ khi sắp phải rời xa rồi tôi mới nhận ra những thứ bình dị xung
quanh mình lại quý giá đến vậy. Trong khoảnh khắc này tôi thật sự không
biết nên nói gì chỉ cúi đầu lặng lẽ, đúng lúc ấy chợt……
_RẦM…_ cánh cửa lớp tôi bị đẩy ra bằng một lực khá mạnh, Phong đột ngột
xuất hiện, thở hổn hển, chiếc cà vạt thắt ở cổ bị lới lỏng, mồ hôi chảy
ròng ròng. Vài sợi tóc màu nâu hạt dẻ hơi bết lại trên trán, Phong khẽ
đưa tay lên lau mồ hôi đang chảy trên mặt rồi quay ra nói với thầy Nam:
- Xin phép thầy cho em gặp bạn Nhiên một chút.
Rồi không kịp để thầy Nam đồng ý, hắn đã phăng phăng đi xuống cuối lớp
kéo tay tôi đi trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Tôi không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo để mặc hắn kéo đi. Phong đưa tôi
đến vườn cỏ sau trường nơi đây mọc đầy những bông hoa bồ công anh, chỗ
này gần như tách biệt với ngôi trường, từ lâu đã ít người lui đến bởi
nghe đồn là ở đây có…ma.
- Sao cậu lại đưa tôi đến đây?_ tôi khẽ hỏi.
- Đây là nơi duy nhất không ai có thể làm phiền chúng ta, những lúc buồn tôi thường đến đây để nghỉ ngơi.
Hắn nói rồi dẫn tôi đến giữa cánh đồng, nơi những bông hoa bồ công anh
mọc dày nở rộ, những cánh hoa khẽ bay tứ tung trong chiều gió. Thật kì
lạ, sao đến bây giờ tôi mới nhận ra nơi này thật là đẹp.
- Cậu nói đi, có phải cậu sắp đi du học rồi không?_ Phong đột ngột quay ra hỏi, hai tay hắn bóp mạnh vào vai tôi đau điếng.
- Là..m sao cậu biết?_ Tôi ngạc nhiên ấp úng hỏi.
- Là ông thầy đó nói với tôi.
==================================
…….
" - A lô ai đấy ?
- Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút được không? Tôi là Thiên, thầy thực tập của Nhiên.
- À, ra là anh, sao hả có chuyện gì không?
- Nhiên sắp đi du học rồi, ngày mai là cô bé sẽ bay
- Cái gì? Đừng có đùa.
- Tôi không đùa đâu, là sự thật đấy, bố Nhiên biết chuyện của hai người nên đã bắt cô bé ra nước ngoài du học sớm.
- Sao anh lại biết?
- Mẹ Nhiên vừa gọi điện báo cho tôi, nếu cậu không nhanh là sẽ không được gặp cô bé lần cuối đâu.
- Nhưng tại sao anh lại nói chuyện này cho tôi biết? Không phải anh cũng….
- Phải, tôi cũng rất thích Nhiên, nhưng người Nhiên thích và cần nhất là cậu chứ không phải là tôi, nếu thấy có lỗi với tôi thì hãy đối xử thật
tốt và làm cho Nhiên hạnh phúc, tôi nói với cậu điều này, trên danh
nghĩa là một người từng thích cô bé.
- Dù sao…. Cũng phải cảm ơn anh…."
==================================
- Thì ra là vậy, thầy ấy thật sự rất tuyệt_ tôi nói và ngước ánh mắt buồn về phía xa xa.
- Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó, cậu hãy trả lời câu hỏi của
tôi đi, có thật là cậu sẽ ra nước ngoài du học không?_ Phong trừng mắt
nhìn tôi, gay gắt hỏi.
- Xin lỗi, tôi cũng định nói cho cậu biết sớm nhưng chưa có dịp, thật ra hôm qua bố tôi đã thấy tất cả mọi chuyện, ông muốn tôi ra nước ngoài
ngay lập tức, mọi thủ tục cũng được làm xong rồi.
- Không còn cách nào khác sao? Cậu không thể làm trái lời bố một lần vì tôi hả?_ Phong cay đắng hỏi.
- Xin lỗi, rất xin lỗi cậu. Tôi có thể chống lại cả thế giới này, nhưng riêng ông ấy thì không thể_ tôi đau khổ nói.
- Tại sao lại không thể?
- Vì ông ấy là người đã sinh ra tôi hai lần.
- Là sao?_ Phong nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu
- Chuyện đã xảy ra cách đây 10 năm rồi, nhưng nó vẫn còn ám ảnh tôi mãi
mãi_ tôi nói rồi khẽ vuốt mớ tóc mai lòa xòa trước mặt, thở dài nhớ lại
cái đêm kinh hoàng ấy.
- Khi đó tôi mới chỉ là một con bé 7 tuổi, tối hôm ấy, bố mẹ tôi bận đi
thăm người ốm đã dặn một người hàng xóm trông tôi, nhưng vì ham vui nên
nhân lúc cô hàng xóm ngủ say, tôi len lén đi xuống nhà bếp nghịch lửa,
không ngờ tôi lỡ tay làm đám cháy lan mạnh ra, khu nhà bếp ngập trong
biển lửa. Lúc ấy tôi không biết nên làm gì chỉ luôn miệng khóc gọi bố,
và rồi ông xuất hiện thật. Bất chấp biển lửa ông lao vào để cứu tôi….Tuy vẫn giữ được mạng sống nhưng…con mắt trái của ông kể từ sau ngày hôm
đó… đã mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa…._ nói đến đây nước mắt đã
lăn dài trên má tôi.
Phong đau đớn nhìn tôi cố nén tiếng thở dài rồi dịu dàng dùng những ngón tay dài mảnh khảnh của mình lau nước mắt cho tôi.
- Vậy là không thể cứu vẫn được rồi à?_ Phong hỏi
- Ừm…._ tôi chẳng biết nên nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đôi khi tình
yêu không phải là tất cả, sống cùng con người ta còn có tình cảm gia
đình, sự hối lỗi, thương cảm và lòng biết ơn sâu sắc. Bố tôi đã cho tôi
rất nhiều thứ vì vậy luôn ngoan ngoãn nghe lời là cách duy nhất để tôi
báo đáp lại ân tình của ông.
- Tôi xin lỗi.
Phong nhìn tôi khẽ cười cay đắng, rồi ngước ánh mắt về phía xa xa khẽ nói:
- Cậu có biết tại sao hôm nào tôi cũng gửi tin nhắn với cùng một nội dung và bắt cậu nhắn lại cho bằng được không?
- Vì cậu bị khùng._ tôi buột miệng nói
_CỐP…_ Phong dùng tay gõ vào đầu tôi một cái rõ mạnh, cau mày nói:
- Sao cậu có thể phát ngôn như thế trong bầu không khí lãng mạn này được nhỉ?
Lãng mạn cái gì, lãng xẹt thì có, tôi nghĩ rồi xoa xoa cục u trên đầu cau có hỏi:
- Thế thì là vì cái gì? Trong khi người ta nhắn những dòng tin ngọt ngào thì cậu chơi nguyên một câu rõ là vô duyênrồi nếu tôi không nhắn lại
làlà y rằng cậu sẽ không để yên cho tôi, như thế không khùng thì là gì?
- "Chờ cậu" - chỉ khi tôi nhìn thấy tin nhắn này của cậu tôi mới có thể
yên tâm mà ngủ tiếp_ hắn nhẹ nhàng nói_ Chỉ cần cậu nói chờ tôi có nghĩa là cậu sẽ không bao giờ bỏ tôi. Lúc ấy thì dù có thế nào tôi cũng sẽ cố gắng chạy thật nhanh đến bên cậu cùng cậu đi đến hết con đường. Chỉ cần cậu nói chờ tôi thì tôi sẽ không bao giờ buông tay cậu ra…
Tôi nhìn hắn trân trân, cảm động đến suýt rơi nước mắt. Có nằm mơ tôi
cũng không nghĩ được rằng dòng tin nhắn mà tối nào tôi cũng miễn cưỡng
gửi đi, lại quan trọng đối với hắn như vậy. Tôi cắn môi, nhìn hắn bằng
đôi mắt long lanh nước mắt chân thành nói:
- Năm năm, cậu có thể chờ tôi năm năm không?
- Cái này thì chưa thể biết được_ Đáp lại lời thỉnh cầu chân thành của tôi, hắn phán một câu xanh rờn, khẽ nhếch mép cười đểu.
Tôi nghiến răng trèo trẹo, quai hàm bạnh ra vì tức, nắm chặt tay đấm mạnh vào người hắn bực bội hét lên:
- Cậu không đợi chứ gì? Được thôi, tôi đây cũng chả thèm. Đã thế thì tôi sẽ ra nước ngoài du học rồi kết đôi với một anh chàng người Tây, mắt
xanh, tóc vàng quyến rũ, không thèm quan tâm đến cậu nữa.
- Cậu dám…._ nghe tôi nói thế, hắn nheo mắt giơ nắm đấm lên gằn giọng đe dọa.
- Sao lại không? Cậu có quyền gì cấm cản tôi?_ Tôi cũng hất mặt lên nhìn hắn thách thức rồi ấm ức nói_ Cậu có thèm đợi tôi đâu
- Vậy cậu nói đi, tại sao tôi phải đợi một người không thích tôi? Tôi đã bày tỏ với cậu là tôi thích cậu, nhưng cậu đã bao giờ nói với tôi là
cậu thích tôi đâu? Cậu bắt tôi chờ đợi một người xa lạ những năm năm
trời như thế liệu có bất công quá không?_ Hắn nhìn tôi chằm chằm thản
nhiên hỏi.
- Ơ…
- Trừ phi… bây giờ cậu nói rất thích tôi thì may ra tôi mới suy nghĩ lại chuyện đợi cậu 5 năm được_ hắn khoanh tay trước ngực ranh mãnh nói.
Nghe hắn phân tích mà tôi cứng cả họng. Hắn nói đúng, chẳng ai lại có
thể chờ một người mà đến thích cũng còn chưa nói với mình những năm năm
được. Nếu tôi là hắn chắc chắn tôi cũng không thể chấp nhận được yêu cầu vô lí này.
Nhưng…nói thích hắn ngay tại đây ư? Mất mặt lắm, không thể được, như thế chẳng phải là tôi đã quá chủ động rồi sao? Ôi ôi làm thế nào bây giờ,
tôi có nên nói ra mấy cái câu sướt mướt ấy không nhỉ?
- Thế nào? Cậu có nói hay không? Tôi suốt ruột lắm rồi_ hắn giục
- Ừm…thôi được rồi, cậu lại gần đây._ tôi cắn môi ra chiều lưỡng lự rồi ngoắc tay bảo hắn lại gần.
Tôi mím môi cố nín cười ghé sát vào tai hắn nói rõ to:
- TÔI GHÉT CẬU ĐỒ DU CÔN…
Nói xong tôi quay đầu bỏ đi và cười khằng khặc.
- Này…tôi bảo cậu nói thích tôi, sao cậu lại nói lộn cảm xúc thế? Tôi
không thèm chờ người ghét mình đâu, lại còn dám nói tôi là đồ du côn nữa chứ…_ Phong tức tối hét lên ở đằng sau.
- Con gái nói ghét là yêu
Con gái nói yêu là ghét
Con gái nói một là hai
Con gái nói hai là một…."Tôi cũng là một đứa con gái…" (nói nhỏ).
Đáp lại sự tức tối của Phong, tôi chỉ vui vẻ líu lo hát, ngắt một bông
hoa bồ công anh và lấy hơi thổi tung những cánh hoa. Dù không quay đầu
lại, dù không nhìn Phong, tôi cũng biết hắn đang nhìn tôi cười, một nụ
cười hạnh phúc…
Trên cánh đồng hoa bồ công anh từ trước đến nay vẫn luôn vắng vẻ giờ lại đang ngập tràn những tiếng cười nói, những câu hát ngâm nga, bao trùm
lên không gian là một màu hồng tươi sáng, màu của hạnh phúc màu của tình yêu.
…
- Vậy là cậu yêu tôi đúng không?
- Ai nói thế?
- Con gái nói ghét là yêu mà
- Vớ vẩn, đó chỉ là lời bài hát thôi.
- Cậu hát thế chẳng phải là muốn nói rằng cậu yêu tôi hay sao?
- Không phải.
- Phải rồi.
- Đã nói không phải mà.
- Nhưng tôi nghe rõ ràng còn gì, cậu nói yêu tôi, tang chứng vật chứng rõ ràng.
- Đâu? Đưa ra xem nào?
- Bài hát vừa rồi là chứng cớ.
- Tôi chỉ buột miệng hát thôi.
- Đừng chối nữa, cậu yêu tôi rồi phải không?
- Không phải.
- Phải.
- Không phải.
- Phải.
….
Hừ…. Đồ du côn đáng ghét, Ừ đấy tôi yêu cậu mất rồi thì sao nào….?
Một lần thôi, hãy chờ tôi có được không? Tôi biết chờ đợi một ai đó quả
thực là một việc quá khó khăn đối với cậu, nhưng chỉ cần một lần này
thôi cậu hãy đặt niềm tin nơi tôi, dẫu năm năm là một khoảng thời gian
dài nhưng nó sẽ chẳng là gì nếu tôi và cậu thực sự yêu nhau.
Năm năm ấy sẽ giống như một gia vị cho tình yêu của tôi và cậu, 5 năm để nỗi nhớ trong tôi và cậu ngập tràn trong tim, để chúng ta nhận ra rằng
người đó đối với mình quan trọng như thế nào. Thân xác tôi đi, nhưng
trái tim tôi gửi lại nơi cậu…
Sự chia tay này sẽ là kết thúc cho một tình yêu tuổi học trò nhưng lại là mở đầu của một tình yêu vĩnh cửu…
Tam biệt cậu, người đã cho tôi biết tình yêu là gì….