Khuôn mặt tôi dường như đông cứng lại, trí não ngừng hoạt động, ,tiêu rồi, tiêu thật rồi kì này tôi chết là cái chắc huhuhu….
Cái người vừa mới gọi tôi không phải
Phong cũng chẳng phải là thầy Thiên mà là… Dương - Phan Mạnh Dương. Cái
tên bị tôi hất cả li sữa vào người trong bữa gặp mặt hôm thứ 7. Đúng là
xúi quẩy mà, sao khi không hắn lại đến tìm tôi đúng lúc này chứ, đã thế
đi cùng hắn còn mấy tay đàn em mặt mày khả ố nữa. Chúa ơi con chưa muốn
chết sớm.
- Sao thế? tôi gọi cậu đấy, Tôn Nữ Hà
Nhiên - thần đồng của trường cấp ba Thanh Đằng._ Hắn nhấn mạnh câu sau
kèm theo một nụ cười hiểm ác.
Hừ cái dồ mắc dịch, có cần phải réo cả
tên họ của tôi giữa đường giữa chợ như thế không. Cái tên thuộc dòng dõi cao quý của tôi lại để cho cái đồ cờ hó như hắn gọi linh tinh à? Nhưng
thui bây không phải là lúc tôi nên tức giận, nghĩ vậy tôi bèn nở một nụ
cười tươi như hoa nói với hắn:
- Ủa? bạn nhận nhầm người rùi, tôi không phải là học sinh trường Thanh Đằng đâu, hihihi….
Nói xong tôi quay đầu định ba chân 4 cẳng dông thẳng. Nhưng quái sao chân tôi vẫn chạy mà người thì không nhúc nhích thế này.
Tôi bèn quay đầu lại. Khuôn mặt cờ hó
con của tay Dương đập vào mắt khiến tôi suýt thì phải vào viện vì một
cơn nhồi máu cơ tim, híc. Bàn tay voi của hắn đang nắm chặt lấy vạt áo
tôi, khuôn mặt ánh lên sự đểu giả.
- Định làm ngơ luôn à? Khuôn mặt cậu có
hóa ra tro tôi cũng nhận ra, nhờ li sữa của cậu mà mặt tôi trắng, mịn
hơn đấy_ hắn cười rõ đểu nói
Tôi hoảng quá vội la lên:
- Ê này…này tôi đã bảo không quen cậu
mà, sao cứ nắm áo người ta thế, định giở trò bắt nạt con gái nhà lành
giữa ban ngày ban mặt đấy à?
- ha ngộ ghê. Mấy giờ rồi mà còn ban ngày ban mặt_ hắn nhếch mép mỉa mai
- Ừ ha_ tôi cười ngô nghê rồi ngọt ngào
nói_ ban ngày hay ban đêm cũng như nhau cả thôi, mới lại một người quang minh chính đại đẹp trai (dại gái) xuất chúng như bạn Dương thì ai lại
làm những chuyện khuất tất ấy hihihi….
Nhưng đáp lại nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào của tôi hắn chỉ nhếch mép một cái gằn giọng:
- Tôi quen quá rồi, không cần diễn kịch đâu, chắc là trong đầu cậu đang chửi rủa tôi thậm tệ phải không?
Khiếp mới có không gặp mấy ngày mà hắn đã đi tu luyện ở đâu rồi biến thành con sâu chui vào bụng tôi mất rồi.
Quả thật là lúc này đây tôi chỉ muốn lấy lại phong độ tát cho hắn một cái nhàng lửa rồi chửi một trận cho bõ
tức. Nhưng nhìn đám đàn em của hắn đứng lúc nhúc đằng sau tôi lại không
đành để hắn mất mặt (không dám thì đúng hơn). Nghĩ vậy tôi đành xuống
nước năn nỉ:
- Dương nè, cũng tối rồi tôi phải về nhà không bố tôi đánh, cậu tha cho tôi lần này rùi lần sau tôi mời cậu ăn
cơm để tạ lỗi được không?
- Hừ…mời ăn cơm? Tạ lỗi? cậu nghĩ hạ
nhục tôi xong rồi muốn làm gì thì làm sao? Nói cho cậu biết hôm nay tôi
sẽ cho cậu biết tay._ hắn lên giọng đe dọa.
- Thế cậu muốn làm gì?_ tôi bực mình xẵng giọng nói
- Hừ, thì mời cậu vào con hẻm kia chơi chứ sao nữa._ hắn nhìn tôi và nở nụ cười đểu đôi mắt ánh lên sự gian tà.
Nghe câu nói của hắn tôi hoảng kinh, sợ
run lên quả thật bây giờ tôi chẳng biết nên làm gì. Có lẽ chỉ còn cách
la to lên cho bàn dân thiên hạ biết thôi. Nghĩ vậy nên tôi bèn lấy hơi
hét to lên:
- Bớ ng…_ Nhưng tôi chưa kịp nói đến chữ thứ hai thì đã bị tay Dương bịt miệng kéo vào con hẻm gần đó. Má ơi kì
này tôi chết thật rồi, tôi không muốn cái tên mình bị đưa lên mục "gia
đình chúng tôi thương tiếc báo tin…" đâu. Cứu tôi, có ai không? …….
Sau khi đưa tôi vào sâu trong hẻm tay
Dương ms bỏ bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi chiếc miệng xinh xắn nhả
hoa nhả ngọc của tôi. Nhìn khuôn mặt đểu giả của hắn lờ mờ trong bóng
đêm tôi trừng mắt giận dữ nói:
- Tôi thật không ngờ cậu lại bỉ ổi như
vậy, nếu cậu còn không thả tôi ra thì tôi sẽ la to lên cho cả làng cả
nước biết việc làm xấu xa của cậu đấy.
- Hừ….Cậu cứ vc la thoải mái, cùng lắm
là có con chó con dũng cảm vào cứu cậu, chứ ở đây chẳng ai nghe thấy cậu la đâu._ Hắn cười đểu rồi đưa bàn tay dơ bẩn lên vuốt má tôi._ Đây là
cái giá phải trả cho việc sỉ nhục tôi, chưa có đứa con gái nào dám làm
thế với tôi cả.
- Tôi chỉ sỉ nhục những người đang sỉ nhục thôi._ tôi mỉa mai nói
Tên Dương trừng mắt nhìn tôi gằn giọng:
- Mạnh miệng nhỉ? để xem lầm này cậu làm gì để thoát được tôi.
Hắn nói rồi vung tay quật mạnh một phát, chiếc cằm của tôi đau nhói, một chiếc cúc áo bị đất, bắn tung đi. Tôi
sợ đến run lên, trong tình huống này, cái đầu của tôi dường như bị đóng
băng không thể hoạt động đc nên chẳng nghĩ ra đc cách gì cả. Cái tên ác
quỉ đội lốt người trước mặt sẽ làm gì tôi đây, huhuhuhu….chẳng nhẽ cuộc
đời tươi sáng của tôi sẽ kết thúc tại đây ư? Không…tôi không cam tâm.
Đúng lúc ấy thì……
….BRỪM…BRỪM….B RỪM…..
một người lái xe mô tô lao vào con hẻm
vắng nơi tôi đang gặp nạn, đâm thẳng vào chỗ bọn đàn em của tay Dương
khiến bọn chúng nháo nhào vội vàng dạt sang hai bên.
Người lái xe mô tô tháo mũ bảo hiểm bước xuống xe, trông như một tay trùm xã hội đen thứ thiệt vậy, vẻ lạnh lùng toát lên trong đêm tối, đã thế hắn lại mặc quần đen, áo đen ms kinh
chứ. Chẳng lẽ hắn là đồng bọn của tay Dương đến đây để giúp tên Dương xử tôi.
Oa oa oa sao ông trời lại lỡ đối xử tàn
nhẫn với tôi như vậy. Chỉ cần thấy tên này là tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình nằm trong quan tài rồi, híc.
Tôi thấy tên Dương quay ra khẽ liếc tên mặc áo đen rồi nói:
- Sao mày biết mà đến giúp tao?
Đấy, đấy tôi đoán có sai đâu nào, sao
cái số tôi nó lại đường cùng như vậy nhỉ? tên mặc áo đen bước đến gần
chỗ tôi đứng, khẽ quét ánh mắt lạnh lùng qua tôi rồi quay sang tên
Dương, cất giọng nói lạnh lùng tựa như băng:
- Mày nghĩ tao đến để giúp mày?
Giọng nói này sao nghe quen quá, chẳng lẽ là….?
Tôi quay sang nhìn chằm chằm vào tên mặc áo đen, dù trong bóng tối nhưng tôi vẫn lờ mờ nhận ra hắn có một khung
người rất chuẩn, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ nhưng vẫn không thể mất đi vẻ đẹp trai quyến rũ, các đường nét trên mặt đều hoàn mĩ như một tuyệt tác điêu khắc. Giống như một vị hoàng tử bóng đêm vậy.
Người có khuôn mặt đẹp như vậy chỉ có thể là hắn, Trần Lam Phong.
Tên Dương nhếch mép mỉa mai rồi típ tục quay sang tôi nói:
- Mày có giúp hay không cũng không quan trọng, miễn là đừng phá tao là được.
Nói rồi hắn lại típ tục dùng bàn tay dơ
bẩn để vuốt ve khuôn mặt của tôi, khi bàn tay của hắn chạm vào môi tôi,
tức khi tôi dùng chiêu "cẩu cạp chủng" cắn cho hắn một phát thạt mạnh
vào bàn tay. Tên này đau quá kêu rú lên vội vàng dựt tay ra khỏi răng
tôi hét lên tức tối:
- Con khốn tao cho mày chết
Nói rồi hắn vung tay lên định đánh tôi,
thấy vậy tôi vội đưa tay lên che mặt, huhuhu kì này thì khuôn mặt trăng
rằm của tôi sẽ biến thành hình quả quéo mất…..